Tô Định Phương nhìn y một cái, thấy vẻ mặt khẩn khoản van nài của y, liền cầm roi ngựa chỉ vào gốc cây nhỏ phía bờ sông. Đó là một thân cây nhỏ chỉ mới tăng trưởng được một năm:
- Gốc cây nhỏ đằng kia ta có thể lưu lại cho ngươi.
Mặc dù cây đó thực sự rất nhỏ, nhưng so với việc bị chặt hết toàn bộ thì vẫn còn tốt hơn là không còn gì. Tác Lợi thấy một tên lính mang theo búa đang đi về hướng cây nhỏ. Y gấp đến độ chạy nhanh đến, vừa chạy vừa quát to lên:
- Cây kia là Tô tướng quân để lại cho ta. Ngươi không được phép chặt.
Tô Định Phương lắc đầu, thời tiết mùa này rét mướt, quân Đường cần nhóm lửa để sưởi ấm, gốc cây nhỏ này có thể giữ được sao?
Đúng lúc này, bỗng một gã trinh sát từ đằng xa chạy nhanh tới, trong phút chốc đã đến trước mặt Tô Định Phương. Gã trinh sát ở trên ngựa chắp tay thi lễ nói:
- Khởi bẩm tướng quân, phát hiện quân Đường khoảng mười lăm ngàn người đã đến huyện Ngọc Môn.
- Chủ tướng là ai?
- Hồi bẩm tướng quân, hình như là Hoài An Vương Lý Hiếu Cung!
- Hóa ra là hắn!
Tô Định Phương nhẩm tính trong lòng, từ huyện Ngọc Môn đến huyện Đôn Hoàng ước tính hai trăm dặm, nếu hành quân cả ngày lẫn đêm, có thể xế chiều ngày mai chúng sẽ đến được huyện Đôn Hoàng, chỉ còn một ít thời gian. Anh ta lập tức hạ lệnh:
- Nhanh nữa lên nào, trước lúc trưa mai mà vẫn chưa xong hãy cho một mồi lửa thiêu hủy toàn bộ rừng cây.
Ra lệnh xong, Tô Định Phương liền quay đầu ngựa chạy về phía nội thành.
Quân Đường hành quân ngày đêm, đến trưa ngày thứ ba đã đến thành Đôn Hoàng. Mười lăm ngàn quân Đường trùng trùng điệp điệp, cờ bay phấp phới, thanh thế hùng tráng. Dưới một cây soái kỳ, Lý Hiếu Cung toàn thân mặc áo giáp nhìn chăm chú vào bãi sa mặc hoang vắng, nơi đập vào mắt chỉ có đá sỏi và cồn cát mênh mông, ngẫu nhiên xuất hiện vài bụi cây lung lay trong gió, nhưng không nhìn thấy một cây lớn nào.
Lúc này, Lý Hiếu Cung bị khoảng đất đã từng là rừng hồ dương thu hút, toàn bộ các cây đại thụ đều bị chặt phá hầu như không còn gì, chỉ có từng đám cây đã bị chặt còn trơ trọi mỗi gốc cây, ở trên mặt đất đâu đâu cũng thấy các mảnh vụn còn sót lại. Nơi xa bên ven sông, còn thừa lại một gốc cây nhỏ lẻ loi trơ trọi, chỉ lớn bằng cánh tay. Trong thời tiết lạnh giá, Lý Hiếu Cung không kìm được thở dài một tiếng, vườn không nhà trống, quân Tùy không lưu lại cho bọn y bất cứ cơ hội nào.
Kể từ khi xảy ra sự kiện Đồng Quan hai tháng trước, Lý Hiếu Cung luôn tỏ ra khiêm tốn, trong lòng y hiểu được, Thánh Thượng đối với y có chút bất mãn. Nguyên nhân của việc bất mãn là do y đem việc của Tề vương Lý Nguyên Cát gây nên chấn động quá lớn, mà không xem xét đến thể diện của Thánh Thượng.
Nhưng Lý Hiếu Cung cũng không hối hận, nếu không bị trừng phạt nghiêm khắc, Lý Nguyên Cát sẽ phá hủy toàn bộ quân Đường. Kinh lược Hà Tây nguyên là do Lý Thần Thông phụ trách, sau khi điều Lý Thần Thông đi thương lượng với Bắc Tùy, quân Hà Tây tạm thời do y nắm giữ. Nguyên nhân có lẽ là trải qua một lần thảm bại ở Hoằng Nông nên Lý Hiếu Cung hết sức cẩn thận, y tuyệt không thể khinh thường khiến bản thân mình rơi vào thất bại một lần nữa.
Lúc này, một gã trinh sát từ phía sau đuổi theo:
- Quận vương điện hạ!
Lý Hiếu Cung ghìm cương ngựa, đây là trinh sát y phái đi quận Y Ngô dò xét tin tức, y lập tức hỏi:
- Bên phía quận Y Ngô như thế nào rồi?
- Hồi bẩm tướng quân, quận Y Ngô đã đầu hàng triều Tùy, chỉ có hơn hai ngàn quân chiếm đóng nhưng đội quân chúng ta không qua được!
- Tại sao?
- Quân Tùy chiếm giữ được chỗ hiểm yếu nhất ở eo sông, đóng ba nghìn quân, nơi đó dễ thủ khó công. Nếu chúng ta giả trang thành thương nhân đi qua, đội quân của chúng ta ít nhất phải có ba vạn người thì mới có thể đánh thắng.
Lý Hiếu Cung thở phào một cái, kỳ thực y cũng không muốn đi tấn công quận Y Ngô, chỉ có điều y tìm không ra một cái cớ. Như vậy là tốt nhất, quân Tùy chắn giữ eo sông, binh lực của y không đủ, đây chính là cái cớ tốt nhất.
Trong lòng Lý Hiếu Cung vô cùng không muốn chiến đấu với quân Tùy. Hiện tại đang là lúc sĩ khí của quân Đường dần dần khôi phục, nếu lại bị quân Tùy làm cho bị thương nặng, e rằng sẽ hình thành trong lòng quân Đường một loại chứng bệnh sợ Tùy, như vậy trong tương lai sẽ cực kỳ bất lợi cho quân Đường nếu đánh nhau với quân Tùy.
Từ lúc Thái Nguyên khởi binh tới nay, trong quá trình một đường xuôi nam chiếm cứ Quan Trung, quân Đường thế như chẻ tre, vẫn duy trì mạch chiến thắng, đó là bởi vì quân của Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu bị quân Đột Quyết kiềm chế, bọn họ mới có thể thuận lợi như thế.
Có thể nói từ sau khi quân Tùy đông chinh, trận chiến Thái Nguyên, trận chiến quận Giáng, trận chiến Hoằng Nông, quân Đường đều chiến bại, bị quân Tùy tiêu diệt hơn một trăm ngàn quân, hơn nữa sự kiện nội chiến Đồng Quan đã khiến cho lòng quân của quân Đường lung lay, sĩ khí lao đao, cũng chính là nguyên cớ này, quân Tùy khi tác chiến với quân Tây Tần có trang bị và hậu cần đều không bằng không ngờ là thắng bại chia đôi, nếu không phải là Lý Thế Dân đích thân chỉ huy ở Lũng Tây, nếu không phải quân Tây Tần phát sinh nội chiến, e là quân Đường sẽ thất bại liên tục, ngay cả Lũng Hữu cũng bị mất hoàn toàn. Đây chính là biểu hiện cụ thể quân Đường bắt đầu lâm vào nguy cơ, che dấu dưới lớp trang bị tinh nhuệ là long quân tan tác, sĩ khí lao đao.
Lý Hiếu Cung trong lòng như gương sáng, quân Tùy hiện tại tạm thời không biết hư thật của quân Đường. Nếu một khi phát hiện chi tiết về quân Đường, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ của mình cũng phải bỏ lại ở Đôn Hoàng.
Một tên lính chỉ vào đằng trước hô to:
- Điện hạ mau nhìn, đã tới thành Đôn Hoàng rồi!
Lý Hiếu Cung chăm chú từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy xa xa ngoài vài dặm, một tòa thành trì bằng băng đứng sừng sững giữa cánh đồng bát ngát, dưới ánh mặt trời trông tráng lệ, nguy nga, đẹp lạ thường. Trên mặt Lý Hiếu Cung lộ ra một tia chua xót khó có thể che giấu được, quân Tùy đã dùng băng bọc hết toàn bộ thành Đôn Hoàng, khiến ybiết công thành như thế nào?
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân hạ trại ngoài thành ba dặm!
Quân Đường ở ngoài ba dặm bắt đầu hạ trại đóng quân, bọn họ không mang vật dụng để làm trại chỉ mang theo lương thực, nên chỉ có thể hạ trại bằng cách dùng một số lượng lớn thương giáo cắm xung quanh để làm hàng rào bảo vệ, từng tốp lính chạy đến bờ sông, đục thủng băng để lấy nước.
Lý Hiếu Cung tự mình bố trí việc hạ trại, hắn đặc biệt coi trọng đến sự an toàn của lương thực. Bọn họ lần này Bắc thượng là chạy đua với thời gian, cái gì cũng đơn giản, lương thực mang cũng không nhiều, chỉ có thể duy trì không đến nửa tháng, phần còn lại phải dựa vào việc viện trợ lương thực để có thể cầm cự với quân Tùy.
Một đội kỵ binh đi tuần tra một vòng, trở về bẩm báo:
- Điện hạ, tất cả rừng cây xung quanh quận Đôn Hoàng đều đã bị quân Tùy chặt hầu như không còn, phía nam còn sót lại một ít liễu đỏ nhưng không tìm thấy một cái cây nào thích hợp làm thang công thành.
- Ta biết, tuần tra tiếp đi!
Lý Hiếu Cung trong lòng vô vũng căm tức, bọn họ không mang theo vũ khí công thành, quân Tùy lại vườn không nhà trống làm cho bọn họ không tìm thấy một gốc cây nào thích hợp làm vũ khí công thành. Chẳng lẽ muốn bọn họ đi quận Trương Dịch mang vũ khí công thành về sao?
Lúc này phó tướng Sử Vạn Bảo đi đến bên cạnh Lý Hiếu Cung thấp giọng nói:
- Quận vương điện hạ, trận chiến này đối với chúng ta là rất bất lợi!
Sử Vạn Bảo là đại tướng của Lý Thần Thông, nguyên là cường hào ở Trường An, nhờ có công trợ giúp Lý Thần Thông cướp lấy Quan Trung nên được Lý Uyên phong làm quốc công. Là một người cực kỳ khôn khéo, xảo quyệt, gã cảm thấy quân Tùy không có ý chiến đấu, muốn tốc chiến tốc thắng căn bản không có khả năng khiến cho gã vô cùng lo lắng. Bọn gã là cấp dưới của Lý Thần Thông, nếu thảm bại ở Đôn Hoàng quận, gã trở về không thể ăn nói với Lý Thần Thông.
- Chúng ta lương thực không đủ, đường vận chuyển lương thực lại quá dài, một khi bị quân địch cắt ngang đường vận chuyển lương thực, trận chiến này không cần đánh cũng tự thua. Hơn nữa, bão cát rất lớn, ban đêm khí hậu xuống thấp, các binh sĩ vô cùng khổ sở, chi bằng rút quân trở về bẩm báo với Thánh Thượng, quân Tùy đã chiếm quận Đôn Hoàng, chúng ta không thể giành thắng, bảo vệ thực lực là thượng sách.
Lý Hiếu Cung thở dài
- Hôm nay vừa tới đã bỏ chạy, không thể giao phó với Thánh Thượng được, cũng sẽ bị quân Tùy chê cười. Trước tiên cứ kiên trì vài ngày, nếu tình thế thật sự không ổn thì sẽ suy nghĩ thêm về việc rút quân. Ngươi đi trước trấn an lòng quân, nói cho bọn họ biết, quân Tùy lương thực ít, binh lính già nua, bọn chúng cũng không cầm cự được mấy ngày.
Sử Vạn Bảo bất đắc dĩ đành phải tiến đến trấn an binh sĩ, biết rõ đó là một lời nói dối cũng chỉ có thể lừa được nhất thời, giảm bớt sự sợ hãi trong lòng bọn họ
Trên đầu thành, Tô Định Phương chăm chú nhìn quân Đường hạ trại, không ngờ đối phương không mang theo vật dụng để làm lều trại, chẳng lẽ bọn họ không biết vào ban đêm Đôn Hoàng có bão cát sao? Khóe miệng Tô Định Phương lộ ra một nụ cười lạnh.
Ban đêm, cuồng phong nổi lên, cát bụi đầy trời gió lạnh thấu xương, phía Tây Bắc phát ra tiếng rít giống hệt tiếng than khóc dưới âm ti làm người ta kinh hồn táng đảm. Trước mắt là một dải màu đen mờ mịt, chỉ cần bước ra ngoài vài chục bước là không thấy gì nữa.
Cửa thành phía Tây chậm rãi mở ra, Lý Sa Đà dẫn đầu đội kỵ binh trinh sát hơn trăm người từ trong thành chạy ra. Chỉ một lát sau đã mất hút trong cơn bão cát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...