Đốt Cát rất vừa lòng với thái độ của y, ông ta gật đầu nói:
- Là thế này, ta đang tính toán thiết lập một điểm tình báo ở triều Tùy. Ta muốn cho một người toàn quyền thay ta thu thập thông tin tình báo triều Tùy. Người này nhất định phải là người Hán. Ta nghĩ đi nghĩ lại chỉ có ngươi là phù hợp nhất.
Vương Kim Phú lúc này liền đồng ý luôn:
- Ty chức nguyện vì Khả Hãn cống hiến sức lực!
- Tốt lắm!
Đốt Cát đi đến trước một tấm bản đồ triều Tùy, nhìn một lúc rồi hỏi y:
- Ngươi cho rằng điểm tình báo nên đặt ở đâu là phù hợp nhất?
Vương Kim Phú ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ty chức là người của quận Mã Ấp, vô cùng quen thuộc với quận Mã Ấp. Hơn nữa quận Mã Ấp có người Đột Quyết lui tới cũng là chuyện rất bình thường, sẽ không bị ai nghi ngờ. Ty chức cho rằng nên thiết lập điểm tình báo ở đó, mở một cửa hàng để che giấu.
- Tốt lắm!
Đốt Cát vui vẻ nói:
- Cứ xử lý theo phương án của ngươi. Ngươi có thể chọn ra một số người tin tưởng trong số người Hán từ phương bắc sang nương tựa để giúp đỡ ngươi. Còn về tiền bạc vật tư thì ta sẽ chịu trách nhiệm.
Đốt Cát lại thấp giọng nói:
- Mấu chốt là phải thay ta tìm được thế lực thần phục Đột Quyết tạo phản triều Tùy.
Ty chức hiểu, ty chức sẽ không phụ lòng mong đợi của Khả Hãn. Ty chức đi chuẩn bị một chút, sáng ngày mai sẽ xuất phát.
- Đi đi!
Đốt Cát tiễn Vương Kim Phú. Ông ta nhìn thoáng qua cửa trại:
- Là Bùi Củ đã được đưa đến sao?
- Khởi bẩm Khả Hãn, đã đưa ông ta đến rồi.
- Đưa ông ta đến trại bên, rồi gọi sứ giả của Dương Nguyên Khánh đến gặp ta.
Một lát sau, mấy người Ngụy Trưng vội vàng đi tới. Trong trại bên, Ngụy Trưng nhìn thấy Bùi Củ - người bị Đột Quyết bắt. Bùi Củ từ lúc ở huyện Nhạn Môn đàm phán bị thất bại và bị tạm giữ cho đến nay đã hơn một tháng, nhưng ông ta như già đi mười tuổi, tóc đã trắng hết. Bùi Củ năm nay đã sáu mươi chín tuổi. Người gần bảy chục tuổi, bị Đột Quyết bắt, bị đánh chửi ngược đãi khiến cho tinh thần và thể chất của ông ta bị hủy hoại ghê gớm.
Ông ta không chỉ tóc trắng toàn bộ mà còn gầy giơ xương. Ông ta ngồi trong trại, lưng thẳng. Ông ta không hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của mình vì sự tra tấn của người Đột Quyết.
Mọi người đi vào trại lớn, một gã tùy tùng quen với Bùi Củ, vội vàng nói với Ngụy Trưng một câu, Ngụy Trưng tiến lên thi lễ:
- Hạ quan là Hộ tham Tào quân sự Phong Châu Ngụy Trưng xin tham kiến Bùi tướng quốc!
Ánh mắt Bùi Củ híp lại:
- Ngươi là do Nguyên Khánh phái tới?
- Hạ quan là do Dương tổng quản phái tới đón tướng quốc về!
- Nguyên Khánh đưa ra điều kiện gì mà có thể thuyết phục chúng thả ta ra vậy?
- Dương tổng quản dùng năm nghìn tù binh để đổi lấy Tướng quốc.
Bùi Củ ha hả mỉm cười. Ông ta khinh miệt liếc mắt nhìn Đốt Cát một cái nói:
- Thủy Tất Khả Hãn, ngươi có thể không để ta trở về, thả ta về ngươi thật mất mặt. Hãy cứ để năm nghìn người đó đào quặng cho Phong Châu đi. Ta lại thấy như vậy rất có ý nghĩa. Khả Hãn, ngươi thấy có đúng không?
Đốt Cát hừ thật mạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến sự châm chọc của Bùi Củ. Ông ta nói với Ngụy Trưng:
- Người đây rồi, ngươi mang ông ta đi đi. Ta sẽ phái người đi đón tù binh.
Ngụy Trưng thật không ngờ lại đơn giản như thế, có thể trực tiếp mang người đi, anh ta bèn hỏi:
- Không cần ký một hiệp định gì sao?
- Không cần, ta và Dương Nguyên Khánh qua lại với nhau đâu chỉ ngày một ngày hai. Hắn biết hậu quả của việc nói lời không giữ lời là thế nào. Ngươi mang người đi đi.
Ngụy Trưng thi lễ rồi bảo một gã tùy tùng cõng Bùi Củ. Anh ta thấp giọng nói:
- Lão gia, chúng ta về nhà thôi.
Bùi Củ ngửa mặt lên trời cười nói:
- Thật là đáng tiếc, không thể noi theo Tô Võ để thể hiện trinh tiết của Bùi Củ này.
Đốt Cát ở sau phía sau cười lạnh một tiếng:
- Cho ngươi đi chăn dê, dê của ta sớm muộn cũng sẽ bị sói ăn mất, còn có cái bộ xương già này của nhà ngươi nữa.
Bùi Củ híp mắt nói:
- Đốt Cát, ngươi thả ta đi, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!
Đốt Cát xanh mặt, hung tợn nói với Ngụy Trưng:
- Trước khi ta đổi ý muốn giết lão già này thì ngươi mau dẫn lão ta đi ngay!
Trở về vô cùng thuận lợi. Nửa tháng sau, Ngụy Trưng đã đưa được Bùi Củ quay trở về huyện Đại Lợi. Ngóng về bắc Hoàng Hà xa xa chảy êm đềm, nơi đó chính là biên giới Đại Tùy. Bùi Củ trên đường vui vẻ trò chuyện bỗng trở nên trầm mặc. Đôi mắt già nua của ông ta ngân ngấn nước mắt.
Ông ta vốn tưởng rằng mình sẽ chết một cách cô độc trên thảo nguyên, lại thật không ngờ, cháu rể còn nhớ đến mình và đón mình về. Dùng năm nghìn quân tù binh để đổi lấy một người già gần đất xa trời.
Năm nghìn tù binh, đó là một món của cải lớn, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không do dự bỏ ra, thậm chí còn không mặc cả. Điều này khiến cho Bùi Củ cảm thấy một thân tình ấm áp. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng không ác nghiệt đến mức chỉ muốn giang sơn và lợi ích. Trong lòng hắn vẫn còn có một sự lương thiện.
Một đội kỵ binh từ xa đi đến, có mấy binh lính nhận ra cờ lớn liền hô lên:
- Ngụy tòng quân, tổng quản đến!
Một lát sau, kỵ binh đã đi đến gần, Ngụy Trưng cũng thấy người ở phía trước mặt, quả nhiên là tổng quản Dương Nguyên Khánh. Anh ta nói với Bùi Củ:
- Các lão, tổng quản đích thân đến đón!
Bùi Củ cười tủm tỉm nói:
- Nó là cháu rể ta, không đến đón ta sao được?
Dương Nguyên Khánh phi đến nhanh như chớp. Hắn nhìn thấy Bùi Củ thì trong lòng mừng rỡ, tiến lên xúc động nói:
- Ông nội cuối cùng đã trở về rồi!
Bùi Củ khẽ gật đầu:
- Cảm ơn cháu có lòng, nếu không thì ta sẽ không qua nổi mùa đông năm nay rồi.
Dương Nguyên Khánh thấy tinh thần Bùi Củ khá tốt nhưng tóc đã trắng hết, vẻ mặt già nua, hắn có thể tưởng tượng được việc bị tra tấn trên thảo nguyên như thế nào. Hắn áy náy nói:
- Là cháu cứu ông nội chậm quá!
- Thôi, đừng nói đến nữa. Cho ta đến Đại Lợi nghỉ ngơi hai ngày đã rồi đến Cửu Nguyên thăm cháu gái ta.
Dương Nguyên Khánh cười, gật đầu với Ngụy Trưng. Trong ánh mắt đầy vẻ khen ngợi với anh ta. Hắn ra lệnh:
- Trở về thành Đại Lợi!
Mọi người vây quanh Bùi Củ đi về hướng Hoàng Hà.
Trong phòng, Bùi Củ đã tắm rửa thay quần áo, ngồi ở trước bàn cẩn thận nhấm nháp loại rượu nho tốt nhất của thành Đại Lợi. Trước mặt ông ta, Dương Nguyên Khánh nâng chén rượu lên chúc ông một chén.
- Ông nội thấy loại rượu nho này hương vị thế nào?
Bùi Củ hơi thở dài:
- Ở trên thảo nguyên, người Đột Quyết cho ta ăn sữa ngựa đã thối, ăn thịt dê dai nhoanh nhoách. Có một hôm, bọn chúng có lòng từ bi thì cho ta túi nước sạch, ta liền uống chậm rãi, uống trong mười ngày. Cháu nói xem vị rượu nho này thế nào?
- Trên đường Ngụy tòng quân không cho ông nội uống rượu sao?
- Anh ta nói cơ thể ta quá kém, không cho ta uống rượu, cả ngày cho ta ăn cháo, ăn đến nỗi nôn cả ra. Nhưng cơ thể của ta cũng khỏe ra nhiều rồi. Trên đường ta còn chửi anh ta, bây giờ nghĩ lại thực ra anh ta là muốn tốt cho ta. Hôm nào ta phải xin lỗi anh ta mới được.
Bùi Củ vừa cười nói:
- Người này không tồi chút nào. Tầm mắt nhìn xa trông rộng, là nhân tài hiếm có. Nguyên Khánh, cháu cần trọng dụng người này.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Lúc này, Bùi Củ lại vội vàng hỏi:
- Cháu nói cho ta nghe tình hình mới nhất trong triều đi. Ngụy Trưng nói không rõ ràng lắm, bây giờ tình hình Trung Nguyên thế nào rồi?
Dương Nguyên Khánh vốn muốn đợi cho sức khỏe của Bùi Củ tốt hơn một chút rồi mới nói. Nhưng ông ta đã hỏi rồi thì Dương Nguyên Khánh liền không giấu diếm nữa, nói:
- Một tháng trước, Trung Nguyên đã xảy ra chuyện lớn. Lý Mật dẫn quân Ngõa Cương công phá nhà kho Lê Dương.
Bùi Củ im lặng hồi lâu không nói gì. Với một người đảm nhiệm chức Tướng quốc gần mười năm như ông, thì đương nhiên biết việc quân Ngõa Cương chiếm nhà kho Lê Dương có ý nghĩa chính trị như thế nào.
-Ôi!
Bùi Củ thở dài một tiếng:
-Thiên hạ thực sự sắp đại loạn rồi!
-Thánh thượng đang gia tăng việc làm thuyền, chuẩn bị nam tuần Giang Đô.
DươngNguyên Khánh lại nói.
-Ông ta không vứt bỏ xã tắc Đại Tùy nhanh như vậy chứ!
Dương Nguyên Khánh lắc đầu,
-Vứt bỏ thì chưa đến mức, còn chưa xảy ra trường hợp xấu nhất mà. Một quân Ngõa Cương thôi đã khiến cho ông ta sợ tới mức từ bỏ xã tắc. Cháu nghĩ không có khả năng đó đâu. Cháu cho rằng ông ta là muốn dời đô về phía nam, giữ phía nam trước, sau đó lấy phía nam làm hậu thuẫn rồi mới dần dần tiêu ệt loạn phỉ Ngõa Cương và Đậu Kiến Đức. Dời đô về phía nam thực sự đã là chiến lược từ lâu của ông ta.
Bùi Củ cười khổ một tiếng nói:
-Cháu chỉ nói đúng một nửa. Năm Đại Nghiệp thứ sáu, ông ta hạ chỉ các cấp quan của Giang Đô bằng cấp với Kinh Triệu. Như thế trên thực tế đã thừa nhận Giang Đô là thủ đô thứ hai. Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa rằng ông ta muốn dời đô đến Giang Đô. Giữ lấy phía nam là một nguyên nhân nhưng nguyên nhân căn bản chính là lương thực, tiền tài của kinh thành đã cạn kiệt. Nhiều năm như vậy, lương thực của kinh thành luôn không đủ cung ứng, toàn bộ đều dựa vào Giang Nam vận chuyển đường thủy đến. Bây giờ thiên hạ đại loạn, lương thực của kênh Thông Tế không thể nào vận chuyển đến kinh thành được, chỉ cần nhìn thấy giá lương thực ở kinh thành rất cao là đã biết rằng kinh thành đã không thể trụ được nữa rồi. Năm ngoái ta đã nói với ông ta nếu như vận chuyển đường thủy bị ngắt, thì dựa vào mấy kho lúa chỉ có thể duy trì được một năm mà thôi, mà cuộc chiến Triều Tiên đã tiêu hao hết một nửa già số lương thực đó rồi. Vì thế nửa năm cũng không duy trì được. Trong lòng ông ta hiểu rõ chỉ có đến Giang Đô, mới có thể có nguồn cung ứng lương thực tiền tài ổn định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...