Chỉ trong chốc lát, Bùi Hành Nghiễm bước nhanh vào lều lớn, quỳ một gối hành lễ:
- Mạt tướng Bùi Hành Nghiễm tham kiến tổng quản.
- Bùi tướng quân, thám báo phát hiện một đội thuyền xuất phát từ huyện Chương Nam, đang đi đến huyện Nhạc Thọ. Trên thuyền có hai nghìn binh lính bảo vệ. Ta hoài nghi trên thuyền có rất nhiều dầu hỏa. Ta cho tướng quân ba nghìn kỵ binh, có nhiệm vụ phá hủy đội thuyền này.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Dương Nguyên Khánh nói với thám báo:
- Ngươi có thể cùng Bùi tướng quân tìm đội thuyền kia. Nếu việc thành công, ta nhất định sẽ trọng thưởng.
Lữ soái thám báo đại hỉ, liền thi lễ, cùng Bùi Hành Nghiễm rời đi. Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, nhìn chăm chú vào kênh Vĩnh Tế, không khỏi lẩm bẩm:
- Đậu Kiến Đức lấy đâu ra dầu hỏa chứ?
Đô thành của Đậu Kiến Đức ở huyện Nhạc Thọ. Nhưng quê của y, huyện Chương Nam, cũng là một căn cơ trọng yếu của y. Y ở huyện Chương Nam trú quân ba mươi ngàn, phần lớn vật tư đều cất giữ ở đó.
Từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ vốn không có đường sông trực tiếp đi qua. Nên phải đi từ kênh Vĩnh Tế vận chuyển theo đường sông đến huyện Cung Cao, rồi mới vận chuyển đường bộ, tốn thời gian cùng công sức.
Nhưng đầu năm ngoái, Đậu Kiến Đức hạ lệnh đào một đường sông từ huyện Cung Cao đến huyện Nhạc Thọ. Tuy rằng không thể so với kênh Vĩnh Tế, nhưng vẫn có thể cho đội thuyền cỡ năm trăm thạch đi qua. Điều này khiến việc vận chuyển qua đường sông trở nên tiện lợi.
Trời còn chưa sáng, một nhánh ba nghìn kỵ binh đang chạy gấp trên phía tây bờ kênh Vĩnh Tế. Từ huyện Nhạc Thọ đến huyện Chương Nam đều là trung tâm thống trị của Đậu Kiến Đức. Tình hình nhân khẩu so với các nơi khác đều nhiều tốt một chút.
Bình nguyên ở xa xa thỉnh thoảng có thể thấy một khu thôn trang. Khói bếp lượn lờ bay lên từ thôn trang. Từng mảng lớn màu xanh của lúa mạch, trên đó là những người nông dân đang bận rộn làm việc. Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy quân Tùy đang cưỡi ngựa chạy như điên lướt qua mặt bọn họ.
Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh ba nghìn kỵ binh xuất phát từ chiều hôm qua. Mỗi tên kỵ binh mang theo hai con ngựa. Lao đi trong thời gian một buổi chiểu cùng buổi tối, bọn họ đã chạy được hai trăm dặm.
Bùi Hành Nghiễm thấy người và ngựa đều mỏi mệt không chịu nổi, y hướng bốn phía quan sát một vòng. Phát hiện cách một dặm là một khu rừng rậm rạp, liền cầm roi ngựa lên nói:
- Đến rừng cây nghỉ ngơi một canh giờ.
Nhóm kỵ binh rời quan đạo, chạy hướng về rừng cây. Chỉ chốc lát, ba nghìn kỵ binh vọt tới trước rừng cây. Bọn lính đều xuống ngựa, rất nhiều binh sĩ đều ngồi bệt xuống mặt đất. Chiến mã cũng mệt mỏi đến hai mũi phì phò.
Bọn lính đang cố lấy lại tinh thần, giúp chiến mã uống nước cùng ăn cỏ khô. Bùi Hành Nghiễm một bên uống nước, một bên từ từ ăn lương khô. Thám báo Trương Cúc nói cho y, đội thuyền hẳn là ở gần đây. Bùi Hành Nghiễm liền quyết định ở chỗ này chờ tin tức của nhóm thám báo.
Nghỉ ngơi khoảng chừng được một tiếng, vài tên kỵ binh từ phía Nam chạy gấp tới. Bọn họ thấy quân Tùy nghỉ ngơi trong rừng cậy, liền điều khiển ngựa chạy vọt tới.
Dẫn đầu thám báo chính là Tiêu Diên Niên. Nửa tháng trước, y được điều đến làm thủ hạ của Bùi Hành Nghiễm, đảm nhiệm Lữ soái thám báo. Rất được Bùi Hành Nghiễm coi trọng. Tiêu Diên Niên xoay người xuống ngựa, một đường chạy chậm tới bên cạnh Bùi Hành Nghiễm, quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, thuyền đội của Hạ quân đã cách đây hai mươi dặm.
Bùi Hành Nghiễm vui mừng, ra lệnh nói:
- Mệnh lệnh tất cả binh sĩ, lập tức tiến vào rừng cây tránh né.
Bọn lính đều đứng lên, dẫn ngựa chạy nấp vào trong rừng. Rừng cây rất là rộng, đủ để ẩn dấu ba nghìn binh mã.
Cách chừng hơn mười dặm, một đội gồm mười chiến thuyền cùng ba trăm thuyền nhỏ tạo thành một đội đang chậm rãi đi về hướng Bắc. Hiện tại, vị trí của bọn họ cách tuyến Đông Bắc còn mười dặm, tại tuyến Đông Quang thay đổi người chèo thuyền.
Bởi đội thuyền đi ngược dòng, lại không có lực đẩy, toàn bộ dựa vào sức người kéo. Hai bờ sông có khoảng một trăm tên đang chậm rãi kéo thuyền. Đội thuyền này là đội thuyền chuyên vận chuyển vật tư từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ của Đậu Kiến Đức.
Lần này bọn họ vận chuyển quân phẩm trọng yếu. Trong đó bao gồm hai nghìn thùng dầu hỏa. Số dầu hỏa này không phải do Lý Uyên đưa cho Đậu Kiến Đức mà là lấy từ tay Lý Mật.
Lý Mật tại phía đông quận Bộc Dương phát hiện mỏ dầu hỏa, thu được không ít dầu hỏa. Để giúp đỡ Đậu Kiến Đức tác chiến với quân Tùy, không lâu trước y phái thuyền đưa tới hai nghìn thùng dầu hỏa.
Lúc này, binh lính trên thuyền đã thấy một khu rừng rậm ở phía xa xa.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, khí trời còn có chút se lạnh. Trên vùng quê cùng kênh đào bị bao phủ một tầng sương mù. Rừng cây âm u, từ xa khó có thể nhìn thấy rõ xung quanh khu rừng bị sương mù bao phủ.
Nhưng từ rừng cây lại có thể thấy rõ ràng đội thuyền trên sông. Bùi Hành Nghiễm lộ vẻ ngưng trọng, trong ánh mắt không che giấu được một tia áp lực. Y biết rõ tác dụng của dầu hỏa trong chiến tranh. Nhất là để đối phó với trọng giáp kỵ binh cùng trọng giáp bộ binh.
Chính bởi vì vậy, tổng quản mới đặc biệt coi trọng phái y chấp hành nhiệm vụ. Chứ không chỉ cần phái một vị Ưng Dương Lang tướng là đủ.
Sông khá là rộng, nếu dùng cung tên có thể bắn trúng đội thuyền nhưng không có nhiều tác dụng. Thuyền địch chỉ cần hơi hướng về đông là nhiệm vụ của bọn y thất bại. Tiêu Diên Nhiên đứng bên cạnh thấp giọng nói:
- Tướng quân, chúng ta có thể lặn xuống đục thuyền.
Bùi Hành Nghiễm lắc đầu:
- Đục thuyền cũng được nhưng tốn thời gian. Một khi bị quân địch phát hiện, trái lại rất dễ dẫn đến toàn bộ nhiệm vụ thất bại. Đây không phải là cách tốt nhất.
Thám báo Trương Cúc nói:
- Chúng ta có thể từ thượng du thả thuyền, tới gần đội thuyền thì phóng lửa.
Bùi Hành Nghiễm suy nghĩ một chút, liền phủ quyết:
- Phóng lửa là cách dễ làm, nhưng đội thuyền của ta chắc gì đã tới gần thuyền địch. Cách này cũng không thỏa đáng.
Tiêu Diên Niên còn muốn nói, Bùi Hành Nghiễm lại cười vỗ bờ vai y:
- Không cần nói nữa, ta đã có biện pháp. Ngươi đem theo mấy huynh đệ đi tới phía trước tuần tra. Nếu như Đậu Kiến Đức phái binh đến đón đội thuyền, ngươi lập tức thông báo cho ta.
Tiêu Diên Niên gật đầu, đứng dậy mang theo hơn mười người huynh đệ cưỡi ngựa dọc theo hướng Bắc đi tới.
Bùi Hành Nghiễm nhìn chăm chú vào đội thuyền. Đợi đội thuyền biến mất trong tầm mắt, y mới quay đầu lại ra lệnh cho tướng sĩ:
- Nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, sau đó xuất phát.
Bùi Hành Nghiễm cũng không nóng lòng đuổi theo đội thuyền, mà là suất quân đi xa xa phía sau. Trước sau không để thuyền địch nhìn thấy. Mặt sông của kênh Vĩnh Tế quá rộng, không lợi cho Bùi Hành Nghiễm tập kích. Nếu như mạo muội tập kích, có thể bị đối phương cảnh giác. Đối phương chỉ cần lái thuyền sang bờ bên kia là y vô kế khả thi.
Đánh bất ngờ giống như dã thú vồ con mồi. Cần kiên trì tìm kiếm cơ hội tốt nhất, sau đó mới dùng một đòn là trúng.
Màn đêm dần dần buông xuống. Đội thuyền tiến nhập nội cảnh huyện Cung Cao. Cách phạm vi thị trấn Cung Cao còn năm sáu dặm, tại một cây cầu tên Tam Lý, đội thuyền đột nhiên chuyển hướng, rời khỏi kênh Vĩnh Tế, đi vào một nhánh kênh.
Nhánh kênh này là nơi mà năm ngoái Đậu Kiến Đức sai người đào móc, tên là kênh Cung Nhạc, dài chừng hơn năm mươi lý, ở giữa là sông Chương chảy qua. Bề rộng nhánh mương chừng mười trượng, đã hoàn toàn bị bao trùm trong tầm tên bắn.
Hai bờ sông của kênh Cung Nhạc là bình nguyên vô bờ. Phân bố là các đồng ruộng, thôn trang cùng rừng cây. Từ kênh Cung Nhạc lại dẫn tới vô số mương tưới ruộng. Một guồng nước thật lớn đứng sừng sững ở một bên, bị gió thổi lay động, giúp cho nước từ kênh Cung Nhạc dẫn tới các mương máng, làm màu mỡ thêm đất đai hai bờ sông.
Bọn lính trên thuyền đều lộ vẻ uể oải. Trải qua hai ngày hai đêm di chuyển, sáng mai là đội thuyền đến huyện Nhạc Thọ. Bọn họ có thể ngủ một giấc thoải mái.
Nhưng không ít người cảm thấy lo lắng. Huyện Nhạc Thọ sắp có một hồi đại chiến, bọn họ có thể thoát khỏi một kiếp này hay không?
Cũng có rất nhiều người nhìn lên bầu trời đầy sao, vào ban đêm yên vắng tìm kiếm ngôi sao định mệnh của mình. Xem nó có sáng hay không, hay trở nên ảm đạm u ám.
Đúng lúc này, vang lên tiếng vó ngựa kịch liệt ở phía xa. Phảng phất giống như tiếng sấm sét nổ lên không ngừng. Phải là mấy nghìn chiến mã chạy mới tạo nên âm thanh vang như vậy.
Mấy người kéo thuyền trên bờ đều dừng lại. E sợ nhìn về phía Nam. Bọn họ đã trở nên chết lặng, hai chân thì nặng như chì, nhưng vẫn cảm thấy mặt đất rung động.
Binh lính trên thuyền cũng đều đứng lên, kéo cung rút đao, khẩn trương nhìn xung quanh. Bọn họ không biết đây là kỵ binh tiếp ứng hay kỵ binh địch đánh lén ban đêm.
Từ một khu rừng phía nam xuất hiện một đám đen, đang phiêu đãng trên vùng quê. Giống như một đám linh hồn của chiến sĩ.
Nhưng bọn họ không phải là hồn ma, mà là một đám kỵ binh tràn đầy sát khí. Bọn họ vọt tới nhanh như điện chớp, càng ngày càng tới gần. Tiếng vó ngựa dày đặc phá vỡ sự yên lặng của ban đêm.
- Keng! Keng! Keng!
Đầu thuyền vang lên tiếng chuông cảnh báo chói tai. Binh lính trên thuyền hoảng hốt loạn thành một đoàn. Thậm chí có không ít người nhảy xuống thuyền bơi hướng về phía bờ. Nhóm kéo thuyền sợ đến mức liều mạng chạy trốn. Đội thuyền mất đi người kéo chỉ phải bỏ neo ở giữa sông.
Trong đêm đen là tràn đầy mũi tên hướng đội thuyền phóng tới. Đội kỵ binh nhanh chóng tới gần, giống như cuồng phong đen ngòm thổi tới. Cung thủ của đội thuyền cũng giơ cung bắn trả. Nhưng đội thuyền bị kéo dài ba dặm khiến năng lực đánh trả bị phân tán. Cho nên cung tiễn của họ bắn sang bờ bên kia không tạo được sự uy hiếp cho kỵ binh.
Không ngừng có người kêu thảm rơi xuống nước, đám binh sĩ sợ đến mức đều nhảy xuống sông, liều mạng bơi lên bờ. Đúng lúc này, tình thế phát sinh biến hóa. Tên mà quân Tùy bắn tới trở thành hỏa tiễn, từng mũi từng mũi bắn tới, dày đắc như pháo hoa nổ, bay liệng khắp bầu trời.
Không ngừng có thuyền bị đốt cháy. Trong đó có một thuyền bỗng nhiên phát cháy ngùn ngụt. Rất nhiều dầu hỏa đổ xuống nước, trên mặt nước tràn ngập là dầu. Khiến cho mấy tên binh sĩ chưa kịp chạy trốn đã bị lửa nuốt hết.
Một chiến thuyền khác cũng bị bốc cháy dữ dội, ánh lửa bay lên tận trời. Binh lính bảo vệ phần lớn không biết bọn họ bảo vệ cái gì, cho nên lửa lớn làm tất cả mọi người sợ đến hồn phi phách tán, đều nhảy xuống nước chạy trối chết.
Phía Nam bờ vẫn như cũ là vô số hỏa tiễn bắn về phía đội thuyền. Hầu như tất cả đội thuyền đều bị lửa đốt. Tiêu Diên Niên vội vàng chạy tới, hô to:
- Bùi tướng quân, hai vạn tiếp viện của quân địch đã ở ngoài mười dặm.
Hai mắt Bùi Hành Nghiễm lộ vẻ lãnh khốc, giống như chưa nghe thấy cái gì. Không ngừng hạ lệnh binh sĩ bắn thuyền. Cho đến tất khi cả đội thuyền đều bị lửa nuốt gọn mới cao giọng hạ lệnh:
- Rút lui!
Ba nghìn kỵ binh cấp tốc quay đầu ngựa lại chạy vụt vào trong bóng tối. Chỉ trong chốc lát không còn bóng dáng.
Khoảng mười lăm phút sau, đội quân tiếp ứng gồm tám nghìn kỵ binh cùng một vạn hai nghìn bộ binh do đại tướng Tào Trạm suất lĩnh, rốt cuộc đã chạy tới. Nhưng bọn hắn tới cũng chỉ thấy trên sông là toàn là lửa. Đội thuyền dài chừng ba dặm đã bị biến thành một con rồng lửa, khiến mọi người cả kinh trợn mắt, không nói được gì.
Trời vừa sáng, tin tức một trăm chiến thuyền bị quân Tùy tập kích đốt cháy đã truyền tới đại doanh của Đậu Kiến Đức. Tin tức này khiến Đậu Kiến Đức rất là tức giận. Y hạ lệnh đem Đô úy phụ trách áp giải đội thuyền mang đi chém. Tất cả đào binh trở về, mỗi người bị đánh một trăm quân côn. Kể cả Tào Trạm tiếp ứng tới muộn, cũng bị đánh ba mươi côn, giáng xuống một cấp.
Cả ngày hôm đó, Đậu Kiến Đức rất là phiền muộn. Một trăm chiến thuyền bị hủy cũng không làm y tức giận như vậy. Then chốt là hai nghìn thùng dầu hỏa cũng bị hủy, mới khiến y cực kỳ đau lòng. Chỗ dầu hỏa y phải mất bao nhiêu lần thỏa thuận mới lấy được từ Lý Mật, dùng để đối phó với trọng giáp kỵ binh của quân Tùy. Không ngờ lại bị hủy hoại trong chốc lát.
Huyện Trác thảm bại. Sườn núi Thất Lý bị thất thủ cùng quân tư bị hủy. Liên tục thất bại khiến lòng tin của Đậu Kiến Đức trở nên dao động. Trận chiến dịch này, y cảm thấy rất khó chiến thắng. Y bắt đầu ý thức được sai lầm của chính mình. Y không nên đem chiến trường đặt ở huyện Nhạc Thọ, mà là nên rút lui về quận Bột Hải. Có lẽ tiến nhập Đậu Tử Cương, lợi dụng địa hình phức tạp của Đậu Tử Cương mà đối kháng với quân Tùy.
Thế nhưng lúc đó, y muốn tranh đoạt Hà Bắc, nên không muốn buông tha ranh giới. Y muốn tập trung ba mươi vạn đại quân một lần đánh tan quân Tùy. Suy nghĩ của y rất hay, nhưng sự thật tàn khốc lại nói rõ ra rằng, cho dù là ba mươi vạn đội quân, cũng không phải là đối thủ của quân Tùy.
Đậu Kiến Đức chắp tay phía sau, đi đi lại lại trong lều lớn. Lúc này, ngoài lều truyền đến thanh âm của quân sư Khổng Đức Thiệu:
- Vương gia, ty chức có thể vào không?
- Vào đi!
Trong lòng Đậu Kiến Đức lại dấy lên hy vọng. Khổng Đức Thiệu có thể cho mình một kiến nghị tốt. Cửa lều mở ra, Khổng Đức Thiệu đi vào.
- Vương gia, vẫn còn đang tức giận vì chuyện đội thuyền bị đốt sao?
Đậu Kiến Đức thở dài:
- Ta không phải tức giận vì thuyền đốt, mà là vì liên tục bị bại mà cảm thấy uể oải. Nói thật, ta đã mất đi tự tin.
Khổng Đức Thiệu vuốt râu, cười trấn an:
- Vương gia, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Sử có Hán Sở tranh hùng, Lưu Bang liên tục bị chiến bại. Nhưng cuối cùng lại lấy được thiên hạ. Huống chi, Vương gia mới chỉ bại có hai lần, chủ lực vẫn còn. Đại chiến còn chưa diễn ra đã ủ rũ, đây không phải tính cách của Vương gia đâu!
Kỳ thực, tính cách của Đậu Kiến Đức cứng cỏi, kiên cường, gặp ngăn trở nhưng không lùi bước. Do đó mà y mới có thể thống nhất Hà Bắc, trở thành người đứng đầu chư hùng.
Nhưng lần này y mất đi sự tự tin, là xuất phát từ sự sợ hãi rất sâu đối với Dương Nguyên Khánh và quân Tùy, bao gồm cả chuyện Dương Nguyên Khánh năm đó ở kênh Vĩnh Tế bắn y một tên, cũng khiến trong lòng y còn lưu lại bóng mãn này.
Đậu Kiến Đức chậm rãi đi tới trước sa bàn. Chăm chú nhìn vào thành trì huyện Nhạc Thọ. Cứ một chỗ cứ điểm lại có một cây cờ nhỏ, biểu thị quân Tùy.
Y bỗng nhiên quay đầu hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh. Nếu như hiện tại ta lùi chiến trường về phía Nam có được hay không?
Khổng Đức Thiệu lắc đầu:
- Ty chức hiểu tâm tình của Vương gia. Nhưng cách này không thực tế. Ba mươi vạn đại quân cũng không dễ dàng lui lại như vậy. Nếu quân đội lui lại, vậy mười vạn thạch lương thực làm sao bây giờ? Không có lương thực, quân đội có thể duy trì được bao lâu? Còn có mười vạn chủ lực của quân Tùy, bọn họ có thể không truy kích sao?
Khổng Đức Thiệu liên tiếp đưa ra nghi vấn đánh vào lòng của Đậu Kiến Đức. Y cũng biết hiện tại rút quân đã chậm. Trừ phi suốt đêm chạy trốn, đi qua sông Hoàng Hà. Y thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu. Quá nhiều lo lắng khiến y muốn phát cuồng.
Khổng Đức Thiệu trầm tư một lúc mới nói:
- Vương gia, vì sao chúng ta không thể phái đi một đội quân phá nhiễu chủ lực quân Tùy. Trực tiếp đánh quận Thượng Cốc, phá hủy vật tư hậu cần của quân Tùy. Sau đó lại từ Phi Hồ Hình tiến nhập Hà Đông. Dùng cách vây Ngụy cứu Triệu, tấn công ổ của quân Tùy!
Hai con mắt của Đậu Kiến Đức dần sáng lên. Chủ lực của quân Tùy tại Hà Bắc, Hà Đông tất nhiên trống rỗng. Cho dù không đoạt được thành Thái Nguyên, nhưng cũng có thể quấy rấy Hà Đông. Bức bách Dương Nguyên Khánh phải rút quân về giải vây. Y vội đứng lên nói:
- Kế này của tiên sinh rất hay, sao ta lại không nghĩ tới chứ?
Khổng Đức Thiệu mỉm cười nói:
- Không phải là Vương gia không nghĩ tới. Mà là kỵ binh của chúng ta quá ít, chỉ có ba vạn kỵ binh. Chấp hành nhiệm vụ lần này cần kỵ binh, ít nhất là hai vạn. Vương gia có dám đặt tiền cược này hay không?
Đậu Kiến Đức trầm tư một lúc lâu, y rốt cuộc cắn răng một cái nói:
- Không vào hang hổ sao bắt được hổ con. Ta quyết định đặt cược ba vạn kỵ binh vào ván bài này. Người đâu, gọi Cao Nhã Hiền tới gặp ta.
Buổi sáng, ở lều lớn đại doanh, Dương Nguyên Khánh triệu tập hơn mười tướng lĩnh trọng yếu thương nghị quân vụ. Lúc này, một gã thân vệ đứng ở cửa bẩm báo:
- Thưa tổng quản, thám báo có quân tình khẩn cấp. Một nhánh kỵ binh quân địch khoảng ba mươi ngàn người sáng sớm vừa mới ra khỏi doanh, đi về hướng Nam.
Tin tức này khiến cả lều vang lên tiếng nghị luận. Lông mày Dương Nguyên Khánh nhăn lại. Đại chiến sắp bắt đầu, bất kỳ hành động nào của song phương đều rất là nhạy cảm. Ba mươi ngàn kỵ binh đi về hướng Nam?
Dương Nguyên Khánh biết kỵ binh của Đậu Kiến Đức cũng không nhiều. Ba vạn kỵ binh không phải toàn bộ nhưng ít ra cũng là hơn phân nửa lực lượng kỵ binh của y. Đậu Kiến Đức dám phái đi số lượng kỵ binh nhiều như vậy, chắc chắn không phải làm việc vô ích. Đây chắc hẳn là chiến thuật trọng yếu của y.
Chẳng lẽ là đi đối phó với quân đội của Từ Thế Tích. Nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng. Đội thuyền của Từ Thế Tích ly khai huyện Chương Nam còn có ba bốn ngày lộ trình. Nếu muốn phái binh trợ giúp, cũng không cần số lượng kỵ binh nhiều như vậy.
- Tổng quản, chả lẽ bọn họ muốn quấy nhiễu phương Bắc, công kích hậu phương của chúng ta.
Lý Tĩnh ở một bên thấp giọng nói.
Một câu nhắc nhở Dương Nguyên Khánh. Hắn bước nhanh đi tới trước sa bàn. Sa bàn trước mắt tạo cho hắn một cảm giác trực quan. Hậu phương của hắn bất luận là huyện Dịch, U Châu, hay Phi Hồ Hình đều có quân đội canh gác. Nhưng quân đội cũng không nhiều. Nếu bị đánh lén thì khó mà giữ được.
Tần Quỳnh đứng một bên nói:
- Ty chức cũng tán thành cách nghĩ của Lý Tư Mã. Đậu Kiến Đức rất có thể đánh lén hậu phương của ta. Nhưng kỵ binh công thành bất lợi. Ty chức thấy mục tiêu của bọn họ rất có thể là Hà Đông.
Dương Nguyên Khánh gật đầu. Binh lực ở Hà Đông hiện nay khá ít. Giờ công kích nơi đó là lựa chọn tốt nhất của Đậu Kiến Đức. Mặc kệ Đậu Kiến Đức có phải đánh lén hậu phương của hắn không, hắn đều phải đề phòng.
Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:
- Nhanh truyền Ưng lệnh cho Ngưu Tiến Đạt ở quận Thượng Cốc cùng Lý Hải Ngạn quận Hằng Sơn, ra lệnh cho bọn họ phòng ngự đánh lén, không được coi thường.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Dương Nguyên Khánh còn đưa một chiếc lệnh tiễn cho Á Tướng Cao Tử Khai:
- Cao tướng quân suất một vạn kỵ binh, lập tức chạy về quận Thượng Cốc hiệp trợ Ngưu tướng quân phòng ngự đánh lén.
Tình hình bên kia, Dương Nguyên Khánh cũng không lo lắng. Bên kia có ba nghìn quân đội nghiêm giữ Thổ Môn Quan. Đủ để phòng ngự mấy vạn quân địch công kích. Mấu chốt là quận Thượng Cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...