Nguồn: Mê truyện
Bên trong lều, Tư mã Đức Kham nói với mọi người:
- Ta vừa nhận được một thông tin, Dương Nguyên Khánh đã chiếm được U Châu, lại còn đánh bại mười vạn quân của Đậu Kiến Đức ở huyện Trác. Dương Nguyên Khánh càn quét Hà Bắc chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Hắn đã dựa vào Tùy mà đứng vững. Chúng ta giết chết Dương Quảng, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ta đã giết hại ý nguyện muốn lấy lòng thiên hạ của chúng ta. Mà tên Vũ Văn Công ngu ngốc bất tài của chúng ta, tham tài háo sắc, y đâu phải đối thủ của Dương Nguyên Khánh thì tất nhiên sẽ thất bại thảm hại trong tay Dương Nguyên Khánh. Con người này chúng ta không tin được, mọi người thử nghĩ xem, liệu chúng ta còn lối thoát nào không?
Trong lều, mười mấy tướng lĩnh đều là thân cận của Tư mã Đức Kham, trực tiếp tham gia bạo loạn trong cung, bức tử Dương Quảng đều có phần của bọn họ. Trong lòng mọi người vô cùng sợ hãi, tinh thần hoảng loạn. Có người thì muốn đầu hàng Lý Mật, có người lại nói đi đầu hàng Đỗ Phục Uy, cũng có người muốn đầu hàng Vương Thế Sung.
- Mọi người yên lặng.
Phó tướng Triệu Hành Xu la lớn. Gã biết rằng Tư mã Đức Kham tất nhiên đã có phương án rồi nên mới tập trung mọi người lại. Gã nói với Tư mã Đức Kham:
- Xin tướng quân hãy nói cho chúng tôi biết, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Tư Mã Đức Kham gật gật đầu, nói:
- Bây giờ chúng ta đầu hàng bất cứ ai thì chúngđều dùng chúng ta để đi lấy lòng Dương Nguyên Khánh. Con đường sống duy nhất của chúng ta là mai danh ẩn tích, trú ẩn ở nơi nào đó tại Giang Nam hoặc Lĩnh Nam, sống những ngày phú ông giàu có, hưởng thụ phần còn lại của cuộc đời, mọi người thấy thế nào?
Mọi người đều gật đầu, đây quả thực là một phương án rất tốt. Mọi người đều đã từng sống những ngày dưới lưỡi gươm đao, vì muốn được thăng quan phát tài, nhưng lại thành thăng quan vô vọng. Giờ phát tài để làm ông nhà giàu cũng thật tuyệt vời. Nhưng làm thế nào phát tài, đây mới là vấn đề then chốt. Mọi người cùng hướng về phía Tư mã Đức Kham với ánh mắt chờ đợi.
Tư Mã Đức Kham thấy mọi người đều bị lay động bời lời nói của mình bèn hạ giọng nói:
- Ta nghĩ mọi người chắc đều có không nhiều. Vũ Văn Hóa Cập đã lấy số châu báu trong thuyền lớn chuyển sang đầy mấy trăm thuyền nhỏ, tất cả đều được cất giấu ở trong thị trấn Kỳ, dĩ nhiên đều đã bị Vũ Văn Hóa Cập độc chiếm hết. Ta thấy ít nhất một nửa trong số này nên thuộc về chúng ta. Ý của ta là chúng ta hãy đoạt lại số châu báu thuộc về chúng ta. Mọi người đều được phân phát, sau đó chúng ta tự tìm đường thoát. Có được số cháu báu này trong tay, quãng đời còn lại chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý. Mọi người thấy thế nào? Có làm hay không?
- Làm.
Mọi người cùng đồng thanh hô lên, trong ánh mắt đều lộ lên vẻ hưng phấn, kích động. Tư Mã Đức Kham liền “hừ” một tiếng, thấp giọng nói:
- Ta đã vạch kế hoạch cả rồi. Đêm nay chúng ta sẽ đem quân đi. Từ Tây Môn tấn công vào huyện Kỳ, cướp lại châu báu cung nữ. Sau đó Tây Môn cấp tốc rút quân, tìm một nơi nào đó phân chia số tiền và cung nữ, rồi chúng ta giải tán.
Mọi người hưng phấn một cách khác thường, nóng lòng muốn thử xem sao. Tư Mã Đức Kham đem đến mười mấy cái bát to, rót đầy rượu, mọi người cùng cắt vào ngón tay trỏ và mỗi bát rượu đều có một chút máu tươi. Mọi người cùng nâng lên uống một hơi cạn sạch, rồi vung tay ném vỡ bát.
Các tướng lĩnh đền đem mộng phát tài về lều mình. Tư Mã Đức Kham và Triệu Hành Xu còn lưu lại tiếp tục bàn tính chi tiết. Không khí trong doanh trại bắt đầu khẩn trương hơn lên.
Trong số mười mấy tướng lĩnh tham gia cuộc thảo luận, đạo sư Vũ Văn là người có trình độ không cao. Gã tuy cũng mang họ Vũ Văn, nhưng không hề có chút liên quan gì đến Vũ Văn Hóa Cập. Gã chỉ là con cháu của Vũ Văn Thái - một gã gia tướng mà thôi. Gã lo lắng trở lại lều của mình, ngồi yên tĩnh nửa ngày, sau cùng gã khẽ rít lên trong miệng, gọi một cận vệ tới, nói nhỏ với y vài câu.
Tên cận về gật gật đầu, lặng lẽ rút khỏi lều, đi về hướng lều lớn trong doanh trại. Ở trong lều lớn Liễu Khánh đang thay Vũ Văn Hóa Cập chỉnh sửa tấu chương. Vũ Văn Hóa Cập thân là thượng thư đại thần lệnh tổng lý chính vụ nhưng gã chỉ biết nghe một chút chuyện triều chính, cũng không biết phát biểu ý kiến, sau cùng đem tấu chương tới cho phụ tá Liễu Khánh phê duyệt.
Trong lều, ngoài Liễu Khánh ra còn có nhị đệ Vũ Văn Sĩ Cập của Vũ Văn Hóa Cập. Y bị huynh trưởng phong làm Nội sử lệnh, nhưng thực chất cả ngày chẳng có việc gì. Thời gian này tâm tính y rất không tốt, từ việc Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua hậu, người vợ là Nam Dương công chúa bắt đầu bất hòa với y. Nguyên cả một mùa đông, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy, con trai Vũ Văn Thiền Sư cũng ở cùng với mẹ mà không đề ý tới y, điều này khiến cho tâm trí Vũ Văn Sĩ Cập cực kỳ đau khổ. Quan hệ giữa y và Liễu Khánh rất tốt, thường xuyên tìm nhau nói chuyện phiếm.
- Hôm nay có một tin truyền đến, Dương Nguyên Khánh đã chiếm được U Châu, Đậu Kiến Đức cũng thất bại ở huyện Trác. Liễu huynh, tin này có thể là rất bất lợi.
Liễu Khánh buông bút, khẽ cười đáp:
- Huynh muốn nói chủ công và Đậu Kiến Đức cùng liên minh sao?
Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu, thở dài nói:
- Ban đầu Đậu Kiến Đức tỏ thái độ không tốt, nói là có thể thương lượng, nhưng lại trả lời không rõ ràng. Bây giờ gã bị đánh bại ở quận Trác. Tự thân khó bảo toàn, càng không thể xuất bình giúp chúng ta. Bây giờ đã sắp mùa xuân, trận quyết đấu với Lý Mật cũng sắp đến. Khí thế của binh sĩ chúng ta suy yếu, liệu có phải là đối thủ của Lý Mật không?
Liễu Khánh trầm ngâm một hòi rồi nói:
- Hôm qua ta có nói chủ công tản ra phía nam một trăm dặm, cố gắng kéo dài trận quyết đấu với Lý Mật. Chỉ cần lui một tháng, thì cơ hội sẽ đến với chúng ta.
- Vì sao?
Vũ Văn Sĩ Cập không hiểu nổi hỏi lại.
Liễu Khánh cầm ly trà lên cười đáp:
- Sĩ Cập huynh cho rằng Đậu Kiến Đức không địch lại Dương Nguyên Khánh thì sẽ tản ra đâu?
Vũ Văn Sĩ Cập nhíu mày, y vừa định mở miệng thì bên ngoài có binh sĩ bẩm báo:
- Khởi bẩm tiên sinh, Tướng quân Vũ Văn đạo sư cử người đến, nó có việc gấp cần cấp báo.
- Cho y vào.
Trong giây lát. Thân binh của Vũ Văn đạo sư bước vào trong lều, quỳ một chân bẩm báo:
- Tướng quân nhà tôi nói tôi bẩm báo tiên sinh, Tư Mã Đức Kham đêm nay sẽ phát động bạo loạn, tập kích hành cung huyện Kỳ, cướp đoạt châu báu cung nữ, bọn họ đã thương lượng đưa ra quyết định rồi.
Tin tức ngoài ý muốn này khiến Liễu Khánh và Vũ Văn Sĩ Cập hết sức kinh ngạc. Liễu Khánh vội vàng hỏi:
- Chuyện này từ khi nào?
- Vừa mới xong.
Tướng quân nhà tôi vừa họp bàn trở về. Đều là gia tộc Vũ Văn, nên không đánh lòng phản bội chủ công. Tình hình rất cấp bách, mong chủ công nhanh chóng quyết định.
Liễu Khánh gật gật đầu:
- Ta biết rồi. Ngươi mau trở về trước, báo cho tướng quân Vũ Văn, lòng trung của ông ta, ta nhất định bẩm báo chủ công, sẽ không bạc đãi ông ta.
Tên thân binh hành lễ rồi lui về. Vũ Văn Sĩ Cập nhíu đôi lông mày nói:
- Liễu huynh, huynh cho rằng điều này có thật không?
- Ta nghĩ chắc là thật. Tư Mã Đức Kham vốn là kẻ vì lợi mà tạo phản. Hiện tại y vớt không được một chút may mắn nào nữa nên trong lòng phẫn nộ có thể hiểu. Ban đầu ta đã khuyên chủ công đoạt lấy quân quyền của y nhưng chủ công chần chừ không quyết, bây giờ tai họa ập đến rồi.
Trong lòng Liễu Khánh có chút tiếc nuối, đứng dậy nói:
- Bây giờ ta phải lập tức vào thành bẩm báo chủ công, hôm khác sẽ nói chuyện với Sĩ Cập huynh.
Liễu Khánh vội vã bước đi. Vũ Văn Sĩ Cập thở dài, kỳ thực y muốn đi đầu quân cho quân Đường, dựa vào quan hệ của y với Lý Uyên, Lý Uyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi y. Nhưng y lại không bỏ được vợ, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm.
- Cái gì?
Vũ Văn Hóa Cập nhảy dựng lên, nối giận nói:
- Ta đã thành tâm đối đãi với y, vậy mà y dám cướp tài sản của ta, y chán sống rồi sao?
Liễu Khánh vội vàng khuyên nhủ:
- Chủ công bớt giận, xin nghe ty chức một câu.
Vũ Văn Hóa Cập từ từ ngồi xuống, có nến cơn giận nói:
- Ngươi nói đi, chuyện gì?
Ty chức muốn nói, có thể nhân cơ hội này vây đánh một mẻ toàn bộ quân Tư Mã Đức Kham.
- Điều này không cần ngươi nói. Ta sớm đã muốn giất chết y, nhưng Trí Cập luôn thỉnh cầu thay y.
Đến đây Vũ Văn Hóa Cập nhíu mày, y nhớ tới người uynh đệ Vũ Văn Trí Cập có mối quan hệ rất tốt với Tư Mã Đức Kham. Chuyện này không phải cũng có quan hệ tới huynh đệ sao?
Liễu Khánh hiểu ý đồ của gã, thập giọng nói”
- Rất khó nói tam công tử có tham gia hay không. Nếu chủ công không yên tâm, có thể nhốt tam công tử lại trước. Việc này chủ công có thể giao cho ty chức làm. Ta chỉ cần lên kế hoạch nhỏ, sẽ có thể bắt cả một mẻ lưới.
Vũ Văn Hóa Cập vốn là người không có chủ kiến. Nghe Liễu Khánh nói thế, gã lập tức giao cho Liễu Khanh kim bài điều binh:
- Tất thảy nhờ vào tiên sinh.
Trước mắt một trăm ngàn quân của Vũ Văn Hóa Cập được chia thành 4 đội quân. Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Trí Cập và Trần Lãng, mội người nắm giữ một đội ba mươi ngàn quân. Tư Mã Đức Kham nắm giữ mười ngàn quân còn lại. Mà Liễu Khánh có được kim bài điều binh thì cũng chỉ là ba mươi ngàn quân của Vũ Văn Hóa Cập.
Liễu Khánh bước nhanh ra khỏi văn miếu hành cung đại điện, khi tới quảng trường thì vừa lúc gặp phải Bùi Uẩn. Bùi Uẩn hiện bị phong làm Thượng thư Tả phó xạ. Cũng giống như các quan viên khác, hàng ngày đều không có việc gì. Hầu hết thời gian đều chỉ đi loanh quanh trong thị trấn. Ở trong thị trấn họ được tự do, nhưng không ra khỏi thị trấn một bước.
Liễu Khánh và Bùi Uẩn đi qua mặt nhau, tuy rằng cả hai đều không ai nói gì nhưng nhanh chóng trao đổi ánh nhìn. Bùi Uẩn bước đi chậm lại, cho tới khi Liễu Khánh rời khỏi hành cung, Bùi Uẩn mới không chút do dự đi theo hướng cửa đông của hành cung.
Liễu Khánh tuy rời khỏi hành cung nhưng lại không ra khỏi thành mà quay trở về nhà mình. Nhà y ở phía tây thị trấn, đó là một ngôi nhà nhỏ với diện tích chỉ một mẫu. Trong thị trấn nhỏ này không có những nhà giàu tường cao, cũng không có những nô lệ bầy đàn. Từ Tướng quốc cho đến quan thất phẩm đều ở tại những ngôi nhà nhỏ với tường vây thấp lè tè, với bốn, năm gian nhà ngói, phía sau còn có mảnh đất trống để trồng rau.
Liễu Khánh lại đang ở cùng một tỳ thiếp. Liễu Khánh về tới nhà thì tỳ thiếp bước ra nghênh đón, vui mừng nói:
- Lão gia về sớm thế?
- Ừ, ta đợi một người
Liễu Khánh bước vào ngồi xuống thì người vợ bé đem một chén trà tới. Cô ả họ Khương, là người Giang Đô. Trước kia là một ca kỹ ở Giang Đô, sau lọt vào mắt Liễu Khánh và trở thành tỳ thiếp.
Khương thị đặt chén trà xuống bàn, có phần bối rối nói:
- Lão gia, em trai thiếp muốn mượn một chút tiền.
- Sao cậu ta lại muốn mượn tiền nữa, vậy chưa đủ sao?
Liễu Khánh có chút không vui. Khương thị có một người em trai, là một tên du côn ở Giang Đô, cả ngày chơi bời lêu lổng, gây sự. Liễu Khánh đã sắp xếp cho y làm thị vệ trong cung, nhưng không ngờ sau khi làm thị vệ y càng như cá gặp nước, cả ngày theo đám thị vệ ra ngoài uống rượu, đánh bài, chơi gái. Mỗi lần thua hết tiền đều chạy đến tìm chị xin. Không chỉ có thế, y còn hàng loạt các khoản nợ khác đều do chị y trả thay. Lâu ngày đã bị Liễu Khánh phát hiện nên không cho Khương Thị quản lý tiền nữa.
Thấy chồng nổi giận, Khương thị không dám hé răng nữa, cúi đầu bước ra ngoài. Liễu Khánh không đành lòng, nói
- Vậy thì đưa thêm cho nó hai mươi xâu tiền, nói với nó, không còn lần nào nữa đâu.
- Vâng.
Khương thị lui khỏi phòng khác. Lúc này, ngoài cửa lớn có tiếng đập cửa, thị cho là em trai tới, vội vàng ra mở cửa. Nhưng không ngờ đó là Tướng quốc Bùi Uẩn. Thị sửng sốt, lập tức phản ứng lại:
- Tướng quốc tới tìm lão gia nhà tôi sao?
Bùi Uẩn gật gật đầu:
- Liễu tiên sinh có nhà không?
Liễu Khánh đã từ nhà trong bước ra, chắp tay chào Bùi Uẩn, nói:
- Bùi tướng quốc, mời đi bên này.
Bùi Uẩn bước vào bên trong, Liễu Khánh liền đóng cửa lại, lấy kim bài điều binh đặt lên bàn, cười nói:
- Báo cho tướng quốc một tin tốt lành.
Bùi Uẩn liền vui mừng kinh ngạc nói:
- Y đưa cho ngươi kim bài điều binh sao?
- Nghĩa là có cơ hội phía chúng ta.
Khương thị đang pha trà trong bếp, bỗng một bóng đen thình lình bước vào, dọa thị. Nhìn kỹ lại thì ra là em trai thị Khương Ngọc Lang. Thị cau mày nói:
- Sao ngươi lại trèo tường vào? Không dám đường hoàng gõ cửa vào sao?
Khương Ngọc Lang chỉ khoảng hai mươi tuổi. Ngay từ khi chị y còn là ca kỹ ở quán rượu thì y đã nhiễm một thói xấu, nhậu nhẹt cờ bạc gái gú, không có không được. Bây giờ làm thị vệ thì chuyện cờ bạc càng như là sinh mệnh Y. Y lại thiếu nợ bài bạc, bây giờ bị bọn thị vệ bắt nợ, y đành tìm chị gái mượn tiền.
Khương Ngọc Lang cợt nhả nói:
- Tỷ tỷ, lần sau nhất định sẽ gõ cửa. Tiền ở đâu?
- Tiền trên bàn, người tự đi lấy đi.
Khương Ngọc Lang nhìn thấy trên bàn có một cái túi vải, vội vàng mở ra, thấy bên trong chỉ có hai mươi xâu tiền, y lập tức thay đổi sắc mặt:
- Tỷ, chỉ có hai mươi xâu tiền, làm sao đệ trả nợ?
Vẻ mặt y buồn rầu, năn nỉ:
- Lôi thị vệ đã nói, nếu hôm nay lại kông trả tiền, gã sẽ lấy mạng đệ. Tỷ tỷ, tỷ không thể nhắm mắt nhìn đệ bị người ta giết chết chứ?
Khương Thị thở dài, lấy trâm cài trên đầu và vòng vàng trên cổ tay, ngón tay tháo xuống đưa cho y.
- Ta chỉ có thế này. Những tưởng cho ngươi làm thị vệ sẽ thay đổi tốt hơn, ai ngờ ngươi càng ngày càng …. Thôi, người quay về Giang Đô đi.
Khương Ngọc Lang đâu cần nghe những lời khuyên của tỷ tỷ. Y nhìn chằm chằm vào đôi vòng vàng, mắt sáng lên. Bây giờ vàng cực kỳ đáng giá, một lạng vàng có thể đổi trăm xâu tiền tiền, chỗ vàng này ít nhất bảy, tám lạng. Y cầm số vàng, bĩu môi nhìn phòng bên cạnh, cười nham hiểm:
- Tỷ, trong phòng là ai vậy?
- Haiz, ngươi nghĩ gì vậy? Là tỷ phu ngươi về, còn có Bùi tướng quốc đang ngồi bàn việc. Người mau đi đi.
Khương Ngọc Lang nghe nói Liễu Khánh ở nhà, sợ đến phát khiếp, liền xoay người chạy đi. Nhưng vừa chạy tới cửa, bỗng nhiên cảm thấy không hợp lý. Liễu Khánh và Bùi Uẩn không phải là địch thủ sao? Sao lại ngồi cùng nhau? Y càng nghĩ càng sinh nghi. Lợi dụng lúc tỷ tỷ chưa tới, y đứng lại cửa sổ phía sau nghe trộm.
- Nếu Vũ Văn Hóa Cập đã đồng ý hạ thủ, thì nhất định phải loại bỏ Vũ Văn Trí Cập trước, sau đó mới giết Tư Mã Đức Kham.
- Nhưng ta có chút không yên tâm về Trần Lăng. Gã là lão bộ hạ của Vũ Văn Thuật. Nếu thái độ của gã quanh co thì vấn đề có phần phức tạp đấy. Tướng quốc có thể đi khuyên nhủ gã không?
- Ta có thể thử, dẫu sao Trần Lăng là người trung thành, chỉ cần gã hiểu ta vì đại nghĩa, ta tin gã sẽ đứng về phía chúng ta.
- Vậy tốt rồi, chúng ta phân công hành động. ta đi giết Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham, còn tướng quốc đi nói thuyết phục Trần Lăng.
Ngoài cửa sổ, Khương Ngọc Lang trợn tròn con mắt lên, y nhìn thấy bên cạnh bức tường sau vườn có một cây nhỏ, liền trèo lên cây, nảy qua tường mà đi.
Vũ Văn Trí Cập được phong làm hữu truân vệ đại tướng quân kiêm binh bộ thượng thư, thống lĩnh gần ba vạn quân, đóng quân ở ngoài thành tây. Lúc này là giữa trưa, Vũ Văn Trí Cập đang ngồi một mình trong lán buồn bực uống rượu. Trong lòng gã đang bất mãn với người anh Vũ Văn Hóa Cập. Lúc trước theo ý nguyện của cha gã là gia tộc Vũ Văn tạo phản ở quận Đơn Dương, lập quốc xưng đế. Nhưng sau cùng lại biến thành ủng hộ lập nên Đại Tùy. Anh trai gã chỉ làm tể tướng, điều này khác xa so với ý nguyện của cha gã.
Gã không chỉ một lần khuyên anh giết chết Tùy đế, tự lập đăng cơ làm đế, nhưng đại ca gã cứ sợ này sợ kia, nói sợ ném chuột vỡ đồ, sợ tướng sĩ bất mãn, sợ đại thần phản đối, điều này khiến trong lòng Vũ Văn Trí Cập buồn chán. Gã biết đại ca gã một lòng tin phục lời nói của Liễu Khánh, không dám đăng cơ xưng đế. Điều này càng khiên Vũ Văn Trí Cập hận Liễu Khánh.
Nếu đại ca không dám đăng cơ, thì để gã làm hoàng đế. Đây là ý nguyện của cha gã, gã hoàn toàn có quyền yêu cầu đại ca nhường vị trí.
Vũ Văn Trí Cập uống hết chén này đến chén khác. Lúc này, gã đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thân binh quát mắng:
- Ngươi là ai? Ngươi dám làm loạn ở doanh trại đại tướng quân sao?
- Ta có việc gấp cần bẩm báo đại tướng quân. Có người muốn giết đại tướng quân, chậm một bước là không kịp.
Âm thanh này nghe có chút quen quen. Vũ Văn Trí Cập nghĩ ra rồi, đây là tiếng của Khương Ngọc Lang. Vũ Văn Trí Cập cũng là con bạc như gã, thường tụ tập mấy thị vệ tới đánh bạc. Khương Ngọc Lang là kẻ tồi tệ nhất trong đám đó, thường xuyên quỵt nợ không trả. Vũ Văn Trí Cập đã rất lâu rồi kông cho phép gã tới nữa.
Vũ Văn Trí Cập trong lòng kinh ngạc, có người muốn giết mình, là ai? Gã vội vã bước ra khỏi lán, bình tĩnh hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Ngọc Lang liền bước lên, ghé tai Vũ Văn Trí Cập nói vài câu. Mặt Vũ Văn Trí Cập biến sắc, lùi lại sau mấy bước, trừng mắt nhìn Khương Ngọc Lang:
- Người nói thật chứ?
- Điều này chính tai tôi ng thấy, tuyệt đối không dám gạt đại tướng quân.
Ánh mắt Vũ Văn Trí Cập đầy vẻ hung hãn. Liễu Khánh không chỉ muốn giết ta, mà y còn muốn dùng đại ca giết ta. Vũ Văn Trí Cập dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng bên trong con người gã là kẻ lỗ mãng. Năm đó gã không biết bị Dương Nguyên Khánh chỉnh không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bị cha gã Vũ Văn Thuật trách phạt bao nhiêu lần, nhưng bản tính thật khó thay đổi.
Đến lúc này, mấy binh sĩ bước tới, tiến lên hành lễ nói:
- Khởi bẩm đại tướng quân, chủ công có việc khẩn cấp mới đại tướng quân qua đó bàn bạc.
- Tên chó Liễu Khánh, nói đến là đến liền.
Vũ Văn Trí Cập nổi giận lôi đình, gã cầm lấy một cây giáo dài, hung hăng bước đi. Một binh sĩ né không kịp, bị gã xô ngã xuống đất. Ngoài ra hai tên khác sợ đến nỗi quay đầu bỏ chạy. Vũ Văn Trí Cập hét lên một tiếng:
- Giết chúng đi.
Đám thân binh ủng hộ xông lên, giết chết hai tên binh sĩ kia. Vũ Văn Trí Cập đã không còn đếm xỉa đến nữa. Nếu đại ca bất nhân thì đừng trách gã bất nghĩa. Gã hết lên một tiếng:
- Truyền lệnh ta, tất cả binh sĩ lập tức tập trung.
Ba mươi ngàn quân mà Vũ Văn Trí Cập thống lĩnh là những quân sĩ tinh nhuệ, trong đó hai mươi ngàn đóng quân ở bên ngoài phía bắc thành, còn mười ngàn đóng ở trong thành. Lúc này, Liễu Khánh đang ở trong lều lớn bày ra sát trận, ba trăm đao phủ núp ở trong lều, chờ Vũ Văn Trí Cập đến nghị sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...