Sở dĩ Lý Lượng chỉ cần hù cho Hoàng Lan chạy là xong, nhưng nếu gã không vác đao đuổi theo nàng, người thông minh như Hoàng Lan nhất định sẽ nghi ngờ. Để đề phòng Hoàng Lan bạo gan quay lại tìm mình, Lý Lượng mới quyết tâm hù dọa tới cùng, cốt để nàng lánh đi càng xa càng tốt. Mà Thanh Ngọc lúc ấy bị chậm chân, không thể tham gia trực tiếp vào "cuộc truy đuổi" của đám người Lý Lượng, cuối cùng đành chọn lối tắt để đi, đón lõng Lý Lượng ở đầu đường, khi ấy hai người Hoàng Lan đã trốn thoát từ lâu, mọi việc hoàn toàn đúng như tính toán của gã.
Lại nghĩ đến mục đích Thanh Ngọc tìm mình, vẻ mặt Lý Lượng càng lúc càng khó coi hơn. Những vết sẹo chen chúc nhau nổi lên, ép cho hai con ngươi chằng chịt tơ máu thụt vào, khiến hốc mắt gã trở nên sâu hoắm. Thậm chí khi gã cười, nụ cười ấy cũng vặn vẹo đến thảm hại. Nhưng Thanh Ngọc không hề bị dung mạo khiếp đảm ấy dọa cho sợ hãi. Nàng ta chỉ điềm nhiên nhìn gã và chờ đợi.
"Đại ca!"
Lý Lượng lắc đầu, dứt khoát cắt ngang lời thúc giục của Thanh Ngọc. Thấy gã trước sau vẫn lựa chọn im lặng, Thanh Ngọc cũng không gặng hỏi nữa. Nàng ta bước lên phía trước một bước, chắp tay trước mặt gã, hòa nhã mỉm cười:
"Chủ thượng có lời muốn chuyển tới anh."
Lý Lượng nhăn trán.
Lời còn chưa dứt, Thanh Ngọc đột nhiên vung tay ra. Từ ống tay áo của nàng ta, một ảo ảnh màu bạc chợt lóe. Lý Lượng vội nghiêng người sang một bên, đồng thời rút long đao ra, nhanh như chớp chém vào khoảng không phía trước. Nhưng phản ứng của gã vẫn chậm hơn Thanh Ngọc một giây. Ám khí ghim vào vai gã, tuy không đoạt mạng nhưng cũng khiến máu tươi tuôn ra xối xả.
Lý Lượng đưa tay rịt vết thương, đoạn lại trừng mắt nhìn Thanh Ngọc và rít lên:
"Chủ thượng muốn lấy mạng ta?"
Thanh Ngọc vẫn cười, nhưng nụ cười ấy không còn ôn hòa nữa mà đã hiển lộ sát ý. Không sai, Lý Lượng làm ăn không tới nơi tới chốn, còn vì lòng trắc ẩn mà để Nguyễn Hoàng Lan chạy thoát, tạo thành một mối lo mới cho Lưu Tích Nguyên. Kẻ vô dụng như gã, Lưu Tích Nguyên không khai tử mới lạ!
Hoặc thành công, hoặc là chết.
Lưu Tích Nguyên muốn Lý Lượng phải chết!
Khi đã hiểu ra mọi chuyện, uất khí nổi lên, Lý Lượng bèn hét vang một tiếng rồi xách đao xông về phía Thanh Ngọc. Mặc kệ mấy thứ ngân châm với ám khí của nàng ta, gã cứ trực diện mà chém xuống. Đao sắc vung lên, loang loáng như chớp ảnh. Nhưng Thanh Ngọc cũng đâu phải kẻ dễ bắt nạt. Lý Lượng chém tới bên nào, nàng ta đều dùng đoản kiếm chống đỡ tới đó, đồng thời chốc chốc lại phóng ra ngân châm, từng bước từng bước dồn Lý Lượng vào sát chân tường. Người đi đường thấy hai kẻ lạ mặt đao kiếm giao tranh thì sợ hãi quá đỗi, vội vã bảo nhau dạt hẳn sang hai bên.
Lý Lượng nổi điên vì sự tuyệt tình của Lưu Tích Nguyên. Thái Thanh Ngọc nhận lệnh hành sự nên cũng không dám lơ là. Kẻ công người thủ đều có mục đích rõ ràng nên cuộc chiến càng thêm phần ác liệt. Thanh Ngọc và Lý Lượng xuất thân cùng một sư môn, bái chung một thầy, nhưng một người sở trường là đao, một kẻ hay dùng ám khí, cao thấp nhất thời không thể phân định. Trải qua gần bốn mươi chiêu, bọn họ vẫn giữ thế giằng co, không ai chịu thoái nhượng hay tỏ ra yếu thế.
Đường lớn người đông, biết không thể dây dưa mãi với tên đồ tể này, Thái Thanh Ngọc thu kiếm, quyết định sử dụng đến sát chiêu cuối cùng.
Lưu ly ảnh!
Lưu ly ảnh là sát chiêu dùng ngân châm điểm vào tử huyệt của đối thủ. Ngân châm phóng ra mang theo mãnh lực kinh người, quỹ đạo lại nhập nhằng biến ảo, giống như ảo ảnh của lưu ly, tuy nhìn thấy nhưng không thể né tránh, chỉ trong phút chốc sẽ cắt đứt kinh mạch, vô phương cứu chữa. Từ xưa đến nay, sát chiêu này chỉ bị phản phệ duy nhất một lần, đó là khi Thanh Ngọc dùng nó để níu chân Lê Khải Triều trong lãnh cung.
Đối diện với lưu ly ảnh, Lý Lượng biết rằng mọi sự phản kháng cũng chỉ vô dụng. Long đao buông xuống, gã nhìn Thanh Ngọc rồi thở dài:
"Thanh Ngọc ơi Thanh Ngọc! Cô có mắt thì mở to ra mà nhìn đi! Kết cục của ta ngày hôm nay cũng chính là tương lai sau này của cô đó. Đối với hai người bọn chúng, chúng ta chỉ là những con tốt thí mạng, hữu dụng thì giữ lại, khi phạm lỗi thì thẳng tay vứt bỏ. Loại người tuyệt tình tuyệt nghĩa ấy cũng xứng với lòng trung thành của cô sao?"
Đối với những lời thống thiết này, thần sắc của Thanh Ngọc vẫn không xao động. Nàng ta cúi đầu xuống, giống như đang né tránh Lý Lượng, cũng giống như đang tự nhủ với chính mình:
"Thanh Ngọc vì quận chúa, nguyện chết không từ."
Chín chữ này, khắc cốt ghi tâm.
Liền sau đó, trong đáy mắt của Lý Lượng phản chiếu hình ảnh một cây ngân châm đang phóng tới, lạnh lùng mà tàn nhẫn, giống như nanh vuốt của tử thần, sẽ từ từ chấm dứt sinh mệnh nhỏ nhoi của gã chỉ trong giây lát.
Lý Lượng chợt ngửa cổ lên trời và cười một tràng bi phẫn.
Lưu Tích Nguyên, Vĩnh Lạc quận chúa, các ngươi được lắm! Ta bán mạng vì các ngươi, vậy mà thứ các ngươi trả cho ta cũng chỉ bèo bọt đến thế mà thôi. Đời này kiếp này, Lý Lượng ta có mắt như mù nên mới nhận loại người tuyệt tình tuyệt nghĩa như các ngươi làm chủ. Nếu có kiếp sau, ta thề có làm ma cũng phải tìm các ngươi báo thù!
Nhưng Lý Lượng đã buông lời trăn trối hơi sớm thì phải. Không rõ Thái Thanh Ngọc bị ma xui quỷ khiến thế nào mà nội lực của nàng ta đột ngột rút về. Ngân châm mất đi nội lực điều khiển chẳng khác gì một thứ ám khí quèn, không chạm tới Lý Lượng mà rơi bịch trước mặt gã. Lý Lượng hơi ngẩn người, rồi gã kịp trấn tĩnh lại, chớp thời cơ nhảy qua bức tường phía đối diện và nhanh chóng biến mất. Thanh Ngọc muốn đuổi theo Lý Lượng, nhưng hai chân nàng ta giống như bị đổ chì, không tài nào nhấc lên được nữa...
Xung quanh vang lên giọng cười nhăn nhở không lẫn vào đâu được. Hai ngón tay xoay xoay một đồng xu, kẻ kia lúc bấy giờ mới đủng đỉnh rời khỏi chỗ nấp.
...
Không có lễ hội, không có mãi võ nhưng đường phố Đông Kinh vẫn náo nhiệt hơn ngày thường.
Kẻ mới tới mặc trang phục màu đen, sở hữu cặp mắt lọc lõi, tinh quái cùng nước da màu nâu sậm, dáng dấp rắn rỏi phong trần. Hắn không nói gì, chỉ lượn lờ quanh Thanh Ngọc đến cả chục vòng, tay trái thì bận rộn chống cằm, ra vẻ đang đánh giá đối phương. Thanh Ngọc vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, loay hoay tìm đủ mọi cách mà vẫn không sao khai giải được huyệt đạo vừa bị điểm, đồng thời cũng không hiểu mình đã đắc tội với tên lạ mặt này từ lúc nào.
Phải nói thêm rằng, cách không điểm huyệt là một tuyệt kĩ không phải ai cũng luyện thành.
"Lưu ly ảnh? Chậc chậc, hoa hồng đẹp thường có gai, sát chiêu giết người quả nhiên cũng có cái tên rất đẹp." Kẻ kia nâng cằm Thanh Ngọc lên, phả hơi thở nóng rực vào mặt nàng ta rồi cười cợt nhả: "Ta đang băn khoăn không biết rốt cuộc cô em có phải cung nữ hay không đây."
Hắn nhận ra lưu ly ảnh, còn biết Thanh Ngọc chính là cung nữ trong cung? Dù có ngu đến đâu thì Thanh Ngọc cũng đoán được kẻ mới tới là ai.
Không sai, chính hắn đã xông vào lãnh cung ngày ấy...
Kẻ năm lần bảy lượt xuất hiện đúng thời điểm: thiên hạ đệ nhất thần trộm Lê Khải Triều!
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...