Nghe tiếng bẫy sập, tên thổ phỉ Hồ Long mừng húm, vội dẫn lâu la chạy ra. Có lẽ ông trời nghe hắn ca cẩm sốt ruột quá, đành mắt nhắm mắt mở đáp ứng lời cầu xin, cho hắn một con mồi béo bở cũng nên...
Nhưng khi nhìn đến con mồi đang giãy giụa trong lưới, mặt Hồ Long liền nhăn như khỉ. Cứ tưởng sẽ tóm được một đoàn thương nhân lắm tiền nhiều của như mọi khi, ai dè vớ ngay phải một đứa con gái ốm nhách.
Vì mải đuổi theo bóng người lạ mặt kia, Hoàng Lan đã vô tình lọt vào địa bàn của băng cướp cạn Hắc Long từ lúc nào không hay.
"Đại ca, làm gì bây giờ?"
"Đưa cô ta ra khỏi lưới đã."
Thằng bên cạnh nhắc. Ngay lập tức Hoàng Lan được giải thoát.
"Tiếp theo thì sao ạ?"
Vừa hỏi đến câu thứ hai, thằng Mão đã bị Hồ Long ột cái bạt tai.
"Đồ ngu, mày ăn cám lợn nhiều quá nên cũng óc lợn rồi hả? Lấy đám nữ trang trên người cô ta chứ còn làm gì nữa! Chúng mày xem cái trâm trên đầu cô ta đi, lại còn sợi dây chuyền nữa, toàn vàng thượng hạng cả đấy, đem bán rẻ cũng được vài trăm quan tiền là ít."
Tên tướng cướp vừa nói xong, Hoàng Lan đã nhanh tay gỡ trâm cài đầu, tháo vòng tay ra rồi ném về phía bọn chúng. Mấy thứ này tuy bán đi có thể làm lộ phí đi đường, nhưng giờ nàng rơi vào tay bọn cướp, thoát thân mới là chuyện trọng yếu. Hơn nữa, một khi đã xác định không giữ được của, thà Hoàng Lan tự mình gỡ bỏ đồ đạc còn hơn để bọn chúng động chân động tay vào người nàng.
Cả đời cướp bóc, bọn cướp chưa bao giờ gặp một người nào nhanh nhảu, nhiệt tình như Hoàng Lan. Thấy nàng hào phóng ném cả mớ đồ về phía mình, chúng tưởng nàng có âm mưu gì đó, bởi vậy cứ đứng ngây ra như ngỗng, chỉ có Hồ Long vẫn cười nham nhở:
"Xem ra cô em cũng là người biết điều. May cho cô em đấy, bọn ta xưa nay chỉ cướp người, không cướp sắc."
Hắn cúi xuống nhặt mấy món trang sức lên, chăm chú ngắm nghía, được một hồi lại ra vẻ kể cả:
"Người băng rừng một mình như cô em, sao lại có nhiều đồ quý báu như vậy? Ta trông cô em cũng không giống loại bỏ nhà đi theo trai lắm..."
Theo trai cái đầu nhà ngươi ấy! Hoàng Lan thầm chửi. Nàng bắt đầu nghi ngờ không biết có phải lắm mồm là căn bệnh chung của bọn trộm cướp ở thời đại này hay không?
"Có bao nhiêu cũng đưa hết cho các anh rồi, giờ cho tôi đi được chưa?" Trong lòng thì chửi, ngoài mặt nàng vẫn miễn cưỡng lễ phép. Ở thì các cụ vẫn có câu, tránh voi chẳng xấu mặt nào...
Hồ Long cũng chẳng suy nghĩ nhiều, khoát khoát tay ra hiệu cho bọn lâu la thả nàng ra. Hắn còn đang bận rộn với món hời từ trên trời rơi xuống này. Chỉ chờ có thế, Hoàng Lan vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi.
"Khoan đã!"
Suýt chút nữa Hoàng Lan ngã dúi dụi về phía trước. Không phải đã nói thả người rồi sao? Chẳng lẽ bọn này định cướp sắc thật?
"Đồ quý giá tôi đã đưa hết cho các anh rồi mà..." Nàng vặn vẹo hai tay một cách khó nhọc.
"Ta không nói chuyện đó." Hồ Long đang bận rộn ngắm nghía chiếc trâm phỉ thúy trên tay, rồi hắn giơ chiếc trâm cài lên, sẵng giọng hỏi: "Từ đâu mà cô em có thứ này?"
Không hiểu dụng ý của bọn cướp, Hoàng Lan vớ bừa một lý do cho có lệ.
"Là của mẹ tôi mua cho tôi."
"Mua?" Hồ Long bực tức ném chiếc trâm phỉ thúy xuống đất. Hắn rít lên: "Đây là đồ trong cung mới có. Cô em tưởng thằng Long này là thằng ngu à?"
Vật dụng trong hoàng cung đều khắc kí hiệu chữ "quan", biểu trưng quyền lực của triều đình đương thời. Hoàng Lan ở trong cung lâu như vậy mà vẫn không hay biết, trong khi Hồ Long chỉ nhìn một cái là nhận ra. Xem ra băng cướp này không phải đơn giản. Hoàng Lan bắt đầu cân nhắc. Nếu nói ra mọi chuyện, liệu bọn cướp có cảm kích mà thả nàng ra không? Không thể! Những kẻ trước mặt trông cũng chẳng tử tế hơn so với gã mặt sẹo là mấy. Hơn nữa, thái độ của tên cầm đầu khi nhắc đến hai chữ hoàng cung rõ ràng không có chút thiện cảm. Nếu nàng nói ra thân phận của mình lúc này, chỉ e rằng tránh vỏ dưa lại gặp ngay lựu đạn. Hồ Long không ngu, nhưng nàng cũng không ngu!
"Đại ca à, tha cho tôi đi mà. Thực ra tôi là cung nữ trốn khỏi hậu cung. Những món đồ này là tôi ăn trộm của chủ nhân, định bụng kiếm chút vốn liếng, khi về quê thì mở một hàng quán nhỏ."
"Chủ nhân cô là người nào?" Hồ Long lại hỏi, cứ như thể từ vua đến thái giám trong cung đều là người quen của hắn vậy.
"Là một vị tu dung họ Lê." Nàng nghĩ tới Lê Tuyên Kiều: "Cô ta là một kẻ hẹp hòi, suốt ngày bắt nạt đám cung nữ bọn tôi. Đại ca xem đấy, chỉ là một tài nhân, vậy mà cô ta lúc nào cũng vênh vênh váo váo, làm như trong cung chỉ có mình cô ta là mỹ nhân không bằng..."
Hồ Long lạnh lùng hô một tiếng, người con gái trước mặt hắn liền im bặt. Nhưng đó mới là phản ứng nàng mong muốn. Nếu đối phương biết nàng là cung nữ hầu hạ một kẻ tầm thường, có lẽ hắn sẽ không làm khó nàng.
"Hậu cung canh gác nghiêm ngặt, cô em làm thế nào mà thoát ra được?"
Nhướn cặp mày rậm như đôi sâu róm lên, Hồ Long chết tiệt vẫn không chịu buông tha nàng. Tên tướng cướp này tính ra cũng không phải hạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển nhỉ?
Hoàng Lan giả bộ khó xử:
"Chuyện này... chẳng là tôi có quen một người bạn trên giang hồ. Là anh ấy dùng võ công trác tuyệt giúp tôi trốn ra khỏi cung. Thề có trời đất, ta mà nói dối chuyện này, sẽ bị sét đánh chết."
Thời tiết này lấy đâu ra sét? Hơn nữa, chuyện Lê Khải Triều từng giúp nàng trốn ra khỏi cung là thật, nàng thề chung chung như thế cũng coi như không nói dối đi.
Hồ Long nửa tin nửa ngờ:
"Có thật không?"
Hoàng Lan gật đầu ngay tắp lự, chớp chớp mắt nhìn hắn, ra chiều vô tội. Hồ Long đắn đo một hồi, sau cùng tặc lưỡi:
"Phi tần cũng không đến nỗi ốm nhách như cô em."
Hoàng Lan gật đầu hưởng ứng.
Giờ thì tốt rồi. Oan có đầu, nợ có chủ. Hắn có thù oán với triều đình cũng không đến nỗi trút giận lên đầu một cung nữ chứ?
Nhưng Hoàng Lan còn chưa kịp mừng thì Hồ Long lại thản nhiên nói tiếp:
"Nhưng trên người cô em có mùi hương rất lạ. Loại hương liệu này chỉ các quý nhân mới được dùng. Cẩn tắc vô áy náy, chúng ta đành phải để cô em chịu thiệt thòi rồi."
Điều nàng lo sợ nhất chính là thân phận của mình bị bại lộ. Nếu biết nàng chính là Nguyễn sung nghi, liệu Hồ Long sẽ làm gì? Bắt cóc tống tiền? E rằng không chỉ đơn giản như thế. Dựa vào thái độ hằn học của hắn nãy giờ, nàng tin chắc rằng băng cướp này, hoặc ít ra riêng bản thân hắn, có oán thù gì đó với triều đình. Nàng thực sự nghi ngờ kẻ đứng trước mặt mình không phải chỉ là một tên thảo khấu vùng sơn cước. Trong lòng đã cáu giận đến cực điểm, nhưng quân tử phải biết tiến biết thoái, nàng chỉ dám cười cầu tài rồi tự động lùi lại vài bước, đồng thời kín đáo sờ đến con dao găm vẫn giấu bên hông.
Từ phía sau Hồ Long, hai gã mặt đen như Bao Công, tướng to như hộ pháp lừ lừ tiến đến. Trong tay bọn chúng, Hoàng Lan nhác trông thấy một thanh đao lớn.
"Đã bảo tôi chỉ là cung nữ trốn khỏi cung thôi mà. Nếu có ân oán gì với triều đình, các người cứ việc đi tìm hoàng thượng mà tính sổ. Nếu không biết đường vào cung, tôi chỉ cho, vẽ thành bản đồ cũng được, tôi hay phụ trách đi đưa đồ, đường ngang ngõ dọc của hoàng cung căn bản cũng biết đại khái, đảm bảo không lừa các người đâu."
Bệ hạ à, Hoàng Lan không cố ý bán đứng người đâu, nhưng mạng người quan trọng, bệ hạ thông cảm cho tôi lần này nhé.
Hoàng Lan vừa thương lượng với bọn cướp vừa thầm xin lỗi Tư Thành. Thế nhưng bọn này cũng chẳng thèm nghe nàng nói. Một trong hai gã hộ pháp sấn tới, đao trong tay gã đã chực vung lên.
Không thể trông chờ vào may mắn, phải tự cứu mình vậy...
Nghĩ là làm, Hoàng Lan liều mạng rút con dao găm ra, làm động tác uy hiếp rồi lùi sát vào một gốc cây cố thủ. Nếu bọn này ép người quá đáng, nàng có chết cũng phải liều mạng với chúng.
"Cũng có chút khí phách!" Khóe miệng Hồ Long hơi nhếch lên. Hắn chống tay vào cằm, thích thú nhìn vào cổ tay trắng nõn của Hoàng Lan: "Chỉ có điều chúng ta rất ghét những kẻ dây dưa với triều đình. Ghét đến nỗi, hễ gặp đều muốn giết."
Năm chữ cuối cùng, hắn cố ý nói thật mạnh để Hoàng Lan nghe rõ. Đôi mắt diều hâu lộ ra một tia hung hãn. Có lẽ hắn không nói đùa.
Chẳng hiểu lúc ấy tại sao Hoàng Lan lại lôi Lê Tư Thành ra hỏi han. Được lắm, hóa ra hắn đi kết thù kết oán khắp nơi, hại nàng hôm nay bị liên lụy!
Hồ Long đang cười nhạt bỗng nhiên nheo mắt lại, chăm chú nhìn cho rõ vật Hoàng Lan đang cầm trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...