Quân đội đến quận Tín Đô, là lúc cần chia tay. Lúc này, ngoài lều có thân binh bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, Lý Trưởng sử và Tần phó tướng đã đến.
- Bảo bọn họ vào đi.
Cửa lều mở ra, Lý Tĩnh và Tần Quỳnh đi vào. Hai người khom người thi lễ nói:
- Tham kiến tổng quản!
- Hai vị không cần khách khí, lại gần đây nói chuyện.
Hai người đi lên phía trước, thấy Dương Nguyên Khánh dường như đang nghiên cứu đường bộ. Lý Tĩnh và Tần Quỳnh nhìn nhau, cười nói:
- Ty chức có rất nhiều nghi vấn, không biết tổng quản có thể giải thích hay không?
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Ta biết các ngươi có nhiều nghi vấn. Nên hôm nay mới gọi các ngươi tới, chính là muốn nói ra một việc.
Lý Tĩnh và Tần Quỳnh im lặng, chờ đợi Dương Nguyên Khánh giải thích. Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vào quận Bình Nguyên nói:
- Lần này do Lý Trưởng sử dẫn theo đại quân một trăm nghìn người đóng ở bờ bắc Hoàng Hà của quận Bình Nguyên. Duy trì trạng thái uy hiếp Đậu Kiến Đức. Nhưng không cần phải vượt qua Hoàng Hà, chỉ dọa mà không đánh. Hai vị hiểu rồi chứ?
Lý Tĩnh vỗ tay cười to:
- Ta đã nói mà! Hiện tại đánh Thanh Châu cũng không thích hợp. Quả nhiên bị ta đoán trúng. Đánh Thanh Châu chỉ là kế nghi binh.
Tần Quỳnh tò mò hỏi:
- Tổng quản, nếu chúng ta không đánh Thanh Châu, vậy mục tiêu là ở nơi nào?
Dương Nguyên Khánh dùng cây gỗ chỉ vào Bình Nhưỡng nói:
- Đánh Thanh Châu chỉ là che tai mắt của địch. Ta tự mình dẫn ba mươi nghìn quân, đi theo đường biển đánh lén Bình Nhưỡng của Triều Tiên.
- Tấn công Triều Tiên!
Lý Tĩnh và Tần Quỳnh đều đồng thanh kêu lên. Đây là điều mà bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Dương Nguyên Khánh trịnh trọng gật đầu:
- Chuyện này ta đã bố trí được một tháng, cực kỳ bí mật. Hiện tại đại quân đã tới quận Tín Đô, cũng là lúc nên chia tay. Ta dẫn theo ba mươi nghìn quân đi về phía bắc, theo đường sông đến cửa sông quân cảng. Mà hai người các ngươi thì tiếp tục dẫn đại quân xuôi nam, trú binh ở phía bắc Hoàng Hà để tạo uy thế…
Lộ Thủy, là con sông chảy qua quận Trác. Nó chảy một mạch về phía đông nam, cuối cùng đổ vào Bột Hải. Kênh đào đi về phía bắc cũng ngang qua Lộ Thủy, khiến cho Lộ Thủy trở thành kênh đào trọng yếu để đi ra biển.
Sau khi thuyền tiến vào Lộ Thủy, lại đi về hướng đông hơn một trăm dặm, là tới biển rộng. Cũng chính bởi vì như vậy, cửa sông Lộ Thủy đã trở thành căn cứ của quân Tùy.
Ở một khu vực sông rộng chứng mấy chục nghìn mẫu, có gần nghìn thuyền lớn thả neo ở đó. Hiện tại có hai trăm thuyền lớn cuối cùng, mang theo ba nghìn thợ đóng thuyền đang từ cửa sông đi tới. Bọn họ đã thay đổi thân phận, biến thành thuyền viên lái thuyền.
Các thuyền chiến lớn tạm thời không có binh lính. Chỉ có ba nghìn quân coi giữ bảo vệ sự an toàn của căn cứ. Nhưng khi Dương Nguyên Khánh suất lĩnh ba mươi nghìn quân tinh nhuệ tới, căn cứ thủy quân liền trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Ba mươi nghìn binh lính bắt đầu bận rộn dựng lều ở bờ biển. Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ, đi tới một bãi đất xa xa để theo dõi tình hình của toàn bộ eo biển.
Trải qua hàng triệu năm bồi đắp, khiến cửa sông xuất hiện một vùng vịnh hình hồ lô. Khu vực này chiếm mấy chục nghìn mẫu, đồng thời thành cảng thiên nhiên của thủy quân. Ngàn năm sau, chỗ vịnh này dần dần biến thành lục địa. Cách vùng vịnh mười dặm là Đại Cô Khẩu khá nổi tiếng.
Trong vùng vịnh có hơn nghìn thuyền đi biển lớn xếp thành hàng dày đặc. Những con thuyền lớn như núi, cột buồm mọc lên như rừng, che khuất cả bầu trời, thanh thế cực kỳ đồ sộ.
Mà tới gần cửa sông, thì có một nghìn thuyền có đáy bằng. Đây là thuyền chở quân dụng vật tư, chúng bỏ neo ở một khu vực rộng mấy nghìn mẫu gần bờ biển.
Trên mặt sông cách phía trước hai dặm có cắm đầy các cọc gỗ kéo dài vài dặm, chia thủy vực thành hai phần. Ở giữa là thủy trại. Hai bên có tháp canh. Mấy trăm thủy quân ở trên tháp tuần tra, chủ yếu là đề phòng những con thuyền đi gần tới kênh đào.
Lúc này, xa xa có mười mấy kỵ binh lao nhanh tới. Binh lính bên cạnh nói:
- Tổng quản, là Lai Hộ Nhi Đại tướng quân tới.
Dương Nguyên Khánh cũng nhìn thấy người cầm đầu, là một vị râu tóc bạc trắng, đầu đội nón trụ bằng bạc. Mặc dù vị tướng soái này đã già, nhưng thân thể vẫn mạnh mẽ, không thua gì người trẻ tuổi. Dương Nguyên Khánh nhận ra ông ta, chính là Đại tướng thủy quân của triều Tùy Lai Hộ Nhi.
Các vị lão tướng của triều Tùy trước đã không còn nhiều lắm. Mà còn có thể ra trận, chỉ còn lại vị lão tướng Lai Hộ Nhi này. Đi theo ông ta là một đại tướng khác là Ngưu Tiến Đạt.
Ngưu Tiến Đạt và Tần Quỳnh từ trước đều là thuộc cấp của Lai Hộ Nhi. Về sau mới chuyển tới dưới trướng của Trương Tu Đà.
Ba ngày trước Lai Hộ Nhi đã tới quân cảng. Ông ta mang theo hơn năm nghìn người, đều là thủy quân tinh nhuệ. Trong ba ngày này, ông ta đều đi kiểm tra chiến thuyền. Mỗi một chiến thuyền đều phải kiểm tra cẩn thận.
Đây là phong cách từ trước tới nay của ông ta, 'Công dục thiện kỳ sự. Tất tiên lợi kỳ khí ‘ (Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới mình). Nếu muốn viễn chinh thành công, nhất định phải làm tốt chuẩn bị trước khi chiến đấu.
Dương Nguyên Khánh giục ngựa chạy xuống núi. Lai Hộ Nhi chạy như bay tới, ông ta xoay người xuống ngựa, quỳ một gối trước mặt Dương Nguyên Khánh nói:
- Lão thần Lai Hộ Nhi, tham kiến sở Vương điện hạ!
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng ông ta dậy nói:
- Lão tướng quân miễn lễ!
Hắn nâng Lai Hộ Nhi dậy, quan sát ông ta một lát. Thấy dáng người ông ta hùng tráng, uy phong lẫm liệt, không khỏi tán thưởng một tiếng:
- Mấy năm không thấy, lão tướng quân vẫn giữ được phong độ như ngày xưa, thực khiến người ta ngưỡng mộ!
Năm đó Lai Hộ Nhi có quan hệ rất tốt với Lý Cảnh. Lúc đó, Dương Nguyên Khánh vì bảo vệ Lý Cảnh mà bị miễn chức, cho nên Lai Hộ Nhi vẫn rất cảm kích Dương Nguyên Khánh. Loại cảm kích này, sau một thời gian dài, đã trở thành một loại tín nhiệm.
Chính vì loại tín nhiệm này, Lai Hộ Nhi mới dứt khoát đi đến phía bắc. Sẵn sàng vì Dương Nguyên Khánh tranh đấu giành thiên hạ, cũng đồng thời vì con cháu sau này xây dựng cơ nghiệp.
Lai Hộ Nhi cũng hạ thấp người cười nói:
- Mười lăm năm trước, ty chức cùng lệnh tổ nói chuyện tương lai. Lệnh tổ đã nói, tương lai của Dương gia sẽ nằm trong tay của điện hạ. Hiện tại ty chức mới hiểu, kỳ thực lệnh tổ đoán cũng không phải hoàn toàn chính xác. Phải nói là, tương lai của Đại Tùy là nằm trong tay của điện hạ.
Lai Hộ Nhi dù sao cũng là lão tướng, kinh nghiệm lõi đời. Ông ta không để lại dấu vết nịnh hót một câu, khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh vô cùng thoải mái. Dương Nguyên Khánh cũng cười cười nói:
- Gia quốc thiên hạ, không có nhà làm sao có nước, không có nước làm sao có thiên hạ. Lão tướng quân là bộ hạ cũ của ông nội ta. Hiện tại lại làm tướng của ta, thực sự ủy khuất lão tướng quân.
Lai Hộ Nhi thở dài một tiếng:
- Tuy ty chức là bộ hạ cũ của Sở công, nhưng tiếc rằng thế sự vô thường. Huyền Cảm làm loạn, ty chức phụng mệnh trấn áp, cũng là việc bất đắc dĩ.
Mặc dù Lai Hộ Nhi đầu phục Dương Nguyên Khánh, nhưng ông ta cũng có một chút tâm bệnh. Chính là năm Đại Nghiệp thứ chín, vì cùng Vũ Văn Thuật trấn áp Dương Huyền Cảm. Lúc ấy ông ta đã tập kích hậu quân của Dương Huyền Cảm. Con cháu họ Dương chết trong tay của ông ta cũng có vài chục người.
Chuyện này ông ta nhất định phải bẩm báo rõ ràng với Dương Nguyên Khánh. Nếu không về sau tất thành tai họa ngầm.
Dương Nguyên Khánh cũng hiểu lo lắng của Lai Hộ Nhi. Hắn nhất định phải thay Lai Hộ Nhi cởi bỏ tâm bệnh này. Mới có thể khiến Lai Hộ Nhi toàn tâm toàn ý đi theo mình.
Hắn liền thản nhiên nói:
- Trung thành với Hoàng thượng mới là bổn phận của kẻ làm tướng. Lai tướng quân trước sau trung thành với tiên đé, trung tâm với Đại Tùy. Không vì tư tình mà thay đổi, đây mới là điều khiến ta kính nể. Lòng ta cũng hiểu, tướng quân không cần phải kiêng kỵ cái gì.
Dương Nguyên Khánh cũng không nói tới chuyện đã qua sẽ không truy cứu. Hắn là theo góc độ khác nói cho Lai Hộ Nhi, trung quân ái quốc mới trọng yếu. Như vậy vừa có thể thừa nhận việc năm đó Lai Hộ Nhi tiêu diệt Dương Huyền Cảm, đông thời cũng nói cho Lai Hộ Nhi, từ trước trung với Dương Quảng, tương lai cũng phải trung với Dương Nguyên Khánh hắn. Như vậy vấn đề coi như giải quyết.
Lai Hộ Nhi minh bạch ý tứ của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng ông ta có chút cảm kích. Dương Nguyên Khánh tỏ rõ thái độ, liền có ý nghĩa, tương lai ông ta sẽ không bởi vì án của Dương Huyền Cảm mà bị thanh toán.
Lai Hộ Nhi thi lễ thật sâu nói:
- Ân đức của điện hạ, Lai Hộ Nhi khắc trong tâm khảm.
Dương Nguyên Khánh cười cười, chuyển chủ đề nói:
- Lai tướng quân rất quen thuộc vùng biển Bột Hải cùng Triều Tiên, không biết bao giờ thể rời bến?
- Hồi bẩm tổng quản, hiện tại là đầu tháng chín. Mấy ngày nữa, mặt biển sẽ nổi lên gió tây, khi đó chính là cơ hội xuất chinh Triều Tiên. Mấy ngày nay nên để cho binh lính lên thuyền, quen thuộc với việc đi trên biển.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Từ nay trở đi, lão tướng quân chính là phó soái thủy quân. Việc huấn luyện quân đội đều do lão tướng quân toàn bộ phụ trách.
- Ty chức tuân lệnh!
Dương Nguyên Khánh trở về lều lớn. Lúc này, La Sĩ Tín cũng đã đến. Y nghe nói Lai Hộ Nhi được bổ nhiệm làm phó soái thủy quân, trong lòng có chút lo lắng. Bởi vì bản thân Dương Nguyên Khánh kiêm nhiệm chủ soái, cho nên trên thực tế, Lai Hộ Nhi liền nắm giữ thủy quân của Đại Tùy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...