Việc này Lý Thủ Trọng đã dò hỏi nhiều nơi nhưng đều không có tin tức. Y không thể không phái người đến huyện An Đức điều tra.
- Bẩm báo thủ lĩnh, ở huyện Đức An, ty chức đã nghe ngóng từ nhiều phía, ai cũng nói là đã giết rất nhiều người. Về sau cóđược thông tin từ những cư dân sống xung quanh phủ Thái thú chứng thực rằng đêm hôm đó, quan binh tiến vào phủ Thái thú giết chóc. Ngoài quan binh, ra không còn thấy ai sống đi ra.
- Cái gì?
Lý Thủ Trọng giật mình kinh hãi. Y đột nhiên ý thức được rằng chắc là toàn bộ đã bị giết chết rồi. Hồi lâu sau, y mới cười lạnh một tiếng:
- Cái tên ngu xuẩn Lưu Văn Tĩnh này không ngờ lại muốn đến quận Bình Nguyên tạo phản, cuối cùng liên lụy đến cả con gái nữa.
- Thủ lĩnh, còn có việc gì không?
Lý Thủ Trọng khoát tay áo nói:
- Lui ra đi!
Người thám báo lui ra. Lý Thủ Trọng lấy ra một tấm lụa viết tin tình báo xuống. Lý Thủ Trọng gửi tình báo đến Trường An là dùng chim ưng để gửi. Có điều bọn họ không dám thả ưng trong thành Thái Nguyên mà là thả ở một nông trang cách thành Tây ba mươi dặm.
Lý Thủ Trọng viết xong, chờ mực khô rồi mới cẩn thận cuộn vào nhét vào một ống thư. Lúc này, chủ quán rượu vội vàng đi đến, nói nhỏ vào tai Lý Thủ Trọng vài câu. Ánh mắt Lý Thủ Trọng sáng lên:
- Có thật như vậy không?
- Tuyệt đối chính xác. Đây là lần thứ hai ông ta đến đây. Lần trước là người khác mời ông ta, lần này là ông ta chủ động mời khách.
Lý Thủ Trọng trầm tư một lát, liền đứng lên nói:
- Hiện tại ta là đông chủ. Ra gặp ông ta với thân phận đông chủ thì nhất định phải biến ông ta trở thành khách quen của quán rượu.
Lý Thủ Trọng đứng lên, bước nhanh xuống lầu.
……
Lầu hai quán rượu, trong một gian phòng đơn có mấyquan triều đình đang uống rượu với nhau, tiếng cười không ngớt, thỉnh thoảng còn vang lên giọng hát mượt mà của cô đào hát.
Hôm nay là Ký thất tham quân của Sở Vương -tham quân Tiêu Tấn mở tiệc rượu, mời năm sáu đồng liêu có quan hệ tốt đến dự. Bọn họ đều là những người bạn đi ra từ Đôn Hoàng năm xưa, phần lớn đã được thăng lên đảm nhiệm chức quan lớn. Có Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ, Hộ bộ thị lang Vương Nguyên, Thiếu Phủ Giám Lệnh La Binh Quốc, Thái thú quận Giáng Thẩm Hương Sơn, còn có hai quan quân văn chức cao cấp của quân đội.
Do bọn họ thường xuyên tụ hop nên triều đình cho rằng họ là một phe phái và đặt tên là đảng Đôn Hoàng. Mặc dù bản thân bọn họ không có ý lập phe phái nhưng lâu dần bọn họ tự nhiên phối hợp chặt chẽ với nhau trên nhiều khía cạnh. Điều này thực ra cũng là một kiểu kết đảng phái.
Giống như Thái thú quận Giáng Thẩm Hương Sơn, ông ta là người Thẩm gia Đôn Hoàng, là em trai của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thẩm Xuân. Dương Nguyên Khánh chuẩn bị cho ông ta đảm nhiệm Thái thú quận Nhạn Môn nhưng Thẩm Hương Sơn không muốn đến quận Nhạn Môn, liền nhờ Tiêu Tấn và Tạ Tư Lễ hỗ trợ. Cuối cùng thông qua sự can thiệp của bọn họ, Thẩm Hương Sơn chuyển công tác làm Thái Thú quận Giáng. Đây chính là một kiểu quan hệ lợi ích rồi.
Bữa tiệc hôm nay là kỷ niệm ngày sinh nhật lần thứ ba mươi hai của Tiêu Tấn, thế nên ông ta bày rượu mời khách. Ông ta lựa chọn quán rượu Bát Phương bởi vì lần trước ông ta từng ăn cơm ở đây và cảm thấy rất ngon.
- Thời gian trôi qua thật nhanh!
Tiêu Tấn nâng chén rượu lên, cảm khái nói:
- Năm Đại Nghiệp thứ tư, lúc chúng ta mới tòng quân thì đều là niên thiếu thanh xuân, thế mà nhoáng cáimười lăm năm rồi, chư vị ngồi đây đều đã có được chức quan tâm tứ phẩm, duy chỉ có tiểu đệ này vẫn là quan ngũ phẩm, không được như ý nhất.
Tiêu Tấn vừa mới nói xong, Tạ Tư Lễ lập tức kéo lấy ông ta, cười nói với mọi người:
- Nghe ông nói kìa. Lại còn nói mình không được như ý nhất nữa chứ. Làm đến chức Ký Thất Tham quân rồi mà còn không như ý. Vậy thì bọn ta là gì chứ? Chẳng nhẽ là ăn mày? Mọi người nói, có nên phạt hay không?
- Nên phạt! Phạt ba chén rượu.
Mọi người ấn Tiêu Tấn xuống, rót rượu cho ông ta uống. Tiêu Tấn né tránh hết sức, bên trong trở nên rất ồn ào. Lúc này, cánh cửa mở ra, chủ quán rượu dẫn Lý Trọng Thủ từ bên ngoài đi vào. Mọi người thấy chủ quán đi vào, lúc này Tiêu Tấn mới ý thức được thân phận của mình, liền ngồi xuống có chút ngượng ngùng. Tiêu Tấn áy náy nói:
- Chúng ta vui đùa đến nỗi quên tất cả, ảnh hưởng đến chủ quán rồi. Thật là có lỗi!
Chủ quán vội vàng nói:
- Không sao, không sao. Mọi người ăn uống thoải mái vui vẻ là điều tiểu nhân mong muốn. Tiểu nhân đến là muốn giới thiệu cho mọi người biết đông chủ của quán rượu.
Ông ta khoát tay với Lý Trọng Thủ:
- Đây là Lý đông chủ của tiểu nhân. Trường An và Lạc Dương mỗi nơi đều có quán rượu Bát Phương, đều là sản nghiệp của Lý đông chủ.
Lý Trọng Thủ vội bước lên phía trước thi lễ:
- Các vị quan lớn đến tiểu quán uống rượu thật là vẻ vang cho kẻ hèn này. Hôm nay rượu và thức ăn đều do ta mời khách, chỉ hy vọng các vị về sau thường xuyên ghé tới.
- Ôi! Lời này của Lý đông chủ quá khách khí rồi.
Tiêu Tấn khoát tay chặn lại cười nói:
- Chúng ta đến đây uống rượu là vì rượu và thức ăn ở đây khá ngon, rất hợp khẩu vị chứ không phải vì muốn được lợi gì mà đến. Nếu Lý đông chủ không cầm tiền của chúng ta, lần sau chúng ta sẽ không đến nữa. Mọi người nói có đúng không?
Mọi người đều ào ào phụ họa theo:
- Tiêu lão đệ nói rất đúng. Không thu tiền của chúng ta, chẳng phải là không nể mặt chúng ta sao?
- Không phải, không phải!
Lý Trọng Thủ cuống quít xua tay:
- Tiểu nhân không có ý này. Đây là chỉ là một chút tâm ý của tiểu nhân mà thôi.
- Tâm ý của Lý đông chủ, chúng ta xin nhận. Về sau, chúng ta sẽ thường tới.
Tiêu Tấn cười nói.
Lý Trọng Thủ lấy ra một cái huy chương bằng đồng đưa cho Tiêu Tấn:
- Tiêu tham quân, đây là thẻ khách quen của tiểu quán. Với tấm thẻ đồng này, về sau tính tiền có thể miễn phí bốn mươi phần trăm, rất tiện lợi.
Tiêu Tấn vui vẻ tiếp nhận lấy tấm thẻ đồng, cười nói với mọi người:
- Ta mới đến đây hai lần liền thành khách quen. Thật là hổ thẹn! Xem ra về sau ta phải thường xuyên đến mới đáng với tấm thẻ khách quen này.
Lý Trọng Thủ cười tủm tỉm nói:
- Quán nhỏ coi trọng nhất là khách quen. Chỉ cần Tiêu tham quân thường xuyên đến, chúng ta nhất định sẽ giữ vị trí tốt nhất, thức ăn ngon nhất cho Tiêu tham quân, đảm bảo Tiêu tham quân sẽ hài lòng.
Tạ Tư Lễ vỗ vỗ bả vai của Tiêu Tấn, cười nói:
- Có thấy không, đông chủ người ta chỉ nhận một người là ông. Điều này chứng tỏ địa vị của ông là cao nhất. Còn dám nói mình không được như ý nhất không? Không được như ý nhất mà lại có thể có thẻ khách quen sao? Chúng ta chỉ có thể thơm lây từ ông thôi.
Lý Trọng Thủ cuống quít nói:
- Tất cả mọi người đều có, đều có!
Y vội vàng ra lệnh cho chủ quán:
- Lại đi lấy bốn thẻ khách quen tới đây. Mà không! Lấy năm cái đi!
Chủ quánchạy vội đi, Lý Trọng Thủ chắp tay xin lỗimọi người:
- Tiểu nhân không có ý coi nhẹ mọi người đâu. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tiêu tham quân cho nên thiên vị ngài ấy một chút. Thật ra tất cả mọi người đều như nhau, như nhau!
Chủ quán lấy tới năm tấm thẻ đồng. Lý Trọng Thủ lần lượt chia cho mọi người, cười nói:
- Mong rằng mọi người tuyên truyền cho tiểu quán. Tốt nhất là bảo tất cả các quan viên đều đến tiểu quán này dùng cơm, ha ha!
Tất cả mọi người cười lên.Lý Trọng Thủ cáo từ, đi ra gian phòng mới nói khẽ với chủ quán:
- Ở đây đợi chút rồi bảo xe ngựa của quán rượu đưa Tham quân về nhà. Nhất định phải bảo phu xe chú ý, xem ông ta ở đâu?
Lý Trọng Thủ trong lòng rất chắc chắn. Ký thất Tham quân nắm giữ công văn cơ mật. Nếu như có thể giành được Tiêu Tấn thì y đã lập được công lao lớn.
……
Sáng hôm sau, một đội quân kỵ binh Tùy chừng một trăm người, đi đến từ hướng quận Ly Thạch, đang đến ngày càng gần thành Tây Thái Nguyên. Người cầm đầu kỵ binh chính là Tô Định Phương từ Đông Hoàng trở về. Anh ta hồi kinh bẩm báo công tác.
Tô Định Phương được phong làm đô đốc Hà Tây, huyện công Đôn Hoàng, dưới quyền là mười hai nghìn quân đội, quản lý bốn quận Đôn Hoàng, Y Ngô, Thiện Thiện và Thả Mạt, tổng lãnh thổ mấy ngàn dặm. Chính là nhờ anh ta nam chinh bắc chiến mới khiến bốn quận của Tây Vực này vẫn nằm trong lãnh thổ của Đại Tùy như xưa chứ không bị rời đi.
Xuất chinh từ mùa đông năm ngoái, đến nay cũng chỉ có bảy tháng, nhưng khi trở lại Thái Nguyên, Tô Định Phương lại cảm thấy như xa cách như đã mấy đời. Trong đầu anh ta vẫn đang nhớ về sa mạc nghìn dặm hoang vu và bão cát, vẫn chưa thể nào thích ứng được với sự phồn hoa của Trung Nguyên.
- Tô tướng quân, có từng nghĩ rằng, sau lần trở về này sẽ ở lại Thái Nguyên không?
Đứng bên cạnh anh ta là Thẩm Xuân, cũng cùng anh ta về kinh thành báo cáo công tác.
Tô Định Phương lắc lắc đầu:
- Ta không biết. Đây là do tổng quản quyết định. Nếu tổng quản bảo ta ở lại Đôn Hoàng, ta vẫn sẽ ở đó, nếu muốn ta trở về kinh thì ta cũng không có cách nào khác.
Tô Định Phương đã có tình cảm sâu đậm với Tây Vực. Anh ta không muốn rời khỏi Tây Vực. Tô Định Phương thở dài:
- Ta hy vọng có thể ở lại Tây Vực. Nếu được, ta sẽ tiếp tục mở rộng về hướng tây. Chỉ cần ta còn ở lại Tây Vực, đến một ngày nào đó, ta sẽ đuổi toàn bộ thế lực của Tây Đột Quyết ra khỏi Thông Lĩnh. Ta chỉ mong được tổng quản ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...