Thiên Hạ Kiêu Hùng

Lúc này, một gã binh sĩ đi vào lều lớn, trong tay cầm một thanh mạch đao kiểu cũ. Trên thực tế đây là một cây đao một mũi hai lưỡi.

Vương Hoài Văn tiếp nhận thanh đao nặng gần ba mươi cân, tiếp tục nói với mọi người:

- Cây đao của quân Tùy dài hơn ba thước so với cây đao này, lưỡi đao dài hơn hai thước, lại nhẹ nhàng linh hoạt, lưỡi dao màu bạc nhưng lại có cảm giác phi thường cứng rắn và sắc bén. Ta không thấy tận mắt nhưng ta cảm giác được muốn chế tạo một thanh đao tốt như quân Tùy cần loại chất liệu tốt và thợ rèn giỏi nhất, sợ rằng thợ rèn của chúng ta cũng không chế tạo được.

Lúc này, lại có một gã thân binh tiến đến, trong tay gã cũng cầm một thanh đao nhưng dài hơn, mảnh hơn thanh vừa rồi, giống hệt như những gì Vương Hoài Văn miêu tả. Rất nhiều tướng lĩnh giật mình kinh hô.

Con mắt Vương Hoài Văn trừng lớn, y chậm rãi tiếp nhận cây đao dài này, vung múa hai đao, hưng phấn nói với các tướng:

- Chính là nó, giống như đúc cây đao của quân Tùy, quả nhiên là đao tốt!

Y bỗng nhiên nghi hoặc, cây đao này từ đâu tới đây? Y có chút không giải thích được, hỏi Lý Thế Dân:

- Đây là vật điện hạ thu được từ quân Tùy sao?

Lý Thế Dân tiếp nhận phách nhận, lắc đầu nói:

- Kỳ thực cây đao này là Quân khí giám của chúng ta mới chế tạo ra.

Trong lều lớn một mảnh kinh hô, thợ rèn của bọn họ không ngờ cũng có thể chế tạo loại đao này. Vương Hoài Văn phi thường hưng phấn nói:

- Điện hạ, như vậy chúng ta có thể thành lập một đội quân mạnh như trọng giáp bộ binh của quân Tùy sao?

Lý Thế Dân cười khổ một chút, thở dài nói:

- Ta cũng mong muốn như vậy nhưng đây không phải hiện thực. Cây đao này chính xác mà nói cũng không phải đao chém, mà là mạch đao, vô luận là tài liệu chế tạo hay kĩ thuật rèn đều có yêu cầu cực cao. Hơn một năm trước chúng ta đã lưu ý đến trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy, nên ta đã tập trung những người ưu tú nhất trong Quân khí giám tại Trường An.

Nói đến đây, Lý Thế Dân có điểm nhụt chí, gã thở dài lại nói:

- Đáng tiếc chúng ta không có đao nào ra hồn, cũng không có kỹ thuật rèn. Triều Tùy bảo mật cực nghiêm đối với chuyện này, Đường Phong hao hết sức chín trâu hai hổ cũng không thu hoạch được gì. Những tình báo đến với chúng ta đều giống như tình báo của tướng quân, chỉ biết nó dài hơn, lại cực kỳ sắc bén và cứng rắn, còn những cái khác hoàn toàn không biết, cho nên hơn một năm qua, cuối cùng chúng ta cũng chỉ chế tạo được một thanh mạch đao. Còn trọng giáp của bọn họ chúng ta cũng đã tìm hiểu nhưng vấn đề này chúng ta không có nhiều thời gian và những thợ rèn ưu tú như vậy, cho nên muốn có một đội trọng giáp mạch đao ba nghìn người, chí ít cũng mất tới hai năm, hao hết tài lực của Đại Đường, lúc đó mới có thể thành công.

Lời nói của Tần vương khiến mọi người trong lòng có chút nặng nề, Uất Trì Cung không khỏi hiếu kỳ, hỏi:

- Điện hạ, trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy lẽ nào không địch nổi, không có biện pháp nào khắc chế sao?

- Không! Trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy cũng có thiên địch. Lúc đánh đại doanh của Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức đã sử dụng sàng nỏ, nghe nói bắn chết mấy trăm tên trọng giáp mạch đao quân, có lẽ có điểm khoa trương nhưng thiết tiễn của sàng nỏ xác thực có thể bắn xuyên áo giáp hạng nặng của binh sĩ trọng giáp mạch đao. Đây là biện pháp ta tìm được để đối phó với trọng giáp bộ binh.

Nói đến đây, Lý Thế Dân mỉm cười:

- Kỳ thực biện pháp còn có rất nhiều, tỷ như chúng ta đào một hố to, để cho bọn họ ngã xuống, sau đó dùng dầu hỏa thiêu cháy bọn chúng thì bọn chúng chỉ có thể chết hết. Vạn vật trên thế gian đều có thiên địch, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không có gì là thiên hạ vô địch. Quân Tùy không có khả năng chỉ dựa vào một đội trọng giáp bộ binh là có thể quét ngang thiên hạ. Chỉ cần chúng ta có sự cảnh giác, thì thương vong có thể áp xuống mức nhỏ nhất.

Bầu không khí trong lều quân sôi trào hẳn lên. Lúc này, một gã binh sĩ chạy vào bẩm báo:


- Khởi bẩm điện hạ, quận Hoằng Nông gửi tình báo khẩn cấp!

Lý Thế Dân tiếp nhận tình báo nhìn một lần, sắc mặt trở nên ngưng trọng:

- Từ Thế Tích suất quân giết vào quận Hoằng Nông, muốn chặt đứt đường lui của chúng ta.

Lý Thế Dân thở dài, chuyện tới nước này, gã cũng không thể không rút quân. Gã lập tức ra lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút lui đến quận Hoằng Nông...

Vì đại quân của Dương Nguyên Khánh đã qua sông nên quân Đường ý thức được bọn họ không có cách nào chiếm thành Lạc Dương. Để không bị quân Tùy chặn đường lui, Lý Thế Dân bị ép buộc phải hạ lệnh bảy vạn đại quân của quân Đường rút lui đến quận Hoằng Nông, chuyển chiến trường đến quận Hoằng Nông. Quân Đường rút lui khỏi Lạc Dương, cũng không có nghĩa là bọn họ buông tha Trung Nguyên. Quận Hoằng Nông là điểm quan trọng của quân Đường nên bọn họ phải cố gắng bảo vệ. Một hồi đại chiến giữa Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân lại mở màn....

Từ sau khi Dương Nguyên Khánh túc chỉnh quân kỷ với quy mô lớn ở quận Hà Dương, Từ Thế Tích còn chưa cười qua một lần. Đây là sỉ nhục lớn nhất từ lúc y cầm quân tới nay. Đương nhiên, lần sỉ nhục này không phải là do Dương Nguyên Khánh, mà là vì y quá khoan dung với các tướng sĩ, mới gây nên cơ sự như vậy.

Không ngờ quân đội mà Từ Thế Tích thống trị, lại xuất hiện hai phái Đậu Tử Cương và Hồ Cao Kê. Đây là hai phái lớn nhất trong quân của y. Quan trọng hơn, y đối với cái này lại không biết cái gì cả. Khiến cho y rất thống hận mình vô năng.

Trên thực tế, cứ chỗ đông người là có sự phân chia bang phái. Từ xưa đến nay, bất kỳ một đội quân nào đều có phe phái, đều có việc tranh đoạt lợi ích. Cho dù không có phái Đậu Tử Cương và phái Hồ Cao Kê, thì cũng có các phái lấy tên khác, chẳng hạn như phái Hà Đông và phái Hà Bắc.

Trong các bang phái, đều có quy củ của riêng mình. Một khi bang quy và quân kỷ phát sinh xung đột, thì tất nhiên sẽ xuất hiện sự bao che. Nói chung, chỉ cần không phá hại quân kỷ, chủ tướng trong quân cũng mắt nhắm mắt mở, không quan tâm đến.

Loại trường hợp này trong quân đội thường thấy, tòng quân gần được hai mươi năm Dương Nguyên Khánh làm sao không biết? Kỳ thực, hắn chỉ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, nhằm củng cố lại quân kỷ, giảm bớt tính kiêu căng của binh sĩ.

Từ Thế Tích ít nhiều cũng minh bạch điều này. Chỉ là y lại không biết trong quân tồn tại những bang phái này. Hơn nữa, y là một người tích cực, theo đuổi sự hoàn mỹ. Lần này, Dương Nguyên Khánh xử phạt nghiêm khắc, làm y cảm thấy cực kỳ sỉ nhục cùng tự trách.

Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không trách y. Mà vẫn như cũ bổ nhiệm y làm chủ tướng quân Tây Lộ. Điều này khiến trong lòng Từ Thế Tích cực kỳ cảm động.

Lần này xuất binh đi quận Hoằng Nông, Dương Nguyên Khánh tương tự cho Từ Thế Tích quyền lực tự quyết định cuộc chiến. Từ Thế Tích sớm đã tích đủ một bụng tức giận. Y muốn dùng chiến dịch này để trở mình một cách triệt để, cọ rửa sỉ nhục trên người.

Một đội quân Tùy gồm hai mươi nghìn người đang hành quân trên đồi núi phía bắc quận Hoằng Nông. Xa xa là một khu rừng rậm rạp cùng đồi núi trập trùng, rộng lớn vô bờ. Một tòa thôn trang phân bố sát ở biên giới đồi núi cùng bình nguyên. Vùng này không gặp quá nhiều chiến sự, nên nhân khẩu còn tương đối đông đúc.

Lúa mạch đã thu hoạch hết, trên đồng ruộng giờ tràn ngập màu xanh của mạ non. Thỉnh thoảng có thể thấy những người nông dân đang bận rộng canh tác. Bọn họ ở xa xa ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn đội quân đi nhanh về hướng tây. Trong mắt bọn họ tràn ngập sự ưu tư. Lẽ nào chiến tranh ở Lạc Dương sắp lan sang tới tận quận Hoằng Nông rồi sao?

Quân đội đã đi qua huyện Hoằng Nông, tiếp tục tiến tới huyện Trường Uyên cách đây hơn ba mươi dặm. Huyện Trường Uyên là nơi chứa lương thảo hậu cần cực kỳ trọng yếu của quân Đường. Ở đây trữ hàng phần lớn là lương thảo cùng vật tư quân dụng.

Lúc này, phó tướng Cao Tử Khai cưỡi ngựa chạy vội tới, đi song song với Từ Thế Tích. Y lo lắng hỏi:

- Từ tướng quân, tổng quản bảo chúng ta trấn giữ Hàm Cốc quan, ngăn trở viện quân của Đồng Quan. Hiện tại chúng ta lại rời khỏi Hàm Cốc quan, vòng sang huyện Trường Uyên. Nhỡ đâu có viện quân của Đông Quan từ hướng đông tiến tới, chả phải chúng ta phạm vào tội làm loạn quân lệnh sao?

Từ Thế Tích đã tính trước, thản nhiên nói:

- Tổng quản lệnh chúng ta phòng thủ Hàm Cốc quan, kỳ thực cũng không phải để phòng ngự viện quân của Đồng Quan. Mà điều tổng quản muốn là tạo thế, bức quân đội của Lý Thế Dân lùi về phía tây. Chỉ cần quân đội của Lý Thế Dân lùi, như vậy áp lực tới Lý Tĩnh ở Huỳnh Dương cũng giảm bớt. Không còn phải lo nghĩ phía sau, ông ta có thể thong dong xuống phía nam tác chiến cùng quân của Lý Hiếu Cung. Trên thực tế, nhiệm vụ của chúng ta là muốn hấp dẫn quân đội của Lý Thế Dân đến quận Hoằng Nông. Không để cho bọn hắn đến quận Tương Thành ở phía nam.

Ở giữa Quận Hoằng Nông và quận Toánh Xuyên là quận Tương Thành. Quận Tương Thành nằm ở phía nam Lạc Dương. Nếu như quân đội của Lý Thế Dân lùi về quận Tương Thành ở phía nam, thì có khả năng giúp đỡ quân của Lý Hiếu Cung, từ đó tạo thành tình huống một cộng một bằng hai.


Ngược lại, nếu như hấp dẫn được Lý Thế Dân tới quận Hoằng Nông, như vậy sẽ khiến Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung mất đi liên hệ. Bọn họ đành phải tự tác chiến, rất có lợi cho quân Tùy.

Cao Tử Khai có thể lý giải ý tứ của Từ Thế Tích, y khẽ cau mày nói:

- Nhưng Lý Thế Dân chả nhẽ không nghĩ đến điều đấy? Bên người của y có nhiều mưu sĩ tài ba như vậy, bọn họ làm sao lại không nghĩ ra?

Trên mặt Từ Thế Tích rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy nói:

- Đương nhiên Lý Thế Dân cũng dự đoán được. Những mưu sĩ của y, như Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ càng thấu đáo nhưng có một số việc, bọn họ cũng thân bất do kỷ.

Nói đến đây, Từ Thế Tích chỉ vào những nông dân hướng xa xa nói:

- Vài ngày trước đó chính là lúc gieo mạ. Các dân phu mà quân Đường trưng tập đều đã về nhà gieo trồng lúa nước rồi. Không ai thay bọn họ vận chuyển lương thảo vật tư, bọn họ lại càng không dám cưỡng chế dân phu quận Hoằng Nông. Nếu kích động dân biến, bọn họ làm sao chịu trách nhiệm? Chả nhẽ mặc kệ quân lương hậu cần, trực tiếp đi quận Tương Thành sao?

Cao Tử Khai chợt hiểu, thì ra là thế, y suy nghĩ một chút lại nói:

- Nhưng bọn họ có thể chia quân. Chẳng hạn như để hai mươi nghìn quân ở lại huyện Trường Uyên bảo vệ lương thảo. Còn lại mấy mươi nghìn quân thì đi quận Tương Thành. Như vậy cũng được mà?

Từ Thế Tích chậm rãi lắc đầu:

- Như vậy càng nguy hiểm. Nếu quân chủ lực của tổng quản không thèm để ý quân ở quận Tương Thành, mà tập trung binh lực tiêu diệt hai mươi nghìn quân ở Trường Uyên. Ngươi cho rằng Lý Thế Dân sẽ làm như vậy sao?

Cao Tử Khai cứng họng, y rốt cục minh bạch. Chỉ cần quân hậu cần của quân Đường còn ở huyện Trường Uyên, Lý Thế Dân cũng chỉ phải rút quân quay về quận Hoằng Nông.

Từ Thế Tích khe khẽ thở dài:

- Ta nghĩ đây là quyết sách sai lầm của Lý Đường. Không nên phân binh mà đánh Trung Nguyên. Nếu như đại quân của Lý Hiếu Cung ngay từ đầu đến trợ giúp đánh Lạc Dương, Lạc Dương sớm đã bị mất trong tay bọn họ. Chỉ cần bọn họ hợp binh, quân đội sẽ lên tới hai trăm nghìn người. Bắt được Lạc Dương, lại tập trung binh lực phòng ngự quân Tùy xuống phía nam. Khi đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.

Kỳ thực, Từ Thế Tích phân tích cũng không hoàn toàn chính xác. Bởi vì ngay từ đầu, quân Đường không có dự định chiếm Trung Nguyên. Bọn họ chỉ muốn chiếm đoạt Lạc Dương. Bởi vì Lý Mật bại lộ ý đồ dời về phía đông, mới khiến quân Đường nổi lòng tham. Ra lệnh cho Lý Hiếu Cung lên phía bắc đánh quận Toánh Xuyên.

Mà quan trọng là, quân Tùy vì hậu phát chế nhân, liên tục điều binh quấy nhiễu, cắt đứt khả năng hợp binh của Lý Hiếu Cung và Lý Thế Dân.

Lúc này, một người binh sĩ bản địa chỉ hướng xa xa hô to:

- Từ tướng quân, người xem bên kia, có phải là Dương Gia thôn!

Từ Thế Tích cũng đã thấy. Cách chỗ này năm dặm, có một đồi núi thấp, trên đồi núi là rừng cây rậm rạp. Men theo rìa khu đồi, có một toà thôn trang lớn gồm hơn ba trăm hộ. Hơn nữa, các ngôi nhà ở thôn trang này, được xây dựng khá chỉnh tề, khí phái. Có vẻ là một thôn trang giàu có.

Từ Thế Tích có chút cảm khái. Vốn nơi này là quê hương của tổng quản. Năm đó quyền thần Dương Tố cũng sinh ra ở đây. Tổ tiên của Tùy Dương Đế là Dương Trung cũng tự xưng là Hoằng Nông Dương thị. Các đời hoàng tộc triều Tùy ít nhiều có dấu ấn của Dương Gia thôn này.

Cao Tử Khai nhìn một lát, thấp giọng nói:


- Tướng quân, nếu đi ngang qua đây, chúng ta có nên thắp một nén hương cho từ đường Dương thị hay không?

Từ Thế Tích lắc đầu:

- Tổng quản chắc không muốn chúng ta liên quan gì tới dòng họ Dương thị. Tốt nhất là không nên nhiều chuyện.

Từ Thế Tích quay đầu ngựa lại, tiếp tục đi. Mới đi chưa được bao lâu, phía trước có một binh lính báo lại:

- Từ tướng quân, phía trước có vài người trong thôn cầu kiến. Người dẫn đầu tự xưng là tộc trưởng họ Dương.

- Bảo bọn họ đến!

Từ Thế Tích xoay người xuống ngựa. Y không dám chậm trễ, là tộc trưởng họ Dương tự mình tới, mình phải cho ông ta chút mặt mũi.

Chỉ chốc lát, binh sĩ mang theo vài người nam tử đi tới. Dẫn đầu là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, đi lại thong dong, mỗi cử động đều có vài phần uy nghiêm. Ông ta chính là tộc trưởng hiện nay của họ Dương, Dương Văn Tấn. Anh của ông ta Dương Thiện chính là tướng quốc triều Tùy.

Dương Văn Tấn tiến lên chắp tay cười nói:

- Nghe nói quân Tùy đến, Hoằng Nông Dương thị đặc biệt chuẩn bị một chén rượu vì tướng quân đón gió, thể hiện lòng hiếu khách của thôn.

Từ Thế Tích cũng vội vã đáp lễ nói:

- Tại hạ là Từ Thế Tích, đang chấp hành mệnh lệnh của Sở Vương. Tại hạ đi qua Hoằng Nông, đáng nhẽ phải đến thắp hương cho từ đường. Chỉ là nhiệm vụ khẩn cấp, không thể đi vào, mong tộc trưởng thứ lỗi!

- Không sao! Không sao!

Dương Văn Tấn miễn cưỡng cười nói:

- Chỉ cần Từ tướng quân có cái tâm này là được. Có thắp hương hay không, cũng không quan trọng.

Dương gia thôn tuy là tổ địa của Dương Nguyên Khánh. Nhưng trên thực tế, Dương Nguyên Khánh từ nhỏ đến lớn, chưa một lần đến đây. Cho nên Từ Thế Tích cho dù vào thắp hương, cũng không tìm thấy tung tích của Dương Nguyên Khánh, ngược lại sẽ càng thêm khó xử.

Có binh lính rải một chiếc chiếu bên đường, Từ Thế Tích cùng Dương Văn Tấn ngồi xuống. Một người tộc nhân rót một chén rượu, Dương Văn Tấn đem chén rượu đưa cho Từ Thế Tích nói:

- Chén rượu này, Từ tướng quân nhất định phải uống. Đây cũng là lời chúc phúc của Dương gia cho quân Tùy.

Từ Thế Tích có chút làm khó. Y vốn xuất thân Ngõa Cương, tâm tư nhạy bén. Kiểu mời rượu không minh bạch này, đương nhiên không thể uống. Y tiếp nhận chén rượu cười nói:

- Quân kỷ sâm nghiêm, trong thời gian chiến tranh không thể uống rượu, nếu không sẽ rơi vào tội chết. Vì vậy tại hạ sẽ nhận chén rượu này nhưng không uống.

Nói xong, y chậm rãi đổ rượu xuống mặt đất, đem chén rượu trả lại cho Dương Văn Tấn:

- Đa Tạ gia chủ!

Dương Văn Tấn thấy y không chịu uống rượu, cũng không có cách nào, chỉ phải tiếp nhận chén rượu cười cười nói:

- Nếu ta đoán không sai, tướng quân là muốn đi đánh Trường Uyên phải không?

Trong lòng Từ Thế Tích khẽ động. Họ Dương là danh gia vọng tộc ở quận Hoằng Nông, lẽ nào bọn họ có cách giúp mình sao?

- Đúng vậy, gia chủ có gì chỉ giáo sao?


Dương Văn Tấn ha hả cười:

- Không nói đến chỉ giáo, nhưng có thể giúp tướng quân một chút.

Ông ta vẫy tay, một người thanh niên đứng phía sau tiến tới, ông ta nói với Từ Thế Tích:

- Người này gọi là Trương An, là người tài năng của họ Dương. Cậu ta chỉ mới mười chín tuổi. Phụ thân của cậu ta là Trương Hoằng Bang, cũng xuất thân từ Dương gia, hiện đang giữ chức Huyện thừa huyện Trường Uyên. Cho nên, cậu ta đối với việc phân phối vật tư lương thực trong kho rất là rõ ràng.

Từ Thế Tích nhất thời minh bạch. Trong lòng đại hỉ, vội vã chắp tay tạ ơn nói:

- Đa Tạ gia chủ giúp đỡ.

- Ha ha! Không cần khách khí.

Dương Văn Tấn cười híp mắt lại. Ông ta đã sớm có tính toán. Từ trước đến nay, Dương Nguyên Khánh còn chưa đi quan Hoằng Nông Dương thị. Ông ta mong chờ Dương Nguyên Khánh có thể trở về nhìn một lần. Cho dù là không chính thức trở về nhận tổ tiên. Nhưng chỉ cần lén trở về một chuyến, cũng coi như là khích lệ rất lớn cho gia tộc họ Dương. Đồng thời có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với Hoàng Nông Dương thị.

Ngày hôm nay ông giúp quân Tùy một lần, vị Từ tướng quân này tất nhiên sẽ nói cho Dương Nguyên Khánh. Không biết Dương Nguyên Khánh có thừa nhận ân tình này mà trở về Dương gia thôn một chuyến không?

Trong lòng Dương Văn Tấn đã có so đo. Ông ta quay đầu nói với người thanh niên Trương An:

- Còn không chào hỏi Từ tướng quân?

Trương An liền tiến lên một bước, khom người thi lễ:

- Học sinh Trương An, sớm nghe nói uy danh của Từ tướng quân, nguyện cống hiến vì quân Tùy.

Từ Thế Tích thấy tướng mạo của y tuấn lãng, có vẻ khôn khéo, trong lòng cũng thích, vội vàng nói:

- Trương thiếu lang không cần đa lễ như vậy. Lần này còn muốn thỉnh cầu thiếu lang giúp đỡ quân Tùy.

- Trương An nguyện toàn lực giúp đỡ, thỉnh tướng quân an bài.

Dương Văn Tấn cáo từ rời đi, Từ Thế Tích gọi một thủ hạ đắc lực tới, viết một phong thơ đưa cho y, dặn dò:

- Ngươi cải trang làm tùy tùng, cùng Trương thiếu lang đi huyện Trường Uyên gặp phụ thân cậu ta. Rồi thay ta đưa bức thư này cho ông ta.

- Ty chức tuân lệnh!

Thủ hạ đi theo Trương An, Từ Thế Tích lại hạ lệnh nói:

- Toàn quân dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.

Có Trương An làm gián điệp, Từ Thế Tích liền có một kế hoạch mới.

Huyện Trường Uyên nằm tận cùng phía đông bắc của quận Hoằng Nông, gần với quận Hà Nam. Huyện Trường Uyên nằm ở vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu. Vừa khéo nằm ở vị trí hiểm giữa quận Hoằng Nông và Lạc Dương. Do quân Đường muốn tấn công Lạc Dương, nên huyện Trường Uyên liền thành nơi cất giữ lương thảo hậu cần của quân Đường.

Lý Thế Dân cực kỳ coi trọng sự an toàn của lương thảo hậu cần. Y liền ra lệnh cho Sử Đại Nại suất lĩnh mười nghìn quân đội đóng ở huyện Trường Uyên. Đại doanh canh gác vật tư của quân Đường nằm ở phía đông cách thành Trường Uyên ba dặm. Đây là doanh trại xây theo kiểu hàng rào, diện tích mấy trăm mẫu. Mười nghìn quân Đường ở thành Trường Uyên, thì có một nửa đóng quân ở trong thành, còn một nửa thì ở trong đại doanh.

Huyện Trường Uyên là một huyện trung bình, nhân khẩu vào khoảng ba nghìn hộ. Huyện lệnh họ Tưởng, người Lạc Dương, Huyện thừa là Trương Hoằng Bang, người quận Hoằng Nông. Ông ta chính là nội ứng mà Dương gia giới thiệu cho Từ Thế Tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui