Thiên Hạ Kỳ Duyên

Những ngày tháng trước kia lại hiện về. Khi ấy, Phùng Diệm Quỳnh vẫn còn là một chiêu nghi ung dung tự tại trong Đan Ngọc các. Biết Nguyễn Nhã Liên thường tự tay nấu đồ ăn dâng lên Tư Thành và thái hậu, nàng ta liền quấn lấy Nguyễn Nhã Liên để học cách nấu chè long nhãn. Bình sinh Phùng Diệm Quỳnh chưa từng vào bếp, khó tránh khỏi tay chân có chút lóng ngóng vụng về, thế nhưng Nguyễn Nhã Liên từ đầu đến cuối đều chỉ dạy rất nhiệt tình, chu đáo, dần dần khiến ột kẻ vốn tâm cao khí ngạo như Phùng Diệm Quỳnh cũng phải cảm kích.
Nhưng có một lần Tư Thành "trót" khen điểm tâm của Nguyễn Nhã Liên nấu ngon trước mặt Phùng Diệm Quỳnh! Thấy hắn hài lòng như thế, Phùng Diệm Quỳnh lại có gì đó rất không cam lòng.
Đành rằng Nguyễn Nhã Liên có công giúp Phùng Diệm Quỳnh, nhưng chưa bao giờ Tư Thành khen món chè long nhãn, ngược lại, thứ khiến hắn hài lòng vẫn là điểm tâm của Lãm Nguyệt cư.
Chiều hôm ấy, thái hậu bị dị ứng bởi một loại nấm trong món canh của Nguyễn Nhã Liên. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, thái hậu không hề tránh phạt Nguyễn Nhã Liên, nhưng cũng kể từ đó, nàng ta không mấy khi tới ngự trù phòng nữa.
Một năm qua, chỉ cần phi tần nào được chú ý, Phùng Diệm Quỳnh sẽ khiến họ sống không bằng chết. Vì muốn độc chiếm Lê Tư Thành, không việc gì Phùng Diệm Quỳnh không dám làm. Vậy mà đến phút cuối, thứ nàng ta nhận được lại là một ly rượu độc từ người mình yêu thương, phụng hiến nhất...
"Diệm Quỳnh cứ tưởng mình đã đủ ác, không ngờ bệ hạ còn nhẫn tâm hơn cả Diệm Quỳnh..."
Phùng Diệm Quỳnh ngửa mặt lên trời, cười khan một tiếng, sau đó lẳng lặng đón lấy chén rượu độc.
Quân vương đã tuyệt tình, thử hỏi thế gian này còn điều gì để nàng ta hi vọng?
Đúng lúc rượu sắp chạm môi, một bóng người từ đằng sau cánh cửa bỗng lao ra, gạt phăng chiếc chén trên tay Phùng Diệm Quỳnh xuống đất:
"Rượu này không được uống!"
Người vừa lên tiếng là Hoàng Lan.
Thái giám tới đưa rượu không ngờ Nguyễn sung nghi cũng ở đây. Gã sợ đến mức suýt đánh rơi khay rượu trong tay, vẻ lúng túng hiện rõ trên gương mặt quắt như mặt chuột. Một giây định thần, gã cúi đầu đáp:
"Nguyễn sung nghi, nô tài chỉ phụng chỉ làm việc, lệnh bà đừng làm khó nô tài."
Đúng là nói dối không chớp mắt! Chắc tay thái giám to gan lớn mật này không biết nàng vừa rời khỏi cung Thụy Đức đâu nhỉ? Nhìn đến những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, Hoàng Lan chỉ cười nhạt rồi giơ tay ra:
"Ngươi nói đây là mệnh lệnh của bệ hạ, vậy thánh chỉ đâu?"

Sắc mặt thái giám chuyển sang màu xám tro.
"Nô tài chỉ phụng mệnh, chuyện này... chuyện này..." Gã ấp úng.
Khi đã nắm chắc đối phương giở trò ám muội, Hoàng Lan tất sẽ có cách để gã tự lòi đuôi chuột.
"Từ xưa đến nay, ban chết cho phi tần cần phải có thánh chỉ. Ngươi không có thánh chỉ, chắc chắn không phải do bệ hạ phái đến rồi." Rồi Hoàng Lan chợt cao giọng quát: "Rốt cuộc là ai phái ngươi đến đây mưu hại Phùng tài nhân?"
Bị Nguyễn sung nghi công khai vạch mặt, thái giám kia mặt cắt không còn hột máu.
Còn Hoàng Lan, sau lần chết hụt trong hình lao, nàng đâm ra vô cùng nhạy cảm với những loại chuyện mờ ám kiểu này.
Uổng cho Phùng Diệm Quỳnh luôn tự nhận mình là phi tần được Tư Thành sủng ái nhất, vậy mà cá tính của hắn ra sao, nàng ta cũng hoàn toàn không hiểu. Nửa đêm ban rượu độc, hành vi tiểu nhân ám muội này không đời nào là của Lê Tư Thành.
Như một người chợt tỉnh cơn mê, Phùng Diệm Quỳnh hùng hổ lao lên phía trước, túm lấy cổ áo gã.
"Nói mau, là ai phái ngươi đến hãm hại bản cung?"
Đã có gan mang rượu độc đến, thái giám kia há còn sợ Phùng Diệm Quỳnh? Nhưng mặc cho Phùng Diệm Quỳnh vung chân múa tay, người khiến gã sợ hãi lại chính là vị Nguyễn sung nghi không hề động chân động tay kia. Ánh mắt nàng nhìn gã, âm trầm mà sắc bén, bình lặng mà uy hiếp, như thể khắp thế gian này, mọi chuyện khuất tất rồi sẽ có ngày bị nàng nhìn thấu.
Bàn tay gã chìm sâu trong ống tay áo, run lên liên hồi.
Thấy vẻ mặt của thái giám quái dị, Hoàng Lan chỉ kịp hét lên một tiếng "ngăn gã lại" thì thân hình nhỏ choắt trước mặt nàng đã đổ ập xuống.
Gã đã cắn lưỡi tự sát!
...

Lê Tuyên Kiều thẳng tay ném cây trâm bạc xuống đất. Hạ Diệp Dương thì sợ hãi nghệt mặt ra.
"Hạ chiêu dung, cô thì to gan rồi." Lê Tuyên Kiều nghiến răng: "Mạo danh bệ hạ đến lãnh cung ban rượu độc, chuyện tày trời ấy mà cô cũng dám làm, cô chán sống rồi phải không?"
Hạ Diệp Dương oan ức nói:
"Tôi chỉ muốn tiện nhân kia chết sớm hơn một chút. Cứ để cô ta ở trong lãnh cung, nhỡ đâu thực sự kiểm chứng ra thai nhi của cô ta không có vấn đề gì..."
Lê Tuyên Kiều ngắt lời nàng ta:
"Tôi đâu có nói sẽ để Phùng Diệm Quỳnh bình an sinh hạ hoàng tử. Nhưng làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ một chút. Cô hành sự cẩu thả như vậy, có khác nào bôi tro trát trấu lên mặt tôi?"
Thấy chủ nhân mình bị nhiếc móc, Lạc Hòa bất mãn nhắc nhở Lê Tuyên Kiều:
"Lê tu dung, lệnh bà nhà nô tì là chiêu dung được bệ hạ chính thức sắc phong, thỉnh người ăn nói tự trọng..."
Chẳng chờ đến phiên Lê Tuyên Kiều nổi giận, Hạ Diệp Dương đã vội cho Lạc Hòa một cái bạt tai. Rồi nàng ta đến bên cạnh Lê Tuyên Kiều, e dè mở miệng:
"Là do tôi quản thúc không nghiêm mới khiến Lạc Hòa buông lời bất kính với chị. Về đến Triều Dương uyển nhất định tôi sẽ dạy dỗ lại ả. Việc ngày hôm nay, tôi biết sai rồi, chị đừng giận nữa có được không?"
Biết Hạ Diệp Dương rào trước đón sau để bảo vệ cung nữ của mình, Lê Tuyên Kiều cũng chẳng thèm tính toán với nàng ta nữa, chỉ thầm hi vọng sự nóng nảy của Hạ Diệp Dương sẽ không gây ra kết cục gì quá đáng tiếc.
...
Trong lãnh cung, bóng tối đang ngấm ngầm nổi loạn.
Rồi từ cửa chính và cả cửa sổ, những bóng người nhanh như chớp nhoáng vọt vào trong phòng. Bọn người này mặc y phục màu đen, gương mặt che kín chỉ để lộ ra hai con mắt, trong tay bọn chúng, đao sắc sống dày ánh lên loang loáng, càng khiến cho không gian xung quanh thêm phần khủng bố, dữ tợn.

Sát thủ!
Hoàng Lan bất giác lùi lại hai bước, kín đáo cầm lấy thanh sắt gài cửa ở góc phòng. Thanh sắt này đã hoen gỉ, dài hơn nửa mét, Hoàng Lan biết nó không thể so với những thanh trọng đao kia nhưng tạm thời, nó là vật duy nhất có thể dùng để tự vệ lúc này.
"Các ngươi là ai?" Cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất, nàng cất giọng hỏi.
Thủ lĩnh đám người áo đen, kẻ mang thanh long đao nặng đến cả trăm cân, cười gằn:
"Chúng ta phụng mệnh đại nhân đến đón Phùng Huệ phi."
...
"Chúng ta phụng mệnh đại nhân đến đón Phùng Huệ phi."
Như một phản xạ vô điều kiện, Hoàng Lan nhìn sang Phùng Diệm Quỳnh. Nhưng sắc mặt của Phùng Diệm Quỳnh cũng chẳng dễ coi hơn là bao.
"Các ngươi là ai? Đại nhân nào? Ta... ta không hiểu các ngươi đang nói gì."
Tên kia tiến lại gần Phùng Diệm Quỳnh, đưa tay vuốt dọc gò má nàng ta, nhưng giọng nói của gã lại không cợt nhả như hành động.
"Nương nương sao lại nói vậy? Hôm nương nương đồng ý giúp Thạch đại nhân thu thập tin tức, Thạch đại nhân đã hứa sẽ chu toàn cho nương nương. Nay nương nương bị hạ ngục, đại nhân sao có thể quay lưng bỏ mặc được."
Thạch đại nhân? Thạch Bưu? Hơn nữa, cách ăn nói của đám người này giống với được Đại Minh huấn luyện...
Giờ Hoàng Lan mới biết mình ngu đến cỡ nào!
Khi phát hiện độc trong bánh hồng trà là tì sương, Hoàng Lan không dám tin, thậm chí nàng còn vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc kẻ nào đã hãm hại Phùng Diệm Quỳnh. Nhưng giờ thì tốt rồi, đám người này đã tận tình vào lãnh cung đón Phùng Diệm Quỳnh, nàng còn gì phải phân vân nữa sao?
Để ăn cắp thông tin nội bộ Đại Việt, còn gì dễ hơn tìm đến một kẻ sống trong hậu cung?
Phùng Diệm Quỳnh chính là gian tế của Thạch Bưu! Không biết Thạch Bưu hứa hẹn gì, nhưng nàng ta đã sẵn lòng bán rẻ Đại Việt!
Giỏi, giỏi lắm! Trước mặt ta còn ra vẻ đáng thương, còn ra vẻ tội nghiệp. Phùng Diệm Quỳnh, cô đúng là loại người quỷ kế đa đoan mà. Hoàng Lan bất mãn nghiến răng. Nàng hoàn toàn hối hận vì đã ngăn cản chén rượu độc ban nãy.

Gã thủ lĩnh nói tiếp, chất giọng khò khè đủ khiến người đối diện nổi da gà:
"An Nam quốc vương đã hạ độc thủ, nương nương còn muốn ngồi trong lãnh cung chờ chết sao? Chúng ta đã chuẩn bị xe ngựa, ra khỏi Đoan Môn sẽ có người tiếp ứng, mời nương nương di giá."
Phùng Diệm Quỳnh vẫn đứng chết trân một chỗ. Thật khó để cắt nghĩa vẻ mặt của nàng ta lúc này.
Trong thoáng chốc, tên thủ lĩnh lại nhìn sang Hoàng Lan. Ánh mắt sắc lạnh ấy như muốn tuyên án tử cho kẻ xuất hiện không đúng lúc là nàng.
Thậm chí gã còn chẳng thèm nói một lời, một đao đã bổ về góc phòng. Hoàng Lan vội né sang một bên, đồng thời giơ thanh sắt lên cản. Trọng đao chém hụt mục tiêu, giáng vào thanh sắt, chỉ thấy tia lửa tóe lên, cánh tay Hoàng Lan cũng theo đó mà tê rần.
Nhưng may mắn không tìm đến quá hai lần. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, đao quang như chớp lại lóe lên.
Chung quy lại, nàng không phải đối thủ của đám người này.
Bác, Trường Giang, vậy là con không có cơ hội gặp lại mọi người rồi. Con sẽ nhớ mọi người lắm...
Tư Thành... tạm biệt!
Biết không thể chạy thoát, Hoàng Lan nhắm mặt lại, bình thản phó mặc tất cả cho định mệnh. Khi chết, nàng cũng phải chết trong tư thế ngẩng cao đầu.
Trong thời khắc ngắn ngủi ấy, nàng mơ hồ cảm thấy một bàn tay tóm lấy vai mình, nhẹ nhàng kéo sang một bên. Đao của kẻ thù không làm nàng bị thương, đổi lại giống như đã gãy làm đôi, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu sắc lạnh. Kế đó, có tiếng người chửi bới không lẫn vào đâu được:
"Mẹ kiếp, lần nào vào cung cũng gặp chuyện xui xẻo."
...
(Mời các bạn đón đọc Chương 29: Rừng thiêng nước độc.)
...
(1): Phan Phu Tiên, tự Tín Thần, hiệu Mặc Hiên, là nhà biên khảo, sử học và thầy thuốc Việt Nam đầu thời Lê Sơ. Việt âm thi tập là tuyển tập thơ viết bằng chữ Hán do Phan Phu Tiên và Chu Sa kế tục biên soạn, hoàn thành vào thời vua Lê Nhân Tông. Tập thơ gồm 6 quyển với 624 bài thơ của 119 nhà thơ ở các thời Lý, Trần và đầu thời Lê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui