Từ Thế Tích im lặng không nói, y rất biết, đứng trên thành Lê Dương có thể nhìn từ trên cao xuống thấy thuyền bè tấn công bên trong kênh đào, một trăm cái máy bắn đá, có thể tiêu diệt gần như hoàn toàn một nghìn thuyền chiến lớn ấy. Chiếm lấy thành Lạc Dương, cũng có thể trở thành vùng hậu cần quan trọng để tấn công quân Đậu Kiến Đức ở tuyến phía nam.
- Tổng quản, việc tấn công thành Lạc Dương để thần đi! Việc này chỉ có thần là thích hợp nhất.
Nói mãi nửa ngày, ý của Dương Nguyên Khánh chính là như vậy. Hắn cười, nói với Từ Thế Tích:
- Hôm nay là 27 tháng Chạp chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết, đây cũng chính là thời khắc phòng ngự lỏng lẻo nhất, ngươi hãy xuất phát ngay bây giờ, ta cho ngươi ba nghìn kỵ binh, ba ngày sau nhất định phải chiếm được thành Lê Dương, đồng thời chiếm được thuyền bè ở bến Lê Dương.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Từ Thế Tích quay người lên ngựa, dẫn theo hơn một trăm thị vệ chạy nhanh về hướng huyện Tân Hương. Dương Nguyên Khánh lúc này lại quay đầu nhìn về phía châu Trung Than, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú đặc biệt, đã rất lâu rồi hắn mới lại đích thân ra trận.
..........
Màn đêm bắt đầu buông xuống, bóng đêm bao phủ hai bên bờ Hoàng Hà, sao giăng đầy trên bầu trời đêm, tuyết đọng trên mặt sông Hoàng Hà phản chiếu ánh sáng yếu ớt làm cho mặt sông dường như được rải một lớp bạc sáng chói. Trong bóng đêm, một đội quân ba ngàn người đang hối hả chạy trên mặt sông.
Sông Hoàng Hà đã được đóng một lớp băng rất rắn chắc, bên trên phủ một lớp băng rất dày, khiến mặt sông không bị trơn trượt, mà khi đi lên phát ra tiếng “cót két”. Dương Nguyên Khánh cưỡi trên lưng ngựa, chăm chú nhìn châu Trung Than từ xa đang dần gần lại.
Châu Trung Than là một hòn đảo kéo dài, đảo được che phủ bởi rừng cây rậm rạp. Hòn đảo này vốn là một phần của đất liền, nhưng không biết từ khi nào trong một trận lụt trên sông Hoàng Hà đã làm cho diện tích đất liền ở phía nam bị Hoàng Hà nuốt mất, bán đảo ở giữa sông trước đây nay biến thành cô đảo. Châu Trung Than có diện tích hàng nghìn mẫu với một ngôi làng đánh cá. Hơn một trăm năm về trước, trên đảo có xây một tòa thành, gọi là Hà Dương quan, tòa thành có hình chữ nhật, chu vi ba dặm, có thể đóng ở đó hơn một ngàn quân.
Hiện nay, trong thành đích xác có một ngàn binh lính, tướng quân coi giữ gọi là Tôn Phục, là Ưng dương lang tướng trong quân đội của Lý Mật. Hai ngày trước, Tôn Phục nhận được tin báo thám tử nói phần lớn quân Tùy đang tập trung ở Hà Dương, lúc đó Tôn Phục ngay lập tức nhận thức được quân Tùy rất có khả năng muốn tấn công Hà Dương quan, còn nếu không phải tấn công Hà Dương quan, thì là tấn công bến Minh Tân.
Tôn Phục sốt sắng một cách lạ thường, một mặt phái người đến thành Lạc Khẩu khẩn cấp cầu viện tướng quân Vương Bá Đương, mặt khác y còn phái thám tử ngày đêm tuần tra, quan sát động tĩnh bờ Hà Bắc.
Lúc này, Tôn Phục đang đứng trên thành tuần tra, mặc dù thời tiết ngoài trời về đêm giá buốt nhưng y vẫn không dám có chút khinh xuất. Do tầm mắt ban ngày có thể nhìn thấy rất xa nên quân Tùy thường sẽ không tấn công vào ban ngày mà khả năng lớn nhất là chúng sẽ tấn công vào ban đêm khi công tác phòng ngự và tầm nhìn kém.
Y chia quân đội của mình làm ba đội, ngày đêm không ngừng tuần tra phía trên thành. Ngay lúc đó một gã trinh sát tuần tra k từ xa vội vàng chạy tới, đứng dưới thành hét lớn:
- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi phát hiện một đội quân nhà Tùy có khoảng ba ngàn người đang tiến đến thành của chúng ta, chúng đã tới ngoài hai dặm trên mặt sông rồi.
Tôn Phục thất kinh, quân địch quả nhiên đã đến rồi, y lập tức quay đầu lại hô lớn:
- Gõ chuông báo động, lệnh cho tất cả lên trên thành phòng ngự!
- Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông báo động chói tai đã vang lên, trong bóng đêm tĩnh mịch tiếng của nó lại càng vang xa.
Dương Nguyên Khánh ghìm lại dây cương, hắn nghe thấy rất rõ tiếng chuông báo động, đối phương đã phát hiện ra bọn họ, hắn ngay lập tức hét lên ra lệnh:
- Toàn quân ngừng lại không đi về phía trước nữa!
Cả đội quân dừng lại, lúc này bọn họ còn cách châu Trung Than một dặm nữa nên có thể trông thấy rõ ràng cánh rừng rậm trên đảo nhưng lại không trông thấy Hà Dương quan bởi bị cánh rừng rậm kia che mất tầm nhìn.
Dương Nguyên Khánh quay lại nói với hai tên thân binh nói:
- Đi nói với người trong thành rằng ta Dương Nguyên Khánh đích thân đem quân tới, nói chủ tướng đầu hàng thì có thể phong quan gia tước còn nếu không y sẽ không thể sống qua sáng ngày mai!
Hai tên thân binh thúc ngựa đi, vượt qua cánh rừng rậm, chỉ trong chốc lát đã tới chân thành, cách thành mấy chục bước, một tên thân binh hô lớn:
- Chủ tướng trên thành nghe đây, Sở vương điện hạ đích thân dẫn quân đến, lệnh cho các ngươi hạ vũ khí đầu hàng, như thế có thể được phong quan tiến chức, nếu phản kháng chống lại thiên binh thì các ngươi sẽ không thể sống qua ngày mai.
Quân coi giữ thành đột nhiên xôn xao hết cả lên, thì ra là Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn quân tới, nghe tin ánh mắt của rất nhiều người lộ rõ vẻ sợ hãi. Tôn Phục từng là thân binh của Lý Mật, tận tâm trung thành với Lý Mật, y không có dù chỉ là một chút ý nghĩ đầu hàng, y cười lạnh một tiếng, quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Bắn cung! Bắn chết bọn chúng.
Dưới thành tên bắn dày đặc, hai tên thân binh dùng khiên lớn chống đỡ, nhanh chóng lui ra sau, một con ngựa không may bị tên bắn trúng, ngã xuống đất khiến cho tên thân binh cũng lộn nhào từ trên ngựa xuống. Tên còn lại nhanh chóng tiến lên phía trước hộ vệ, hai người một ngựa cấp tốc chạy thật xa.
Lời hồi bẩm của hai tên thân binh khiến Dương Nguyên Khánh giận tím mặt, chỉ một tên tướng quân nhỏ bé mà dám khi quân. Hắn rút đao ra, cao giọng ra lệnh:
- Đoạt lấy thành trì, ban thưởng gấp đôi, ai chém đầu Tướng trấn thủ thăng quan ba bậc, thưởng nghìn lạng bạc!
Quân Tùy khí thế phấn khởi, ba nghìn binh lính chạy gấp về hướng Hà Dương quan. Ba nghìn quân mang theo mười cái thang để công thành và một cái chùy gỗ công thành, chùy gỗ này được ba mươi con ngựa kéo đi.
Chỉ trong chốc lát, quân Tùy đã tới Hà Dương Quan, nhưng họ không vội vàng công thành mà sắp xếp quân đội thành hàng ngay ngắn ngoài thành một trăm năm mươi bước, chờ lệnh của Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đứng trên đồi cao nhìn, quan sát tòa thành dưới ánh sáng của những ngôi sao. Thành cao khoảng hai trượng, chỉ có một cửa thành phía bắc, một thành hào rộng đã bị đông thành băng, trên thành có rất nhiều binh lính. Như thế có thể nhận thấy bọn chúng đã có sự chuẩn bị, trên thành tưới nước lại càng làm cho cả tòa thành này trở nên trong suốt.
Dùng thang công thành thì sẽ không dễ để đánh bại thành, ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại trên cửa thành, dùng chùy gỗ công thành có thể đáng tin hơn, hắn lập tức ra lệnh:
- Trước tiên hãy kiểm tra chông sắt!
Ngay lập tức có mấy tên binh lính, quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm, lát sau quay trở lại bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tổng quản, trên mặt đất đã rải đầy chông sắt!
Quả nhiên nằm trong dự liệu của hắn, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh khu rừng rậm rạp, hắn chiến đao ra lệnh:
- Chém cây tùng trải đường!
Cách tốt nhất để đối phó với chông sắt là rải một con đường mới, ví dụ như dùng túi bọc đất lót đường, hay là dùng tấm ván gỗ trải đường. Nếu như cây cối xung quanh nhiều thì dùng cây cối lót đường cũng là một phương pháp đơn giản mà hiệu quả, đặc biệt là cây tùng, mười cây có thể trải được một con đường mới.
Hơn một nghìn quân bắt tay vào làm, lát sau chém hạ hàng trăm cây tùng, binh lính kéo cây tùng chạy. Lúc này trên thành tên bắn xuống dày đặc, quân Tùy dùng khiên lớn chống đỡ, trải đường giữa làn tên bắn như mưa. Cứ năm cây tùng một hàng, rất nhanh chóng đã tạo ra được một con đường mới rộng rãi bằng cây tùng, chông sắt đầy trên đường giờ không còn có tác dụng.
Lúc đó, hơn trăm lính một tay cầm khiên một bên vác lấy thùng dầu hỏa, bất chấp làn mưa tên, men theo đường cây tùng mà tiến vào thành. Từng thùng dầu hỏa được trải trên cầu hộ thành, màu đen của dầu chảy khắp mặt đất. Ngay sau đó đám binh lính chạy thật nhanh trở về, một mũi hỏa tiễn được bắn lên không trung, trên bầu trời bay một đường hình vòng cung rồi bắn vào chỗ dầu hỏa đó. Một trận lửa lớn lập tức rừng rực thiêu đốt, lửa lớn đốt cháy hết cầu hộ thành.
Tại bến đò Minh Tân cách châu Trung Than ngoài hai dặm, hàng chục tên kỵ binh người và ngựa trốn trong rừng rậm, từ xa nhìn biển lửa kéo dài mấy dặm ở bờ nam Hoàng Hà. Đó chính là hàng nghìn thuyền bè vẫn đóng băng trong lòng sông nay bị đốt cháy, lửa cháy nhanh chóng lan thành biển lửa, khói đặc cuồn cuộn, chỉ thấy một đội quân nhà Tùy cầm đuốc chạy vụt trên mặt sông...
Những thuyền chiến này đều là thuyền chiến của quân đội Ngõa Cương, quân Tùy không có cách nào bắt được bọn chúng, liền một mồi lửa đốt cháy hết tất cả chỗ đó. Những thuyền chiến này phần lớn là thuyền bè của quân Tùy, được chế tạo vào thời vương triều Tùy thịnh vượng nhất trong khi sức dân mệt mỏi như ngày hôm nay, nghĩ lại chế tạo ra nhiều thuyền như vậy đã không phù hợp với tình hình khách quan rồi. Người cưỡi ngựa thở dài một tiếng, kế tuyệt hậu của Dương Nguyên Khánh làm cho quân đội của bọn chúng trên bờ bắc Hoàng Hà tan thành bọt nước.
- Tướng quân, trong châu Trung Than cũng cháy rồi!
Một tên kỵ binh chỉ vào ánh lửa bên trong Hoàng Hà cách đó ngoài hai dặm hô lớn.
Trước mặt đội ngũ một gã nam nhân khôi ngô cường tráng đang híp đôi mắt dài và nhỏ của y lại chăm chú nhìn ánh lửa dấy lên trong châu Trung Than nơi đó chắc là Hà Dương quan, như vậy là quân Tùy đã bắt đầu tấn công Hà Dương quan rồi.
Nhóm người này là sứ giả mà Vương Thế Sung phái đi gặp Dương Nguyên Khánh, khi Dương Nguyên Khánh vừa đặt chân đến Hà Nội đã bị thám tử của Vương Thế Sung phát hiện. Dẫn đầu đoàn người này là Vương Nhân Tắc -cháu trai của Vương Thế Sung, bọn họ ngày đêm đuổi theo, chuẩn bị qua đêm ở Hoàng Hà thì lại phát hiện ra cuộc chiến của Hà Dương quan.
Ánh mắt Vương Nhân Tắc vô cùng phức tạp. Thành trì bên trong châu Trung Than mặc dù được gọi là Hà Dương quan nhưng thực ra nó nên là một vùng đất thuộc bờ nam Hoàng Hà. Điều này tuy có thể giải thích được là quân Tùy muốn tăng cường tuyến phòng ngự của quận Hà Nội nhưng ý nghĩa chiến lược thực tế của việc chiếm Hà Dương quan là có thể trực tiếp áp chế phía nam, bến Minh Tân hình như đã là vật trong tay của nó rồi.
Điều này khiến Vương Nhân Tắc cảm thấy vô cùng nghi ngờ, dụng ý thật sự của việc chiếm Hà Dương quan của quân Tùy là gì, lẽ nào quân Tùy có ý đồ gì đó với Hà Nam?
Tuy nhiên Vương Nhân Tắc cũng biết, trong một thời gian ngắn quân Tùy không thể suy nghĩ tới Hà Nam được. Mục tiêu chiến lược của bọn chúng là tại Hà Bắc, chiếm Hà Dương quan hẳn là suy nghĩ từ góc độ phòng ngự. Cho dù là vậy thì y vẫn quay đầu lại ra lệnh cho một tên thuộc hạ:
- Tức tốc trở về báo cáo với vương gia chuyện này!
Nghe xong tên tùy tùng này lập tức quay đầu ngựa chạy về phía thành Lạc Dương. Một tên thuộc hạ khác hỏi:
- Tướng quân, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?
- Chúng ta cứ coi như không trông thấy gì hết, đến huyện Hà Dương!
Vương Nhân Tắc thúc ngựa đi trên mặt sông, bất chấp giá rét trên sông, đi về hướng bờ bên kia Hoàng Hà.
..........
Trước Hà Dương quan, lửa của cầu Hộ Thành vẫn bốc cháy rừng rực, quân coi giữ thành lúng túng. Cũng chính lúc này bọn họ đã nhận ra được ý đồ của quân nhà Tùy, liền đổ nước nóng từ trên thành xuống, nhưng không có chút tác dụng nào.
Dương Nguyên Khánh đứng trên một gò đất cao, chăm chú nhìn đám quân coi giữ thành luống cuống dập lửa. Lúc này hắn trông thấy một tên lính trên thành mang theo một túi đất cát, Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:
- Dùng nỏ áp chế!
- Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống dồn vang lên, một nghìn quân Tùy từ trong hàng ngũ chạy ra, trên tay ra sức cầm lấy một cái nỏ lớn. Đây là loại thất thạch đại hoàng nỗ, loại này phải nhờ đến sức của hai tráng sĩ hợp lại mới có thể mở được nỏ, cự li bắn của nỏ tới ba trăm năm mươi bước. Nếu như bắn trong phạm vi hai trăm bước, lại có thể dùng mũi tên đại binh, lấy sắt làm mũi tên, mũi tên dài hai thước bốn tấc, trong vòng một trăm năm mươi bước có thể xuyên thủng lá chắn của đối phương.
Một nghìn binh sĩ tay cầm năm trăm nỏ lớn, cứ hai người đứng đối diện với nhau, hai chân dẫm lên trụ của nỏ, bốn cánh tay ra sức kéo dây cung, dây cung chầm chậm mở ra, bóp chặt dây nịt, một tên lính dùng vai gánh lấy nỏ lớn, một tên lính khác thì trang bị mũi tên.
Một nghìn binh lính này đều là thân vệ của Dương Nguyên Khánh, đã qua huấn luyện nên động tác của bọn họ cực kì thành thạo, chỉ trong chốc lát, năm trăm tiễn lớn đã sẵn sàng ngắm chuẩn lầu phía trên thành. Ngay sau đó viên ưng dương lang tướng hét lớn một tiếng:
- Bắn!
Chỉ nghe thấy những tiếng răng rắc, năm trăm mũi tên bay ra khỏi cung, bắn về phía tường thành, có mũi tên bắn trúng vào lỗ châu mai, những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi, đá vụn bay tung tóe, lại có mũi tên bắn trúng vào đám quân lính trên thành. Đám binh lính không kịp phòng ngự bị tên bắn trúng đầu và cơ thể, liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó một đợt tên thứ hai lại đến, lại ó thêm chục tên lính nữa bị tên bắn ngã xuống. Cung nỏ của quân Tùy mạnh khiến cho quân Ngõa Cương run như cầy sấy, quân coi giữ thành sợ tới mức ngồi xổm xuống, không dám thò đầu lên.
Cầu Hộ Thành cháy trong đủ nửa canh giờ, cầu Hộ Thành đã bị đốt thành than nay không thể chịu nỗi sức nặng của mình, gãy một cái rầm, một phần giữ lại trên tường thành, một phần lại rơi xuống mặt sông, nứt ra thành năm sau mảnh.
- Nỏ lớn yểm hộ, đánh trống công thành!
Dương Nguyên Khánh hạ lệnh tấn công thành.
Tiếng trống lớn bỗng nhiên vang lên, ‘tùng! Tùng!tùng!’tiếng trống đinh tai vang khắp châu Trung Than, đến cả thành Hà Dương cách đó mười dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vương Nhân Tắc khi gần đến bờ bên kia Hoàng Hà bỗng dưng quay đầu lại, căng thẳng nhìn về phía châu Trung Than. Đúng lúc này thì hàng trăm kỵ binh trinh sát từ bốn phương tám hướng chạy đến, bao vây lấy đoàn hơn mười người của Vương Nhân Tắc, trăm tên lính này chĩa cung nỏ về phía bọn họ.
- Là ai?
Tên giáo úy cầm đầu lớn tiếng quát.
Vương Nhân Tắc giơ tay lên, hô lớn trong gió rét:
- Chúng tôi là sứ giả do Đông Đô Trịnh vương phái đến, cầu kiến Sở Vương điện hạ!
- Xuống ngựa, bỏ vũ khí xuống!
Vương Nhân Tắc xoay người xuống ngựa, vứt cung đao xuống dưới mặt đất, tất cả tùy tùng cũng bỏ hết vũ khi xuống. Ngay lập tức mười mấy tên quân Tùy tiến lên phía trước nhặt lấy vũ khí, lại soát người bọn họ, rồi quay lại hồi bẩm:
- Giáo úy, trên người bọn họ không có vũ khí!
- Dẫn bọn chúng vào trong thành!
Mấy trăm binh sĩ áp giải đoàn người Vương Nhân Tắc tiến vào bên trong thành Hà Dương.
Trước cửa thành Hà Dương, giữa tiếng trống lớn, cột lớn công thành được đem ra xuất trận. Đây là cột gỗ được tạo nên từ cây gỗ có hàng nghìn năm tuổi, đầu chùy gắn một thỏi gang, thân cột gỗ có tay cầm, nặng tới hàng nghìn cân, do một trăm hai mươi tên lính chuyển đi, hai bên có sáu mươi người đứng, lại có hai trăm người mang khiên yểm trợ.
Cột gỗ cung thành lớn này giống như một con rết màu đen, men theo đường cây tùng chầm chậm tiến lên. Một nghìn năm trăm tên lính khác đang xếp hàng phía sau, đợi khi cửa thành được phá liền tiến vào bên trong. Lúc này cung nỏ lớn của quân Tùy đã ngăn chặn được quân địch, từng đợt mũi tên sắt liến tiếp bắn về phía tường thành, đá trong lỗ châu mai văng khắp nơi.
Chủ tướng quân Ngõa Cương Tôn Phục lòng nóng như lửa đốt, y nhìn qua lỗ châu mai thấy cột gỗ công thành đang chậm rãi tiếp đến cửa thành trong khi đó quân đội của y bị cung nỏ của quân Tùy ép tới mức không ngóc đầu lên được, y gấp gáp hét lớn:
- Chuẩn bị lăn cây đá từ trên xuống!
Mấy trăm binh sĩ khom lưng, chất trên thành những cây lăn dài ba thước và một khối đá lớn nặng chừng mười cân. Bọn chúng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể dùng cách ném những hòn đá lăn này xuống bên dưới.
Quá nửa cầu treo bị nứt ra thành năm sáu mảnh văng khắp mặt băng, lửa cũng đã tắt, cây cầu bị đốt thành than giờ vẫn còn một chút tàn lửa, màu hồng của ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, mấy tên lính nhà Tùy dùng búa lớn xông đến đập mạnh, khiến cây cầu treo nát vụn hoàn toàn.
Cũng đúng trong lúc này thì đá lăn từ trên thành đổ xuống như mưa, mười mấy tên lính Tùy không phòng ngự kịp nên bị hòn đá và cây lớn đè lên, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Tên giáo úy chỉ huy đánh thành tức giận, hét lớn một tiếng:
- Đụng cây!
Một trăm hai mươi tên lính gia tăng tốc độ, nhấc cột gỗ công thành đánh vào cửa thành. ‘ầm. Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, lực của cột gỗ nghìn cân đánh vào cửa thành khiến cho cửa thành rung động mạnh, cát đá trên tường thành rào rào rơi xuống, rất nhiều binh lính trên thành đau đớn cuộn mình nhảy xuống đất. Lực công thành quá lớn này làm cho tim của bọn họ gần như đều vỡ vụn ra hết.
Tinh thần tuyệt vọng lan nhanh trên cả tòa thành, rất nhiều binh sĩ đã nhận thức được chủ soái của tòa thành không thể trụ nổi nữa, không có vũ khí thủ thành hạng nặng thì cửa thành sớm muộn gì cũng bị công phá. Hơn nữa lần này lại do đích thân Dương Nguyên Khánh xuất quân tấn công, trong lòng quân sĩ bắt đầu thấy sụp đổ. Nhiều binh lính nhân lúc đêm tối, lặng lẽ chạy về phía nam thành, từ phía nam thành chạy trốn.
Chủ tướng Tôn Phục thấy trên thành chỉ còn lại mấy trăm người, y gấp đến độ hét khản cả giọng:
- Dùng đá ném xuống!
Mấy chục tên lính bên cạnh y mang theo đá lên liều lĩnh ném xuống phía dưới. Đúng lúc này lại một trận mưa tên gồm khoảng năm trăm tên được bắn tới, hơn hai mươi lính bị tên bắn ngã xuống đất. Tôn Phục cũng bị một mũi tên bắn vào vai trái, lực lớn của mũi tên khiến y bị ném đi trên mặt đất, mũi tên nhọn bắn xuyên qua phía sau, nỗi đau xuyên tâm khiến y dường như đã ngất đi.
Trong tiếng hét thống thiết, cột gỗ lại một lần nữa đánh vào cửa thành, cửa thành lại một lần nữa không thể chống đỡ nên bị công phá, hàng trăm quân Tùy cùng với cột gỗ chạy ào vào bên trong.
Dương Nguyên Khánh thấy thành đã được phá, hắn rút đao huy động toàn quân, lớn tiếng ra lệnh:
- Đánh vào bên trong, quân thủ thành toàn bộ một người cũng không được để lại, giết hết cho ta!
Một nghìn năm trăm kỵ binh bỗng thúc ngựa phi nhanh, vừa đi vừa hét tiếng giết động trời, vung đao tiến đánh vào trong thành.
............
Canh ba, Dương Nguyên Khánh dẫn quân trở về Hà Dương thành thì châu Trung Than và huyện Hà Dương đã bị một nghìn quân Tùy tiếp quản, cướp được hơn bốn trăm chiến thuyền bị bỏ neo ở châu Trung Than, trong khi đó hơn một nghìn năm trăm chiến thuyền ở bờ nam Hoàng Hà cũng bị thiêu sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...