Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cả người La Sĩ Tín run bần bật, bàn tay nắm lại kêu răng rắc, sắc mặt vì phẫn nộ mà có chút biến đổi, đôi mắt bắt đầu biến đỏ đầy tia máu.

Trình Giảo Kim chưa bao giờ thấy qua La Sĩ Tín như vậy, y giật nảy mình, đột nhiên ý thức được mình đùa hơi quá, thấy đại họa sắp giáng xuống trước mắt, y cuống quít nói:

- Sĩ Tín, ta đang đùa, không có chuyện này, ngươi đừng xem là thật.

- Ngươi nói cái gì?

La Sĩ Tín nắm lấy vạt áo của y, tức giận nhìn chằm chằm y:

- Ngươi nói lại lần nữa!

Trình Giảo Kim trong lòng có chút e sợ, lắp bắp nói:

- Ta thấy ngươi suốt dọc đường không hé răng, muốn tìm chuyện chọc ngươi, tuyệt không có chuyện này, Vương phi không có đến phủ ta! Thật sự là đùa với ngươi.

Y vừa nói xong, nắm đấm sắt của La Sĩ Tín “bang!” một tiếng đánh lên mũi Trình Giảo Kim, máu phún ra, Trình Giảo Kim kêu một tiếng như giết lợn, té từ trên ngựa xuống.

La Sĩ Tín chỉ vào y mắng to:

- Đồ miệng thối nhà ngươi, lần sau còn dám đem Tổng quản ra đùa như vậy, cẩn thận cái đầu của ngươi!

La Sĩ Tín tức giận thúc ngựa chạy lên phía trước, vài tên binh sĩ vội xuống ngựa đỡ Trình Giảo Kim dậy, mũi Trình Giảo Kim bị đánh vỡ, mặt đầy máu, mũi lại vừa đau vừa xót, nước mắt chảy ròng ròng, đau vô cùng.

Y cũng biết tự mình kiếm chuyện chọc tức La Sĩ Tín, y không dám lớn tiếng mắng lại, chỉ nhìn chăm chăm vào bóng lưng La Sĩ Tín, hừ hừ rầm rì mắng:

- Tiểu tử thúi, quyền này lão tử nhớ kĩ, lão tử không thể trêu vào ngươi, nhưng lão tử sẽ để cha ngươi bồi thường cả vốn lẫn lãi.


……

Đội ngũ trên đường hành quân từ từ tiến sát ngoài huyện Quản Thành ba dặm, lúc này trời đã canh hai, thành sớm đã đóng cổng, La Sĩ Tín thúc ngựa tiến lên hô lớn:

- Trên thành có người không?

Y hô liên tục ba lần, một lát sau, một tên lính giữ thành dò hỏi:

- Các ngươi là quân đội ở đâu?

La Sĩ Tín giơ cao lệnh tiễn:

- Bọn ta là quân Đường, phụng mệnh Tần vương đến hiệp trợ Nguỵ Thái thú!

Bọn họ mặc áo giáp giống với quân Đường, lệnh tiễn đang cầm cũng là mô phỏng theo quân Đường, binh sĩ không rõ tường tận, liền vội hô:

- Các ngươi đợi một chút, ta đi bẩm báo Thái thú!

Y chạy như bay, Trình Giảo Kim lúc này đã nguôi giận, tiến lên phía trước ồm ồm hỏi:

- Bọn chúng sẽ mắc lừa chứ?

La Sĩ Tín liếc nhìn mũi y một cái, hai lỗ mũi Trình Giảo Kim nhét đầy vải bố, nhìn xa giống như mũi heo, làm cho người ta nhịn cười không được, La Sĩ Tín vừa tức giận vừa buồn cười bèn đáp:

- Chúng ta chỉ là tướng bình thường của quân Đường, cho dù bên trong có sứ giả của quân Đường cũng chưa chắc nhận ra chúng ta, bọn chúng làm sao biết là thật hay giả?


Trình Giảo Kim giơ ngón tay cái lên nịnh bợ:

- Cao! Quả thật cao!

Chốc lát, một đám người đến trên thành, người đứng đầu chính là Thái thú Huỳnh Dương - Ngụy Lục.

Trên tường thành lửa sáng phừng phừng, hơn trăm bó đuốc soi sáng tường thành như ban ngày, Thái thú Huỳnh Dương – Ngụy Lục là người Quan Trung, phụ mẫu thê nhi đều ở Trường An, cũng bởi vì nguyên nhân này mà y bị Lý Hiếu Cơ khuyên hàng, còn dự định tổ chức ba mươi ngàn dân phu trợ giúp trận chiến ở Lạc Dương.

Ngụy Lục tiếp lấy lệnh tiễn từ trong tay một sĩ binh nhìn kỹ hồi lâu, trên lệnh tiễn có bốn chữ vàng “Tần Vương quân lệnh”, y chưa từng thấy qua quân lệnh của Tần Vương nên nảy sinh nghi ngờ. Lúc này sau lưng có tiếng bước chân, Vĩnh An Vương Lý Hiếu Cơ của triều Đường nhanh chân bước đến.

Lý Hiếu Cơ là cháu họ của Đường đế Lý Uyên, ước chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình mập mạp, mũi to như trái cà chua. Y phụng mệnh Lý Uyên xách động quan viên các quận ở Trung Nguyên, song gặt hái không được là bao, ngoại trừ Thái thú Huỳnh Dương – Ngụy Lục và Thái thú Bộc Dương – Đỗ Hữu Tài, các Thái thú khác đều ậm ờ nước đôi với thái độ hòa hoãn. Y chuẩn bị trở về Trường An phục mệnh, hôm nay vừa may lại ở huyện Quản Thành.

- Có chuyện gì vậy?

Lý Hiếu Cơ tiến đến hỏi.

Thái thú Ngụy Lục vội dâng lệnh bài cho y:

- Là Tần Vương phái quân đội đến tiếp ứng chúng ta, đây là lệnh tiễn của bọn họ.

Lý Hiếu Cơ cầm lấy lệnh tiễn cười lạnh một tiếng, y thuộc phe của Thái Tử, không có ấn tượng tốt với Tần Vương. Quan trọng hơn, y phụng mật chỉ của Lý Uyên đến Trung Nguyên trước, ngoại trừ Thái Tử thì trong triều đình không ai biết được, sao Lý Thế Dân lại biết, lẽ nào Đường Phong của Lý Thế Dân đã điều tra ra mình hoạt động bí mật ở Trung Nguyên?

Cho dù Lý Thế Dân biết được chuyện đó, nhưng nếu muốn đến tiếp ứng mình thì phải phối hợp với Thánh chỉ mới đúng, chỉ dựa vào một lệnh tiễn thì không đủ sức thuyết phục, hơn nữa mình lại là người của Thái Tử, Lý Thế Dân càng không thể tùy tiện phái binh đến giúp, đây không phải là phong cách của y.


Nghĩ đến đây, Lý Hiếu Cơ ngầm đoán ra họ không phải là quân Đường, rất có thể là quân đội của Vương Thế Sung đến lừa gạt đoạt thành. Y vội vàng dùng mắt ra hiệu, Ngụy Lục biết ý quay lại khoát tay, hơn một trăm sĩ binh giương cung cài tên, từ từ tiếp cận lỗ châu mai.

Lý Hiếu Cơ lại cao giọng nói:

- Nếu đã là quân đội của Tần Vương, vậy xin thỉnh thủ lĩnh các người nói chuyện với chúng tôi!

La Sĩ Tín không biết đối phương đã nhìn thấu, y thúc ngựa tiến lên nói:

- Tại hạà Đô Úy La Tùng thủ hạ của Tần Vương, phụng mệnh đến tiếp ứng, xin hãy nhanh mở cửa thành!

Lời y vừa dứt, Lý Hiếu Cơ ở trên thành quát lên một tiếng:

- Động thủ!

Hơn một trăm tay cung thủ cùng lúc tiến lên giương cung nhắm bắn, hơn trăm mũi tên lạnh lẽo tập trung nhắm vào La Sĩ Tín. La Sĩ Tín vô cùng ngạc nhiên, không kịp cầm thương che khiên, y phản ứng cực nhanh, thoáng cái chui xuống bụng ngựa, hơn mười mấy mũi tên bắn trúng chiến mã của y, chiến mã hí thảm lên một tiếng khuỵu ầm xuống đất.

Biến cố đột ngột làm cho quân Tuỳ không kịp chuẩn bị, khi chiến mã của La Sĩ Tín ngã xuống, kị binh quân Tuỳ mới bắt đầu phản ứng, đều xông lên bắn tên như mưa. Trên thành vài tên binh sĩ tránh không kịp bị tên bắn trúng trán, kêu thảm ngửa mặt ngã sấp xuống, mười mấy tên binh sĩ yểm trợ Nguỵ Lục và Lý Hiếu Cơ xuống thành.

Lúc này, mười mấy tên binh sĩ đã cứu La Sĩ Tín ra, chiến mã của La Sĩ Tín đã chết, đây là chiến mã Lư Minh Nguyệt đã cưỡi, sau khi bị quân Tuỳ bắt được thì Trương Tu Đà thưởng cho La Sĩ Tín. Nó là một con thiên lí mã khoẻ mạnh đã theo La Sĩ Tín nhiều năm, La Sĩ Tín thấy ái mã vong trận, không khỏi thấy tim như bị dao cắt, chỉ lên tường thành mắng:

- Lão thất phu, ta không giết ngươi, thề không làm người!

Y xoay người cưỡi một con ngựa khác, lại dùng thêm ngựa thồ cây đại thiết thương của y. Bị đối phương nhìn thấu, y không còn cách nào tiếp tục ý đồ với huyện Quản Thành, y vung tay:

- Chúng ta đi!

Quân Tùy cấp tốc rút khỏi huyện Quản Thành, chạy về phía huyện Huỳnh Dương ở phía tây bắc.

Huyện Huỳnh Dương cách huyện Quản Thành không xa, khoảng cách chỉ có tám mươi dặm. Lúc trời sáng, đội kị binh đã đến huyện Huỳnh Dương, một ngàn quân Tuỳ phóng ngựa suốt một ngày một đêm đã mệt mỏi vô cùng, La Sĩ Tín lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi trong một khu rừng nhỏ.

Lúc này đã là trung tuần tháng sáu, thời tiết cực kì nóng bức, vẫn còn sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng thì mặt đất đã nóng như lửa, làn khói nửa như mây như sương lơ lửng trong không trung làm cho người ta như đang nằm trong lồng hấp, gần như không thể thở được nữa.


Cũng may bên cạnh rừng cây có một con sông nhỏ, các binh sĩ và chiến mã uống nước, rửa mặt súc miệng một phen, thân thể mát mẻ hơn chút, các binh sĩ ăn uống qua loa rồi lại cho ngựa ăn, nhiều người ngả lưng xuống đất ngủ say sưa.

La Sĩ Tín ngủ không được, y dùng khăn lông ướt chườm lên cổ giải nhiệt, ngồi ngẩn ra trên một khối đá lớn, thất bại tại huyện Quản Thành làm y cảm thấy uể oải vô cùng. Từ khi y gia nhập quân Tuỳ đến nay chưa từng thất bại, lần này dùng kế lại bị người ta lật tẩy khiến y cảm thấy mất hết mặt mũi.

Lúc này Trình Giảo Kim ngồi xuống bên cạnh y, đưa cho y một mẩu bánh hồ:

- Ăn đi! Nhân thịt dê đó, làm rất ngon.

La Sĩ Tín không muốn ăn, lắc đầu:

- Ta không đói!

Lúc này mảnh vải trên mũi Trình Giảo Kim đã lấy xuống, mặt cũng rửa sạch sẽ, tuy không phải khí thế oai hùng phấn chấn nhưng mặt mày cũng sáng lán vui vẻ, y nhìn thấy La Sĩ Tín không nhận lấy liền không khách khí nhai ngấu nghiến như hổ đói.

La Sĩ Tín liếc mắt nhìn y, trong lòng có chút kỳ quái, bị mình đánh cho một trận, kế đoạt thành cũng thất bại, không biết y có chuyện gì đáng vui mừng:

- Có vẻ tâm tình của ngươi không tệ thì phải?

Trình Giảo Kim nhét đầy miệng, nói không rõ ràng:

- Ta không giống ngươi, chẳng qua chỉ là không lấy được thành mà lo lắng buồn phiền, cho dù là chiến bại, chỉ cần còn mạng thì nên uống rượu ăn mừng, tranh lấy thắng lợi có ý nghĩa gì, chỉ cần ăn ngon, uống tốt, bảo toàn tánh mạng, đó chính là phúc tu được từ kiếp trước.

La Sĩ Tín gật đầu, kỳ thực Trình Giảo Kim nói cũng có đạo lý, thắng bại là là chuyện thường của nhà binh, lạc quan một chút thì trong lòng dễ chịu hơn.

- Được! Ngươi dẫn các huynh đệ vào trong rừng cây nghỉ ngơi, ta dẫn một số người đi lấy huyện Huỳnh Dương.

Trình Giảo Kim đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, đứng dậy nói:

- Chỉ huy thiên binh vạn mã đánh trận ta thừa nhận không bằng ngươi, nhưng lừa đảo, gian manh thì ngươi không bằng ta, tối qua nếu như giả làm thương nhân, đừng kinh động Thái thú thì cũng thuận lợi đoạt được thành rồi, ngươi xem ta, ta dạy ngươi làm sao lấy thành Huỳnh Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui