(Đời người ngắn ngủi lắm! Nhiều khi chúng ta cứ tưởng mình đã nắm trong tay tất cả, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại mới biết tất cả chỉ là hư không. Nguyễn sung nghi, bệ hạ là vị vua tốt, chỉ hai chữ thôi: "trân trọng!", mong cô hãy nhớ kĩ.)
...
Đó là một ngày thu dìu dịu. Bướm vàng tinh nghịch vờn đuổi nhau quanh những vườn cải sắp trổ hoa. Trời trải biển nắng ngọt ngào lên những cánh đồng rộng ngút tầm mắt. Không gian phảng phất hương hoa cỏ thơm nồng. Mùa thu ở Đại Việt không có cái nắng chói chang như của mùa hè, cũng không có sự lạnh lẽo của mùa đông, lặng lẽ gieo vào lòng người ta một chút dư vị trầm lắng mà yên bình.
Buổi chiều hôm ấy, Từ Trọng Sinh đến bái biệt Tư Thành và Hoàng Lan. Vẫn màu áo nâu đã sờn cũ, vẫn phong thái chất phác dung dị, thậm chí khi biết vị quý nhân từng triệu kiến mình ở xã Thiên Bình chính là đương kim hoàng thượng, y cũng chẳng mảy may xúc động, như thể trên đời này không có gì đáng để y phải bận tâm nữa vậy. Hoàng Lan biết, Từ Trọng Sinh vẫn trăn trở về cái chết của Hà.
"Trẫm đã xóa bỏ lệnh cấm của vua Thái Tổ năm xưa, từ giờ, con cháu nhà họ Từ các ngươi sẽ được tiếp tục bốc thuốc chữa bệnh, hành nghề y cứu người." Tư Thành nói với Từ Trọng Sinh lúc này đang cung kính quỳ trên mặt đất: "Từ Trọng Sinh, trẫm muốn mời ngươi vào làm việc trong thái y viện, nhưng trẫm sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, không biết ý ngươi thế nào?"
Làm việc trong thái y viện là mơ ước của mọi thầy thuốc thời bấy giờ, hơn nữa, Tư Thành còn dùng từ "mời", đủ thấy hắn thực sự coi trọng Từ Trọng Sinh. Cứ tưởng Từ Trọng Sinh sẽ đón nhận ân điển đó, nào ngờ y chẳng suy nghĩ lấy một giây đã vội vã khước từ:
"Thảo dân tạ ơn bệ hạ đã khoan dung với con cháu họ Từ. Nhưng thảo dân là kẻ quê mùa thô kệch, không thích hợp ra triều đình làm quan, nguyện đời chỉ muốn làm một thầy thuốc bình thường, sống một cuộc sống ung dung tự tại, đi khắp nơi cứu chữa những người nghèo khổ. Thịnh ý của bệ hạ, thảo dân cảm kích vô cùng, nhưng thứ lỗi cho thảo dân không thể tuân theo."
Nhân tài không thể gượng ép. Tư Thành không muốn miễn cưỡng Từ Trọng Sinh nữa, đành để y tiếp tục làm một thầy thuốc tiêu dao như nguyện ý.
Hoàng Lan gặp Từ Trọng Sinh khi y đang gói ghém chuẩn bị hành lí rời đi. Càng đối diện với Từ Trọng Sinh, Hoàng Lan càng có cảm giác rất kì quái. Y lạnh lùng? Không đúng. Y nhu nhược? Không phải. Y đang trốn chạy? Không giống. Thậm chí khi nhìn sâu vào trong mắt y, Hoàng Lan không thể lý giải được những cảm xúc hỗn độn kia rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Một năm đã qua đi, chẳng lẽ cái chết của người vợ kết tóc se duyên vẫn ám ảnh y nhiều như thế?
"Đời người ngắn ngủi lắm! Nhiều khi chúng ta cứ tưởng mình đã nắm trong tay tất cả, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại mới biết tất cả chỉ là hư không. Nguyễn sung nghi, bệ hạ là vị vua tốt, chỉ hai chữ thôi: "trân trọng!", mong cô hãy nhớ kĩ."
Một lúc sau, bóng dáng đơn độc của Từ Trọng Sinh biến mất sau khoảnh sân lộng gió. Y đi rồi, để mặc Hoàng Lan đứng đó, ngẩn ngơ như vừa trải qua một giấc mộng dài.
...
Từ Trọng Sinh vừa ra khỏi cửa thì gặp Nguyễn Anh Vũ. Đáng lẽ lúc này Nguyễn Anh Vũ phải bị giam trong đại lao hình bộ, nhưng không hiểu sao Tư Thành vẫn để y được tự do, chỉ sai Phụng Thánh quân giám sát mọi hành động của y.
Người đứng chờ lưng tựa vào tường, khoác tay trước ngực, tuy mang thân phận tội nhân nhưng dáng vẻ vẫn ngang tàn ngạo nghễ. Nguyễn Anh Vũ trộm liếc tay nải sau lưng Từ Trọng Sinh.
"Tôi nghe nói anh định rời đi?"
Từ Trọng Sinh e dè gật đầu. Không phải Nguyễn Anh Vũ cũng như mấy người kia, đứng chờ ở đây để khuyên y ở lại đó chứ?
"Khoan hãy đi được không?" Nguyễn Anh Vũ không dông dài nữa mà vào thẳng vấn đề: "Tôi muốn anh ở lại, thay tôi bảo vệ một người. »
"Vì sao?"
Từ Trọng Sinh không hỏi ai, mà hỏi vì sao. Y mơ hồ dự cảm được chuyện chẳng lành. Phải chăng kỳ độc trong người Hoàng Lan đã được giải, nhưng nhiêu đó vẫn chưa phải tất cả?
Nguyễn Anh Vũ hạ giọng, bổ sung nốt nghi ngờ trong lòng Từ Trọng Sinh:
"Vì kỳ độc xuất phát từ hoàng cung."
Từ Trọng Sinh lâp tức có cảm giác toàn thân ớn lạnh, giữa mùa thu mà lưng áo y ướt đầm mồ hôi.
Kỳ độc xuất phát từ hoàng cung...
Nếu như kẻ hạ độc là người trong cung, vậy mục tiêu của hắn không thể chỉ là một Nguyễn sung nghi vô hại được, hay nói cách khác, tính mạng của vị họ Lê ở trong kia mới thực sự gặp nguy hiểm!
...
Tòa dinh cơ này vốn thuộc sở hữu của hoàng tộc, thường được Tư Thành chọn làm nơi nghỉ chân mỗi khi bí mật vi hành.
Lúc Hoàng Lan bước vào, Tư Thành đang ngồi đọc sách, bên cạnh hắn là một bình trà đã vơi quá nửa. Mỗi khi đọc sách, bất kể đó là sách luận, binh thư hay thơ ca cổ, hắn đều nhập tâm và chuyên chú vô cùng. Thấy ấm trà trên bàn đã nguội, nàng bèn đi đổi cho hắn một bình ấm hơn rồi khẽ khàng ngồi xuống cạnh hắn.
"Thiếp nghe nói Từ Trọng Sinh đã trở lại?"
Cứ tưởng Từ Trọng Sinh đã quyết ý ra đi, vậy mà y đột ngột quay trở lại và nhận lời Tư Thành, trở thành Từ thái y của thái y viện. Lúc nghe tin này, Hoàng Lan vô cùng mừng rỡ, nhưng nàng cũng không hiểu rốt cuộc Tư Thành đã dùng cách nào để thuyết phục một kẻ vốn kiên định như Từ Trọng Sinh.
"Để chiêu mộ một nhân tài, cho họ thấy những gì họ sẽ được cống hiến tốt hơn so với việc cố gắng chứng tỏ họ sẽ được trả công cao như thế nào." Tư Thành vừa nói vừa tiện tay giở sang trang tiếp theo: "Trẫm không biết Nguyễn Anh Vũ đã nói gì với Từ Trọng Sinh, nhưng y thực sự không làm trẫm thất vọng."
Nếu biết Nguyễn Anh Vũ dùng chính sự an nguy của mình để thuyết phục Từ Trọng Sinh ở lại, chỉ e Tư Thành chẳng thể ung dung như bây giờ. Hoàng Lan ngồi bên hắn, lặng yên không đáp.
Từ sau khi biết Nguyễn Anh Vũ là con trai Nguyễn Trãi, Hoàng Lan càng không thể kiểm soát được tâm tư của chính mình. Những cảm xúc hỗn độn cứ liên tục xuất hiện, không thể định nghĩa, cũng không thể lí giải, như đốm lửa yếu ớt nhưng lại cháy dai dẳng, thi thoảng lại bùng lên rồi cứ thế, thiêu đốt tâm khảm Hoàng Lan, khiến nàng không tài nào gạt bỏ được hình ảnh Nguyễn Anh Vũ ra khỏi đầu.
Thật nực cười! Tại sao nàng lại có cảm giác thân thiết với Nguyễn Anh Vũ chứ? Nàng mới chỉ quen y vài tháng thôi mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...