Trong thành Lạc Dương bắt đầu bùng nổ khủng hoảng cướt đoạt hàng hóa. Mọi người chen nhau mua sắm, chỉ cần những thứ có thể mua đều mua tất cả, mọi nhà đều mua sắm bằng cả tính mạng. Lúc này, cất giữ tiền đã không còn ý nghĩa, những vật tư thực tế mới là gốc rễ sinh tồn.
Nạn lưu vong lại một lần nữa xuất hiện, mấy vạn người chạy ra khỏi thành Lạc Dương, lao tới Hà Đông và Quan Trung, hơn nữa đại lượng quan viên cũng xuất hiện tình trạng bỏ trốn. Tin tức quân Đường tiến công Lạc Dương quy mô lớn truyền ra ngày thứ hai, những quan viên bắt đầu không vào triều, mấy ngày sau, những quan viên cấp thấp đã có gần bốn thành (4/10) chạy trốn.
Mặc dù Vương Thế Sung cố gắng dẹp loạn, ba lần hạ lệnh cho chợ giảm giá lương thực, nhưng không có nửa điểm tác dụng. Giá cả của gạo vẫn cao như cũ. Để không khiến cho nhân dân chết đói thảm thương, Vương Thế Sung bất đắc dĩ phải sai người cấp lương thực ở trên đường.
Quân Đường tiến công Lạc Dương với quy mô lớn khiến Vương Thế Sung mới đăng cơ hơn một tháng lâm vào khủng hoảng, như cá ở trong nước sôi, gã hầu như không để ý tới triều chính, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Trong điện Long Hoa, Vương Thế Sung đầu đội mũ Xung Thiên, thân mặc long bào đang nhắm mắt nghe báo cáo về quân Đường ở quận Hoằng Nông.
- Quân tiên phong của quân Đường đã chiếm lĩnh huyện Trường Uyên, dọc theo Lạc Thủy tiến về phía đông. Căn cứ vào tình báo, quân tiên phong của quân Đường đã tiến nhập quận Hà Nam, huyện Nghi Dương, Huyện lệnh Trương Ngộ Đạo đã mở thành đầu hàng...
Thị vệ còn chưa nói xong, Vương Thế Sung đã nổi trận lôi đình:
- Cút! Cút cho lão tử!
Hai gã thị vệ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng chạy ra ngoài cung. Vương Thế Sung giận dữ:
- Trẫm cấp bổng lộc cho các khanh còn chưa đủ sao? Trẫm không quan tâm đến bọn họ sao? Trẫm cấp bổng lộc cao gấp ba lần bổng lộc của triều Đường, các ngươi không hi sinh vì nghĩa lớn thì chí ít cũng phải giữ được thành trong hai ngày, để cho trẫm một chút mặt mũi. Đằng này, quân Đường chưa tới đã đầu hàng, vậy đem thể diện của trẫm đặt chỗ nào?
Vương Thế Sung chửi ầm những quan viên đã đầu hàng, những cung nữ và thái giám xung quanh đều nơm nớp lo sợ, không ai dám xuất đầu lộ diện.
Lúc này, Vương Nhân Tắc từ ngoài cung vội vã chạy tới, quân Đường tiến công Lạc Dương quy mô lớn như vậy cũng làm gã lo lắng vạn phần. Gã là người cầm đầu quân đội, áp lực phải chịu còn lớn hơn người thường.
Mặc dù lúc này gã có điểm sợ hãi phải đi gặp Hoàng đế thúc phụ, nhưng tình thế hiện tại nghiêm trọng bức bách gã phải đi diện thánh.
Mới vừa đi đến cửa cung đã nghe tiếng rống mắng chửi của Hoàng đế thúc phụ, khiến bước chân Vương Nhân Tắc chần chờ một chút. Lúc này đi diện thánh, đúng là có điểm không hay...
Không đợi Vương Nhân Tắc xoay người, một tên thị vệ lắm miệng đã lớn tiếng hô:
- Đường Vương giá lâm!
Hành tung đã lộ, Vương Nhân Tắc không có cách nào quay trở về. Gã không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn tên thị vệ, kiên trì bước lên bậc thang, khom người thi lễ:
- Thần Vương Nhân Tắc yết kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!
Chỉ chốc lát, Vương Thế Sung ngừng mắng chửi, một gã thái giám đi ra, cười nói:
- Thánh Thượng cho mời điện hạ!
Vương Nhân Tắc chỉ còn cách kiên trì đi vào nội điện của Vương Thế Sung. Lúc này Vương Thế Sung đã bình tĩnh trở lại, đứng ở trước sa bàn, trầm tư không nói.
Vương Nhân Tắc cuống quýt đi lên phía trước, khom người thi lễ:
- Thần Vương Nhân Tắc tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!
Vương Thế Sung gật đầu:
- Hoàng chất tới thật đúng lúc, trẫm cũng muốn thương nghị một chút quân tình với khanh. Hiện tại trẫm muốn biết có đúng là toàn bộ quận Hoằng Nông đã bị quân Đường chiếm?
Vương Nhân Tắc yên lặng gật đầu:
- Bệ hạ, không chỉ có mình quận Hoằng Nông. Quân Đường chia binh làm hai đường, một đường do Trưởng Tôn Vô Kỵ suất lĩnh một vạn quân, tiến đến Hàm Cốc Quan. Một đường khác do đại tướng Uất Trì Cung làm tiên phong, suất năm nghìn quân đến Lạc Thủy Cốc, đã chiếm lĩnh quận Hà Nam, huyện Nghi Dương, hiện tại quân tiên phong cách thành Lạc Dương không đến một trăm năm mươi dặm.
Nói đến đây, Vương Nhân Tắc dè dặt nhìn thoáng qua sắc mặt của Vương Thế Sung, thấy sắc mặt của y tuy khó coi, nhưng cũng không có tức giận. Gã bỗng nhiên ý thức được, có thể Thánh Thượng chính là vì chuyện này mà tức giận, y đã biết thế cục nguy hiểm.
Trong lòng Vương Nhân Tắc khẽ thở phào, chỉ cần Thánh Thượng không tức giận, những chuyện tình phía sau có thể dễ dàng nói rồi. Gã tiếp tục nói:
- Bệ hạ, vi thần đoán ngày kia quân tiên phong của quân Tùy sẽ đến Lạc Dương.
Vương Thế Sung trong lòng nổi giận bây giờ đã tỉnh táo lại, y cũng ý thức được tức giận không giải quyết được vấn đề. Nếu quân Đường tiến công quy mô lớn như vậy, y chỉ còn cách toàn lực ứng phó mới có khả năng tránh được một kiếp.
Vương Thế Sung nhìn ra suy nghĩ của Vương Nhân Tắc, y liền hỏi:
- Khanh muốn nói gì?
Vương Nhân Tắc vội vã khom người nói:
- Bệ hạ, hiện tại thần đang lo lắng có thể tập trung các tướng quân lại không? Hiện tại quân đội phòng ngự phân tán, cực dễ bị quân Đường tiêu diệt từng bộ phận.
- Ý khanh muốn nói buông tha Hàm Cốc Quan?
Vương Thế Sung lập tức hiểu lời nói của gã.
Quả thực Vương Nhân Tắc có ý này, gã vội vàng nói:
- Bệ hạ, quân Đường chia binh làm hai đường, dẫn binh đến Hàm Cốc Quan, thần cho rằng chúng làm vậy là muốn phân tán binh lực của chúng ta. Kỳ thực quân Đường tiến quân dọc theo phía đông Lạc Thủy, phòng ngự ở Hàm Cốc Quan đã không còn ý nghĩa, còn không bằng rút quân trở về thủ thành.
Vương Thế Sung chắp tay sau lưng đi vài bước, kỳ thực đây cũng là một biện pháp để giải quyết vấn đề, quân đội của y phòng ngự ngoại tuyến, hay là trở về thủ thành? Dù sao quân Đường cũng có mười vạn người, binh lực của y cũng không quá nhiều.
Trầm tư một lúc lâu,y cuối cùng cũng gật đầu, lợi dụng phòng ngự kiên cố thủ thành, bọn họ có thể chiếm ưu thế về địa hình, dùng bảy vạn quân cũng đủ để đối phó mười vạn quân Đường.
- Được! Trẫm đồng ý cho toàn bộ quân đội rút về thành Lạc Dương.
Vương Nhân Tắc vui mừng, để toàn bộ quân đội rút về, một vấn đề của gã đã được giải quyết, hiện tại cũng phải giải quyết những vấn đề khác.
- Bệ hạ, ngoài ra vi thần còn kiến nghị cầu viện quân Tùy, như vậy có thể nắm chắc đánh bại quân Đường.
Vương Thế Sung không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng trầm tư thật lâu. Cuối cùng y mới nhẹ nhàng lắc đầu, gạt bỏ đề nghị của Vương Nhân Tắc.
Vương Nhân Tắc ngạc nhiên, đây là đề nghị gã nắm chắc được đồng ý, không ngờ lại bị thúc phụ cự tuyệt:
- Bệ hạ, đây là..... Vì sao?
- Chẳng vì sao cả!
Vương Thế Sung thở dài, giọng điệu trở nên yếu ớt khác thường:
- Chúng ta chỉ là một con dê, bị kẹp giữa một con hổ và một con sói. Lần trước Dương Nguyên Khánh trợ giúp ta cũng chỉ vì hắn muốn đánh Hà Bắc, hiện tại chiến dịch đã kết thúc, hắn cũng chỉ thờ ơ nhìn ta như một con dê béo....
Huyện Trần Lưu là huyện gần đô thành Tây Ngụy nhất, cũng là Khai Phong ở hậu thế. Đây cũng là một tòa thành lớn, rộng hai mươi dặm, thành trì cao to rộng lớn, dân cư đông đúc.
Ôn Đại Nhã cắn môi, lập tức đứng lên nói:
- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi bái kiến Ngụy Vương!
.................
Mấy ngày nay, thái độ của Lý Mật biến hóa một cách vi diệu. Ba ngày trước, có người tố cáo gia nô Bỉnh Vô Chân nhận hối lộ mấy nghìn lượng hoàng kim khiến Lý Mật rất tức giận, lập tức truy vấn Bỉnh Vô Chân.
Mặc dù Bỉnh Vô Chân phủ nhận việc này, nhưng gia nô này lại bị giết chết ngoài ý muốn. Lý Mật tin Bỉnh Vô Chân nhận hối lộ là bởi vì người này cực kỳ tham lam, nếu như nói gã không nhận hối lộ mới là việc kỳ quái.
Hơn nữa Lý Mật rất nhanh đoán được gã nhận đút lót ba nghìn lượng hoàng kim. Một số lượng lớn vàng bạc như vậy chỉ có thể là một thế lực gây nên, nhưng là thế lực nào? Là Tùy hay là Đường?
Từ việc đút lót cùng những biểu hiện của Bỉnh Vô Chân quả thật không khó đoán ra ba nghìn lượng hoàng kim này chỉ có thể là triều Đường mua chuộc, cho nên Bỉnh Vô Chân mới cố gắng hết sức để kết minh.
Bất quá Lý Mật cũng không xử phạt Bỉnh Vô Chân. Ở Tây Ngụy, thế lực của Bỉnh Vô Chân rất lớn, với lại tình huống này cũng không có chứng cứ xác thực, nếu như tùy tiện xử phạt gã thì nội bộ Tây Ngụy sẽ bị chia rẽ. Lý Mật sợ ném chuột vỡ đồ, cho nên y chỉ đặt chuyện này ở trong lòng, nhưng y đã không còn tín nhiệm Bỉnh Vô Chân nữa.
Cũng vì nguyên nhân này mà Bỉnh Vô Chân tránh không gặp Ôn Đại Nhã. Lý Mật đối với đồng minh trong triều Ngụy cũng không trở nên sốt ruột.
Trước bản đồ, Lý Mật dừng lại ở Giang Đô. Y đã dần dần tiếp nhận kiến nghị của Phòng Huyền Tảo, liên tục chiến đấu ở các chiến trường đông nam, dời đô đến Giang Đô, thành lập thế lực của mình ở đông nam.
Điều này làm y nhớ tới ba nước Ngụy Thục Ngô thế chân vạc. Y muốn thừa dịp Tùy, Đường tranh đoạt Trung Nguyên, y lại phát triển thế lực ở Đông Nam, đợi đến một ngày Tùy Đường lưỡng bại câu thương ở Trung Nguyên, không còn sức hướng về phía đông, lúc đó thế chân vạc giữa ba nước liền hình thành.
Tuy rằng Lý Mật đã quyết định chuyển thế lực tới Đông Nam, nhưng y hoàn toàn không muốn buông tha Trung Nguyên, y cũng không cam lòng, luôn có rất nhiều bận tâm đến Trung Nguyên.
Giai đoạn đầu của Ngõa Cương, bọn họ lấy Trung Nguyên là nơi hoạt động chính, hơn nữa đại bộ phận quân đội của y đều là người Trung Nguyên. Lúc hắn buông tha Trung Nguyên, di chuyển quân đội đến phía Đông Nam cũng có rất nhiều tướng sĩ chống lại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...