- Phụ hoàng, con nghe nói lần này nhờ Dương Nguyên Khánh dẫn quân giải vây, ép quân Đột Quyết phải rút lui. Phụ hoàng cần phải phong thưởng cho anh ta, không thể khiến thiên hạ chê cười phụ hoàng.
Dương Quảng nghe được con gái nói mà không hề suy nghĩ như vậy, ông ta cười khổ một tiếng nói:
- Chuyện phong thưởng cho anh ta thế nào, trong lòng phụ hoàng đã có suy tính. Con đi tìm mẫu hậu đi! Phụ hoàng cần họp với các đại thần.
- Con gái cáo lui!
Dương Phương Hinh thi lễ xong liền lui ra. Khi lui đến phòng ngoài, Dương Phương Hinh nghĩ tới việc mình không cần tái giá với Hồ Tù hung ác bên Đột Quyết, nàng lại cảm thấy vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên. Nàng vui vẻ giống một con nai con, nhảy nhót chạy về phía hậu viện.
Đúng lúc này, bốn người Dương Cung Đạo, Tiêu Ly, Bùi Uẩn và Phàn Tử Cái đi tới, thấy Công chúa nhỏ tinh nghịch như vậy, bọn họ nhìn nhau, đều hiểu ý mỉm cười. Đột Quyết lui binh, ngay cả công chúa cũng vui mừng như vậy.
Bốn người đi vào ngự thư phòng. Một lát sau, Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ cũng đến. Hai ngày nay, Ngu Thế Cơ bị cảm nhẹ, ý nghĩ hỗn loạn. Gã cũng không biết mình nên nói gì? Lại sợ nói sai, sẽ khiến Thánh Thượng không hài lòng. Vậy gã dứt khoát không nói một lời.
Dương Quảng thoáng nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói:
- Quân Bắc Đột Quyết rút lui. Trẫm tính chờ quân viện trợ phía nam đến sẽ trở lại kinh thành. Nay trẫm tìm các vị ái khanh đến, là muốn cùng mọi người thương nghị một chút, nên xử lý việc Dương Nguyên Khánh như thế nào. Trẫm muốn nghe ý kiến của các ái khanh.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không một ai biết tâm tư của Dương Quảng, không biết nên trả lời như thế nào. Tiêu Ly vẫn là người chính trực, ông ta tiến lên khom người nói:
- Bệ hạ, thần cho rằng chuyện này là chuyện tốt, nếu xử lý tốt, liền có thể làm dịu đi mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và triều đình, để anh ta dần dần dựa vào triều đình, cuối cùng hoàn toàn tiêu trừ mối hoạ ngầm Phong Châu. Cho nên ý kiến của thần là thừa nhận công lao và thành tích của anh ta, để xoa dịu.
Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói:
- Hắn đến cứu trợ Thánh Thượng không phải là muốn được danh tiếng đại nghĩa sao? Nếu lại thừa nhận công lao và thành tích của hắn, Vậy chẳng phải là thỏa mãn tâm ý của hắn sao?
Bùi Uẩn có phần không thể nhịn được nữa, cũng đứng ra nói:
- Vũ Văn tướng quốc, không thể nói như vậy được. Dương Nguyên Khánh tới cứu Thánh Thượng, bởi vì anh ta vẫn cho rằng mình là bầy tôi của triều Tùy. Bầy tôi của triều Tùy tới cứu giá, là việc hoàn toàn chính đáng. Nếu anh ta không đến cứu giá, vậy sao anh ta có thể ăn nói với người trong thiên hạ đây? Cho nên anh ta chắc chắn phải tới. Anh ta cũng đã đến đây. Nếu không phải anh ta khiến cho người Đột Quyết rút lui, chỉ sợ lúc này hẳn là Vũ Văn tướng quốc bị bắt làm tù binh ở trong đại doanh Đột Quyết, mà không có cơ hội lại ở đây châm chọc khiêu khích.
- Mong Bùi Thượng Thư nói chuyện khách khí một chút!
Vũ Văn Thuật có chút thẹn quá hóa giận nói:
- Ta chỉ là luận sự, Thánh Thượng cũng muốn nghe một vài ý kiến phản diện. Chẳng lẽ tất cả mọi người một mặt ca tụng công đức của Dương Nguyên Khánh, vậy mới được gọi là trung thành sao?
Phàn Tử Cái cười ha hả nói:
- Vũ Văn tướng quốc, cũng không phải không thể nói ý kiến phản diện, mà là đã nói phải nói cho đúng. Thánh Thượng muốn biết, nên xử lý việc Dương Nguyên Khánh như thế này. Vậy ý kiến phản diện của ông là gì vậy? Là không thừa nhận công lao của anh ta, nhân cơ hội xuất binh tiêu diệt anh ta, hay lừa gạt anh ta tiến vào thành Nhạn Môn một đao chém rơi đầu? Ông cũng chưa nói, chỉ nói anh ta mua danh chuộc tiếng. Cái này có thể có chút không thật. Thật ra, nếu Vũ Văn tướng quốc thật sự chưa có ý kiến, có thể hoãn lại từ từ suy nghĩ rồi hãy nói, không cần phải tranh cướp như vậy.
Đây là đặc điểm của Phàn Tử Cái, thích giẫm lên bước chân của người đi trước. Ông ta không phải đặc biệt nhằm vào Vũ Văn Thuật, mà ông ta phát hiện, người làm trái chỉ có một mình Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Thuật tức giận đến mức mặt xanh mét, một lúc lâu nói không ra lời. Bùi Uẩn trực tiếp tát cho gã một tát, còn Phàn Tử Cái cũng chọc một đao vào sau lưng gã, càng thêm đáng giận.
Dương Quảng thoáng nhìn về phía Ngu Thế Cơ, thấy vẻ mặt y yết ớt vì bệnh, lại xoay ra nhìn tới Dương Cung Đạo. Dương Cung Đạo là người trong hoàng tộc. Suy nghĩ của ông ta phần lớn đều là vì giữ gìn xã tắc.
Cân nhắc, hơn nữa mỗi lần ông ta nói ra đều có thể nói đến điểm quan trọng.
- Dương Thượng Thư, ý kiến của khanh thì sao?
Dương Cung Đạo vội vàng khom người nói:
- Bệ hạ, thần tán thành ý kiến của Tiêu tướng quốc. Không phải nên làm thế nào với Dương Nguyên Khánh, mà là bệ hạ phải cân nhắc tới sự tôn nghiêm của bậc Đế vương. Nếu anh ta cứu giá, nên ban thưởng cho anh ta. Làm vậy sẽ thể hiện sự rộng lượng của bệ hạ, có lợi cho việc mua chuộc lòng tướng sĩ Phong Châu, khiến bọn họ cảm thấy, họ nguyện trung thành với bệ hạ, mà không phải vì Dương Nguyên Khánh. Nếu bệ hạ không thừa nhận công lao và thành tích của anh ta, cũng chẳng khác nào không thừa nhận công lao và thành tích của quân Phong Châu. Thần cho rằng làm như vậy sẽ hoàn toàn đẩy quân Phong Châu về hướng Dương Nguyên Khánh. Tương lai vốn không có đường sống để xoay chuyển. Cho nên ý của thần là, ngợi khen quân Phong Châu là chính, khen ngợi Dương Nguyên Khánh là phụ. Chỉ một hành động như vậy, Phong Châu sẽ vẫn là Phong Châu của bệ hạ.
Dương Quảng vui vẻ gật đầu. Vẫn là Dương Cung Đạo nói thấu đáo. Khen ngợi quân Phong Châu là chính, khen ngợi Dương Nguyên Khánh là phụ. Đây là một diệu chiêu. Ông ta nhìn mọi người nói:
- Mọi người lui ra đi! Dương Thượng Thư ở lại.
Tất cả mọi người lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại có hai người Dương Quảng và Dương Cung Đạo. Lúc này Dương Quảng mới chậm rãi nói với ông ta:
- Vũ Văn Thuật có tư tâm, Bùi Củ cũng có tư lợi. Phàn Tử Cái thì thích lộng quyền, mà không phải muốn chia sẽ nỗi lo với trẫm. Ngu Thế Cơ và Dương Nguyên Khánh có thù riêng. Phía sau Tiêu Ly là Tiêu Lương, trẫm cũng không tin ong ta được. Chỉ có khanh là người trong hoàng tộc, có ý nghĩ tỉnh táo hiếm thấy. Trẫm cảm thấy may mắn còn có khanh nói ra suy nghĩ của mình. Khanh tiếp tục nói đi.
Dương Cung Đạo thở dài một tiếng nói:
- Thần chỉ nói ra suy nghĩ của mình. Thần cho rằng quả thật Dương Nguyên Khánh là một sự uy hiếp. Hiện tại hắn cắt đất trấn giữ một phương, khó đảm bảo về sau sẽ không nảy sinh dã tâm muốn giành thiên hạ. Hắn là con cháu của Dương Tố. Trong lòng hắn hẳn cũng có dã tâm giống với Dương Tố. Ý kiến của thần là muốn hoàn toàn diệt trừ hắn. Nhưng không phải là bây giờ.
Dương Quảng gật đầu, Dương Cung Đạo nói đúng suy nghĩ trong lòng ông ta.
- Khanh tiếp tục nói!
- Thần cho rằng, Dương Nguyên Khánh ôm Tùy tự lập, tuy rằng khiến hắn nhận được sự ủng hộ của quan viên và người dân Phong Châu, nhưng đồng thời cũng là một sự trói buộc đối với hắn, khiến hắn không dám công khai tạo phản. Hành động của hắn đối với việc mở rộng sáu quận Quan Bắc chính là chứng minh tốt nhất. Cứ như vậy, bệ hạ có thể tạm thời nếu thả được thì thả hắn. Trước là lôi kéo hắn, để hắn trấn thủ biên cương Đại Tùy. Chờ đến khi bệ hạ dập tắt tất cả tạo phản trong nước, thế cục trong nước yên ổn, khi đó mới quay lại tiêu diệt Dương Nguyên Khánh. Thần cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.
Dương Quảng khẽ thở dài.
- Trẫm đúng là trong cuộc thường mê muội. Ít nhiều đã được ái khanh nhắc nhở, khiến trẫm hoàn toàn tỉnh ngộ. Trẫm biết bây giờ phải làm gì rồi. Theo lời khanh nói, trước lôi kéo hắn, chờ đến khi Trung Nguyên yên ổn, lại quay lại tiêu diệt hắn.
Sáng hôm sau, đầu tường thành Nhạn Môn xôn xao lên. Cửa thành nhanh chóng đóng lại. Ngoài thành, mấy vạn quân Tùy Phong Châu đội ngũ chỉnh tề xuất hiện ở ngoài xa vài dặm. Dương Nguyên Khánh mang theo mấy trăm Thân binh chậm rãi tới dưới thành. Hắn thấy Vũ Văn Thành Đô, liền cao giọng nói:
- Mong Vũ Văn Tướng quân chuyển cáo bệ hạ, Dương Nguyên Khánh đánh bại Đột Quyết, đặc biệt đến để hiến công!
Trong lòng Vũ Văn Thành Đô cũng có chút khẩn trương. Không ngờ Dương Nguyên Khánh lại dẫn quân đến. Ông ta lập tức phái người đi bẩm báo hoàng đế. Còn ông ta lại cao giọng hỏi:
- Có phải trăm nghìn quân Đột Quyết đã bị tiêu diệt ở phía tây Tây Hình Quan?
Dương Nguyên Khánh gật đầu.
- Trăm nghìn đại quân bị ta tiêu diệt toàn bộ. Những người chạy trốn chưa đến hai mươi ngàn.
Vũ Văn Thành Đô khẽ than thở? Thật bực mình. Quả nhiên đúng như ông ta dự đoán. Lúc này, phía sau ông ta truyền đến tiếng bước chân. Dương Quảng dưới sự bảo vệ của một nhóm đông thị vệ bước nhanh tới. Hơn trăm quan viên cũng đi theo bên cạnh.
Dương Quảng nhìn Dương Nguyên Khánh. Ánh mắt ông ta vô cùng phức tạp. Đây là một một người khiến ông ta vừa hận vừa yêu, lại muốn trọng dụng, nhưng cũng hận không thể giết chết, sau đó lại muốn hắn nhanh chóng trở thành bề tôi.
Dương Nguyên Khánh mở miệng trước. Hắn tiến lên khom người thi lễ.
- Thần Dương Nguyên Khánh cứu giá chậm trễ, khiến bệ hạ kinh sợ. Thần xin tạ lỗi trước bệ hạ!
- Ngươi vẫn bầy tôi của Đại Tùy sao?
Dương Quảng lạnh lùng nói.
- Thần là bầy tôi của Đại Tùy. Thần từng thề, nguyện làm tấm lá chắn cho Đại Tùy. Cho đến hôm nay thần vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời thề này.
Bỗng nhiên Dương Quảng nhớ tới tình huống năm đó khi Dương Nguyên Khánh cứu mình ở cung Nhân Thọ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...