Thiên Hạ Kỳ Duyên

(Phong Vân kỳ sĩ, nỗi khiếp đảm của cường hào ác bá, tượng đài trong lòng chúng dân Đại Việt...
Đến đi như gió, vô định như mây, một kiếm rửa hận, hành đạo thay trời...
Cái tên Phong Vân kỳ sĩ cũng bắt nguồn từ đó!)
...
Rời khỏi Viên Diệp cư, Trường Giang và Hoàng Lan nhanh chóng đi ngược lên phương Bắc. Chưa bao giờ nàng ngừng nghĩ đến việc hội ngộ Tư Thành, nhưng nàng phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc với Trường Giang trước.

Trong khi ấy, Trường Giang lại là người rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Ngày đầu tiên, cậu kéo Hoàng Lan đi chơi chợ. Không giống như ở hiện tại, chợ ở thời phong kiến họp theo phiên, cứ dăm ba ngày mới mở một lần lần, đồ bày bán cũng chủ yếu là nông thổ sản của thành Đông Kinh và các vùng lân cận như ngô khoai, hàng đan lát, vải vóc, đồ dệt bằng tay, thi thoảng còn xuất hiện những gian hàng bán tò he xanh đỏ.
Nhìn cái cách đi chợ của Trường Giang, Hoàng Lan thật chỉ muốn đâm đầu xuống đất cho xong. Chẳng biết kiếm đâu ra tiền mà Trường Giang mua hàng như nhặt lá rơi, ai chào mời gì thì mua nấy, thậm chí không buồn lấy lại tiền thừa. Mấy người bán hàng biết gặp được khách sộp liền vây quanh cậu như ruồi vây chén mật. Thậm chí có bà bác đầu chít khăn mỏ quạ, răng nhuộm đen hạt huyền còn nhiệt tình bưng nguyên cả buồng chuối nhà trồng đến trước mặt Trường Giang. Ban đầu, Hoàng Lan cũng không định can thiệp, mặc kệ Trường Giang muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, khi nghĩ đến tương lai tán gia bại sản trước mắt, nàng liền giật lấy túi tiền trong tay Trường Giang, giơ giơ lên ngụ ý từ bây giờ mình sẽ là người quản lý kinh tế. Thấy nàng cương quyết như vậy, mấy người bán hàng mới bớt nhiệt tình hơn một chút.
Biết Hoàng Lan đã mắc mưu, Trường Giang dù rất đắc ý nhưng cũng chỉ dám cười thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra chưng hửng vì bị đoạt mất túi tiền. Kể từ khi rời khỏi Viên Diệp cư, Hoàng Lan cứ bần thần như người mất hồn, suy nghĩ vẩn vơ tít tận đâu đâu, nhiều khi Trường Giang đứng ngay bên cạnh gọi mà nàng cũng không nghe tiếng. Biết tính nàng hay lo xa, cậu đành thử phóng túng bản thân một chút để kéo đầu óc của nàng trở về hiện tại!
Chỉ có điều, Trường Giang không hề biết rằng, mối bận tâm trong lòng Hoàng Lan chính là cậu.
Không thể phủ nhận Trường Giang là người tốt, rất tốt. Cậu tìm kiếm nàng, cậu chăm sóc nàng, thậm chí cậu sẵn sàng biến cả thế giới này thành màu hồng chỉ để nàng vui. Nhưng tình cảm của Trường Giang càng nồng nhiệt thì Hoàng Lan lại càng nhận ra rằng trái tim mình không hướng về cậu. Nàng đã từng thích Trường Giang? Đúng vậy. Nhưng thích không có nghĩa là yêu. Từ rất lâu rồi, đối với Hoàng Lan, quá khứ mộng mơ ấy chỉ là một hoài niệm đẹp, là một trang sách để thi thoảng lật giở lại và tự mỉm cười mà thôi.
Ngày qua ngày, trong khi Trường Giang bận rộn khám phá cuộc sống mới mẻ bên ngoài thì Hoàng Lan lại chẳng thể thanh thản nổi. Hoàng cung chỉ cách nơi họ đang ở chưa đến nửa ngày đường. Nhưng nàng đi rồi, Trường Giang sẽ ra sao? Cậu bỏ công tìm kiếm nàng cả năm trời, vì nàng mà không ngừng phiêu bạt, giờ nàng nói đi là đi, làm như vậy có độc ác quá không? Yêu một người không có lỗi. Không biết mình là gì trong trái tim người ta lại càng đáng thương hơn. Hoàng Lan không yêu Trường Giang, nhưng nàng không muốn khiến cậu phải đau lòng, càng không nỡ bỏ cậu lại mà vội vã chạy về nơi sơn son thiếp vàng ấy.
Giờ Hoàng Lan mới hoàn toàn kiến giải được cảm giác của mình khi nhìn thấy Trường Giang trong nhà Lê Thụ. Nàng đang sợ hãi! Nói ra thì điên rồ và ích kỉ, nhưng Hoàng Lan ước gì chỉ có một mình nàng lưu lạc ở thế giới này, bởi như thế, ít ra nàng sẽ không bị vướng bận bởi bất kì ai, bất cứ điều gì, được thoải mái sống theo sở nguyện của bản mình. Nhưng Trường Giang đã xuất hiện. Chân tình của cậu trở thành một sự ràng buộc, nàng cảm nhận được nhưng không có cách nào đền đáp...
Tình yêu không phải sự cưỡng cầu. Gieo hi vọng mà không trao kết quả mới chính là tàn nhẫn. Đã bao nhiêu buổi tối như buổi tối hôm nay, Hoàng Lan đều ngồi suy ngẫm về chuyện của hai người, và cuối cùng, nàng cũng hạ được quyết tâm sẽ tự tay chấm dứt sự ngọt ngào đầy tàn nhẫn ấy.

Nàng sẽ nói rõ với Trường Giang tất cả.
...
Cốm Vòng, gạo tám Mễ Trì
Tương bần, húng Láng còn gì ngon hơn.
Nhắc đến những đặc sản của Đông Kinh, không thể thiếu cốm làng Vòng.

Không ai biết nghề làm cốm của làng Vòng có từ bao giờ. Chỉ biết rằng vào một mùa thu cách đây cả trăm năm, khi lúa bắt đầu đến độ uốn câu thì trời đổ mưa, nước sông dâng cao, đê bị vỡ, ruộng lúa cao nhất đồng cũng bị nhấn chìm trong biển nước. Chẳng còn gì để ăn, cực chẳng đã, người làng Vòng đành xuống nước, mò cắt từng bông lúa còn non ấy đem về rang khô để ăn dần. Không ngờ cái món ăn tưởng như cùng cực, cơ hàn ấy lại có hương vị riêng, rất hấp dẫn, khiến mỗi độ thu năm sau, dù không còn mất mùa nữa nhưng người làng Vòng vẫn thường làm để ăn chơi. Trải qua bấy nhiêu năm, người nọ mách người kia, cốm làng Vòng được ra đời từ đấy!
Nghề làm cốm tưởng đơn giản mà lại lắm công phu. Nguyên liệu để làm cốm phải là những bông lúa nếp đã buông câu nhưng vẫn còn màu xanh lá mạ, được gieo cấy ở những mảnh ruộng riêng. Cho đến ngày lúa khum ngọn, hạt nếp còn sữa thì người ta mới gặt lúa đem về. Nhưng cắt lúa cũng không được vò hay đập, mà phải tuốt để cho những hạt thóc vàng bay ra. Công đoạn chế biến ra cốm còn kì công hơn, đòi hỏi sự khéo léo và tỉ mỉ của người làng Vòng, ví như đảo cốm phải đảo dẻo tay, giữ lửa phải giữ luôn đều, mà củi đun cũng phải là thứ củi đặc biệt chứ không được dùng đến củi rơm hay củi đóm; việc xay giã cần gượng nhẹ, chày nặng quá thì hạt cốm nát, giã chậm quá thì cốm nguội mau; sau đó thì sàng, hồ rồi đem cốm bọc trong lá sen... trải qua bao nhiêu công đoạn như thế mới tạo ra được những hạt cốm xanh mịn, còn nguyên vị thơm, dẻo và vị ngậy của hạt nếp sữa.
Mà nơi Hoàng Lan đang đứng là quán Bình Ba, một quán bán cốm nổi danh nhất làng Vòng. Làng Vòng vốn đã nức tiếng với thức cốm nếp thơm ngon, nhưng nghe đâu, cốm của vợ chồng ông chủ quán Bình Ba làm ra mới là tuyệt hạng, thậm chí có một không hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui