Thiên Hạ Kỳ Duyên

Nụ cười trên môi Lê Khải Triều vụt tắt. Có lòng tốt nhắc nhở lại bị đối phương dùng năm chữ "lừa người khác thành quen" đáp lễ, bảo hắn làm sao có thể vui vẻ được đây.
Không thèm nói chuyện với Phạm Anh Vũ nữa, hắn quay sang phía người lạ mặt, lân la gợi chuyện:
"Ê này, cậu từ đâu đến vậy?"
Ý của hắn rất đơn giản, đó là sao không trở về nhà luôn đi, còn ở lại quấy rầy em trai và em dâu hắn làm gì.
"Cậu ta đến từ một nơi rất xa, có lẽ là một hòn đảo nào đó ngoài biển khơi, em cũng chưa nghe đến bao giờ." Không đợi cho người kia trả lời, Phạm Anh Vũ đã giải thích trước.
Lê Khải Triều nhìn cả hai người với ánh mắt kinh ngạc. Hắn không tin trên đời này còn có nơi mà người anh em tốt của mình chưa từng nghe đến!
Hình như người kia định phản đối gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu ta nhìn về phía xa xa, nơi đỉnh núi Dục Thúy hiện lên mờ ảo giữa màn sương bạc. Vẻ nhàn rỗi và ngông nghênh ban nãy đã biến mất, thay vào đó là sự hỗn loạn, bất an ẩn khuất sâu trong đáy mắt.
Không, không phải một hòn đảo nào đó ngoài biển khơi! Cậu ta đến từ vùng đất ấy, kinh thành ất, chỉ có điều...
"Tôi không thể trở về nhà được." Sớm lấy lại sự bình tĩnh, cậu ta trả lời bằng chất giọng thản nhiên nhất.
"Là sao?" Trên mặt Lê Khải Triều là một dấu hỏi chấm to đùng.
Phạm Anh Vũ ghé tai hắn, thì thầm:
"Anh có hỏi nữa thì cậu ta cũng không biết mà trả lời anh đâu. Giống như một kẻ vừa từ cõi chết trở về, cậu ta phải mất một thời gian khá dài mới chấp nhận được thế giới này."
"Em nói cứ như hắn là một kẻ điên vậy."
Phạm Anh Vũ nhanh tay thúc vào bụng hắn:

"Anh ăn nói tử tế hơn được không? Cậu ta không phải người điên, ngược lại còn rất tỉnh táo. Chỉ có điều, nhận thức và suy nghĩ của cậu ta dường như thuộc về một thời đại khác."
Như vậy còn không phải là điên? Lê Khải Triều âm thầm phản đối trong lòng, tạm thời không thể phân định rõ khái niệm "điên" và "nhận thức thuộc một thời đại khác" rốt cuộc có gì khác nhau.
Thấy Lê Khải Triều cứ thì thầm nhỏ to về mình, người kia không nhịn nổi nữa, quay sang hỏi Phạm Anh Vũ:
"Anh Vũ, người này là ai thế?"
Chẳng mấy khi được người ta hỏi tên hỏi tuổi, Lê Khải Triều hào hứng ưỡn ngực, vuốt vuốt mấy sợi tóc rủ trước trán, dõng dạc trả lời:
"Tôi là đệ nhất thần trộm Đại Việt, họ Lê tên Khải Triều, Khải trong khải hoàn, Triều trong triều chính quốc sự. Cứ gọi tôi là Khải Triều."
Nào ngờ, người kia chỉ nhìn hắn từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đến đầu, cuối cùng thờ ơ nói:
"Tưởng gì to tát lắm, hóa ra là phường lưu manh trộm cắp..."
Mặt Lê Khải Triều đen như đít nồi. Một kẻ tài hoa đầy mình như hắn, đến hoàng thượng còn phải lôi kéo, sứ thần Đại Minh cũng phải kiêng dè vài phần, vậy mà hôm nay lại bị một thằng oắt con coi thường... Ở một bên, Phạm Anh Vũ bụm miệng cười. Cũng khó trách y, không phải lúc nào cũng gặp được kẻ trị được bản tính sĩ diện của Lê Khải Triều.
Hình như thấy tội nghiệp cho Lê Khải Triều, người kia bất đắc dĩ vỗ vai hắn, mỉm cười thân thiện:
"Đừng giận, tôi đùa thôi."
Cổ họng Lê Khải Triều bỗng nhiên nghẹn ứ lại. Hắn không tài nào diễn tả được cảm giác của mình lúc này. Nó không giống với khi đối mặt đương kim hoàng thượng, cũng không giống khi đứng trước vị Nguyễn sung nghi quỷ kế đa đoan kia. Không phải e sợ, không phải thuần phục...
Giống như một vị tiên nhân du ngoạn họ Lên, thân thiện, hòa nhã nhưng lại mang dáng dấp át chế, vững vàng đảo chủ thành khách, khiến cho người trước mặt cảm thấy xấu hổ, tự nguyện cúi đầu, có khi lại tùy ý vô định, khiến cho người ta không biết đằng nào mà lần!
"Cậu tên gì?" Nhanh chóng dẹp tan cảm giác choáng ngợp trong trí não, Lê Khải Triều hỏi.

Người kia ngẩng mặt lên, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên thanh bảo kiếm của Thạch Bưu, nụ cười trong thoáng chốc trở lên gượng gạo:
"Trường Giang, tôi tên là Nguyễn Trường Giang."
...
Cùng lúc đó, một ánh sáng xanh nhá lên trên nền trời vừa chuyển màu xám xịt. Hoàng Lan choàng tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Nàng vừa mơ thấy mình bị hút vào một hố đen sâu không thấy đáy, xung quanh là những âm thanh ầm ì của đất trời vụn vỡ cùng tiếng khóc thương ai oán như vọng về từ cõi u minh địa phủ. Mọi thứ chờn vờn, vô định. Hoàng Lan càng vùng vẫy, lực hút dưới chân nàng càng ghê gớm hơn, rồi chẳng mấy chốc, vùng xoáy màu đen đã mở ra đến tận cùng.
Vẫn biết đó chỉ là một giấc mơ, vậy mà bàn tay Hoàng Lan đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Giấc mơ ấy quá chân thực, quá rõ ràng, như một thước phim quay chậm lại hình ảnh xảy ra một năm trước, đáy vực ấy, bàn tay ấy, và cả ánh mắt hoảng sợ của Trường Giang khi cậu cố nhoài người ra để kéo nàng trở lại.
Trường Giang!
Hoàng Lan tiến đến bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa vỗ đều đặn thành từng nhịp trên mái ngói trích thủy. Khung cảnh trước mắt luôn chân thực nhất. Nó đủ sức phủ nhận bất cứ giấc mơ nào.
Đối diện với nó, Hoàng Lan chợt cảm thấy sợ hãi, cơ hồ từ trong tâm khảm có một thứ gì đó không rõ tên đang vùng vẫy, gào thét. Nàng nhớ tất cả, nhớ căn nhà chật chội nằm sâu trong ngõ nhỏ gần cầu Long Biên, nhớ người bác già cầm chổi đuổi đánh nàng năm nào, nhớ chợ Đồng Xuân ồn ã, nhớ những buổi cùng Trường Giang đạp xe dưới trời đầy nắng...
Bác, anh Trường Giang, con nhớ mọi người lắm! Một năm đặt chân đến thời đại này, vậy mà con lại thấy dài đằng đẵng như vừa trải qua cả nửa cuộc đời vậy. Không biết đến khi nào giấc mộng hoang đường này mới chấm dứt, để con có thể trở về...
Mở mắt ra, vẫn là hiện thực trần trụi. Chính nàng cũng không biết mình đã đặt chân vào những cuộc chiến liên miên không hồi kết này từ khi nào. Cuộc sống bình dị trước kia, liệu nàng có còn cơ hội để trở về?
Nàng đến thăm Lâm Vũ Linh. Đã mười ngày trôi qua, tinh thần của Lâm Vũ Linh đã khá lên rất nhiều, chỉ có bàn tay trái là vĩnh viễn tàn phế.
Lâm Vũ Linh thấy Hoàng Lan đã tỉnh dậy, bèn bưng đến cho nàng một bát canh gừng. Hoàng Lan chỉ nhấp một ngụm rất nhỏ cho nàng ta vui lòng. Vũ Linh ngốc nghếch, lúc nào cũng quan tâm tới nàng như thế.

Bên ngoài, mưa vẫn xối xả gõ nhịp trên mái ngói, hạt mưa tạt vào những cánh hoa nhài mỏng manh làm chúng càng thêm phần yếu ớt tàn tạ. Trời đất trắng xóa một màu. Thi thoảng ở một góc trời bí hiểm nào đó lại vang lên tiếng sét đanh nhọn.
Mùa hạ, mưa giông đến đột ngột kiểu này, khó trách lòng người có những suy nghĩ vẩn vơ.
Cơn mưa kéo tâm trí nàng trở lại thực tại. Nàng nghĩ đến Tư Thành, nghĩ đến nụ cười nham nhở của Thạch Bưu, nghĩ đến sáu lọ tì sương đáng sợ ấy...
Lần trước đụng mặt Thạch Bưu ở Đồng Cúc đài, vì quá nóng giận nên Hoàng Lan chưa nghĩ đến một điểm.
Thạch Bưu là sứ thần ngoại quốc, người như hắn có thể đi lạc trong hậu cung nước bạn ư?
Không thể!
Một võ tướng, hậu cung, vô duyên vô cớ gây sự, nhìn kiểu gì cũng thấy khập khiễng!
Vậy thì chỉ có một lý do để giải thích cho sự xuất hiện của hắn ở Đồng Cúc đài.
Thạch Bưu đã lén lút gặp gỡ một ai đó. Vì Hoàng Lan đã xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện nên mới trở thành kẻ chịu trận bất đắc dĩ. Thạch Bưu muốn gây chuyện ầm ĩ để đánh lạc hướng của đám người Hoàng Lan, tạo điều kiện cho kẻ kia trốn thoát.
Nhưng người hắn gặp là ai? Một cung nữ vô danh tiểu tốt, hay một phi tần trong hậu cung? Là ai mà có thể khiến sứ thần Đại Minh liều mình chơi một ván cờ mạo hiểm như thế?
Cái cảm giác trong cung có kẻ dính líu đến Thạch Bưu khiến Hoàng Lan thấy tởm lợm đến tận xương tủy!
Tì sương không màu, không vị, đoạt mạng người không để lại dấu vết.
Ba ngày trước, Hoàng Lan đã cảnh báo điều ấy với Tư Thành. Hắn nghe xong mặt không biến sắc, chỉ nói rằng nhất định sẽ điều tra rõ việc này.
Lại một tiếng nổ như muốn xé toang cả bầu trời. Cung nữ vội vàng đóng cửa lại, đèn nến được thắp lên, bên trong Nhữ Hiên các ấm áp và yên tĩnh đến lạ kì, đối nghịch hoàn toàn với cảnh tượng mưa gió đang vần vũ ngoài kia.
Hoàng Lan vén rèm bước ra, dặn thái giám Lý Quý chuẩn bị ô và áo choàng ình. Mặc kệ ngoài kia thời tiết đang bày đủ mọi trò, nàng vẫn phải đến điện Bảo Quang một chuyến. Linh tính mách bảo nàng sắp có chuyện chẳng lành.
Đúng lúc ấy thì Nguyệt Hằng lảo đảo đi vào. Quần áo nàng ta ướt sũng, nước mưa chảy thành từng dòng xuống cảm. Kể từ ngày Vũ Linh bị thương, trách nhiệm đến dược phòng lấy thuốc thuộc về Nguyệt Hằng. Hôm nay trời đột ngột đổ mưa, đáng lẽ nàng ta nên nán lại trú mưa mới phải...

"Lệnh bà, trong cung xảy ra chuyện lớn rồi."
Hóa ra đó là lý do Nguyệt Hằng vội vã trở về.
Hoàng Lan hoảng hốt đứng bật dậy, trong mắt là sự hỗn loạn không thể che giấu.
Chẳng lẽ lời cảnh báo ba hôm trước đã thành sự thật?
Trong cung thực sự có người cấu kết với Thạch Bưu?
Vậy thì Tư Thành...
Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Vì quá bối rối, Hoàng Lan không hề chú ý đến vẻ mặt hồ hởi của Nguyệt Hằng. Nhưng Vũ Linh lại đủ tinh ý để nhận ra. Chuyện khiến Nguyệt Hằng hồ hởi như thế, chắc chắn không liên quan tới hoàng thượng, mà có thể là...
"Nô tì thấy rất đông thái y chạy về hướng cung Thụy Đức, nghe nói chỗ Huệ phi xảy ra chuyện rồi."
Hoàng Lan chằm chằm nhìn Nguyệt Hằng. Đến khi đối phương nhắc lại thêm lần nữa, nàng mới sực tỉnh giấc mộng.
...
Chú thích:
(1) Núi Dục Thúy thuộc phủ Trường Yên, trấn Sơn Nam. Xưa kia, có rất nhiều danh sĩ Đại Việt tìm đến núi Dục Thúy để ngoạn cảnh và vịnh thơ. Nguyễn Trãi cũng có bài thơ Dục Thúy sơn nổi tiếng, ca ngợi vẻ đẹp của núi Dục Thúy và con người Trương Hán Siêu.
Ngày nay, núi Dục Thúy được biết đến với tên gọi núi Non Nước, thuộc địa phận tỉnh Ninh Bình.
———————
Chương 23: Tâm tư khó lường


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui