Dương Huyền Cảm thấy Vũ Văn Thuật không đi ra, ông liền cười nhạt một tiếng. Quay đầu lại vung tay lên,
- Đẩy ra!
Chỉ thấy trong đại quân đẩy ra một giá gỗ, cao hai trượng, phía dưới có bánh xe, đang chậm rãi đẩy tiến lên, trên giá gỗ có hình chữ Đại đang trói một người nằm dang tay chân, trên người, đúng là Vũ Văn Hóa Cập. Một thanh hoành đao đang đè trên cổ. Chỉ cần đối phương có chút biến động, lập tức một đao chém xuống.
- Phụ thân, cứu con!
Vũ Văn Hóa Cập hét to lên.
Bỗng dưng ánh mắt Vũ Văn Thuật mở to. Con mình không phải đã được thả rồi sao? Sao vẫn còn ở trong tay Dương Huyền Cảm, trong lòng lão khẩn trương, cũng bất chấp để lộ bí mật, thúc ngựa lao ra, chỉ vào mặt Dương Huyền Cảm quát to:
- Dương Huyền Cảm, tên xảo trá, ngươi dám lừa gạt lão phu!
Dương Huyền Cảm cười ha ha:
- Vũ Văn Thuật, chỉ tại ngươi sơ suất, ta đã thả y ra, nhưng người các ngươi không xem trọng y, vì để bảo đảm an toàn cho lệnh lang, ta không thể làm gì khác hơn là mời y trở lại.
Vũ Văn Thuật ánh mắt tức giận như phun lửa, giọng căm hận nói:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Dương Huyền Cảm vung sóc dài lên, lạnh lùng nói:
- Rất đơn giản, bảo đội quân của ngươi bỏ vũ khí xuống thì ta sẽ thả lệnh lang, bằng không đầu y sẽ rơi xuống đất!
Vũ Văn Thuật quay đầu nhìn lại đội quân, năm mươi nghìn ánh mắt đều nhìn chăm chú vào lão, trong mắt từng đại tướng chứa đầy sự hồ nghi. Lúc này Vũ Văn Thuật như một con dã thú bị đẩy đến góc tường, đang giằng xé lựa chọn giữa nghe lệnh và con trai đang sắp chết.
- Dương Huyền Cảm, ngươi không nên ép người quá đáng!
Vũ Văn Thuật điên cuồng mà hét lên.
Dương Huyền Cảm lui về phía sau mấy bước, vung tay lên. Binh lính ở trên giá gỗ đã giơ hoành đao lên cao nhắm ngay vào cổ Vũ Văn Hóa Cập. Vũ Văn Hóa Cập sợ tới mức khóc thét lên,
- Không được giết ta! Phụ thân, mau cứu cứu con!
Vũ Văn Thuật nhìn chằm chằm khuôn mặt đang khóc của đứa con, dường như lập tức lão trở nên già thêm mười tuổi, lão bất lực quay đầu lại, ra lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân, buông binh khí.
Một tiếng mệnh lệnh của chủ soái truyền xuống, một số binh lính ném binh khí trên mặt đất, hơn mười đại tướng tâm phúc của Vũ Văn Thuật đều thét ra lệnh:
- Ném binh khí xuống!
Càng lúc càng nhiều binh lính bỏ binh khí xuống, sĩ khí đại quân Vũ Văn Thuật đang giảm mạnh. Dương Huyền Cảm thấy thời cơ đã đến, quay đầu lại hét một tiếng:
- Giết!
Dương Huyền Cảm đã chờ đợi cơ hội này suốt hai năm rồi, một trăm nghìn đại quân bỗng nhiên phát động, giết hướng về phía đại quân Vũ Văn Thuật. Dương Huyền Cảm xông lên trước, chiến mã lướt nhanh như gió, lao thẳng tới Vũ Văn Thuật:
- Lão tặc, để mạng lại!
Vũ Văn Thuật sợ đến mức hồn bay phách lạc, liền quay đầu chạy trốn. Vũ Văn Thuật đã chinh chiến sa trường nhiều năm, nhưng dù sao lão cũng là lão già hơn sáu mươi tuổi, động tác có phần chậm chạp, bên tai lại nghe thấy tiếng xé gió lạnh buốt phía sau, trong lòng lại càng rối loạn, rút đao quay về sau để đỡ, Dương Huyền Cảm đưa sóc dài vảy một cái, đánh hoành đao của lão bay lên trời, hai tay lại dùng sức, hét lớn một tiếng,
- Giết!
Sóc nhọn sắc bén đâm thủng chiến giáp, xuyên vào giữa lưng Vũ Văn Thuật, đầu mũi sóc lộ ra trước ngực, Vũ Văn Thuật kêu thảm một tiếng, tắt thở bỏ mạng, một đời gian hùng đã bỏ mạng chết ở trên tay Dương Huyền Cảm như vậy.
Dương Huyền Cảm nâng thi thể cao gầy của Vũ Văn Thuật lên cao, kêu to:
- Đã chém đầu Vũ Văn Thuật!
Đội quân của ông đi theo hô to:
- Vũ Văn Thuật đã chết! Vũ Văn Thuật đã chết!
Chủ soái bỏ mạng, sĩ khí quân Tùy tan rã, không còn lòng dạ nào chống cự. Lúc này Dương Huyền Kính dẫn đại quân từ phía sau đánh tới, hai quân giáp công, quân Tùy đại bại, đại quân Dương Huyền Cảm lại đuổi theo hơn mười dặm, hơn hai mươi nghìn người bị chém giết, dọc đường thi thể ngã khắp nơi, vô số binh lính quỳ xuống đất đầu hàng.
Dương Huyền Cảm vô cùng đắc ý, ngửa mặt lên trời cười to, nhưng đúng lúc này, một nhánh quân Tùy đột nhiên từ phía sau đánh tới, đại tướng cầm đầu là lão tướng Khuất Đột Thông, y dẫn hai mươi nghìn quân tiến đến trợ giúp Vũ Văn Thuật, liền phục binh ở trong rừng rậm cách phía sau đại quân Dương Huyền Cảm vài dặm.
Kinh nghiệm của y dày dặn, thấy Vũ Văn Thuật đã bị áp chế, y liền ngấm ngầm chịu đựng không ra chiến, mãi đến lúc Vũ Văn Thuật bị giết chết, phía sau quân Dương Huyền Cảm không có phòng bị gì mới đột nhiên đánh ra.
Quân ở phía sau Dương Huyền Cảm vẫn có hơn hai mươi nghìn người, nhưng bọn họ lúc này đang chìm trong niềm vui thắng lợi, không có phòng bị gì cả. Khuất Đột Thông dẫn quân từ phía sau đánh tới, hậu quân Dương Huyền Cảm không kịp phòng bị, hoàn toàn đại loạn, chỉ kiên trì được chốc lát thì đại quân liền sụp đổ. Dương Huyền Cảm hoảng sợ chạy trốn vào nhà kho hướng đông, Khuất Đột Thông dẫn quân đuổi giết. Đại quân Dương Huyền Cảm vừa mới đại thắng nên khó có thể tổ chức để chống cự lại nên bị giết rất nhiều, bọn họ tranh nhau chạy thoát thân, giẫm đạp lên nhau, tử thương vô cùng thê thảm.
Thuộc cấp Vũ Văn Thuật là Trần Lăng để lập công chuộc tội đã thống lĩnh mấy nghìn bại binh lao đến, phối hợp với Khuất Đột Thông xung phong liều chết. Hai quân chém giết siết chặt quân Dương Huyền Cảm, tử thi đại quân Dương Huyền Cảm bị giết chồng chất, máu tươi nhuộm đỏ sông Bá. Dương Huyền Cảm hết sức sợ hãi, mang theo mấy nghìn tàn quân trốn về thành Trường An.
Khuất Đột Thông không biết tình hình binh lực ở Trường An của Dương Huyền Cảm, binh lực của y ít, quân lương không đủ nên không dám ở lại Quan Trung lâu dài, liền dẫn quân rút về Bồ Tân Quan.
Trận chiến này Dương Huyền Cảm thắng trước bại sau, đại quân một trăm năm mươi nghìn tổn thất mất hơn tám mươi nghìn người. Nhưng quân Tùy cũng chết thê thảm và nghiêm trọng, chủ soái Vũ Văn Thuật bỏ mạng, đại quân năm mươi nghìn gần như là bị diệt toàn bộ. Sau khi Khuất Đột Thông chỉnh đốn lại binh lực, thì tàn quân Vũ Văn Thuật tụ hợp lại không đến mười nghìn người, quân đội còn lại hoặc là chết, hoặc là nhân cơ hội trốn chạy.
Sau khi Khuất Đột Thông biết được trong thành Trường An chỉ có hai mươi nghìn quân coi giữ, khiến cho y mất đi một cơ hội tuyệt vời đòi lại thành Trường An, làm cho y cảm thấy có chút phiền muộn. Nhưng cơ hội đã mất sẽ không thể xoay chuyển, cùng lúc Khuất Đột Thông cố thủ Bồ Tân Quan, mặt khác phái người hướng Lạc Dương xin viện trợ. Đồng thời y sai người đi Giang Đông báo tin đã cứu được Vũ Văn Hóa Cập ra, Vũ Văn Thuật đã bỏ mạng, dù như thế nào cũng là một việc đại sự.
***
Quận Mã Ấp. Mấy ngày nay trong lòng Thái Thú Vương Nhân Cung đang tốt lên, một tháng trước y nhận được thánh chỉ bổ nhiệm y đảm nhiệm chức Thông Thủ quận Nghiệp, tuy rằng trên danh nghĩa Thông Thủ dưới Thái Thú nửa cấp, nhưng Thông ThỠcó quyền điều quân tiêu diệt cường đạo, đều có thể điều động người và tiền của, trên thực tế Thái Thú không có quyền lực đó.
Có thể rời khỏi biên cương, một lần nữa tiến vào Trung Nguyên, có đất dụng võ. Điều này khiến Vương Nhân Cung trong lòng vui sướng. Tính toán thời gian nhậm chức chỉ còn nửa tháng, Vương Nhân Cung liền bắt đầu thu dọn hành trang chuẩn bị xuất phát.
Buổi sáng hôm nay, Vương Nhân Cung vẫn như thường lệ tới quận nha xử lý công vụ, chuẩn bị tiếp giao công văn, từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo vang lên, Vương Nhân Cung lông mày nhăn lại. Đi được vài bước, y nấp vào sau góc tường thăm dò tình hình ở phía quận nha.
Chỉ thấy người trước quận nha tấp nập, mấy chục nghìn dân đói từ các nơi trong quận Mã Ấp chen chúc nhau ở trước quận nha, khẩn cầu Thái Thủ phát thóc giúp nạn thiên tai. Năm ngoái bốn trăm nghìn đại quân Đột Quyết đi qua Đã hủy hoại gần hết ruộng nương trong quận Mã Ấp, hơn nữa lại còn bị hạn hán khiến cho sản lượng lương thực thu hoạch trong quận Mã Ấp giảm bảy phần, lúc này đang là thời kỳ giáp hạt, nạn đói bắt đầu lan tràn, nhóm dân đói đều cuồn cuộn tiến vào huyện Thiện Dương, khẩn cầu quan phủ cứu tế.
Trong lòng Vương Nhân Cung rối rắm, thật ra trong kho lúa còn có hơn ba mươi nghìn thạch lương thực, nhưng Hoàng đế đã có nghiêm lệnh, truyền lệnh trong lúc đợi tân Thái Thú đến tiếp quản trong một tháng, không được phát thóc giúp nạn thiên tai, chính là muốn phòng ngừa mượn cớ giúp thiên tai đến che dấu tham ô.
- Thái Thú, làm sao bây giờ?
Một gã tùy tùng hỏi.
Trong lúc này Vương Nhân Cung không thể phát thóc, qua ba ngày nữa tân Thái Thú mới đến, giúp nạn thiên tai là việc làm của tân Thái Thú, y cũng không muốn làm phức tạp vào lúc này, chọc giận Thánh Thượng, gây khó khăn phá hỏng con đường làm quan.
Thật sự Vương Nhân Cung chỉ muốn về quận nha lấy một phần công văn, y ngẫm nghĩ một chút, từ nơi ở của y có thể trèo tường đi vào quận nha, y xoay người đi:
- Đi theo ta!
Hơn mười tùy tùng thân vệ lại quay trở về phủ, đi tới cửa, y nhìn thoáng qua thân vệ, ngạc nhiên hỏi:
- Lưu Chu Vũ đâu, không phải buổi sáng gặp y rồi sao? Y đi đâu rồi?
Nhóm thân vệ đều lắc đầu, không biết Lưu Giáo Úy đi đâu? Vương Nhân Cung cũng không cần hỏi nhiều, xoay người vào phủ, đi nhanh đến đường phía sau phủ, đi vào sân sau, phía trước có một bức tường rất thấp ngăn cách quận nha và quận phủ, hơn mười người lính chạy tới dựng cái thang. Đúng lúc này, Vương Nhân Cung thấy bên trong cổng viện của mình thấp thoáng váy đỏ.
Trong lòng y cảm thấy lạ, bước nhanh đi vào cửa viện, nghiêng ngó đầu, đã thấy một tiểu nha hoàn đứng nép ở cửa, ánh mắt hoảng sợ nhìn y.
Vương Nhân Cung ngồi xổm xuống trước mặt tiểu nha hoàn, sau một lúc lâu nhìn nàng, hỏi cô:
- Xảy ra chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...