Lê Tuyên Kiều lặng lẽ thở dài. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, có điều tương lai vinh nhục ra sao, nói bây giờ phải chăng vẫn còn quá sớm?
...
Chiều hôm ấy, Tư Thành tìm đến Nhữ Hiên các. Nắng thu trải nhẹ trên từng bậc thềm, dịu dàng mơn man ôm lấy những mái ngói uốn cong hình mũi thuyền. Cúc vàng trước cửa đã nở hoa, từng cánh hoa xinh đẹp yêu kiều mang trong mình sắc phong thu thuần khiết. Những chậu hoa này đều do đích thân Hoàng Lan bỏ công chăm sóc, cắt chịa mỗi ngày.
Đặng Phúc vừa định lên tiếng thông báo thì bị Tư Thành giơ tay lên chặn lại. Trước mặt hắn là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Hoàng Lan đang cùng đám thái giám, cung nữ dọn dẹp lại Nhữ Hiên các. Thậm chí nàng còn làm việc hăng say hơn cả đám người Nguyệt Hằng. Một giọt mồ hôi lăn trên gò má xinh xắn, đón nhận ánh mặt trời, lấp lánh như châu ngọc. Nàng tự mình quét dọn chỗ ở, vừa làm vừa vui vẻ hát ca, không nhìn thấy một tia cực nhọc ai oán nào. Đứng ở một nơi kín đáo nhìn ngắm nàng, Tư Thành đột nhiên mỉm cười. Loại công việc này, đám phi tử của hắn có ai dám làm, mà còn làm vui vẻ như vậy?
Con người thường không biết coi trọng những gì xung quanh mình. Ba ngày ở lãnh cung, đối diện với khung cảnh hoang phế điêu tàn, lần đầu tiên Hoàng Lan nhận ra rằng Nhữ Hiên các cũng thật ấm áp, thân thương. Nếu đã không thể rời khỏi hoàng cung, tại sao cứ nhất thiết phải tự làm khó mình? Nếu Tư Thành đã ban cho nàng một Nhữ Hiên các đẹp đẽ như vậy, tại sao nàng không biến nó trở thành ngôi nhà nhỏ của riêng mình?
Vương Văn Lãng từng đến Nhữ Hiên các làm lễ trừ tà, khiến cho nơi đây ngập ngụa mùi tà đạo. Chính vì thế, ngay sau khi trở về lãnh cung, Hoàng Lan liền quyết định dọn dẹp, sửa sang lại Nhữ Hiên các.
Dưới ánh dương rực rỡ, trong hoàng cung chật chội, có một người con gái giản dị mà nổi bật như ngọc nữ giáng trần.
Người bận rộn thì vẫn tiếp tục bận rộn. Kẻ đứng nhìn thì vẫn tiếp tục đứng nhìn. Nửa ngày như thế, cảnh tượng trước Nhữ Hiên các chỉ có thể dùng hai chữ "oái oăm" để miêu tả.
Đến nửa ngày sau, Hoàng Lan mới nhìn đến Tư Thành. Như một kẻ đang làm điều gì đó mờ ám bị phát hiện, hắn lúng túng đảo mắt sang chỗ khác.
"Bệ hạ còn định đứng đó đến bao giờ nữa? Bộ phơi nắng thú vị lắm hả?"
Hoàng Lan vẫy vẫy, ý gọi hắn lại gần. Bụi trắng từ chiếc giẻ trong tay nàng cứ theo nhịp vẫy đó mà không ngừng bung tỏa. Đám người Nguyệt Hằng trông thấy cảnh này thì lắc đầu lè lưỡi, đều tưởng hoàng thượng sẽ nổi giận vì hành động bất lịch sự. Đến khi thấy Tư Thành hoàn toàn không có ý trách móc, bọn họ mới thở nhẹ một hơi rồi vội vàng lui xuống.
Kì thực, Hoàng Lan đã nhìn thấy Tư Thành từ lúc hắn mới đặt chân đến bên ngoài Nhữ Hiên các. Nhưng nàng cố tình mặc kệ hắn. Nàng muốn xem một vị vua như hắn rốt cuộc có thể đứng yên một chỗ được bao lâu. Phải cho hắn mỏi chân, hắn mới biết những người hầu trong cung đứng quạt cho người khác cực nhọc đến cỡ nào.
Tư Thành ngồi xuống sập gỗ, cũng không hề khách sáo mà tự rót ình một chén trà. Ở bên cạnh Hoàng Lan, chưa bao giờ hắn cảm thấy sự tồn tại của những khuôn phép cứng nhắc.
"Lúc sáng trẫm đã nhìn thấy nàng dọa Vương Văn Lãng, biện pháp còn kì quặc hơn cả trẫm nghĩ."
"Trên đời này không có bức tường nào không có gió lùa. Là hắn có tật giật mình, không sớm thì muộn cũng sẽ để lộ chân tướng ra thôi." Hoàng Lan đáp.
"Nhưng ngọn lửa đó là sao? Nàng thực sự có phép thần thông ư?"
Đối diện với vẻ mặt mất kiên nhẫn của Tư Thành, Hoàng Lan vui vẻ cắn thêm một miếng táo:
"Nếu bệ hạ cũng tin đó là lửa địa ngục, có lẽ bây giờ Hoàng Lan đã không còn bình yên mà ăn táo nữa trong Nhữ Hiên các rồi."
Từ sau vụ án yêu xà, thái độ của nàng đối với Tư Thành đã cải thiện hơn một chút. Dù sao, hắn cũng là người đầu tiên tin tưởng nàng vô tội, cũng là người đứng sau tạo mọi điều kiện để nàng tự mình minh oan. Ở thời đại này, niềm tin của quân vương là một điều gì đó cực kì xa xỉ. Nếu đối phương đã có thiện ý, nàng cũng không ngần ngại dùng chân tình mà đối đáp lại.
Người trước mặt lườm nhẹ một cái. Một lần nữa, hắn lại bị nàng bóc mẽ không thương tiếc. Rồi ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc bật lửa.
"Bệ hạ hỏi cái này sao?" Hoàng Lan nhận ra vấn đề, lập tức cười hì hì: "Thứ này gọi là bật lửa. Thực ra cũng chẳng có gì bí mật cả. Bên trong chiếc bật lửa này có chứa một loại nhiên liệu dùng để đốt cháy rất tốt. Xem nhé!"
Hoàng Lan giải thích xong liền gạt nhẹ ngón tay. Tách một cái, ngọn lửa màu lam quen thuộc lại chờn vờn trong không trung.
"Bật lửa?" Tư Thành nhìn chằm chằm cái bật lửa, rõ ràng vẫn đang bán tín bán nghi: "Bất cứ lúc nào cũng đốt được lửa à?"
Hoàng Lan biết hắn tò mò, hiếu kỳ nhưng vẫn ra vẻ thờ ơ thì bật cười, bèn tiện tay đưa chiếc bật lửa cho hắn. Hắn hắng giọng một cái, xắn tay áo rồi đón lấy chiếc bật lửa, trịnh trọng như một viên quan đón thánh chỉ bổ nhiệm của nhà vua. Hắn làm theo động tác Hoàng Lan bảo, ngọn lửa lại bùng lên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sự thích thú hiện lên trên gương mặt tuấn mĩ của Tư Thành. Món đồ này thật thần kì! Hắn bật đi bật lại hàng chục lần, bật đến thành quen mà vẫn chưa chán tay.
Hoàng Lan ngồi yên lặng một bên, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi tập trung xử lý nốt quả táo. Hóa ra người này cũng có lúc vô tư như một đứa trẻ. Càng ngày, nàng càng nhận thấy hắn không khó ưa như mình từng nghĩ.
"Trả cho nàng này."
Sau khi đã nghịch chán chê, hắn trả lại chiếc bật lửa cho Hoàng Lan, ánh mắt vẫn nhìn theo, đượm một chút tiếc nuối.
"Bệ hạ tìm đến đây không phải chỉ để hỏi về chiếc bật lửa chứ?"
Bất giác bị đối phương nghiêm giọng chất vấn, Tư Thành hơi nhướn mày. Đây là hoàng cung của hắn, hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ai có quyền tra hỏi hắn? Nhưng thái độ của Hoàng Lan cứ lạnh te, hắn liền nhận ra rằng nàng vốn không hề quan tâm đến thứ gọi là đặc quyền, cuối cùng đành hạ giọng thỏa hiệp:
"Trẫm nhớ lúc sáng nàng nói mình không rành viết chữ?"
Là không rành chữ Nôm và chữ Hán, chứ mình không phải đứa mù chữ đâu. Lời giải thích không tiện nói ra, Hoàng Lan chỉ miễn cưỡng gật đầu.
"Sống trong cung không nên kém cỏi quá!" ,Hoàng Lan thực sự không biết Tư Thành đang cảm thông hay đang chửi xéo mình. Nhưng nàng còn chưa kịp đáp lễ thì hắn lại nói: "Bởi vậy, trẫm đã tìm cho nàng một thầy dạy chữ."
Tư Thành vừa nói xong, một người con gái chậm rãi bước vào. Người này thần thái ôn hòa, trang nhã, vừa bước vào phòng đã mang đến một cảm giác rất khác lạ, Hoàng Lan tạm thời không thể định nghĩa cảm giác đó là gì, chỉ thấy căn phòng nhỏ như ngập tràn ánh mặt trời, chan hòa ấm áp. Người con gái kia đến bên cạnh Hoàng Lan, con ngươi đen láy mênh mang xao xuyến, giống như chứa đựng trong đó hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh. Đặc biệt nhất là trang phục của nàng ta, tuy giản dị nhưng không hề vì thế mà đơn điệu nhạt nhẽo. Màu sắc này, kiểu kết hợp này, chỉ có người đạt đến trình độ thẩm mỹ tinh tế mới có thể thưởng thức. Thở dài một tiếng, Hoàng Lan thật không muốn nghĩ trong cung còn có người tú ngoại tuệ trung đến nhường ấy.
Ngô Chi Lan hành lễ với Tư Thành xong xuôi rồi ôn nhuận mỉm cười với Hoàng Lan:
"Đã nghe danh Nguyễn tiểu thư từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật là hân hạnh cho Chi Lan."
Hoàng Lan âm thầm cười khổ. Cùng tên là Lan, nhưng về cả tư dung lẫn phong thái, Ngô Chi Lan này so với nàng xem ra cách biệt một trời một vực. Mà nàng ta vừa nói gì nhỉ? Danh tiếng ư? Dư âm chuyện yêu xà còn chưa lắng xuống, với khả năng xào xáo tin đồn của đám người rảnh rỗi trong cung, tiếng tăm của nàng bây giờ, e rằng chỉ toàn là scandal tai tiếng.
Tư Thành giới thiệu:
"Nàng ấy họ Ngô, khuê danh là Ngô Chi Lan, cháu gái của mẫu hậu. Chi Lan am hiểu thi phú, tinh thông văn luật, lại nổi tiếng trong giới nữ lưu vì tài viết chữ như rồng bay phượng múa. Trẫm đã ngẫm nghĩ kĩ, người dạy chữ cho nàng, cũng chỉ có nàng ấy là thích hợp nhất."
"Cùng lắm là vài ba tài lẻ không hợp với khuê phòng, bệ hạ lại chê cười thần nữ rồi."
Ngô Chi Lan khiêm nhường tiếp lời. Thấy vậy, tâm tư Hoàng Lan cũng thoải mái hơn một chút chút. Ít ra nàng ấy là cháu gái thái hậu, không phải hậu phi của Tư Thành, sẽ có thể yên ổn làm bạn tốt với nàng.
"Hoàng Lan, nàng thấy sao?"
Hoàng Lan gật gật đầu. Nàng đã nhận ra tư chất của Ngô Chi Lan ngay từ khi đối phương bước chân qua cánh cửa này. Buồn ngủ gặp chiếu manh, việc này đúng là cầu còn không được, nàng có ngu đâu mà từ chối?
Hoàng Lan lại nghĩ đến Tư Thành. Khổ công tìm thầy cho nàng, coi như hắn đối nhân xử thế cũng đã biết điều hơn một chút.
"Nguyễn tiểu thư, từ giờ mỗi ngày hai canh giờ, tôi sẽ cùng cô bình văn luận thơ. Cô thấy thế có được không?"
"Bình văn luận thơ" gì chứ? Nói thẳng ra chính là học viết chữ thôi mà. Sự tế nhị của Ngô Chi Lan không hề pha lẫn ý tứ giả tạo, khó trách Hoàng Lan đối với nàng ấy vừa gặp đã cảm thấy quý mến.
Ba người họ vui vẻ ngồi trò chuyện, huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, hoàn toàn không phân biệt quân thần. Trong lúc trò chuyện, Ngô Chi Lan khẽ nhấc mí mắt, âm thầm đánh giá Hoàng Lan. Biết đến Hoàng Lan qua lời kể của Cẩm Tú và thái hậu, Ngô Chi Lan tưởng đối phương chẳng qua cũng chỉ là một người biết chút y thuật, lại thêm khoản mồm miệng lanh lợi nên mới chiếm được cảm tình của cung Trường Phúc. Nhưng sau sự kiện yêu xà, người này có thể tự mình giải oan, hơn nữa không ngần ngại mà đối chọi lại một tiệp dư cùng một đạo sĩ rất có uy tín trong triều đình. Đến lúc ấy, thành kiến chuyển thành thành ý, Ngô Chi Lan càng tò mò, muốn một lần được diện kiến để xem rốt cuộc vị Nguyễn tiểu thư này là người như thế nào.
Đến đầu giờ thân, Tư Thành nhớ đến đống tấu chương vẫn chưa phê duyệt mới miễn cưỡng rời khỏi Nhữ Hiên các. Trước lúc hắn đi, Hoàng Lan đưa cho hắn một tập ngân phiếu. Hắn liếc qua đám ngân phiếu này, nhanh chóng hiểu được đây chính là số ngân phiếu mà Hoàng Lan thu được từ tay Tiểu Lam, bằng chứng chứng minh tội trạng của Triệu Bảo Khánh và Vương Văn Lãng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...