Quân tâm cũng là tâm quân nhân, chỉ cần là tâm của con người đã là một điều rất vi diệu. Khi vô số đào binh trở về huyện Chương Nam thì đã nghe thấy tin tức quân Tùy tập kích, trong đại doanh của quân Hạ có một loại không khí bất an bao phủ. Mỗi binh sĩ đều có tâm sự.
Quân Tùy đã tập luyện tập kích kéo dài liền bảy ngày, có lúc thì ban ngày, có lúc là ban đêm, máy bắn đá, pháo đá, nỏ sàn, các loại vũ khí đường dài cũng liên tiếp xuất hiện nhưng quy mô không lớn, thời gian cũng lâu, cả hai bên xuất hiện một chút mệt mỏi.
Bên trong đại doanh của quân Hạ, những lều trại cách bản tường trăm bước đều được dỡ bỏ. Nếu ra chiêu thì sẽ hủy chiêu, quân Hạ đã thành thạo chống lại tập kích cầu lửa của quân Tùy. Bọn họ phát hiện biện pháp tối ưu để dập lửa không phải là nước, mà là đất cát cùng chăn đệm ẩm ướt.
Khi dầu hỏa đang thiêu đốt bị tung đất cát vào, bọn lính cầm chăn đệm nhúng nước ụp lên, dễ dàng dập tắt trận lửa. Bởi vậy thần thoại dầu hỏa của quân Tùy bây giờ đã có thể bị phá vỡ. Phát hiện này quả thật khiến bọn lính phòng ngự có cảm giác sung sướng vô cùng.
Nhưng Đậu Kiến Đức lại không cảm thấy nửa điểm vui mừng. Huyện Nam Chương bị công phá khiến y bị đả kích trầm trọng. Điều y lo lắng chính là đường rút lui đã bị quân Tùy ngăn chặn, cùng với thất bại ở phía Nam cũng làm cho ý chí chiến đấu của binh sĩ cực kì ảnh hưởng.
Buổi tối, Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng, một mình bước chậm rãi trong doanh trại, phía xa xa theo hơn mười thân vệ.
Đi qua lều lớn bên cạnh, Đậu Kiến Đức dừng bước, trong lều lớn đốt một ngọn đèn mờ ảo, chỉ có một gã binh sĩ đang chỉnh sửa lại chăn đệm.
- Những huynh đệ khác đâu?
Đậu Kiến Đức bước vào hỏi.
- Những người khác đều ở bên tường phòng ngự. Hôm qua ta bị một vết thương nhẹ, nên Giáo Úy cho ta nghỉ ngơi một ngày đêm.
Giữa ánh đèn mờ ảo, một sĩ binh trẻ không thấy rõ dáng người đáp. Gã tưởng chỉ là một tên trưởng đội, có lẽ là Lữ soái, nên thờ ơ trả lời.
Khi Đậu Kiến Đức đến gần, gã bỗng nhiên nhận thức được, sợ hãi quỳ sụp xuống:
- Tiểu binh vô lễ, thỉnh Vương gia thứ tội!
Đậu Kiến Đức ôn hòa cười cười:
- Không cần sợ, đứng lên đi!
Y đến bên giường ngồi xuống, nhìn tên binh sĩ còn đang trẻ, cười hỏi:
- Ngươi tên là gì? Quê ở đâu? Hiện nay bao nhiêu tuổi?
Binh sĩ đứng ở một bên khiếp đảm nói:
- Tiểu binh gọi là Ngô Thập Nhất Lang, sống ở quận Thanh Hà huyện Võ Thành, năm nay mười ba tuổi.
- Haả! Huyện Võ Thành cũng cách đây không xa a! Ngươi mới mười ba tuổi đã tòng quân sao?
Đậu Kiến Đức có chút kinh ngạc hỏi.
Binh sĩ cắn chặt môi, không dám nói là chính mình bị ép buộc tới đây. Gã cúi đầu, không dám nói một câu nào.
Đậu Kiến Đức nhìn gã có chút hiểu rõ. Y lại nhìn thoáng qua giường chiếu của binh sĩ. Nhìn thấy tất cả đều được xếp rất gọn gàng đặt cùng nhau. Trên đệm chăn cũng dùng sợi dây buộc lại, hai bên trái phải có một chiếc bao nhỏ, bên trong bỏ đầy đồ vật.
Đậu Kiến Đức ngẩn ra:
- Ngươi thu thập nhiều đồ vật như vậy để làm gì?
Binh sĩ nghĩ một lát mới nói:
- Mọi người đều nói chúng ta có khả năng trở về nhà nên tiểu binh trước tiên thu thập thật tốt.
Đậu Kiến Đức trên mặt nhất thời lộ ra vẻ giận dữ, thì ra tên này đang chuẩn bị để thuận tiện chạy trốn. Nhìn những giường chiếu khác cũng được thu thập gọn gàng như vậy, tùy lúc có thể chạy trốn. Y mới vừa muốn tức giận, nhưng nghĩ đến đây chỉ là một binh sĩ tuổi còn thiếu niên, nên nuốt trở lại hờn dỗi trong lòng, đứng dậy đi tới hướng cửa lều.
Đậu Kiến Đức đi ra khỏi doanh trại, trong lòng phiền muộn cực kỳ. Bọn lính đều đã chuẩn bị tốt việc chạy trốn, trong tâm không có một chút ý chí chiến đấu, như vậy làm sao có thể đánh?
Y lo lắng hướng tới lều của chủ soái, vừa mới bước được vài bước y liền đứng lại, ngưng thần lắng nghe. Y nghe được có một binh sĩ đang thổi tiêu, tiếng tiêu nức nở, như tiếng khóc, quanh quẩn trên bầu trời của đại doanh, thê lương mà uyển chuyển. Tiếng tiêu khiến người nghe tràn đầy tưởng niệm. Rất nhiều binh sĩ ngồi yên trên cỏ, dựa lưng vào nhau, lẳng lặng lắng nghe tiếng tiêu.
Đậu Kiến Đức có chút ngây dại.
…………..
Trong đại doanh cuả quân Tùy, mười mấy tướng lĩnh cùng đứng dưới một mái nhà. Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp vàng, thân mang áo giáp minh quang, ánh mắt sáng sủa mà sắc bén. Hắn ngồi ở vị trí cao nhất, liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Tối nay chúng ta sẽ phá địch. Đêm nay phá trận địa của địch sẽ chia làm hai đạo quân nam bắc. Bắc quân do Tư Mã Lý Tĩnh dẫn đầu, Dương Tư Ân cùng Dương Nguy là phó tướng, dẫn ba vạn quân đột phá!
Lý Tĩnh tiến lên tiếp lệnh:
- Ty chức sẽ không làm tổng quản thất vọng!
Dương Nguyên Khánh nhìn về phía Tần Quỳnh:
- Đạo quân phía Nam do đại tướng Tần Quỳnh chỉ huy, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt là phó tướng, dẫn ba vạn quân đột phá.
Tần Quỳnh tiến lên khom người ôm quyền nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh rơi trên người của La Sĩ Tín. Vết thương vì trúng tên của La SĨ Tín đã khá hơn, hai ngày nay, y vẫn cầu kiến Dương Nguyên Khánh có thể cho y cơ hội xuất chiến.
La Sĩ Tín nhìn các tướng lĩnh chủ yếu đều đã có nhiệm vụ, duy nhất chỉ có y phải đứng một bên, trong lòng không khỏi có vài phần chua xót. Dương Nguyên Khánh nhìn lại chỗ y, trong thâm tâm y nhất thời không khỏi đập bịch bịch, trong mắt bắn ra thần sắc chờ đợi cực độ.
- La Sĩ Tín tướng quân ở đâu?
La Sĩ Tín mừng rỡ, tiến lên ôm quyền:
- Có mạt tướng!
- La tướng quân, ta bổ nhiệm ngươi làm chủ tướng của quân chi viện, Trình Giảo Kim là phó tướng. Hai người các ngươi dẫn hai vạn quân ở bên ngoài viện trợ, sẵn sàng trợ giúp hai đạo quân nam bắc đột phá.
Tuy rằng chỉ là chi viện, nhưng chung quy cũng còn tốt hơn là ngồi trong đại doanh quan sát. La Sĩ Tín tinh thần phấn chấn nói:
- Mạt tướng tiếp lệnh!
Bên cạnh cũng vang lên giọng phá la bàn của Trình Giảo Kim:
- Lão Trình tiếp lệnh!
Tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười, tuy rằng lão Trình biểu tình rất nghiêm túc, thế nhưng giọng nói của lão vừa xuất hiện, mọi người nhịn không được phải bật cười. Lều lớn xơ xác tiêu điều, trong không khí nhất thời trở nên thả lỏng.
Dương Nguyên Khánh đứng lên, trong lều lớn thoáng chốc an tĩnh lại. Hắn trầm giọng nói với mọi người:
- Đêm nay chiến đấu, tiến công phải nghe tiếng trống chỉ huy của ta. Ta nói lại một câu cuối cùng, đánh tan quân địch thì hãy tận lực giết chóc ít đi, theo số tù binh mà luận công!
Chúng tướng cùng kêu lên đáp ứng:
- Tuân lệnh!
……………………..
'Đông! Đông! Đông!'
Theo nhịp từng tiếng trống vang lên, cửa phía nam cùng cửa phía bắc của quân Tùy chậm rãi mở ra. Một chiếc máy bắn đá hạng nặng bị hơn mười con trâu kéo ra, hai bên có đội kỵ binh hộ vệ. Hàng trăm hàng bộ binh xếp đằng sau, rồi theo sau đó là một đội kỵ binh đằng đằng sát khí, trông không khác gì tiến công kiểu quấy rầy lúc trước.
Khác biệt chính là lúc này đây là hai lần tiến công. Ở phía bắc và phía nam cùng xuất động ba mươi máy bắn đá, còn có hai vạn bộ binh và một vạn kỵ binh. Hai đội quân tiến công quân doanh địch cách xa nhau hàng trăm dặm.
Nhưng điều vi diệu ở chỗ chính là trọng giáp kỵ binh và trọng giáp bộ binh ẩn giấu trong đội kỵ binh. Trong bóng đêm, họ có thể bí mật đến quân doanh, mà khiến địch từ trên tường nhìn lại, chỉ thấy một mảnh kỵ binh tối đen như mực.
Bảy ngày liên tiếp tấn công khiến cho quân đội của Đậu Kiến Đức cũng có chút uể oải mà chết lặng. Bọn họ dần dần hình thành nên một loại chế độ, mỗi lần có một vạn người ứng đối, giữa các quân sĩ thay phiên nhau.
Đêm nay, lúc đại doanh của quân Tùy có tiếng trống vang lên thì một vạn quân đội lập tức tiến đến khu ứng đối. Nhưng quân Hạ rất nhanh phát hiện ra điều không thích hợp, Đêm nay quân Tùy là nam bắc cùng nhau tiến công, một gã Giáo Úy lập tức chạy tới hướng đại tướng Phạm Nguyện bẩm báo.
Tin tức này khiến Phạm Nguyện cả kinh, y vội thúc kỵ mã tới tường biên, chăm chú nhìn ra bên ngoài tường. Chỉ trong chốc lát, y liền có cảm giác quân Tùy ngày hôm nay không có loại khí thế bức người thị uy như xưa, trái lại lại có điểm yên lặng, kỵ binh ở phía xa xa, có vẻ như đang muốn tự giấu mình. Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm trên chiến trường khiến trong lòng y sinh ra một tia cảm giác bất thường.
Y lập tức đi khỏi tường, xoay người lên ngựa mà hướng về lều chủ soái chạy tới. Chỉ chốc lát, y đã tới trước lều lớn của Đậu Kiến Đức, vừa lúc thấy Đậu Kiến Đức đang đứng trước cửa lều, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xa chờ đợi. Y cũng nhìn lại, tựa hồ cũng nghe được tiếng trống của quân Tùy truyền đến.
- Vương gia!
Phạm Nguyện nhảy xuống ngựa, tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, đêm nay quân Tùy xuất binh thành hai đạo quân nam bắc tiến công đại quân của chúng ta.
Đêm nay Đậu Kiến Đức tâm thần có chút không yên. Binh sĩ có khí thế thấp, trong lòng dĩ nhiên lại không có ý chí chiến đấu cũng khiến gã cảm thấy uể oải, nhưng quan trọng hơn là quân Tùy lại tấn công Chương Nam khiến cho gã tựa hồ hiểu rõ cái gì đó.
Quân Tùy mười mấy ngày nay tới giằng co không chiến, không phải đang chờ chiếm lĩnh Chương Nam sao? Như vậy, sau khi chiếm lĩnh huyện Chương Nam, có phải hay không chính là thời khắc bọn họ phát động tổng tiến công?
Chuyện Phạm Nguyện bẩm báo khiến cho Đậu Kiến Đức giật mình, quân Tùy có thay đổi dị thường khiến trong lòng gã lập tức cảnh giác, đứng lên:
- Đưa ta đi xem sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...