Thái Thanh Ngọc, ngươi còn có tư cách đứng đây cầu xin sự tha thứ sao?
Lưu Tích Nguyên xuất hiện giống như một bóng ma xẹt qua màn đêm yêu mị, khiến người ta không khỏi hãi hùng. Nếu không có Vĩnh Lạc quận chúa phản ứng kịp thời, nhanh tay kéo Thái Thanh Ngọc lùi lại phía sau, e rằng nàng ta đã bị trúng kiếm của Lưu Tích Nguyên rồi.
Vĩnh Lạc quận chúa chau mày nhìn Lưu Tích Nguyên lúc này vẫn đang lăm lăm thanh kiếm trong tay:
"Lưu Tích Nguyên, ngươi muốn làm gì?"
"Quận chúa tránh sang một bên đi! Ta phải xử lí kẻ vô dụng này!"
Thanh âm của Lưu Tích Nguyên tuy trầm thấp nhưng tàng ẩn tầng tầng lớp lớp sát khí. Nấp sau lưng Vĩnh Lạc quận chúa, Thanh Ngọc dù cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn không tự chủ được mà run lên bần bật.
Từ xưa tới nay, hiếm có kẻ nào làm phật ý Lưu Tích Nguyên mà được chết yên lành!
Mặc kệ Lưu Tích Nguyên hung hăng đòi trừng trị Thanh Ngọc, Vĩnh Lạc quận chúa vẫn kiên trì đứng chắn giữa hai người, nhất quyết không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước. Nàng ta thường ngày không thích quản chuyện thiên hạ, nói thẳng ra là lười nhác, nhưng như thế không có nghĩa nàng ta nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ Lưu Tích Nguyên lạm sát đến thân tín của mình. Hiếm khi Vĩnh Lạc quận chúa ra mặt, nếu là bình thường, có lẽ người nhượng bộ sẽ là Lưu Tích Nguyên, tiếc rằng lúc này lửa giận trong lòng hắn quá lớn, lớn đến mức dù Vĩnh Lạc quận chúa đem thân ra chắn cho Thái Thanh Ngọc, hắn vẫn không thèm thu kiếm về.
"Không phải quận chúa không biết nguyên tắc hành sự của ta." Lưu Tích Nguyên gầm gừ, vô tình hữu ý đưa kiếm tiến sát hơn một phân: "Thái Thanh Ngọc để Phùng Diệm Quỳnh chạy thoát, thậm chí một tên Lý Lượng cũng không đối phó nổi, nể mặt quận chúa, ta đã tha cho cô ta một mạng. Nhưng mong quận chúa nhớ cho, bình sinh Lưu Tích Nguyên ta ghét nhất những kẻ vô dụng!"
Dù Lưu Tích Nguyên không nói thì Vĩnh Lạc quận chúa cũng không bao giờ quên. Phó sứ nhà Minh Mã Hữu Long, viện phán Thái y viện Bùi Thuận Toàn, thậm chí là gã xã trưởng quèn Hoàng Văn Bảo... bàn tay hắn đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, nàng ta hiểu rõ hơn ai hết.
"Vô dụng?" Vĩnh Lạc quận chúa nén giận cười nhạt: "Lưu Tích Nguyên, ngươi chỉ biết mắng Thanh Ngọc vô dụng, nhưng cục diện ngày hôm nay là do ai tạo ra? Ngày ấy ta đã cảnh báo ngươi nhanh chóng phải diệt trừ Phùng Diệm Quỳnh nhưng ngươi đâu có nghe ta! Là ngươi, chính ngươi chứ không phải ai khác, nhất quyết giữ mạng nàng ta lại để xóa bỏ hiềm nghi trong lòng Lê Tư Thành. Giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi lại trút giận lên Thanh Ngọc, như thế có vô liêm sỉ quá không?"
Đối với Lưu Tích Nguyên, giết Phùng Diệm Quỳnh là việc dễ như trở bàn tay, ngặt nỗi Hoàng Lan và Tư Thành đã phát hiện ra quan hệ giữa Vĩnh Lạc quận chúa và Thạch Bưu, Lưu Tích Nguyên bất đắc dĩ phải đẩy Phùng Diệm Quỳnh lên thế mạng. Hắn muốn dùng sự kiện ở cung Thụy Đức để một mũi tên trúng hai đích: vừa khiến Tư Thành không tiếp tục truy tìm nội gián trong hậu cung, vừa khiến đối phương cả giận mất khôn và giết chính đứa con còn chưa kịp chào đời của mình. Ai ngờ Tư Thành tuy "cả giận" nhưng chưa "mất khôn". Hắn chỉ giam Phùng Diệm Quỳnh vào lãnh cung, đồng thời bắt thái y viện phải chẩn trị lại rõ ràng. Đâm lao phải theo lao, Lưu Tích Nguyên đành cử đám người Lý Lượng vào cung, khua chiêng múa trống một phen nhằm triệt để đẩy tội danh lên đầu Phùng Diệm Quỳnh, ép Tư Thành xuống tay trừng trị "kẻ phản quốc". Ngờ đâu giữa đường nhảy ra một tên mặt dày Lê Khải Triều, không những đánh cho đám người Lý Lượng te tua mà còn khiến Thái Thanh Ngọc mất luôn dấu của Phùng Diệm Quỳnh. Vì Tư Thành kịp thời phong tỏa tin tức tới lục cung, dùng hư tin để thiên hạ lẫn lộn, Lưu Tích Nguyên mới lầm tưởng rằng Phùng Diệm Quỳnh thực sự đã chết dưới loạn đao. Sau đó, Phùng Diệm Quỳnh được Tư Thành âm thầm đưa ra ngoài cung. Tư Thành hành động kín kẽ đến mức khiến Lưu Tích Nguyên quên luôn một Phùng Huệ phi từng điêu đứng bởi mưu kế của hắn ta. Trong trí nhớ của hắn, Phùng Diệm Quỳnh chỉ là một phế phi bị chết dưới loạn đao, được Tư Thành thương tình vớt vát cho đôi chút danh dự bằng màn kịch "tự sát trong lãnh cung". Có nằm mơ, hắn cũng không thể ngờ Phùng Diệm Quỳnh vẫn còn sống yên ổn ngoài kia, và vị Nguyễn sung nghi đã thất lạc chính là người ngày đêm chăm sóc nàng ta đến lúc sinh hạ tiểu hoàng tử!
Không khí như đàn căng dây. Lưu Tích Nguyên u ám nhìn Thanh Ngọc, Vĩnh Lạc quận chúa thì bình thản đứng chắn trước mũi kiếm của hắn. Cả thiên hạ này có thể sợ tử tà Lưu Tích Nguyên, nhưng nàng ta tuyệt đối không sợ.
Một nước một lửa, công khai đối đầu.
Biết không thể dây dưa thế này mãi, Vĩnh Lạc quận chúa dùng hai ngón tay gạt mũi kiếm của Lưu Tích Nguyên ra, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài:
"Ta biết, để báo thù cho phụ vương, bao năm qua ngươi đã lao tâm khổ tứ, thậm chí chốn dầu sôi lửa bỏng cũng không từ. Ơn nghĩa ấy, Vĩnh Lạc ta nguyện chết không quên. Nhưng phụ vương đã mất từ lâu, ngoài ngươi ra, trên đời này ta cũng chỉ có Thanh Ngọc là người thân tín nhất, ngươi nỡ lòng nào vì một sai lầm của nàng ấy mà đuổi cùng giết tận?"
Không phải vô duyên vô cớ mà Vĩnh Lạc quận chúa nhắc đến phụ vương mình. Nàng ta hiểu rất rõ Lưu Tích Nguyên. Con người hắn ác nghiệt như quỷ dữ, điểm yếu trí mạng duy nhất chính là vị vương gia đã mất kia.
Một thời nếm mật nằm gai theo vó ngựa khởi nghĩa Lam Sơn, những tưởng có thể dùng chiến công và thành ý để đổi lấy vinh quang trọn đời, cuối cùng phận con cháu hoàng gia không thể thoát khỏi vòng xoáy tranh đoạt, một chiếu thư sắc lập thái tử, một người ôm hận ngàn thu...
Sau khi Vĩnh Lạc quận chúa vừa đấm vừa xoa, lửa giận trong mắt Lưu Tích Nguyên dịu xuống. Hắn lạnh lẽo nhìn Thanh Ngọc rồi miễn cưỡng thu kiếm về.
"Không có lần thứ ba đâu."
Thanh Ngọc như nhặt lại được một mạng, cuống quýt lạy tạ:
"Cảm ơn chủ thượng đã tha không giết."
Lưu Tích Nguyên không thèm quan tâm đến nàng ta nữa mà chuyển sự chú ý sang phía Vĩnh Lạc quận chúa. Lần đầu tiên người con gái này nổi giận với hắn, mà nguyên nhân lại vì bảo vệ một tì nữ thấp kém...
Là do cảm tính quá sâu? Hay do Vĩnh Lạc quận chúa thực sự đã khám phá ra điều gì?
Biết Lưu Tích Nguyên đang dò xét mình, Vĩnh Lạc quận chúa bèn nói lảng sang chuyện khác:
"Chắc ngươi cũng biết Ngọc tiệp dư là ai rồi phải không? Nàng ta năm lần bảy lượt thoát khỏi cảm bẫy của chúng ta, vậy mà cuối cùng lại bị băng huyết mà chết, thật đáng thương!"
"Quận chúa cho rằng cái chết của Phùng Diệm Quỳnh chỉ là ngẫu nhiên?" Lưu Tích Nguyên tủm tỉm cười, trên gương mặt nhăn nheo bởi tuổi già không giấu nổi vẻ đắc ý.
Vĩnh Lạc quận chúa ngao ngán lắc đầu:
"Ta chỉ thắc mắc rốt cuộc có phải nàng ta chết bởi kỳ độc hay không thôi."
...
Hoàng Lan đã từng nghi ngờ chén thuốc mà Phùng Diệm Quỳnh uống có vấn đề, nhưng cả thái y viện và Từ Trọng Sinh đều sống chết khẳng định rằng trong chén thuốc ấy chỉ gồm những thành phần thảo dược lành tính, tuyệt đối không thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Điều tra một hồi vẫn không ra manh mối, cuối cùng mọi người đều tin rằng Phùng Diệm Quỳnh quả thực bị băng huyết mà chết.
Nhưng có một điều bọn họ đã quên: chất dẫn tác của kỳ độc luôn là những thứ tưởng chừng bình thường nhất...
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...