"Sao cô em lại có con dao của Lê đại ca?"
Hồ Long đang nói đến Lê đại ca nào? Chẳng lẽ là Lê Khải Triều? Phải rồi! Con dao này là nàng vớ bừa lúc hỗn loạn ở lãnh cung. Giờ chú tâm nhìn kĩ lại, nàng mới nhận ra nó chính là con dao găm mà Lê Khải Triều đã từng kề vào cổ mình lúc đến đòi tượng La Hán hổ phách.
Đối chiếu với thái độ cung kính của Hồ Long khi nhắc đến "Lê đại ca", Hoàng Lan lờ mờ hiểu rằng mình đã thoát chết.
"Đại ca biết anh Khải Triều?"
Hồ Long bán tín bán nghi:
"Chẳng lẽ... chẳng lẽ người bạn võ công trác tuyệt mà cô nương nhắc tới chính là Lê đại ca?"
Từ "cô em" chuyển thành "cô nương", có vẻ cũng không tệ!
Trong lòng Hoàng Lan bấm bụng cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ngây ngô giải thích:
"Ừm, đệ nhất thần trộm Lê Khải Triều với tôi là chỗ thân thiết. Anh ấy biết tôi muốn rời cung nên mới tiện đến giúp một tay. Trước khi đi, anh ấy còn tặng tôi con dao này để phòng thân."
"..."
"Lê Khải Triều thích nhất là mấy món đồ làm bằng hổ phách, khi đi ăn trộm luôn mang theo lông ngỗng để khiêu khích gia chủ."
Nói xong, Hoàng Lan dừng lại, kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, sự nghi ngờ trong mắt Hồ Long lập tức biến mất. Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Hóa ra là người một nhà. Cô nương à, thất lễ rồi." Rồi hắn quay sang mắng bọn đàn em: "Bọn ngu kia còn không buông tay ra! Chúng mày làm người ta đau rồi đấy, biết chưa hả?"
Khi không bị mắng oan, hai tên hộ pháp kia ấm ức rút về.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng Hoàng Lan cảm thấy hơi sốc. Cũng phải thôi. Một phút trước, Hồ Long còn đòi ăn tươi nuốt sống nàng, còn bây giờ, đến nụ cười của hắn cũng vô cùng hòa nhã, trông không khác MC dẫn chương trình gặp nhau cuối tuần là mấy.
Hoàng Lan đánh bạo hỏi:
"Không biết đại ca với anh Khải Triều có quan hệ ra sao?"
Hồ Long chắp tay nói, vẻ ngông cuồng ban nãy mất sạch:
"Tôi họ Hồ, cô nương cứ gọi tôi là Hồ Long. Chẳng giấu gì cô, Lê đại ca là người mà Hồ Long này ngưỡng mộ nhất. Võ công cùng sự nghiệp Hắc Long này, đều nhờ Lê đại ca mà có..."
Đụng trúng chỗ ngứa, Hồ Long càng nói càng hăng, đại khái ngợi ca Lê Khải Triều võ công tuyệt phàm, tài hoa xuất chúng, phong độ ngời ngời, sự nghiệp hiển hách, đặc biệt còn truyền thụ võ công cho Hồ Long và giúp hắn gây dựng băng cướp cạn này. Phải làm một khán giả bất đắc dĩ, Hoàng Lan giả bộ hớn hở nghe, thỉnh thoảng còn chêm vào vài câu, nhưng trong lòng thì chán không buồn nói. Sự nghiệp lẫy lừng của một tên trộm có thể tùy tiện mang ra khoe khoang sao? Trộm cướp lại đi ca ngợi nhau là anh hùng... Cũng may Lê Khải Triều từng giúp Hoàng Lan không ít việc nên đối với đám lâu la của hắn, nàng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Trò chuyện một hồi, chẳng mấy chốc mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Hồ Long tỏ ra là một chủ nhà hiếu khách, nằng nặc mời Hoàng Lan về chỗ bọn chúng dùng cơm. Nghĩ đến cảnh bước chân vào sào huyệt bọn cướp, Hoàng Lan không khỏi nuốt khan, thế là mặc kệ cho hắn nhiệt tình mời mọc đến cỡ nào, nàng đều từ chối, lúc kiên quyết, lúc ngọt nhạt, thỉnh thoảng lại vờ như vô tình nhắc tới Lê đại ca của Hồ Long. Biết không thể giữ chân đối phương, Hồ Long cũng không miễn cưỡng nữa.
"Cô nương, đi đường cẩn thận."
Khi Hoàng Lan đi được một đoạn khá xa, vẫn thấy Hồ Long đứng đó nhìn theo, thiếu mỗi nước tìm đâu ra một cái khăn mà vẫy vẫy cho đúng kịch bản nữa thôi. Nàng vừa giận vừa buồn cười. Có lẽ những tên cướp này trước đây cũng là người lương thiện, vì một lý do nào đó mà sa chân làm cướp, nhưng bản chất lương thiện trong chúng vẫn chưa mất hết.
Một lúc sau, có người đuổi theo Hoàng Lan. Hóa ra Hồ Long sợ nàng không biết đường ra đã đặc biệt phái một thuộc hạ đến làm nhiệm vụ dẫn đường cho nàng.
Không líu líu lo lo như đồng bọn, Dậu ít nói, trầm ngâm nhưng đích thị là một người dẫn đường tận tụy và chuyên nghiệp. Đối với cậu ta, rừng sâu giống như là nhà. Đoạn suối nào nông sâu, chỗ nào có hốc rắn, đi đường nào nhanh hơn, rẽ lối nào để tránh vướng vào bụi gai... cậu ta đều thuộc làu làu như nằm lòng bàn tay. Dưới sự hỗ trợ của Dậu, chẳng mấy chốc, đường lớn dưới chân núi đã hiện ra.
Dậu chỉ xuống con đường trước mặt rồi cẩn thận dặn dò:
"Bây giờ là giờ thú rừng ra khỏi hang kiếm ăn. Phía trước một dặm có một quán trọ nhỏ, tốt nhất cô nương nên đến đó nghỉ chân, đợi qua giờ mùi hãy đi tiếp. Bà chủ quán trọ là người quen của chúng tôi, cô nương cứ nói mình là bạn của Hồ đại ca, chắc chắn sẽ được tiếp đãi tử tế. Đường ra khỏi núi thì cứ vừa đi vừa hỏi, cũng không còn xa lắm đâu. Tôi chỉ tiễn được đến đây thôi, chặng đường phía trước, cô nương tự bảo trọng."
Hoàng Lan cảm kích gật đầu. Cứ tưởng phải bỏ mạng chốn rừng thiêng nước độc, ai ngờ cuối cùng lại gặp phải người tốt!
...
Phạm Anh Vũ hì hục vạch đám lá khô trên mặt đất lên, cẩn trọng xem xét một dấu vết nào đó. Trường Giang đứng bên cạnh cứ nhấp nha nhấp nhổm. Mặc dù cậu chẳng hiểu mấy hạt gạo vương vãi kia có ý nghĩa gì nhưng trông Phạm Anh Vũ lúc này chẳng khác phần tử khủng bố Al - Qaeda là bao.
"Sao vậy?"
Phạm Anh Vũ không trả lời Trường Giang, chỉ huýt nhẹ một tiếng sáo, lập tức đằng xa vang lên tiếng vó ngựa. Một lát sau, một con ngựa lông trắng như tuyết xuất hiện. Trường Giang biết con ngựa này, nó là ngựa cưng của Phạm Anh Vũ, tên gọi Tiểu Bạch Nhi.
"Ê này, anh định đi đâu?"
Thấy Phạm Anh Vũ nhảy tót lên lưng ngựa, Trường Giang cuống quýt gọi theo. Buổi sáng đã lạc mất người dẫn đường, giờ nếu Phạm Anh Vũ cũng bỏ đi, chắc cậu toi luôn mất.
Phạm Anh Vũ đến đây thực chất là để triệt tiêu đường dây buôn lậu gạo giữa Họ Lê và Đại Minh. Nhưng Lê Thụ là một kẻ không biết điều. Phạm Anh Vũ đã tha mạng cho hắn, vậy mà hắn vẫn lật lọng...
Thấy Trường Giang giữ chặt lấy yên ngựa, Phạm Anh Vũ hơi bực mình.
"Tôi không trở về Viên Diệp cư ngay đâu."
"Không sao, tôi đi cùng anh."
"Việc tôi sắp làm rất nguy hiểm. Tốt nhất cậu đừng lên liên vào..."
"Là chuyện tốt chứ?"
Phạm Anh Vũ nhìn Trường Giang chằm chằm:
"Làm anh hùng không dễ đâu."
"Biết đâu tôi sẽ giúp được gì cho anh." Trường Giang nói chắc như đinh đóng cột. Cậu đã lật tung cả khu rừng này lên mà vẫn không thấy Hoàng Lan, giờ theo Phạm Anh Vũ đi "đổi gió" một chút cũng tốt. Quan trọng hơn, cậu không nghĩ Phạm Anh Vũ lại dính dáng đến những chuyện tày trời liên quan tới mệnh quan triều đình.
Một phần vì không muốn tốn thời gian dây dưa với Trường Giang, phần cũng nghĩ cậu chàng sẽ giúp ích ình, cuối cùng Phạm Anh Vũ miễn cưỡng:
"Vậy thì cùng đi. Nhưng cậu có làm sao, tôi mặc kệ đấy."
Trường Giang phớt đời đáp:
"Số tôi cao lắm, không dễ chết đâu. Mà giờ chúng ta đi đâu?"
"Tư dinh của thiếu úy Lê Lăng."
Phạm Anh Vũ âm thầm nghiến răng. Chuyến này, y sẽ đi tính sổ với Lê Thụ.
...
(Mời các bạn đón đọc Chương 31: Oan gia ngõ hẹp.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...