Bùi Mẫn Thu Cười nói:
- Mời tổ phụ cũng ngồi xuống đi.
Bùi Củ ngồi xuống, ân cần hỏi:
- Mẫn Thu, con và Ninh nhi không có chuyện gì chứ!
Bùi Mẫn Thu lắc đầu:
- Chúng con không có chuyện gì, nhờ có Xuất Trần phản ứng nhanh, lúc quan trọng đã kịp cứu chúng con một mạng, nếu không mẫu tử chúng con đều xong rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.
Vương Thị ngồi bên cạnh giận dữ nói:
- Việc này rốt cuộc do ai gây nên, quan phủ lẽ nào không tra ra được sao?
Dường như bà đang nói với chính mình, nhưng thực ra là đang hỏi Bùi Củ, cái gọi là mỗi nhà mỗi cảnh, Vương Thị là con dâu của Bùi Củ, nhưng quan hệ giữa bà và Bùi Củ lại không được tốt, bởi vì chồng bà ở Bùi gia bị đối đãi bất công, đã nhiều năm rồi bà không quan tâm đến cha chồng.
Bùi Văn Ý chỉ lo không khí sẽ không thoải mái, vội vàng hỏi:
- Phụ thân, vụ án này đã có manh mối gì chưa?
Bùi Củ lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Chuyện này Ngự Sử đài đang điều tra, hôm nay Hàn Ngự Sử đến báo cáo, hai tên thích khách kia sau khi chết vẫn không có chút manh mối nào, quan phủ đã cho vẽ chân dung bọn chúng, treo thưởng rất nhiều bạc cho ai nhận ra được, vụ án này cần một chút thời gian.
Bùi Văn Ý thở dài nói:
- Chúng ta đều mong muốn quan phủ có thể bắt được kẻ chủ mưu phía sau sớm một chút, bằng không trong lòng luôn lo lắng, không biết tiếp theo có xảy ra chuyện gì nữa hay không.
Bùi Củ gật đầu:
- Quan phủ sẽ cố gắng hết sức để bắt bằng được hung thủ, sẽ không có lần sau nữa đâu!
Lúc này, ông thấy trên bàn bên cạnh Mẫn Thu có một bản lý lịch, trong lòng có hơi kỳ lạ, liền hỏi:
- Đó là lý lịch của ai?
Bùi Mẫn Thu trên mặt lộ ra vẻ bối rối, cũng không dám nói, Bùi Văn Ý vội khom lưng nói:
- Bẩm phụ thân, chúng con muốn tìm việc cho Minh Nhi làm.
Nói cũng như không nói gì, Bùi Củ đột nhiên biến sắc:
- Việc này tuyệt đối không được!
Bùi Mẫn Thu có hai người huynh trưởng, trưởng huynh Bùi Trứ đang giữ chức Tư Mã quận Tây Hà, thứ huynh Bùi Minh không làm quan, ở nhà ăn không ngồi rồi. Bùi Văn Ý không hề có ý muốn đi tìm con gái, nhưng chịu không được áp lực của vợ, chỉ có thể nhân cơ hội hôm nay đến thăm con gái, đưa ra yêu cầu.
Con gái không từ chối, nhận lấy bản lý lịch, nhưng không ngờ lại bị phụ thân chính miệng từ chối, trên mặt Bùi Văn Ý lộ ra vẻ xấu hổ. Lửa giận bắn ra từ mắt Vương thị, bố chồng hủy hoại trượng phu của mình thì thôi, chẳng lẽ còn muốn hủy luôn con trai của mình sao? Truyện sưu tầm by Mạnh Thường Quân - MangaClub.Vn
Máu của bà trong chớp mắt dồn lên não, giận dữ nói:
- Cha à, những đứa con khác của Bùi gia đều là bảo bối, chỉ có con trai của chúng con là từ đống rác nhặt được sao?
- Con cho là con đang nói chuyện với ai hả?
Bùi Văn Ý thấy phụ thân nổi giận, gã sợ hãi, vội vàng khuyên bảo vợ mình:
- Nương tử, đừng nói nữa.
Vương thị tức giận đến nước mắt nhanh chảy ra, mắng to trượng phu của mình:
- Kẻ bất lực như ông, chính ông không có bản lĩnh, tủi thân cả đời, tôi cũng đã nhận mệnh rồi, chẳng lẽ ông muốn con trai ông giống ông uất ức cả đời sao?
Bùi Củ đập bàn, tức giận quát:
- Chuyện Bùi gia do ta làm chủ, không tới phiên con gái Vương gia đến dạy bảo, nếu cô không phục, có thể quay về Vương gia của cô!
Lúc này, Bùi Mẫn Thu cũng có chút không nhịn được nữa, một bên là ông nội của nàng, một bên là cha mẹ của nàng, rốt cuộc nàng phải làm như thế nào đây?
Nàng đành phải miễn cưỡng cười nói:
- Mọi người đều là người một nhà, có thể cho con chút mặt mũi được hay không?
Trong nhà bỗng an tĩnh trở lại, Bùi Củ và Vương phu nhân chợt nhớ, chỗ này là Sở vương phủ, không phải là Bùi phủ, hai người đều thở phì phì quay đầu đi, không thèm nói chuyện với nhau nữa.
Bùi Mẫn Thu lại nói với phụ thân mình:
- Phụ thân và mẫu thân về trước đi! Con sẽ nói chuyện với ông nội.
Bùi Văn Ý kéo tay thê tử, nói:
- Chúng ta về thôi!
Trong lòng Vương thị lại nghĩ, có bố chồng ở chỗ này, chuyện con trai không thể nào thành được, hôm nào lại đến, thật sự không được nữa, nàng trực tiếp đi cầu con rể hỗ trợ luôn.
Nàng không chào tạm biệt Bùi Củ, đứng dậy giận đùng đùng bỏ đi, Bùi Văn Ý thở dài, chào phụ thân mình:
- Phụ thân, hài nhi đi trước!
- Đi đi!
Bùi Củ nhìn hai người họ đi xa, nhịn không được liếc xéo bóng lưng của Vương thị, rốt cuộc cũng là con gái Vương gia, tính tình giống y chang người Vương gia mà.
- Ông nội, có chuyện gì vậy?
Bùi Mẫn Thu rất thông minh, nàng cảm giác được ông nội hôm nay có chút không giống như những ngày thường, ông sẽ không kiên quyết cự tuyệt như vậy, chưa bao giờ có chuyện như vậy, cho dù là không đồng ý, ông cũng sẽ ẩn ý ám chỉ nhắc nhở, đây không phải là phong cách thường ngày của ông nội.
Bùi Củ hít một hơi, nói:
- Kỳ thật hôm nay đến không phải là nhằm vào nhị ca của cháu, chuyện hôm nay vừa đúng lúc trùng hợp mà thôi. Thẳng thắn mà nói, ngay cả ta cũng chuẩn bị cáo lão từ quan rồi, còn có đại bá của cháu, với năng lực của y, cũng nên đem vị trí của y nhường ra thôi, sở dĩ ta cũng chuẩn bị bảo y từ quan.
- Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Bùi Mẫn Thu trở nên nghiêm túc, nói:
- Là Nguyên Khánh nói cái gì sao?
- Cái đó thì không có, Mẫn Thu, cháu là người thông minh, nên cháu cũng rõ, tình huống bây giờ của Bùi gia chúng ta.
Bùi Mẫn Thu cắn nhẹ môi, trong mắt có chút buồn bã. Nàng hiểu rõ ý của ông nội, không phải là vì Bùi gia quá mạnh lớn, không có gia tộc nào không hy vọng bản thân mình trở nên lớn mạnh cả, mà chính là vì mình, ông nội sợ một Bùi gia lớn mạnh sẽ khiến mình bị thương.
Kỳ thật đây cũng chính là điều Bùi Mẫn Thu mong muốn, nàng không muốn nhà mẹ đẻ vì bản thân mình mà trở nên lớn mạnh. Từ xưa đến nay, bên nhà mẹ đẻ lớn mạnh đều có kết cục không tốt, thế nhưng nếu không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, vị trí chính thê của nàng có thể không bảo đảm, đây đúng là hai mặt mâu thuẫn sâu sắc, điểm cân bằng ở chỗ nào, nàng cũng không biết nữa.
Đây chính là nỗi sầu lo của Bùi Mẫn Thu khi nghe tin trượng phu mình được phong làm Sở Vương. Nỗi sầu lo trong lòng nàng chính là, hôn nhân của nàng không còn dựa vào cơ sở tình cảm nữa, hôn nhân của nàng không còn đơn thuần nữa, nhưng nàng lại không thể làm gì được cả.
Bùi Mẫn Thu cúi đầu thở dài, nói:
- Cảm ơn ông nội!
Con mắt Bùi Củ bỗng nhiên hơi ươn ướt, nhìn toàn bộ gia tộc Bùi thị, chỉ có đứa cháu gái này có thể lý giải khổ tâm của ông thôi, ông yên lặng gật đầu, đứng lên:
- Vậy ta đi đây, chuyện của nhị ca cháu, cháu có thể đề bạt nó tòng quân, làm văn chức quan quân, nhưng không được nói đây là ý của ta, cháu hiểu chứ?
- Ông nội, cháu đã hiểu.
Bùi Củ xoay người, bước tập tễnh ra ngoài, Bùi Mẫn Thu nhìn bóng lưng ông nội dần dần đi xa, giây phút này, nàng bỗng nhiên nghĩ, ông nội đã già rồi.
….
Sáng sớm ngày hôm sau, trống trận ngoài thành Thái Nguyên vang lên, đây là hồi trống mừng các tướng sĩ quân Tùy chiến thắng trở về, thành Thái Nguyên trở nên sôi động, hầu như mọi người đều ra khỏi nhà, đi nghênh đón các tướng sĩ chiến thắng trở về.
Cánh đồng bát ngát ngoài thành nam bỗng biến thành biển người vui sướng, tiếng trống rung trời, tiếng hoan hô như núi hô biển gầm. Dương Nguyên Khánh suất lĩnh tám mươi ngàn tướng sĩ xếp thành hàng đi vào trong thành, nhìn từng khuôn mặt vui sướng sôi động, hắn cảm giác được sự ủng hộ từ tận đáy lòng mọi người.
Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp vàng, mặc áo giáp thép, cưỡi ngựa đi đầu, cờ hiệu phất phới bốn phía, mấy trăm cờ xí xếp thành bốn đội, khí thế uy vũ, hắn mỉm cười, liên tục vẫy tay chào hỏi đoàn người ra chúc mừng.
- Vạn hỉ!
Không biết là ai trước hô to, đám người lập tức phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa:
- Vạn tuế! Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!
Trong lòng Dương Nguyên Khánh rất bất đắc dĩ, lòng dân chúng luôn là thứ tinh khiết nhất, họ không quan tâm cái gì kiêng kị, chỉ muốn dùng thanh âm lớn nhất của bọn họ biểu đạt kỳ vọng trong lòng, khiến Dương Nguyên Khánh rất xúc động, hắn chỉ có thể mỉm cười vẫy tay chào mọi người, biểu đạt ý cảm ơn mọi người đã ưu ái….
Đội ngũ đi ngang qua thành Thái Nguyên, từ cửa thành bắc đi ra ngoài, họ muốn đi cung Tấn Dương, lúc đi đến cửa thành bắc thì dân chúng đứng hai bên dần dần trở nên thưa thớt, lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhìn thành trên tường gần cửa thành, có dán hai bức tranh phát lệnh truy nã, bên dưới bức tranh có viết:
“Hung thủ ám sát An Tấn Tự, người cung cấp đầu mối, thưởng năm trăm lượng bạc….”
Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên, An Tấn Tự, đó không phải là chùa chiền Sở Vương phủ cúng bái tổ tiên sao? Xảy ra ám sát gì mà treo thưởng đến năm trăm lượng bạc vậy, trước đó, mức treo thưởng lớn nhất cũng chỉ là năm mươi lượng bạc thôi, dấu hiệu không lành bỗng dâng lên trong lòng hắn.
- Lệnh Tạ Ánh Đăng đến gặp ta!
Dương Nguyên Khánh không thể chờ nữa, lập tức ra lệnh.
Chỉ trong chốc lát, Tạ Ánh Đăng từ đằng sau chạy vội đến:
- Tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ lên bức vẽ treo thưởng trên tường, hỏi:
- Đây là chuyện gì?
Trên mặt Tạ Ánh Đăng lộ ra vẻ xấu hổ, qua một lúc mới nói:
- Là Vương phi và Thế tử ở An Tấn tự bị ám sát, tuy nhiên họ đều bình an vô sự.
Sắc mặt Dương Nguyên Khánh trong phút chốc trở nên vô cùng khó coi, tại sao chuyện quan trọng như vậy hắn lại không biết, không hề có người nói cho hắn nghe, bao gồm cả Tạ Ánh Đăng trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...