Đội buôn vừa mới chuẩn bị ra khỏi thành lại bị ngăn lại, trong lòng Tiêu Viễn Tụng đập thình thịch, không biết vấn đề là gì.
Trong chốc lát, hơn mười tên vệ binh bên trong nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu là một gã Lữ soái, thái độ rất nghiêm nghị, vung roi ngựa quát hỏi:
- Ai là đầu lĩnh?
Tiêu Viễn Tụng từ trong hàng ngũ nơm nớp lo sợ đi ra, chắp tay nói:
- Chính là tại hạ!
Lữ soái vung tay lên:
- Bắt lại!
Hơn mười binh sĩ nội vệ lập tức nắm lấy Tiêu Viễn Tụng, trói tay y lại sau lưng, Tiêu Viễn Tụng giãy dụa hô to:
- Ta không có phạm pháp, bắt ta làm cái gì?
Lữ soái cười nhạt một tiếng, thò tay xuống ngựa Tiêu Viễn Tụng tháo hồ lô, mở nắp ngửi, quất mạnh một roi vào Tiêu Viễn Tụng:
- Còn nói không có phạm pháp, ngươi đây là cái gì?
Lữ soái lấy từ trong hồ ra một chút dầu hỏa, bọn lính gác thành giật nảy mình. Mặt mũi Giáo Úy trắng bệch, không ngờ giấu diếm dầu hỏa, thiếu chút nữa chính mình đã phạm phải sai lầm lớn.
Trong lòng Tiêu Viễn Tụng sửng sốt, sao đối phương lại biết trong hồ lô là dầu hỏa? Chẳng lẽ người bán dầu hỏa ở chợ đen bán đứng y, hẳn là không có khả năng! Làm gì cũng có luật lệ, người chợ đen không có khả năng làm chuyện này, vậy thì là ai?
Lúc này binh sĩ nội vệ lục soát trong người y thấy lệnh bài Tần vương phủ, hô lớn:
- Lữ soái, hắn quả thật là do thám triều Đường.
Lữ soái tiếp nhận lệnh bài nhìn một chút, mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Tiêu Viễn Tụng:
- Quả nhiên là người Đường Phong, ta suýt nữa nhìn nhầm.
- Bắt giữ!
Gã rút hoành đao sáng như tuyết ra, Tiêu Viễn Tụng sợ đến mức hồn bay phách tán, y mơ hồ nghĩ lại chuyện đã từng xảy ra, có lẽ mặt lệnh bài Tần vương phủ không phải đơn giản như vậy, y từng tận mắt chứng kiến tình cảnh kẻ do thám bị trảm đầu bên đường, đây là một cảnh rất kinh khủng.
Y cả kinh toàn thân run lên, liều lĩnh hô lớn:
- Ta không phải do thám triều Đường, ta chỉ là thương nhân bình thường, cháu trai ta chính là Tư Mã quận Diên An Tiêu Quýnh, hắn có thể làm chứng cho ta!
Người đang nguy cấp, thường tìm kiếm cảm giác an toàn, Tiêu Viễn Tụng cũng không phải là ngoại lệ, căn bản y cũng không muốn gây phiền phức cho cháu trai của mình, nhưng sự việc liên quan đến tính mạng, y cũng đành phải vậy.
Lữ soái ngẩn người, ánh mắt lộ ra ý cười càng thêm lạnh lẽo, hóa ra là có quan hệ với Tiêu Tư Mã, sự việc quan trọng, gã càng không dám xem thường, lập tức thét ra lệnh:
- Dẫn toàn bộ bọn họ về quận nha xét hỏi!
Dưới nghiêm hình tra khảo, cuối cùng Tiêu Viễn Tụng cũng khai báo, y được sự ủy thác của Tần vương phủ, đến quận Diên An mua dầu hỏa, nhưng y không thừa nhận mình là do thám triều Đường, nhưng trên người y có giắt lệnh bài Đường Phong, quan trọng hơn chính là người này có quan hệ với Tư Mã quận Diên An.
Hơn nữa Sở Vương Ký Thất Tham Quân Tiêu Tấn cũng là tộc nhân của tên do thám triều Đường này, nội vệ chủ quản quận Diên An cảm thấy đây là việc quan trọng, gã không dám khinh thường, lập tức phái người áp giải Tiêu Viễn Tụng đến Thái Nguyên.
Sau đó việc này đã không có tin tức, nhưng mấy ngày sau, triều đình hạ chỉ, do không hoàn thành nhiệm vụ, cắt chức Tư Mã quận Diên An của Tiêu Quýnh rồi, đồng thời cũng lấy lý do điều động bình thường, miễn đi chức Sở Vương Ký Thất Tham Quân của Tiêu Tấn, chuyển công tác làm Lễ Bộ lang trung.
Lập tức chuyện này làm cho trong triều đình bàn luận xôn xao. Triều đình lấy lý do làm người không phục, mọi người đều suy đoán tin tức trong đó. Tiêu thị huynh đệ một người bị bãi chức một người bị điều chuyển, khẳng định có vấn đề, nhất là Tiêu Tấn, không ngờ bị miễn chức Ký Thất Tham Quân, ở đây nhất định là có nguyên nhân quan trọng.
Nhưng Tử Vi Các nói năng thận trọng, làm cho chuyện này càng thêm huyền bí.
Trong Đường Phong các, Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng trước cửa sổ, chắp tay nhìn về phía con chim ưng đang lượn vòng trên trời, trong đôi mắt lộ một tia kì vọng. Tất cả đều thực thi theo kế hoạch của y, Tiêu Viễn Tụng đã bị quân nội vệ của triều Tuỳ bắt, lệnh bài của Đường Phong trên người y đủ để gây nên sóng to gió lớn.
Lưới đã quăng xuống, để xem có thể thu hoạch được bao nhiêu con cá lớn?
Lúc này, con chim ưng thu cánh, đáp lên trên cái tổ ưng, một tên ưng nô đã sớm nhanh chóng tiến lên phía trước lấy thịt tươi cho chim ưng ăn, sau đó lập tức gỡ lấy ống trúc báo tin được cột chặt trên chân nó, nhanh chóng đi về phía Đường Phong Lầu.
- Khởi bẩm Trưởng sử, là tin báo khẩn ở Thái Nguyên!
Một quân sĩ quỳ một gối, dâng ống trúc báo tin trong tay.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đón lấy ống trúc, tức khắc rút miếng lụa mỏng ra xem một lượt, lập tức thu miếng lụa mỏng lại, nhanh chóng bước vào phủ.
Trong phòng, Lý Thế Dân đang đứng trước một sa bàn (bản đồ cát mô phỏng địa hình), suy nghĩ bước kế tiếp của cuộc chiến. Bước kế tiếp, y muốn đoạt Lạc Dương, nhưng y lại lo lắng áp lực quân sự của triều Tuỳ ở phía bắc, quả thật bọn họ đã lỡ mất cơ hội, lúc Dương Nguyên Khánh đánh Liêu Đông, bọn họ nên tấn công mạnh vào Lạc Dương.
Bây giờ, chiến sự ở Liêu Đông kết thúc, Hà Bắc đã bình yên, quân Tuỳ bố trí bên bờ Hoàng Hà, rất rõ ràng, bước tiếp theo quân Tuỳ cũng muốn tranh đoạt Trung Nguyên, nếu quân Đường khoanh tay không có hành động gì, chỉ có thể giương mắt nhìn quân Tuỳ đoạt lấy Trung Nguyên, thanh thế trở nên lớn mạnh.
Quân Đường nhất định phải có hành động, vấn đề then chốt là bọn họ nên đánh thế nào? Thiên hạ như thế cờ, chỉ cần xem thủ đoạn của kẻ đánh cờ ra sao. Hôm qua cùng với phụ hoàng đàm luận, phụ hoàng đang cân nhắc về việc kết minh với Lý Mật và Đậu Kiến Đức, Lý Thế Dân cũng cho rằng nước cờ này không tệ.
Lý Mật đang lo lắng về việc đánh Giang Hoài ở phía nam, gia tăng chiến lược thọc sâu, đối với y mà nói, Dương Nguyên Khánh ở Hà Bắc là mối uy hiếp của y, là kẻ địch lớn nhất. Đậu Kiến Đức càng không cần phải nói, song phương đều có cùng kẻ địch, việc kết minh có khả năng cực lớn.
Nếu như kết minh với Lý Mật, quân Đường ở phía đông tái chiếm Lạc Dương, quân Tuỳ một khi tấn công về phía nam, Lý Mật và Đậu Kiến Đức tuyệt sẽ không bàng quan, lúc này sẽ hình thành cục diện ba đánh một. Quân Nguỵ và quân Hạ tiến công Hà Bắc, sẽ ép quân Tuỳ thu bớt quân về tiếp viện, như thế việc công hạ Lạc Dương sẽ nắm chắc hơn nhiều.
Việc này giống như vẽ tranh viết văn, đầu tiên chia bố cục, có bố cục rồi mới bắt đầu đặt bút, Lý Thế Dân trong lòng rất rõ, muốn lấy Lạc Dương, phải liên thủ với Nguỵ Hạ trước đã.
Lúc này, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh bước tiến vào, cười nói:
- Vừa nhận được thư khẩn ở Thái Nguyên, Tiêu Tấn đã bị bãi chức Ký thất tham quân.
- Quả nhiên là kế hay!
Lý Thế Dân nhẹ thở dài, tuy khả năng tranh lấy Tiêu Tấn ngày một lớn hơn, nhưng y bị bãi đi chức Ký sự tham quân, giá trị lợi dụng của y sau này đã thấp đi rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dường như hiểu rõ suy nghĩ của Lý Thế Dân, an ủi nói:
- Sau này, chúng ta còn có thể thông qua y thâm nhập vào đảng Đôn Hoàng, có thể nghĩ đến việc lâu dài, bây giờ quan trọng là có thể lấy được một số cơ mật từ miệng y, ví dụ như kế hoạch chiến lược của Dương Nguyên Khánh,..vv. Đối với sự an bài cho bước kế tiếp của chúng ta có lợi rất lớn.
Lý Thế Dân trầm tư trong chốc lát, rồi hạ lệnh:
- Có thể lệnh cho Lý Trọng Thủ thu lưới được rồi!
- Tuân lệnh điện hạ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hành lễ, xoay người ra khỏi phòng, vừa đi đến viện lại gặp Bùi Tịch bước nhanh đến. Bùi Tịch đã thị sát Ba Thục trở về, Lý Uyên vì cân bằng thế lực của hai người con trai, vẫn để ông ta làm Thượng Thư Hữu Phó Xạ, làm tướng của Chánh Sự Đường, tiện thể trở thành người phát ngôn lợi ích của Lý Thế Dân tại Chánh Sự Đường.
Hôm nay, Bùi Tịch được Lý Thế Dân tìm đến để thương lượng việc công đánh Lạc Dương, vừa đúng lúc gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ tại viện.
Bùi Tịch và Trưởng Tôn Vô Kỵ có mối tư giao cực tốt, Trưởng Tôn Vô Kỵ trở thành chủ quản của Đường Phong, là do được sự đề cử mạnh từ phía Bùi Tịch.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh bước lên phía trước thi lễ:
- Tham kiến Bùi tướng quốc.
- Trưởng Tôn Trưởng sử vội vàng như vậy, có phải có tin gì tốt?
Bùi Tịch vô cùng tinh minh, ông ta nhìn ra được một tia hưng phấn khó giấu trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu:
- Có chút thu hoạch nhỏ.
Bùi Tịch vội vã kéo y sang một bên, thấp giọng nói:
- Tiết lộ cho ta chút tin tức.
Bùi Tịch đối với việc của Đường Phong cực kì quan tâm, ông phát hiện Thánh Thượng gần đây rất quan tâm đến những tin tức bên ngoài. Nếu ông ta có thể kịp lúc nắm được tin tức mới nhất, vậy lúc trả lời Thánh Thượng, ông ta có thể nắm chắc tiên cơ lấy được lòng Thánh Thượng, loại cơ hội biểu hiện trước mặt Thánh Thượng này, ông tuyệt đối không bỏ qua.
- Ngươi nhanh nói đi!
Bùi Tịch nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút do dự, nhất thời nóng ruột.
Trưởng Tôn Vô Kỵ biết Bùi Tịch cực kì tinh minh, bản thân nói cho ông ta một chút tin tức, ông ta sẽ lập tức chạy đến trước mặt Thánh Thượng báo cáo, một lần hai lần còn được, nhưng nếu nhiều lần sẽ làm cho Tần vương bất mãn.
Nhưng nếu không nói chỉ sợ sẽ đắc tội với ông ta, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng khó xử, chỉ có thể trả lời mơ hồ:
- Là kế hoạch của tôi thành công, Tiêu Tấn của triều Tùy bị bãi chức Ký thất tham quân.
- Thật không tồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...