Thiên Hạ Kiêu Hùng

Lúc này, xa xa vang lên tiếng la:

-Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy một gã kỵ binh đưa tin chạy như bay đến, chạy đến gần trước chắp tay nói:

-Tổng quản, có việc gấp cần báo!

Trong tay gã cầm một ống tình báo màu đỏ. Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút bất an, lập tức nhận lấy rút báo cáo sự việc bên trong ra xem cẩn thận. Nhưng nội dung bên trong khiến tim hắn nhảy dựng lên.

Đã đến trung tuần tháng mười một, cho dù còn chưa đến thời tiết giá rét, nhưng địa khu Quan Trung cũng đã đến mùa đông lạnh lẽo, đâu đâu cũng là màu tuyết trắng mênh mông. Ban ngày đã đến thời khắc ngắn nhất trong năm. Ráng chiều trong chớp mắt liền biến mất. Khí lạnh ban đêm khiến không khí ngưng đọng càng tăng thêm lạnh giá.

Đây là đêm giá lạnh, bầu trời bao trùm mây đen u ám. Cũng không có gió, ban ngày vừa mới rơi xuống một trận tuyết, nhưng không có tích lại, khiến mặt đất trở nên lầy lội. Cũng càng thêm lạnh giá.

Một nhánh quân đội hơn mười nghìn người ở quan đạo im hơi bặt tiếng hành tiến. Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chiến mã thở phì phì, và tíêng binh khí va đập. Không được phép nói chuyện to, không được đốt lửa sưởi ấm, cố gắng không được để chiến mã hí, hành quân bí mật đã tăng thêm phần thần bí của nhánh quân đội này.

Nơi này là địa khu Bá Thượng của phía đông nam trường an, cách Trường An chỉ có hai mươi dặm, một quan đạo thẳng tắp đến Trường An. Mục tiêu của nhánh quân Tuỳ này vô cùng rõ ràng.

Giữa đội ngũ, mấy trăm binh sĩ vây quanh một cái kiệu cao cao, kiệu rộng lớn, đủ để chứa bốn năm người. Hữu đồn vệ tướng quân Vũ Văn Hoá Cập ngồi trong kiệu này. Trên người y quấn chăn dầy cộm, trông có vẻ mập mạp, khiến người ta có cảm giác, trong chăn của y hẳn còn có một người.

Trong đội ngũ, một đại tướng mặt đen sì tay cầm trường mâu, dáng người khôi ngô, cưỡi trên một chiến mã, ông là Dương Huyền Cảm. Nhưng vẻ mặt tro bụi không có ai còn có thể nhận ra ông. Huống hồ trong đêm, ông đường hoàng xuất hiện ở trong hàng đầu quân ngũ.

Dương Huyền Cảm cuối cùng chấp nhận phương án của Tạ Tư Lễ. Trước tiên không vội chiêu mộ binh, trực tiếp dùng mười lăm nghìn quân có trong tay ông tập kích Trường An. Sau khi đoạt được Trường An bắt đầu chiêu mộ binh quy mô lớn.


Mười lăm nghìn quân đội trong tay ông do năm nghìn binh của quận Thượng Lạc và mười nghìn quân Tuỳ diệt phỉ tạo thành. Quan quân trên trung cấp của quân Tuỳ tất cả hoán đổi, đối với binh sĩ bình thường mà nói, chỉ cần bọn họ quân phục không đổi, có lương thực ăn, có tiền tiêu, nhân sự bên trên thay đổi không có ảnh hưởng gì với bọn họ. Hơn nữa, mỗi binh sĩ còn được nhận ba mươi xâu tiền. Điều này đủ để làm cho bọn chúng trung thành. Đương nhiên, nếu bọn chúng biết chủ tướng đã đổi lại là Dương Huyền Cảm, có lẽ sẽ khác.

Chính bởi vì điểm này, tâm trạng của Dương Huyền Cảm mới lo lắng. Thật ra ông chỉ nắm chắc hai phần. Nhưng nếu không làm như thế, ngay cả nắm chắc hai phần ông cũng không có.

Dương Huyền Cảm quay đầu nhìn tướng tài Tạ Ánh Đăng mà ông đắc ý cách ông không xa, vẻ mặt của anh ta nghiêm túc, áo giáp ngân khôi tay cầm trường dài, sau lưng cung tên, lộ vẻ uy phong lẫm liệt.

Điều này khiến Dương Huyền Cảm không khỏi nghĩ đến Dương Nguyên Khánh. Nếu hắn chịu xuất binh trợ giúp mình, vậy thì lần tranh đoạt Quan Trung này có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không đồng ý, sống chết ôm đại nghĩa triều Tuỳ của hắn không buông. Thật sự không biết hắn cổ hủ hay có tính toán khác….

-Tướng quân, đến rồi!

Một gã binh lính nói nhỏ nhắc ông, Dương Huyền Cảm lúc này mới phát hiện, bọn họ đã đến bên ngoài Minh Đức môn, cách cổng thành chỉ có một dặm, ông lập tức dừng suy nghĩ, vung tay một cái:

-Toàn quân dừng lại.

Quân đội dần dần dừng lại, lúc này Dương Nguy chạy lên trước, Dương Huyền Cảm vỗ vai y:

-Tất cả trông đợi vào các người rồi!

Dương Nguy gật gật đầu, giục lạc đà chạy đi lên phía trước. Lại quay đầu nháy mắt với Tạ Ánh Dương. Tạ Ánh Dương thúc ngựa tiến lên cùng y.

Hơn một ngàn người vây quanh Vũ Văn Hoá Cập đi đến cổng thành. Vũ Văn Hoá Cập nuốt nước bọt. Người của y vừa động đậy, bụng dưới lại đau, thanh âm của một nữ nhân trẻ tuổi từ trong chăn vang lên:


-Ngươi dám động đậy, ta thiến ngươi trước.

Vũ Văn Hoá Cập sợ đến mức không dám động đậy. Trong lòng đại hận, người khác không biết, còn tưởng rằng y tham nữ sắc, cho dù trong chăn giấu một nữ nhân. Nhưng y không có một chút cảm giác tốt đẹp. Trái lại, y có sợ hãi đến muốn chết.

-Bên dưới là ai?

Bên trên có lính giữ thành phát hiện bọn họ, lớn tiếng hỏi.

Nữ nhân trong chăn dùng dao găm chạm mạnh vào:

- Mau đáp.

Vũ Văn Hoá Cập bất đắc dĩ, đành phải cao giọng hô:

-Ta là Hữu đồn vệ Tướng quân Vũ Văn Hoá Cập. Phụng mệnh Thánh thượng đến canh phòng Trường An.

-Hoá ra là Vũ Văn tướng quân. Xin đợi một chút, chúng tôi đi bẩm báo Vệ thượng thư.

Vệ thượng thư là Hình bộ Thượng thư Vệ Huyền. Cũng chính là Vệ Văn Thăng. Lão phụng mệnh phụ tá Vương Dương Hựu trấn thủ Trường An.


Một lát Vệ Huyền nghe thấy tin tức vội đến. Lão đã bảy mươi lăm tuổi. Người đã già nua, nhưng đầu óc vẫn tương đối tỉnh táo. Lão nhìn xuống dưới thăm dò một lát, nhận ra Vũ Văn Hoá Cập, liền gật gật đầu hỏi:

-Vũ Văn tướng quân phụng quân mệnh đến giúp canh phòng Trường An, nhưng Trường An hoàn toàn không nhận được công văn của Binh bộ.

-Ta phụng mật chỉ đến trước, ta có kim bài của Thánh thượng.

Vũ Văn Hoá Cập giơ một tấm kim bài lên cao. Trong bóng đêm, Vệ Huyền nhìn không rõ lắm. Liền nói:

-Đêm rất tối, có thể chuyển kim bài lên, cho lão xem một chút. Nếu không lầm để tướng quân vào thành.

Một gã binh lính nhận lấy kim bài chạy xuống dưới thành, sông bảo vệ thành đã đóng băng. Gã trực tiếp qua sông đến bên tường, bên trên thả xuống một cái giỏ, binh sĩ thả kim bài vào.

Nhìn giỏ từ từ kéo lên, trong lòng Vũ Văn Hoá Cập lo lắng đến cực điểm. Y cắn chặt môi, tim đập thình thịch. Nếu kim bài bị nhận sai, vậy tính mạng nhỏ của mình coi như xong rồi. Chỉ có Dương Huyền Cảm thành công, y mới có cơ hội sống, lúc này y hi vọng Dương Huyền Cảm có thể thành công.

Vệ Huyền nhận lấy kim bài từ tay binh lính. Lão cũng nhận được loại kim bài này, hoàn toàn giống với cái này. Khác nhau chính là số hiệu, lão có được kim bài số bốn, còn miếng kim bài này số sáu. Bình thường đây là kim bài điều binh của binh bộ dùng đến. Lão nhìn kỹ lại một lần, hoàn toàn không có vấn đề. Lão không biết, mười hai miếng kim bài của Tuỳ đế Dương Quảng chính là Dương Tố đúc nên.

Lão lại nhìn ra phía xa xa, có hơn mười nghìn người. Lão biết Vũ Văn Hoá Cập đi quận Thượng Lạc tiêu diệt phỉ tặc. Đoán kim bài này là cha của y Vũ Văn Thuật làm thay y. Lão liền nhìn dò xét, chỉ có hơn một nghìn quân, người không nhiều có thể vào thành.

Lão vung tay lên:

-Mở thành.

Cầu treo buông xuống, cổng thành cũng chầm chậm mở ra. Đội quân hơn một ngàn người vào thành. Xa xa trong lòng Dương Huyền Cảm lo lắng khác thường, lòng bàn tay lạnh toát.

Đội ngũ qua động thành dài dài, Dương Nguy ở động thành dừng lạc đà lại. Liền đứng ở bên cổng thành, bên cạnh có mấy quan quân coi giữ tò mò xem xét y. Tướng linh cưỡi lạc đà năm nay cực ít, chỉ nghe nói có một người của Phong Châu.


Tạ Ánh Đăng tiến lên trước, hơn một nghìn quân tất cả là binh lính tinh nhuệ tâm phúc của Dương Huyền Cảm. Y thấy quân canh gác cổng thành chỉ có hơn ba trăm người, thầm phục tình báo của mật thám Phong Châu chính xác.

Lúc này Vệ Huyền cười khà khà từ đường thành đi xuống:

-Vũ Văn tướng quân bệnh gì sao? Không ngờ ngồi kiệu mà đến.

Tạ Ánh Đăng đã thầm lấy cung tên lên một mũi tên đợi Vệ Huyền đến ba mươi bước, cung của y liền bắn, phương pháp bắn tên của Tạ Ánh Đăng cũng có thể xếp trong hàng thứ năm trong thiên hạ. Có thể gọi là Thiện xạ, bách phát bách trúng, y dùng cung hai thạch, lực cực lớn, một mũi tên mạnh mẽ vọt đi, mau lẹ vô cùng. Vệ Huyền nằm mơ cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình hình này. Lão phản ứng không kịp. “ Vù!” một tiếng, mũi tên trúng yết hầu, đâm mạnh về sau, nụ cười trên mặt Vệ Huyền cứng đơ. Người chầm chậm nghiêng, ngã trên mặt đất.

Tạ Ánh Đăng hét to một tiếng:

-Vệ Huyền mưu đồ tạo phản phụng chỉ giết tặc.

Đây cũng là tín hiệu, một nghìn binh lính hô giết bốn phía. Hướng giết tới quân coi giữ cửa thành. Dương Nguy huy động đại chuỳ, thế chuỳ hung mãnh, liên tiếp đập chết hơn chục lính canh. Các lính canh còn lại thấy y hung hãn khác thường, đều gào lên, bỏ chạy tứ phía. Dương Nguy giữ cửa thành hô to:

-Vệ Huyền tạo phản.

Khí lực của y mười phần, thanh âm trong đêm vang truyền rất xa. Một dặm, Dương Huyền Cảm nghe thấy tiếng hô. Ông quay đầu hô to:

-Vệ Huyền tạo phản, tam quân Tuỳ ta dẹp loạn.

Mười lăm nghìn người cùng hướng đi đến thành trì. Rất nhiều binh sĩ đều hồ đồ, chỉ nghe thấy có người tạo phản, phải đi dẹp loạn, bọn họ cùng nhau hò hét, cùng tướng lĩnh của mình giết vào trong thành.

Đại quân của Dương Huyền Cảm giết vào trong thành Trường An, đội ngũ binh lính chia làm mấy đường. Chia đi đoạt cửa thành. Dương Huyền Cảm dẫn năm nghìn lính canh hướng về đại Vương phủ.

Đại Vương Dương Hựu hoàn toàn không ở hoàng cung, mà ở Đại Vương phủ, cũng chính là phủ đệ của phụ thân y trước đây. Có hàng nghìn lính canh giữ hai bên, Dương Hựu tuổi trẻ tham ngủ, Dương Huyền Cảm dẫn quân giết vào thành y hoàn toàn không nghe thấy, mà được hoạn quan đánh thức dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui