Thiên Hạ Kỳ Duyên


Trong khi ấy, Tư Thành lại chống tay lên cằm và chăm chú nhìn Hoàng Lan, ánh mắt thoáng lộ vẻ thích thú. Nãy giờ hắn chỉ nói nửa chừng, nàng đã đoán ngay được phần sau. Năm lần bảy lượt bị Phùng Diệm Quỳnh đối xử tệ bạc nhưng cuối cùng, nàng vẫn vì sự khổ tâm của hắn mà chấp nhận dẹp bỏ hận thù sang một bên. Chỉ có người vừa bản lĩnh lại vừa thiện lương như thế mới để hắn nâng niu, trân trọng...
Hoàng Lan ngẩng đầu lên thì bắt gặp Tư Thành đang nhìn mình không chớp mắt. Cái kiểu ngắm người rất chuyên chú của hắn khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên:
"Chàng nhìn cái gì? Bộ mặt thiếp bị dính mực à?"
Tư Thành thản nhiên đáp:
"Con gái khi ghen sẽ càng xinh đẹp!"
"Ghen?" Hoàng Lan vô thức trỏ tay vào mặt mình, mất một lúc hiểu ra ẩn ý của đối phương: "Chàng vẫn cho rằng thiếp ghen với Phùng Diệm Quỳnh?"
Tư Thành nhún vai, không thừa nhận cũng chẳng phản đối.
Khoảnh khắc niềm tin theo câu nói đó âm thầm vỡ vụn, trần trụi tố cáo xúc cảm thực sự của con người. Rốt cuộc Hoàng Lan cũng không thể tự dối lòng được nữa. Tư Thành nói đúng, cảm giác mà nàng đang cố sức phủ nhận... thực ra chính là ghen!
Lúc biết tin Phùng Diệm Quỳnh có thai, Hoàng Lan chỉ bất mãn chứ không khó chịu, bởi vì khi ấy nàng vẫn mang tư tưởng của kẻ lạc lối vô phương, không muốn yêu thương, càng không muốn gắn bó với bất cứ thứ gì thuộc về thời đại này. Hoàng Lan chỉ coi Tư Thành là một người bạn, mà đã là bạn, nàng đâu rảnh để đi ghen với đám phi tần của hắn? Nhưng giờ thì khác rồi. Nàng yêu Tư Thành. Và nàng thừa nhận tình cảm ấy. Dẫu biết Tư Thành chăm sóc Phùng Diệm Quỳnh chỉ vì trách nhiệm, dẫu rằng bản thân từng tự nhủ sẽ thỏa hiệp với tư tưởng tam thê tứ thiếp thời phong kiến, nhưng mỗi lúc nghĩ đến đãi ngộ mà Tư Thành dành cho Phùng Diệm Quỳnh, nàng lại không thể nào thanh thản. Chỉ khi yêu thật lòng, con người ta mới ghen thực sự. Nàng từng nói Phùng Diệm Quỳnh không đáng để mình ghen, thực ra chỉ là tự lừa mình lừa người mà thôi. Nếu nói Hoàng Lan cao thượng, chẳng thà nói cảm tính được nàng che giấu quá tốt đi.
Thấy biểu hiện của Hoàng Lan có phần khác lạ, Tư Thành biết mình đã đoán đúng. Hắn đắc chí cười:
"Trẫm đã từng dặn nàng thế nào? Nghĩ gì trong lòng thì cứ nói ra. Trước mặt trẫm, nàng không cần phải gượng ép như mấy người kia đâu."

Hoàng Lan hơi cúi mi, ánh mắt không rời tán bàng đỏ rực trước mặt, mãi sau mới rầu rĩ thừa nhận:
"Nhìn chàng ngày ngày quan tâm tới nàng ta, lòng thiếp... lòng thiếp khó chịu lắm!"
"Vì Phùng tài nhân đang mang thai cốt nhục của trẫm."
Tư Thành bất đắc dĩ đáp. Thấy Hoàng Lan không nói gì, hắn chợt nở nụ cười gian:
"Nếu muốn, nàng cũng có thể."
Hoàng Lan tái mặt, thầm trách tên Lê Tư Thành coi trời bằng vung, đùa cũng khéo chọn lúc mà đùa!
Cuối cùng Tư Thành cũng thôi không trêu chọc Hoàng Lan nữa. Hắn lẳng lặng đứng dậy rồi dợm bước về phía cửa, để cho bóng lưng rộng lớn che đi ánh tịch dương cuối cùng trong ngày.
"Trẫm đối với Phùng tài nhân không phải tình nhưng là nghĩa. Hoàng Lan à, nàng phải hiểu rằng có những chuyện gắn liền với số mệnh, vĩnh viễn không thể thay đổi, cũng như giang sơn này, vĩnh viễn đặt nặng trên vai đế vương."
Lời của hắn rất nhẹ, vừa rơi ra đã tan vào trong gió. Hoàng Lan vẫn đứng lặng nơi đó, nhưng nào ai biết, khóe mắt nàng đã bắt đầu cay cay.
Phía bắc Đại Minh nhòm ngó, phía nam Chiêm Thành nhăm nhe, ngai vàng này thật không dễ ngồi chút nào. Lúc nào Tư Thành cũng tỏ ra thong dong đủng đỉnh, ai biết đâu chính hắn mới là kẻ mỏi mệt nhất. Gánh nặng giang sơn, gánh nặng kế thừa đế nghiệp thiên thu đang đặt trên vai hắn, hà cớ gì nàng được quyền ích kỷ, ép hắn chỉ sống cho riêng mình?
Hoàng Lan không cần Tư Thành phải vì mình mà giải tán hậu cung như những nam chính lí tưởng trong tiểu thuyết ngôn tình. Nàng cam nguyện thỏa hiệp với tư tưởng tam thê tứ thiếp thời phong kiến. Chỉ cần Tư Thành không quên lời đã nói, mãi mãi yêu thương nàng, ở bên nàng, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.

"Tư Thành, xin lỗi chàng, đều tại thiếp không tốt. Thiếp đã quá ích kỷ rồi."
Trước mặt họ, hoàng hôn nhuộm tím cả cỏ cây. Có cánh chim lạc lõng giữa lưng chừng tầng không, cất lên từng hồi cô vọng. Tư Thành quay lại rồi hôn nhẹ lên trán Hoàng Lan. Thực ra Tư Thành luôn thích một Hoàng Lan dám yêu dám hận như bây giờ. Nàng miễn cưỡng bao dung với Phùng Diệm Quỳnh, hắn biết, vì nàng sợ hắn khó xử mà thôi.
"Nữ nhân của trẫm, trẫm cho phép nàng ích kỷ một chút."
Như thể biết hắn đang nghĩ gì, Hoàng Lan khẽ đáp:
"Lúc lựa chọn ở lại bên chàng, thiếp biết sớm muộn gì mình cũng phải đối diện với những chuyện như thế này. Nhưng rồi thiếp sẽ thích ứng được thôi. Thiếp yêu chàng, cũng muốn chàng chỉ yêu thương mình thiếp, nhưng việc gì nên, việc gì không nên, cố chấp đến đâu thì phải dừng lại, ích kỷ bao nhiêu cho vừa, những đạo lý ấy thiếp đều hiểu. Hậu cung của chàng, chàng cứ việc giữ lấy, những phi tần của chàng, chàng cứ việc đối đãi tốt với họ đi. Thiếp thà làm một người bình thường trong Nhữ Hiên các, ngày ngày vui vẻ cùng chàng thổi sáo làm thơ, còn hơn bị sử sách coi như kẻ hồng nhan họa thủy, là yêu phi mê hoặc đế vương."
Trong lòng Tư Thành dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Hoàng Lan là người duy nhất dám vì hai chữ "tự do" mà chống đối lại hắn, cũng là người đầu tiên vì bảo vệ quốc thể mà lên tiếng phản đối sứ thần Đại Minh. Nàng tự tôn như vậy, cao ngạo như vậy, nhưng cuối cùng vẫn vì hắn mà chấp nhận một cuộc sống mà trước kia nàng từng cho là cá chậu chim lồng.
Hắn biết, người con gái này sẽ không bao giờ làm hắn thất vọng...
Cánh cửa khép lại. Mùi giao hương dìu dịu thoảng qua. Nụ hôn của ai đó vẫn ngọt ngào và sâu thẳm.
...
Nguyễn Anh Vũ bị triều đình quản thúc, nay Viên Diệp cư chỉ còn lại mình Mạc Viên Nhiên, Trường Giang dù sao cũng là phận trai, không tiện trở về đó nên đành đi tiêu dao khắp nơi cho khuây khỏa.
Có những lúc nghĩ lại, một mình cũng không hẳn không tốt.

Trong một quán rượu ở ngoại vi thành Đông Kinh, gã người làm ngán ngẩm nhìn người thanh niên đang ngồi trên lầu hai. Cậu ta đến đây từ rất sớm và chỉ gọi duy nhất một bình rượu tê hà, rồi cứ thế, một mình một chén, vừa uống vừa lơ đãng trông ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì mà thi thoảng lại tự cười chua chát. Cái bộ dạng sầu não này, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra là của một kẻ đang thất tình!
Chén trước chưa vơi chén sau đã đầy. Trường Giang vốn không quen uống rượu, nhưng bây giờ, cậu đâm ra lại nghiện thứ rượu tê hà trứ danh.
Nắng ngoài kia đã nhạt. Trời chiều buông rủ như một tấm lụa tím khổng lồ. Đâu đó vẳng đến tiếng dế kêu đêm. Trường Giang cảm thấy lòng mình cũng trống trải như bóng tối sắp chìm xuống nơi ngõ nhỏ. Cậu thực sự không muốn nghĩ tới, nhưng càng cố gắng quên đi, những lời nói ngày ấy càng ám ảnh tâm trí cậu.
Em yêu một người khiến em cảm thấy ấm áp mỗi khi ở bên, chứ không phải một người đủ dịu dàng để yêu chiều em cả đời.
Hoàng Lan không muốn tiếp tục dây dưa khiến Trường Giang thêm khó xử, chỉ là nàng đâu có biết, có những khi con người ta tình nguyện nhận lấy khổ đau để níu giữ những thứ vốn không thuộc về mình.
Ngàn chén không say, chỉ say tình...
"Thật không ngờ có người không quen uống rượu mà cũng biết thưởng thức loại rượu quý như tê hà."
Một giọng nói lạ lẫm đột nhiên xen vào mộng ảnh của Trường Giang. Ban đầu cậu không nghĩ người ta nói mình nên vẫn vùi đầu sau chén rượu, cho đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện quán rượu lúc này đã thưa vắng khách, và ở bàn bên cạnh, có một người con gái đang hướng về mình.
Phong tư yêu kiều, chỉ một nụ cười cũng đủ nghiêng nước.
Sẵn tâm trạng buồn bực, Trường Giang chẳng quan tâm tại sao một người lạ mặt như nàng ta lại bắt chuyện với mình. Cậu cau có hỏi lại:
"Sao cô biết tôi không quen uống rượu?"
Thiếu nữ lạ mặt cười đáp:
"Là tôi đoán thế thôi."

Cứ tưởng sẽ nhận được câu trả lời dông dài, ai ngờ lời nói ra lại đơn giản đến vậy. Bấy giờ Trường Giang mới định thần lại và nhìn cho kĩ người trước mặt mình. Mắt thu biêng biếc, lông mày mềm như nét bút vẽ, làn da trắng mịn như ngọc... mỗi đường nét thuộc về gương mặt kia đều đẹp đẽ như tạo tác của trời đất. Nàng ta mặc áo giao lĩnh màu xanh nhạt, bên trong mặc áo lụa trắng mỏng, trang sức điểm tô chỉ có một chiếc trâm cài đầu bằng ngọc bích đẹp đẽ mà thanh nhã, hiển nhiên là cốt cách của tiểu thư con nhà giàu. Giữa quán rượu hỗn độn, nàng ta tự chọn cho mình một chỗ ngồi sạch sẽ nhất, một tay thoải mái chống cằm, trên bàn chỉ thấy bày ra vài món ăn đơn giản, cũng không rõ bình sứ đặt kia là rượu hay nước trắng. Dù luận về diện mạo hay phong tư, người con gái đó đều xứng là trang giai nhân tuyệt sắc, chỉ có điều, thứ tuyệt sắc này lại hàm ẩn nét gì đó rất riêng biệt mà Trường Giang cơ hồ chưa từng gặp qua, là phóng khoáng mà vẫn đoan trang, là tươi cười nhưng không hề lả lướt.
Miễn cưỡng đặt chén rượu xuống bàn, Trường Giang lẩm bẩm:
"Có những người, những chuyện, chỉ rượu mới giúp ta quên đi được..."
"Vậy thì cũng có những người, những chuyện, càng uống vào càng không thể quên."
Người con gái kia điềm nhiên chỉnh lời của Trường Giang. Mãi cho đến khi thấy đối phương nhíu mày giận dữ, nàng ta mới thôi không đùa nữa.
"Anh đừng hiểu lầm. Chủ nhân quán rượu này cũng là bạn của tôi. Người ta thấy anh ngồi lâu quá nhưng lại không tiện đuổi khách nên mới nhờ tôi đến khuyên giải vài lời thôi."
Hóa ra là vậy. Nghĩ đến cảnh mình ngồi lì trong quán người ta đến mức họ phải đến đuổi khách, Trường Giang cười nhạt một tiếng rồi đứng dậy, không quên đặt một quan tiền xuống bàn. Kinh thành này thật nhỏ bé, đâu cũng không có chỗ cho cậu dung thân.
"Nếu không ngại thì ở lại hàn huyên cùng tôi một lúc được không?"
Thanh âm trong trẻo vang lên một lần nữa, thậm chí còn đường đột hơn lúc đầu. Bước chân của Trường Giang hơi khựng lại. Cậu khó hiểu nhìn người con gái kia. Câu trước nói đuổi người, câu sau giữ mình lại? Nàng ta có bị thần kinh không vậy?
"Tôi tưởng cô tới đuổi khách?" Trường Giang mỉa mai.
Người con gái kia vẫn ôn hòa cười đáp:
"Tôi chỉ đuổi những kẻ bợm rượu đến quậy phá, không đuổi người muốn tìm rượu giải sầu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui