Lý Uyên nge Phong Đức Di phân tích đã hiểu, gật đầu nói:
- Trẫm đã hiểu ý của Phong ái khanh, đầu tiên là cùng Đơn Hùng Tín câu thông với Phòng Huyền Tảo, sau đó lại nói chuyện với Lý Mật, một liên minh như vậy tuyệt đối không có chút sơ hở, là như thế đúng không?
Phong Đức Di lại lắc đầu:
- Bệ hạ, thực ra muốn đối phó với Dương Nguyên Khánh, hay là muốn nói chuyện cùng Bính Nguyên Chân, gã cùng Dương Nguyên Khánh có mối thù giết sư phụ, hơn nữa người này rất tham lam chuyên ăn của đút lót, rất dễ mua chuộc, chỉ cần lấy lòng y, đừng nói là làm cho Lý Mật đối phó với Dương Nguyên Khánh, cho dù sau này muốn đối phó với Lý Mật, y cũng sẽ trở thành nội ứng cho chúng ta.
Lý Uyên hơi thở dài một tiếng:
- Trẫm có được ái khanh, hệt như có thêm một đôi mắt!
Y lập tức nói với Lý Thế Dân:
- Trẫm sẽ lập tức phái sứ giả đi thương lượng cùng Lý Mật, ngươi hãy lệnh cho Đường Phong đi trước một bước mua chuộc Bính Nguyên Chân, miễn là mua chuộc được y, tuyệt không đối đãi tệ bạc.
- Nhi thần đã hiểu, lập tức đi làm ngay!
…………
Cuộc nghị chính tại triều Đường đã quyết định phát động chiến dịch Lạc Dương, cùng lúc ở Thái Nguyên trong Tử Vi Các cũng đã tổ chức một cuộc hội nghị quân sự và chính trị quan trọng.
Dương Nguyên Khánh mới từ quận Mã Ấp trở về, hắn đã đi dọc theo khu vực hồ Phục Khất xem cách bố trí của Ô Đồ, đồng thời dùng lương thực, vải vóc đổi lấy trâu dê của họ, còn cho bọn họ muối và lá trà, để giúp bọn họ duy trì sự yên bình.
Trong Tử Vi Các, hơn mười vị quan đại thần đang tập trung trong một sảnh đường, chính giữa chỗ ngồi của mọi người được đặt một cái sa bàn thật lớn, sa bàn chính là một tấm địa đồ về mười hai quận ở Hà Nam. Dương Nguyên Khánh đứng ở trước bàn cát, nhìn mọi người chậm rãi nói:
- Các vị đại thần, hiện nay ở Hà Bắc đã ổn định, Đột Quyết cũng tạm thời không có thời gian để gây hấn, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là nên cân nhắc việc giành lấy Trung Nguyên.
Hắn lấy ra một cây gỗ dài chỉ vào sa bàn nói:
- Trong ba thế lực lớn ở Trung Nguyên, thì Lý Mật là mạnh nhất, Đậu Kiến Đức là yếu nhất, nhưng trên thực tế Đậu Kiến Đức và Lý Mật là một thể, ngược lại đó là lí do Vương Thế Sung lại bị cô lập giữa ba người, quan trọng hơn là, từ chiến lược cho thấy, chiếm Lạc Dương, thì sẽ chắn ngang con đường từ triều Đường đến Trung Nguyên, làm cho nó khó có thể mở rộng sang hướng đông.
Đỗ Như Hối đứng giữa năm vị Tướng quốc tiếp lời nói:
- Thế nhưng Điện hạ có nghĩ đến, chiếm Lạc Dương, chẳng khác nào sống giữa Lý Uyên và Lý Mật, trong lúc đó nếu hai người bọn họ kết thành đồng minh, chúng ta rất dễ bị tấn công từ hai phía, rất khó để có được một chỗ đứng vững chắc ở Lạc Dương.
- Nhận xét của Đỗ Tướng quốc rất chính xác, đây thực sự là một vấn đề lớn, để kiềm chế Lý Mật, chúng ta có thể xem xét việc liên minh cùng Giang Hoài Đỗ Phục Uy, để Đỗ Phục Uy kiềm chế Lý Mật ở phía nam, phân tán binh lực của Lý Mật, như vậy ngay cả khi chúng ta chiếm Lạc Dương, Lý Mật cũng không có khả năng trợ giúp cho triều Đường, trên thực tế, ta đã phái sứ giả đi gặp Đỗ Phục Uy, sẽ sớm có kết quả.
Lúc này, Thôi Quân Tố hỏi:
- Hiện tại chúng ta và Vương Thế Sung đã có hiệp ước đồng minh, nếu như lúc này tiến đánh lão, người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào?
- Hiệp ước đồng minh?
Dương Nguyên Khánh tỏ vẻ khinh thường cười lạnh nói:
- Chúng ta và Vương Thế Sung từ trước đến nay chưa từng có bất cứ thỏa thuận bằng văn bản nào, lúc đó để đối phó triều Đường tiến đánh quận Hoằng Nông, mới cùng y đạt thành một hiệp nghị giúp đỡ lẫn nhau bằng miệng. Hơn nữa cũng nên nói rõ một chút, là cá nhân Dương Nguyên Khánh ta cùng Vương Thế Sung đạt thành hiệp nghị, không có quan hệ gì với triều đình, triều đình hoàn toàn có thể không thừa nhận sự tồn tại của hiệp nghị này, quan trọng hơn là, chúng ta có đầy đủ lý do để khai chiến với y.
- Điện hạ muốn nói về việc Vương Thế Sung muốn soán ngôi sao?
Thôi Quân Tố hiểu ý của Sở Vương muốn nói gì.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Dù thế nào đi nữa, chúng ta và triều đình Lạc Dương là cùng một nhánh, một khi Vương Thế Sung soán ngôi thành công, y sẽ lật đổ triều Tùy, nếu như lúc này chúng ta vẫn còn thờ ơ, sẽ khiến cho người trong thiên hạ chỉ trích, cho nên phải tích cực chuẩn bị chiến đấu, nhẫn nại chờ đợi thời cơ, mới là việc chúng ta cần làm, ta hy vọng triều đình có thể toàn lực hỗ trợ cho quân đội ở phía nam tấn công Lạc Dương.
……………
Từ lúc giành được thành Lạc Khẩu, sau khi chiếm được lượng lớn lương thực, tình trạng thiếu lương thực ở Lạc Dương cuối cùng đã được giải trừ, có đầy đủ lương thực, vật giá nhanh chóng lắng xuống, trị an cũng từng bước chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn. Vương Thế Sung cho thi hành hàng loạt các biện pháp hữu hiệu, khiến mọi người an lòng, bản thân Vương Thế Sung cũng đã chiếm được lòng dân.
“Người Lạc Dương chỉ biết Thế Sung mà không biết Hoàng Thái, tất cả người dân khom lưng trước xe ngựa của Thế Sung, miệng hô vạn tuế không dứt trên đường, trên trời xuất hiện hiện tượng khác thường, khí sắc báo hiệu có điềm.
Đây là bài ghi chép của một gã học trò, ghi lại chân thực điềm báo trước Vương Thế Sung sắp đăng cơ ở Lạc Dương.
Trên thực tế, Vương Thế Sung không thể chờ đợi, sở dĩ y không lập tức đăng cơ sau khi các cuộc nổi loạn bắt đầu, chính là để có được sự ủng hộ của dân chúng, giành được lòng dân, trải qua gần nửa năm cai quản, lòng dân đã bắt đầu dần dần chuyển sang Vương Thế Sung.
Lúc này Vương Thế Sung đã không thể chờ đợi được nữa.
Buổi sáng, Hoàng Thái đế Dương Đồng vẫn như thường lệ, ngồi ở trước bàn đọc sách, y không có quyền lực thực sự, chỉ là một kẻ bù nhìn, tất cả quyền lực đều bị Trịnh Vương Vương Thế Sung độc chiếm.
Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của một gã thái giám:
- Thánh Thượng đang đọc sách, các ngươi đến nhiều người như vậy làm gì?
- Chúng ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Thánh Thượng, ngươi mau tránh ra!
Sau đó cửa mở ra, hơn mười quan đại thần đi vào, dẫn đầu là Đoàn Đạt và Vân Định Hưng, bọn họ đi tới quỳ xuống trước mặt Dương Đồng, Dương Đồng nhướng mày:
- Các vị ái khanh, có chuyện gì quan trọng sao?
Các quan đại thần nhìn nhau, Vân Định Hưng trầm giọng nói:
- Điềm báo đã xuất hiện, đây là ý chỉ của ông trời, nay Trịnh Vương công cao đức trọng, lúc này lên làm thiên tử, là thuận theo ý trời, mong bệ hạ có thể tuân theo cách làm của Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, thoái vị nhường ngôi cho Trịnh Vương.
- Cái gì!
Dương Đồng đột nhiên biến sắc, trong lòng giận dữ, mắng bọn họ nói:
- Thiên hạ, thiên hạ là của Cao tổ, nếu Tùy chưa mất, nói như vậy là đại nghịch bất đạo, nếu thực sự là ý trời đã định, vậy cũng không cần cái gọi là nhường ngôi, các ngươi cứ trực tiếp ủng hộ y lên ngôi là được, các ngươi đều là Tùy thần, thụ hưởng Tùy ân, ngày hôm nay các có thể nói ra những lời không cha mẹ không quân thần như vậy, các ngươi còn mặt mũi xuất hiện trước mặt trẫm hay sao?
Nét mặt Hoàng Thái đế nghiêm khắc, tất cả mọi người có mặt đều chảy mồ hôi lạnh, lúc này, có người cao giọng hô:
- Trịnh Vương điện hạ giá lâm!
Rất đông giáp sĩ đi xung quanh Vương Thế Sung chạy ào vào thư phòng Hoàng Thái đế, Vương Thế Sung thân mang kim giáp đầu đội kim khôi, thắt lưng mang một thanh đao sắc bén, đằng đằng sát khí, trong lòng lão hiểu rõ, Dương Đồng sẽ không dễ dàng đồng ý thoái vị, vừa nãy Dương Đồng nổi cơn thịnh nộ, lão ở ngoài cửa cũng nghe thấy.
- Bệ hạ!
Vương Thế Sung quát to một tiếng, bước lên phía trước mắt lộ hung quang, nhìn trừng trừng vào Dương Đồng:
- Chúng đại thần đã nói những lời vàng ngọc như vậy, vì sao bệ hạ lại không chịu nghe theo?
Trong thư phòng nhỏ đứng đầy các giáp sĩ, thân hình mỗi người vô cùng cường tráng, vẻ mặt thì hung dữ, trông như một bầy hổ dữ tợn hung bạo, đứng bên cạnh còn có hơn mười người quần áo hoa văn như những con rắn độc, hổ dữ và rắn độc cùng nhau bao vây bốn phía xung quanh thân hình nhỏ bé của Dương Đồng.
Dương Đồng không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu nói:
- Trẫm là con cháu hoàng thất Đại Tùy, Trịnh Vương muốn chiếm lấy giang sơn triều Tùy, chỉ cần trực tiếp giết chết trẫm là được, cần gì giả bộ đòi nhường ngôi, chỉ khiến người trong thiên hạ chê cười khinh bỉ, Tư Mã Chiêu tự cho là mình đúng, lưu lại tiếng xấu, lẽ nào Trịnh Vương cũng muốn noi theo Tư Mã Chiêu, lưu lại một trái tim của Vương Thế Sung sao?
Dương Đồng phân tích một cách hợp lý, mang theo vẻ mỉa mai châm biếm, làm cho Vương Thế Sung bẽ mặt. Vương Thế Sung căm hận mắt nhìn trừng trừng vằn lên những tia đỏ như muốn rách ra. Đột nhiên, vẻ giận dữ của lão chợt biến mất, trên mặt lộ ra một nụ cười gian trá.
Giọng lão cũng trở nên êm dịu hơn:
- Bệ hạ, ngày nay đất nước chưa ổn định, đòi hỏi phải lập một người lớn tuổi một chút làm quân chủ, để thống nhất thiên hạ. Đợi thiên hạ ổn định, nhất định sẽ khôi phục lại vương vị cho người, Vương Thế Sung thần tại đây xin phát thệ!
Vương Thế Sung rút ra một mũi tên, bẻ thành hai đoạn, lãnh đạm nói:
- Vương Thế Sung ta nếu vi phạm lời thề, sẽ giống như mũi tên này!
Nếu là nửa năm trước, Dương Đồng có thể sẽ bị mê hoặc bởi lời nói của lão, nhưng hiện tại Dương Đồng từ lâu đã nhìn thấu sự giả dối của lão. Cho dù lão đem cha mẹ ruột ra để phát thệ, cũng sẽ không tin lão, thiên hạ chuyển sang họ Trịnh, còn có thể quay về họ Tùy được sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...