Nguyễn Nhã Liên cảm thấy không ổn liền lắc lắc đầu với Hoàng Lan, ra hiệu cho nàng dừng cuộc khẩu chiến này lại ngay. Hoàng Lan biết điều đó, nhưng lại không có ý định nghe theo. Dừng lại ư? Tất nhiên nàng sẽ dừng lại, nhưng trước khi dừng lại, nàng phải dạy cho tên sứ thần vênh váo này một bài học đã.
Ngồi ở trên cao, Tư Thành vẫn bất động, càng khiến cho người tôi không thể dò được cơn giận dữ trong lòng hắn sâu đến nhường nào.
"Đừng để đến lúc chúng ta phải dạy các người một bài học về cách cư xử!" Thạch Bưu ghé sát tai Hoàng Lan, giọng dọa nạt nửa đùa nửa thật.
Ý của hắn là, hôm nay triều đình Đại Việt làm hắn phật ý, ngày mai hắn sẽ dẫn quân xuống thảo phạt Đại Việt!
Hoàng Lan chỉ mỉm cười, phong phạm vẫn chừng mực, kính cẩn nhưng giọng điệu lại mỉa mai thấy rõ:
"Bài học? Đại nhân là người học rộng hiểu nhiều, lại là võ tướng có kinh nghiệm sa trường, chắc đại nhân vẫn nhớ sự kiện quân Nam Hán đại bại trên sông Bạch Đằng, chuyện nhà Lý chủ động chặn quân Tống ở sông Như Nguyệt, rồi cả ba lần vó ngựa quân Nguyên Mông bị vua tôi nhà Trần đẩy lui nữa. Ài, chuyện cũ rồi, đám hậu nhân như chúng ta không nên bàn luận nhiều nữa. Nhưng lịch sử mới là bài học rõ ràng nhất. Không biết bài học mà chánh sứ đại nhân muốn dạy chúng tôi là bài học nào trong số đó?"
"Ngươi..." Thạch Bưu nghẹn họng.
"Yêu hòa bình không đồng nghĩa với sống nhu nhược. Nếu Đại Việt vô duyên vô cớ bị kẻ khác quấy nhiễu, tôi tin rằng ngay cả một người dân nhỏ bé nhất của Đại Việt cũng có can đảm cầm dao giết giặc." Đoạn, nàng nhại lại đúng kiểu của Thạch Bưu: "Đại nhân có tin không?"
Hoàng Lan nói đúng. Một dân tộc yêu chuộng hòa bình không đồng nghĩa với việc dân tộc đó dễ dàng bị khuất phục. Một nghìn năm nay, dã tâm xâm lược Đại Việt của quốc gia phương bắc này chưa bao giờ tắt. Thời đại nào cũng có máu đổ, nhưng chưa bao giờ cha ông ta khuất phục dưới vó ngựa của giặc ngoại xâm. Là một người con Việt Nam, Hoàng Lan luôn tự hào về lịch sử oai hùng đó.
Điện Vạn Thọ ngùn ngụt khí thế. Đừng nói đến những người được mời đến dự tiệc, ngay cả đám thái giám, cung nữ cũng bắt đầu nhìn Thạch Bưu với ánh mắt rất không an phận. Thạch Bưu đã hoàn toàn bị á khẩu, sự đắc ý cũng tiêu tan sạch sẽ, hắn chỉ đành đứng yên một chỗ nếu còn muốn sống.
Trong không gian đang căng như dây đàn ấy, người đầu tiên lên tiếng lại là người vốn giữ thái độ im lặng, hòa hoãn bấy lâu: Lê Tư Thành. Chỉ có điều, hắn không ủng hộ Hoàng Lan, người hắn bênh vực là tên sứ thần ngoại quốc!
"Nguyễn sung nghi nói năng không hiểu chuyện, khiến ngài tức giận, cũng là lỗi của trẫm đã quá nuôi chiều phi tử của mình. Phong Địch tướng quân là người độ lượng, trẫm hy vọng ngài lấy đại cục làm trọng, vì mối bang giao của hai nước chúng ta mà bỏ qua cho tiện nhân hồ đồ này." Nói đoạn, hắn liếc nhìn Hoàng Lan, giọng cảnh cáo không thể lạnh lẽo hơn: "Trẫm hứa sẽ giáo huấn phi tử cẩn thận, tuyệt đối không để chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa."
Cả điện Vạn Thọ đang say men chiến thắng, không ai lại nghĩ hoàng thượng sẽ tiếp tục bênh vực Thạch Bưu. Nguyễn Nhã Liên cúi đầu vẻ khó hiểu. Thấy Hoàng Lan vẫn đứng như trời trồng, Tư Thành càng giận dữ hơn:
"Nguyễn sung nghi, ngươi còn không mau quỳ xuống tạ tội với Phong Địch tướng quân!"
Hoàng Lan không tin nổi vào tai mình. Lê Tư Thành, rốt cuộc hắn ở phe ta hay phe địch?
"Quỳ xuống!" Thanh âm của Tư Thành cao vút, chấn động khắp đại điện.
Chưa bao giờ Lê Tư Thành nổi cơn thịnh nộ như thế. Mà chính Hoàng Lan cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng đã làm gì sai? Thay hắn đòi lại thể diện cho dân tộc, điều đó khiến hắn tức giận ư?
Đám phi tần e dè nhìn nàng. Thạch Bưu đắc ý nhìn nàng. Mà ở trên cao, ánh mắt của Tư Thành cũng bám riết lấy nàng.
Hoàng Lan ức quá mà không thể làm gì hơn. Muốn nàng quỳ? Dễ thôi. Dù sao đối phương cũng là sứ thần, vì đại cục, nàng chịu thiệt một chút cũng không sao. Nhưng muốn nàng nhận lỗi với Thạch Bưu ư? Không bao giờ! Lê Tuyên Kiều, Nguyễn Nhã Liên và cả nàng phải vất vả mãi mới lấn át được sự cuồng ngạo của Thạch Bưu, nếu bây giờ nhận lỗi, có khác nào công sức của mọi người sẽ tan thành mây khói?
Cắn răng chịu đựng, cố nuốt cục tức này ngược vào trong, Hoàng Lan từ từ hạ gối xuống. Nền nhà được trải thảm nhung, nhưng tại sao nàng lại thấy lạnh và lạc lõng đến thế?
Nàng ghét Thạch Bưu. Nàng coi thường cả Lê Tư Thành.
Vào khoảnh khắc ấy, mọi người đều chú tâm tới Nguyễn sung nghi nên không một ai đủ tinh tế để nhận ra nụ cười vừa thoáng qua trên môi đương kim hoàng thượng.
...
Chú thích:
(1) Mười đặc sản tiến vua nổi tiếng của Việt Nam: Bánh phu thê, sâm cầm, cá anh vũ, chè long nhãn, gà Đông Cảo, chuối ngự Nam Định, cốm làng Vòng, mắm tép Hà Yên, rau muống Linh Chiểu, yến sào. Trong đó, sâm cầm là chim di cư từ phương bắc, được bắt gặp ở Tây Hồ nhiều hơn cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...