Trước đó nửa canh giờ.
Tối hôm nay, sau khi gặp Phùng Thục Giang ở hồ Lạc Thủy, không hiểu sao Hoàng Lan lại cứ cảm thấy bứt rứt không yên. Thứ ấn tượng mà Phùng Thục Giang để lại cho nàng quá sâu sắc, sâu sắc đến mức cơ chừng trở thành một nỗi ám ảnh.
Đáy mắt sâu thẳm như giếng khơi ấy, cốt cách lạnh lùng như băng tuyết ấy, vạt áo tím nhuộm cả sắc trời ấy...
Giờ Hoàng Lan mới nhớ ra trước đây mình có gặp Phùng Thục Giang một lần. Nàng ta chính là vị phi tần lạnh lùng, bí ẩn mà nàng đã đụng phải khi rời khỏi cung Trường Phúc.
Năm tháng trôi qua, nhưng thứ thần thái lạnh lẽo và âm trầm kia vẫn không hề thay đổi, tựa như trời sinh đã có, thấm vào tận cốt tủy...
Mang theo cảm giác hoài nghi ấy, Hoàng Lan gõ cửa cung Thụy Đức. Giờ đã sang giờ tí, nhưng nàng biết chắc chắn Tư Thành chưa ngủ.
"Nguyễn sung nghi, bệ hạ đang nghỉ ngơi, người bảo không muốn gặp ai cả."
Hoàng Lan gạt Đặng Phúc sang một bên.
"Để tôi vào."
Đặng Phúc âm thầm kêu khổ, Tư Thành đã hạ chỉ không cho ai vào cung của hắn, nhưng đối với vị sung nghi này, mệnh lệnh của Tư Thành chưa bao giờ có giá trị. Sau cùng, biết không ngăn cản được Hoàng Lan, y đành ngoan ngoãn lui sang một bên, nhường lại lối đi cho nàng.
Hoàng Lan đẩy nhẹ cánh cửa sơn son cao hơn một trượng. Trái ngược với suy nghĩ của nàng, Tư Thành đang ngồi bên thư án, chuyên tâm nghiên cứu một cuốn kinh thư cổ. Chiếc đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng mờ ảo, khiến sắc màu hoàng kim cũng trở nên dịu mắt.
Cái phong thái ung dung tự tại kia... Là do Tư Thành vô tâm với việc hậu cung hay do bản lĩnh hắn quá vững vàng?
"Nàng đến muộn hơn trẫm nghĩ?"
Tư Thành không ngẩng đầu lên cũng biết người đứng trước mặt mình là Hoàng Lan. Với chuyện tày trời xảy ra hôm nay, ngoại trừ nàng, chắc chắn không có người thứ hai dám đến cung Thụy Đức làm phiền hắn.
Hoàng Lan thấy hắn say sưa đọc sách, không giấu được tiếng thở dài:
"Bệ hạ vẫn còn tâm trí nghiên cứu thi ca?"
Tư Thành chuyên chú lật sang trang tiếp theo, vẻ mặt nhàn nhạt:
"Tín Thần (1) đúng là không phụ lòng phụ hoàng. Trẫm chưa bao giờ hết hứng thú với Việt âm thi tập của ông ấy. Mà nàng ấy, đừng có thở dài nữa. Trước mặt trẫm, trẫm không cho phép nàng thở dài như vậy."
Lời này ba phần đùa cợt, bảy phần lại là thật. Nguyễn Hoàng Lan mà hắn biết phải là người có bản lĩnh chọc trời khuấy biển, nàng thiện lương mà thông minh, bình tĩnh mà sắc bén, càng không dễ dàng biến sắc trước bất kì khó khăn nào. Bởi vậy, thấy nàng yếu đuối, hắn mới có chút không quen.
"Độc đoán! Con người chứ có phải gỗ đá đâu..."
Hoàng Lan làu bàu rồi ngồi xuống bên cạnh. Đến khi Tư Thành chực giở sang trang mới, nàng bực mình nhổm dậy và giật lấy cuốn sách trong tay hắn.
"Đọc sách phải đọc lúc bình tâm. Nhìn cái kiểu giở sách như vò của bệ hạ mà xem, còn giả vờ nói mình có hứng thú?"
Mặt Tư Thành nhăn lại:
"Không cho trẫm đọc sách, vậy nàng bảo trẫm phải làm gì? Đến lãnh cung trò chuyện với Phùng tài nhân sao?"
Phùng Diệm Quỳnh bị phế truất phi vị, giáng xuống thành tài nhân và giam ở lãnh cung.
Thực ra, Tư Thành làm thế đã là nhân nhượng với nàng ta rồi. Phùng Diệm Quỳnh mưu đồ hãm hại phi tần khác, lợi dụng thai rồng, đổi trắng thay đen, thậm chí còn cấu kết với Thạch Bưu, nếu không vì thai nhi trong bụng nàng ta còn chưa rõ kết cục, hắn đã ban cho nàng ta một dải lụa trắng mà tự tuẫn tiết rồi.
"Nếu đã chán ghét Phùng Diệm Quỳnh như vậy, sao bệ hạ không giết luôn nàng ta đi, còn biếm nàng ta vào lãnh cung làm gì?" Hoàng Lan dò hỏi.
Tư Thành chăm chú nhìn đối phương, ra chiều thích thú:
"Khỏi phải khiêu khích trẫm. Mấy cung nữ già đang xếp hàng ngoài kia, trẫm còn chưa chuẩn tấu ai đâu đấy."
Hắn nói xong, sắc mặt Hoàng Lan ỉu xìu. Hóa ra hắn đã biết mấy người ấy là nàng chuẩn bị thay cho Phùng Diệm Quỳnh.
Đành rằng Hoàng Lan rất chán ghét Phùng Diệm Quỳnh, nhưng việc công việc tư không thể lẫn lộn. Giờ thái y viện vẫn chưa thể kiểm chứng thai nhi của Phùng Diệm Quỳnh có thực sự chết lưu hay không, nàng không thể mạo hiểm tính mạng một đứa trẻ con được.
Người lớn có độc ác đến đâu, trẻ con cũng vô tội.
"Lãnh cung mùa này lạnh lắm! Phùng Diệm Quỳnh lại đang mang thai, cho vài người đến chăm sóc cô ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý." Bị nói trúng tim đen, nàng chỉ biết cười cười thú nhận.
"Thôi được rồi, ngày mai bảo bọn họ đến lãnh cung đi, nhớ mang theo cả chăn ấm và một thái y nữa." Tư Thành chẹp miệng: "Phùng tài nhân đối xử tệ bạc với nàng, vậy mà nàng còn nghĩ cách chu toàn cho cô ta."
Hoàng Lan nghe vậy chỉ ung dung mỉm cười. Nàng không trở mặt được như Hạ Diệp Dương, không giả tạo được như Lê Tuyên Kiều. Nàng có nguyên tắc làm người của mình, cứng rắn nhưng không tàn nhẫn, tự bảo vệ mình nhưng tuyệt đối không vô cớ hại người, càng không bao giờ đuổi cùng giết tận.
"Bệ hạ còn nói tôi nhân từ. Chẳng phải người cũng không muốn lấy mạng Phùng Diệm Quỳnh đó sao?"
Tư Thành bật cười:
"Suy nghĩ của nàng lúc nào cũng khác người mà. Cả hậu cung này, chỉ có mình nàng cho rằng trẫm đày Phùng tài nhân vào lãnh cung là nhân từ thôi. Còn lại, bọn họ đều nói trẫm độc ác."
Mãi về sau Hoàng Lan mới hiểu ra ý tứ của Tư Thành. Phùng Diệm Quỳnh bản tính cao ngạo, cố chấp trời sinh. Giáng nàng ta xuống thành một mỹ nhân nhỏ nhoi rồi đẩy vào lãnh cung, để nàng ta ngày ngày chịu sự phỉ nhổ của người đời, Tư Thành, rốt cuộc hắn làm vậy không phải vì cứu rỗi, mà là trừng phạt.
Tư Thành trầm mặc:
"Trẫm thân là vua một nước, có những chuyện không thể nhân nhượng mãi. Quốc có quốc pháp, cung có cung quy, nếu hôm nay trẫm không mạnh tay, sau này sẽ có thêm nhiều kẻ không biết điều mà ôm bụng làm bậy." Sau đó, hắn nở một nụ cười giảo hoạt: "Dù sao hậu cung đã có nàng làm nữ bồ tát rồi, vậy cứ để trẫm sắm vai hung thần đi."
Ý của Tư Thành là hắn và Hoàng Lan, kẻ tung người hứng, kẻ đấm người xoa, dẹp yên tất cả những bạo loạn nho nhỏ trong hậu cung?
Hoàng Lan ngắn mặt, hết nói nổi tên Lê Tư Thành này.
Nàng lại hỏi đến tình hình ở cung Trường Phúc. Thái hậu vốn rất yêu thích Phùng Diệm Quỳnh, càng mong chờ ngày hoàng tôn của bà chào đời. Với những chuyện xảy ra hôm nay, chỉ e thái hậu không chịu nổi mà lại khiến bệnh cũ tái phát.
"Trẫm cũng vừa từ cung Trường Phúc trở về. Nàng yên tâm, mẫu hậu không sao. Bà đã trong cung cả nửa đời người, còn chuyện tàn nhẫn gì chưa từng trải qua? Nghị lực và bản lĩnh chịu đựng của mẫu hậu khéo khi còn cao hơn đám con cháu chúng ta đó."
Thấy thái hậu không bị kinh động, Hoàng Lan cũng an tâm hơn một chút. Rồi nàng nhớ tới một chuyện.
"Phải rồi, trên đường đến đây, tôi có gặp chị gái của Phùng Diệm Quỳnh."
Chân mày Tư Thành chau lại trong thoáng chốc. Hắn đang nhớ lại một số chuyện trước kia...
"Phùng Thục Giang?"
Hoàng Lan gật đầu. Hóa ra người con gái lạnh lùng ấy lại có cái tên đẹp như vậy.
Nếu Hoàng Lan không nhắc, Tư Thành cũng quên mất sự tồn tại của Phùng Thục Giang. Mấy năm trước, Nguyễn thái hậu mai mối nhân duyên cho hắn, hạ chỉ cho Phùng Thục Giang vào tiềm để hầu hạ. Phùng Thục Giang nhẹ nhàng nhu thuận, đã có lúc hắn đối đãi tốt với nàng ta, người ngoài nhìn vào đều tưởng Phùng Thục Giang được sủng ái. Nhưng Tư Thành làm vậy để yên lòng Nguyễn thái hậu, còn người hắn thực sự hứng thú lại chính là Phùng Diệm Quỳnh cá tính nổi trội. Dần dần, Phùng Diệm Quỳnh thu hết về mình mọi vinh sủng, trong khi Phùng Thục Giang quanh năm lạnh lẽo trong Vĩnh Hà điện, không tranh không đoạt, chấp nhận làm một lương nhân bị người ta coi thường.
Là Phùng Thục Giang nhường nhịn em của mình hay do nàng ta không thể tranh đoạt nổi, Tư Thành không hiểu, hắn chỉ biết mình đã lãng quên con người này quá lâu...
"Chị em bọn họ không giống nhau. Phùng lương nhân cá tính điềm đạm, cả ngày chỉ ở trong Vĩnh Hà điện cầu kinh niệm phật. Những việc Phùng Diệm Quỳnh đã làm cũng không liên quan đến nàng ấy." Lần này kẻ thở dài lại là Tư Thành: "Mấy năm qua, trẫm đã bạc bẽo nàng ấy rồi."
Thực ra không phải Phùng Thục Giang cầu kinh niệm phật, là nàng cầu siêu cho vong hồn của Đỗ Đình Huy.
Hoàng Lan nhỏ giọng đáp:
"Nếu có thời gian, bệ hạ nên đến Vĩnh Hà điện an ủi nàng ấy một chút. Có một người em gái như Phùng Diệm Quỳnh, có lẽ cuộc sống của nàng ấy trong cung cũng chẳng suôn sẻ gì."
Hoàng Lan vẫn nhớ như in ánh mắt của Phùng Thục Giang khi hai người gặp nhau bên hồ Lạc Thủy.
Ánh mắt ấy, lạnh lẽo, âm trầm, giống như trong quá khứ, Phùng Thục Giang đã từng phải trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp. Giờ nghĩ lại, chưa chắc người mà Phùng Thục Giang bái tế hôm nay đã là thân sinh của nàng ta.
Giờ tí ba khắc, Tư Thành dặn dò Đặng Phúc đưa Hoàng Lan trở về Nhữ Hiên các.
Chẳng biết Đặng Phúc vừa đi đâu về hay do đứng lâu trong đêm lạnh mà vai áo y ướt đẫm sương đêm.
Vâng lệnh vua, y thắp đèn lên, lụi cụi làm một người dẫn đường trung thành...
Nhưng Hoàng Lan không hề an phận trong Nhữ Hiên các. Đợi cho Đặng Phúc đi khỏi, nàng lại âm thầm tìm đến lãnh cung.
Có một số chuyện, hôm nay nhất định nàng và Phùng Diệm Quỳnh phải nói cho rõ ràng!
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...