Nguồn: Mê truyện
Liễu Khánh ngồi trong lều lớn chậm rãi uống trà. Trong lòng đang nghĩ đến lối thoát. Cái tên Liễu Khánh này đã mang tội danh hành thích vua trong lịch sử, gã không thể quay lại được nữa. Quay về triều đình cũng không thể dung tha cho gã. Nếu có thể thay tên đổi họ thành một phú ông giáu có, thì đó đã là phúc lớn của gã rồi.
Năm đó khi gã đổi tên thành Liễu Khánh nhận nhiệm vụ này, gã đã biết sẽ có kết quả này. Gã là người đã trải qua cái chết mấy lần nên gã không sợ chết. Gã chỉ hy vọng tổng quản có thể cam kết sẽ cho con trai gã một tiền đồ, có như vậy gã chết cũng không tiếc.
Liễu Khánh thở dài, chắp tay bước ra trước lều, nhìn mặt trời đỏ rực phía xa, trong lòng có cảm giác vắng vẻ không thể nói nên lời.
Đúng lúc này, xa xa vọng lại tiếng la hét - giết. Liễu Khánh sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy? Ngay sau đó một binh sĩ chạy như bay tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Liễu trường sử, Vũ Văn Trí Cập xuất quân tiến sát đại doanh rồi.
Liễu Khánh thất kinh, Vũ Văn Trí Cập làm sao biết được kế sách của ta? Tình thế đảo ngược, gã đã nhìn thấy vô số binh sĩ tiến sát doanh trại, rất nhiều lều trại đã bị đốt, khói đặc bầu trời. Binh sĩ của gã không phòng bị, bị giết chết hoảng sợ tháo chạy.
Liễu Khánh quyết định thật nhanh:
- Truyền lệnh ta, rút vào trong thành.
Liễu Khánh xoay người nhảy lên ngựa, đem theo hàng trăm người tháo chạy vào trong thành. Nhưng lúc này cửa thành đã đóng lại, trên thành vô số binh sĩ đứng, bất an nhìn lều trại xa xa bị thiêu rụi.
- Mau mở cửa thành.
Liễu Khánh đứng dưới thành hết lớn. Lúc này Vũ Văn Hóa Cập cũng chạy lên thành, giương mắt nhìn biến cố trước mặt. Gã nghe thấy tiếng Liễu Khánh bên dưới thành, liền ra lệnh:
- Mở thành.
Cửa thành mở ra, Liễu Khánh vội vàng chạy vào trong thành, cửa thành lập tức ầm ầm đóng lại, mặc kệ binh sĩ tới sau kêu gọi, cửa thành cũng không mở ra nữa.
- Trưởng sử, xảy ra chuyện gì?
Vũ Văn Hóa Cập chạy xuống thành hỏi lớn:
- Bẩm chủ công, Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham câu kết mưu phản, bọn chúng đã hành động trước.
Vũ Văn Hóa Cập ngây dại một hồ. Gã tức giận giậm chân:
- Đồ ngu xuẩn, muốn hại chết ta sao?
Lúc này ngoài thành là một mớ hỗn loạn. Binh sĩ của Vũ Văn Trí Cập tay quấn vải trắng, hung ác dị thường. Giết đội quân của Vũ Văn Hóa Cập khiến chúng kêu khóc cả ngày chạy toán loạn. Còn Tư Mã Đức Kham đóng quân ngoài cửa Nam cũng nghe được tin tức, huynh đệ Vũ Văn nảy sinh nội chiến, đây là cơ hội hiếm có. Tư Mã Đức Kham không đợi đến tối lập tức xuất quân đến vây đánh cửa Nam.
Cuộc nội chiến của huynh đệ Vũ Văn nhìn có vẻ như là ngẫu nhiên, phát sinh hàng loạt những sự việc sai trái khiến huynh đệ hiểu lầm. Nhưng xuyên qua hình tượng để nhìn bản chất thì sẽ phát hiện ra cuộc nội chiến giữa huynh đệ Vũ Văn là tất yếu xảy ra. Nguyên nhân căn bản vẫn là việc phân chia tài sản không công bằng, bao gồm việc Tư Mã Đức Kham tạo phản cũng thế. Bọn chúng liên kết lật đổ Tùy đế Dương Quảng, sau cùng lại bị Vũ Văn Hóa Cập độc chiếm mất lợi ích.
Sự oán hận và bất mãn giữa bọn họ tích lũy ngày càng nhiều và đã đạt đến đỉnh điểm, mà tiền đồ u ám càng khiến họ cảm thấy tuyệt vọng. Lúc này, Liễu Khánh quyết định hạ thủ diệt trừ Vũ Văn Trí Cập, châm ngòi nổ cho mâu thuẫn giữa họ. Một khi chiến tranh cũng bùng phát, thì cũng là lúc sự hiểu lầm đó mãi không thể nói rõ với nhau được nữa.
Thị trần Kỳ đã nổ ra một loạt các cuộc nội chiến. Ủng hộ Vũ Văn Hóa Cập, Trần Lăng đã dẫn ba mươi ngàn quân phát động tấn công quân của Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham. Hơn bảy mươi ngàn quân hỗn chiến ở cánh đồng hoang ngoài thành, cờ bay phấp phới, bụi bay mù mịt, tiếng kêu hét vang trời.
Trên thành, hàng trăm đại thần và hàng chục ngàn binh sĩ đứng nhìn đại chiến nơi xa xa. Ánh mắt mỗi người đều ngập tràn lo lắng. Thực ra lúc này, nếu như Vũ Văn Hóa Cập chịu đưa một trăn ngàn quân ra ngoài tham chiến thì gã tất sẽ chiến thắng, nhưng Vũ Văn Hóa Cập sống chết không chịu. Lúc này, một trăm ngàn quân là sức mạnh cuối cùng đảm bảo sinh mệnh cho gã.
Cuộc chiến đã gần hai canh giờ, quân đội hai bên tử thương nghiêm trọng. Đội quân của Vũ Văn Trí Cập dần dần chống đỡ không nổi. Lúc này Liễu Khánh lo lắng nhất là đội quân của Lý Mật ở hai mươi dặm bên ngoài thành. Bọn họ bạo phát hỗn chiến thế này, Lý Mật làm sao có thể không biết, cơ hội này làm sao ông ta không nắm được chứ?
Trong lòng Liễu Khánh muôn phần lo lắng, y cũng không ngờ sự việc lại diễn ra tới bước này. Y vốn tính toán rất chu toàn, trước tiên giết Vũ Văn Trí Cập để chiếm uy quyền, sau đó giết Tư Mã Đức Kham và sau cùng là Vũ Văn Hóa Cập để chiếm lĩnh toàn bộ binh quyền. Nhưng không biết sao liên tiếp xảy ra vấn đề khiến hình thành cục diện hỗn chiến này.
Liễu Khánh biết nếu còn tiếp tục thì cuối cùng tất cả đều sẽ chết hết. Y vội vàng tiến lên trước nói với Vũ Văn Hóa Cập:
- Chủ công, hay là xuất quân đi. Nếu cứ tiếp tục chém giết, ty chức e là Lý Mật sẽ thành ngư ông đắc lợi.
Vũ Văn Hóa Cập tuy trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng gã cũng biết rằng nếu Lý Mật xuất quân đột kích thì tất cả mọi người đều hết đời. Nhưng quan trọng hơn là gã cũng đã nhìn thấy quân của Vũ văn Trí Cập không còn chống đỡ nổi nữa. Nếu lúc này xuất binh gã sẽ được lời lớn.
Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu, cuối cùng hạ lệnh:
- Truyền lệnh ta, xuât quân tiêu diệt Vũ Văn Trí Cập.
Cửa thành ầm ầm mở ra, tám ngàn quân từ trong thành xông ra, lao thẳng về phía đội quân của Vũ Văn Trí Cập.
Điều lo lắng của Liễu Khánh quả không sai. Ở cách kênh Thông Tế trăm dặm về phía Bắc, một cầu phao quân dụng đã được ráp thành. Lý Mật đích thân dẫn tám mươi ngàn đại quân đang nhanh chóng vượt cầu phao, hướng về phía huyện Kỳ. Lý Mật đã lập một loạt trạm gác ngầm ở vùng lân cận huyện Kỳ. Khi nhận được tin huynh đệ Vũ Văn nội chiến, ông ta lập tức điều binh tới.
Đội quân của Lý Mật và Vũ Văn Hóa cập đã từng giằng co nhau suốt một mùa đông, ông ta vẫn luôn lo lắng quân đội của mình không đánh lại được quân của Vũ Văn Hóa Cập. Tuy bản thân Vũ Văn Hóa Cập rất ngu xuẩn, nhưng đội quân trong tay gã lại rất tinh nhuệ, nên Lý Mật rất sợ. Cả một mùa đông ông ta không dám coi thường phát động tiến công. Lý Mật cũng biết rằng, mẫu thuẫn giữa Vũ Văn Hóa Cập và Tư Mã Đức Kham rất lớn, và mâu thuẫn đó sớm muộn cũng sẽ bạo phát. Ông ta nhẫn nại chờ thời cơ, và đến hôm nay cuối cùng cơ hội cũng đã đến.
- Ngụy công, chúng ta bắt được một kẻ đào ngũ.
Mười mấy binh sĩ áp tải đến hai kẻ đào tẩu, quỳ gối trước mặt Lý Mật. Lý Mật nghiêng người hỏi chúng:
- Các ngươi là bộ hả của ai? Vì sao lại đào tẩu?
Hai tên đó nơm nớp o sợ đáp:
- Chúng tôi là bộ hạ của Vũ Văn Hóa Cập. Quân đội của Vũ Văn Trí Cập đột nhiên đánh tới, mọi người đều chưa kịp chuẩn bị nên tháo chạy toán loạn, muốn vào thành nhưng cổng thành đã đóng, chúng tôi đành chạy về quê nhà.
Ánh mắt Lý Mật sáng rực lên, thì ra là huynh đệ Vũ Văn nội chiến, đây quả là ông trời giúp ông ta:
- Truyền lệnh ta, hành quân nhanh hơn.
Tám mươi ngàn Ngụy quân hùng mạnh tiến về thị trấn huyện Kỳ.
Thị trấn huyện Kỳ đã thành một mớ hỗn loạn. Đội quân của Vũ Văn Hóa Cập đã xuất hiện ở cách ba dặm bên ngoài thành, có thể nhìn thấy rõ ràng đội quân áp đảo đang tiến đánh về hướng thị trấn. Việc chém giết bên ngoài thị trấn đã ngừng lại, binh sĩ của Vũ Văn Hóa Cập muôn phần sợ hãi, bỏ chạy toán loạn.
Đây là kiểu tranh chấp mang tính điển hình, ngư ông đắc lợi. Huynh đệ Vũ Văn nội chiến dẫn đến Lý Mật chỉ việc đứng khoanh tay gặt hái thành quả.
Bên trong thành người người phân tán. Vũ Văn Hóa Cập đã không thể xem xét đến vợ con gã. Dưới sự xả thân bảo vệ của đội thân binh, gã liều mạng lao ra cổng thành, phi ngựa tháo chạy về hướng Giang Đô. Rất nhiều quan viên cũng nhân cơ hội này tháo chạy khỏi thị trấn, bất kể nơi mà họ chưa biết sẽ như thế nào. Không tới một khắc sau, tám mươi ngàn đại quân áp đảo đã đánh tan thị trấn huyện Kỳ nhỏ bé.
Trong hành cung, thiếu đế Dương Đàm và Tiêu Thái hậu bị đám quân lính của Lý Mật bắt ngồi ở long tháp. Lý Mật nét mặt tươi cười bước vào hành cung, sở dĩ gã muốn tiến binh đánh Vũ Văn Hóa cập chính là muốn đoạt được Dương Đàm và Tiêu Thái hậu. Như thế ông ta càng có thể dựa vào Thiên Tử để lấy tài sản của các chư hầu. Lý Mật cũng là người xuất thân trong giới quý tộc Quan Lũng. Trong lòng ông ta biết rõ, ông ta không thể lấy thân phận của kẻ loạn phỉ để đăng cơ, ông ta bắt buộc phải giống như Dương Nguyên Khánh trở thành Giám quốc nhiếp chính vương. Sau khi đạt được địa vị chính thống mới mưu cầu đăng cơ, mà tuyệt đối không thể trực tiếp xưng đế. Bọn Lý Uyên, Vương Thế Sung cũng đều đi theo con đường như thế. Đây là yêu cầu chính trị.
Cũng chính vì như thế này ông ta mới bằng lòng thuần phục vua Hoàng Thái, nhận là Tùy thần. Nhưng đáng tiếc là Vương Thế Sung bóp nghẹt mộng đẹp của ông ta, khiến ông ta rơi vào Lạc Dương và trở thành bong bóng. Bây giờ ông ta có được Hoàng trưởng tôn Dương Đàm và Tiêu thái hậu, điều này khiến Lý Mật vui mừng quá đỗi. Lúc này vua Hoàng Thái của Lạc Dương đối với ông ta mà nói đã không còn quan trọng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...