Dương Quảng thấy mình nói nửa ngày như vậy mà Vũ Văn Thuật vẫn kiên trì muốn động binh với Dương Nguyên Khánh, ông ta không khỏi có chút thẹn quá thành giận, đập bàn quát lớn:
- Phải nói với ngươi đến thế nào, ngươi muốn bức phản Dương Nguyên Khánh, Bùi gia làm sao bây giờ? Sĩ tộc Sơn Đông làm sao bây giờ? Quý tộc Quan Lũng cũng phản, sĩ tộc Sơn Đông cũng phản, trẫm còn có thể chịu nổi sao?
Vũ Văn Thuật sợ tới mức quỳ rạp xuống, dập đầu nhận tội:
- Thần tầm nhìn hạn hẹp, xin bệ hạ thứ tội!
- Ngươi quả thực quá ngu xuẩn, lui xuống đi!
Vũ Văn Thuật chậm rãi lui xuống, Dương Quảng tâm phiền ý loạn, đương nhiên ông ta muốn loạn đao phân thây Dương Nguyên Khánh, nhưng ném chuột lại sợ vỡ đồ, không phải là ông ta sợ Nguyên Khánh, mà là kiêng kị sĩ tộc Sơn Đông sau lưng hắn, hiện giờ ông ta muốn đối phó với sĩ tộc Quan Lũng không thể không dựa vào sĩ tộc Sơn Đông, khiến cho bản thân bị vây trong một hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Dương Quảng nhặt lên một tấu chương trên bàn, đây là tấu chương khẩn cấp Dương Sư Đạo đưa tới, ông ta biết Vũ Văn Sách đã bị giết, cũng biết đây là đòn cảnh cáo của Dương Nguyên Khánh dành cho mình, điều này khiến cho Dương Quảng rất căm tức, nhưng lại không có cách nào khác, mà Dương Nguyên Khánh tiễn Dương Sư Đạo tới Phong Châu, điều này khiến cho Dương Quảng cảm thấy đây chính là thỏa hiệp của Dương Nguyên Khánh với mình.
Trong tấu chương Dương Sư Đạo cũng có khuyên ông ta tạm thời duy trì tình thế cân bằng này với Dương Nguyên Khánh, không được vội vàng đạp đổ, đợi bình định xong Trung Nguyên, giải trừ uy hiếp của quý tộc Quan Lũng mới quay đầu lại từ từ đối phó với Dương Nguyên Khánh. Đề nghị của Dương Sư Đạo đã nói trúng tâm khảm của Dương Quảng.
Vũ Văn Thuật quay về phủ với tâm tình buồn bực, lão phỏng chừng đệ đệ Vũ Văn Sách đã lành ít dữ nhiều, điều này khiến cho lão cảm thấy tràn đầy hối hận và cáu giận, lão cũng không muốn để cho đệ đệ đi đảm nhiệm cái chức Tổng quản Phong Châu, cái lão âm mưu chính là Tổng quản U Châu hoặc Lương Châu kia, nhưng Ngu Thế Cơ lại hiểu lầm ý lão, đề cử đệ đệ làm Tổng quản Phong Châu, đi cướp thịt từ trong miệng hổ, lúc ấy lão lại đang dẫn quân đi trấn áp Dương Huyền Cảm, không kịp can ngăn.
Nhưng lúc này hối hận cũng vô ích, chỉ hy vọng đệ đệ có thể chạy ra khỏi Phong Châu.
Vũ Văn Thuật vào thư phòng, thả mình ngồi xuống, đứa con cả Vũ Văn Hóa Cập bưng một chén lạc tương vào:
- Hình như tâm tình phụ thân không tốt lắm?
Vũ Văn Hóa Cập thật cẩn thận hỏi dò.
Lão bưng bát lên uống một ngụm, thở dài:
- Ôi! Hôm nay Thánh thượng nói ta tấn công Dương Huyền Cảm không tận lực, mắng ta một trận tơi bời.
-Phụ thân, Dương Huyền Cảm đã cùng đường bí lối, Thánh Thượng cũng đã lo lắng quá nhiều rồi.
Vũ Văn Thuật đưa ánh mắt lợi hại liếc đứa con trai một cái, đặt cái chén xuống, mặt lạnh băng:
- Con biết cái gì. Dương Huyền cảm một ngày không chết, tất sẽ Đông Sơn tái khởi, lão không thể so với đám loạn phỉ khác, người này rất có sức kêu gọi chính trị, cho nên Dương Quảng mới như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhất định phải giết lão mới an tâm.
Nói đến đây, lão cười lạnh:
- Không phải là ta không giết được Dương Huyền Cảm, là ta cố ý thả cho lão ra, để lại một tai họa ngầm cho Dương Quảng. Ta cũng không muốn Dương Huyền Cảm nhanh đi đời như thế, giữ lão lại, triều đình mới có thể gợn sóng không ngừng, Vũ Văn gia chúng ta mới có cơ hội, con hiểu chưa?
Vũ Văn Hóa Cập lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra phụ thân có ý lưu lại tai họa ngầm DHuyền Cảm, ngẫm nghĩ một chút, gã lại hỏi:
- Lần này Dương gia và Nguyên gia tạo phản, vì sao phụ thân không bắt lấy cơ hội này?
Vũ Văn Thuật lắc đầu:
- Kết cục của Nguyên thị và Dương Huyền Cảm con cũng thấy đấy, thanh thế lớn như vậy nhưng rất nhanh đã bị dập tắt. Mấu chốt là bây giờ còn chưa đến thời điểm đó. Cũng giống như nấu một nồi bánh, nhất định phải đợi nước sôi mới có thể thả bánh vào. Hiện giờ nước vừa mới hơi nóng, chúng ta vẫn còn phải kiên nhẫn chờ cơ hội.
Vũ Văn Thuật chậm rãi nhấp một ngụm lạc tương, nheo mắt:
- Thời gian sẽ không lâu lắm đâu.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng quản gia kêu la hoảng sợ:
- Lão gia! Nhanh tới cửa, nhị lão gia..
Vũ Văn Thuật đứng phắt dậy, đã có tin tức của nhị đệ, dự cảm xấu trong lòng lão dâng lên, ông ta bước nhanh tới trước cổng chính, một đám tùy tùng của Vũ Văn Sách quỳ xuống khóc lớn:
- Đại tướng quân….
- Đừng khóc nữa!
Vũ Văn Thuật hung tợn hỏi:
- Nhị đệ của ta đâu?
- Đại tướng quân.. ngay dưới chân người.
Lúc này lão mới phát hiện dưới chân mình có một cái hộp, cả kinh lùi lại vài bước:
- Đây là….
- Đây là đầu tướng quân, bị Dương Nguyên Khánh…
Vũ Văn Thuật kêu “A!” thật lớn, lập tưc ngất đi, đám người Vũ Văn Hóa Cập sợ hãi vội vàng đỡ lấy lão:
- Phụ thân! Phụ thân!
Vũ Văn Thuật chậm rãi mở mắt, nghĩ đến đệ đệ bị giết cả người lão chao đảo, lão nhìn mơ hồ vào không khí, bỗng nhiên rống to:
- Dương Nguyên Khánh, nếu ta không giết ngươi, Vũ Văn Thuật ta thề không làm người!
Nguyên thị và Dương Huyền Cảm tạo phản tuy không đến hai tháng đã bị dập tắt, nhưng bọn họ đã dẫn phát một con sóng tạo phản với quy mô lớn khắp thiên hạ, hơn nữa tạo phản đã tiến vào một cảnh giới mới, Kê Hồ Lưu Già Luật ở quận Diên An tạo phản, cầm trong tay một trăm ngàn binh, tự xưng Hoàng vương, kiến nguyên đại thế; Đường Bật người Phù Phong dẫn một trăm ngàn binh lập Lý Hoằng làm Hoàng đế, tự xưng Đường vương, Dự Hàng Lưu Nguyên Tiến tự xưng Thiên tử phong Chu Tiếp và Quản Sùng làm Thượng thư Phó xạ, sắp đặt bách quan.
Loạn tặc các nơi đều tự phong Hoàng đế, thành lập chính quyền chống lại Vương triều Đại Tùy, thiên hạ tạo phản gió nổi mây vần, loạn quân các nơi đã có tới hơn một trăm nhánh, gần như quận nào cũng có tạo phản, huyện nào cũng có loạn dân, ít thì từ mấy trăm đến hơn một ngàn, nhiều thì mấy vạn đến hơn mười vạn người, trong đó có thể kể đến Đậu Kiến Đức, Trương Toàn Xưng ở hồ Cao Kê; Cách Khiêm ở Đậu Tử Cương; Lưu Nguyên Tiến ở Dư Hàng cùng với Địch Nhượng của trại Ngõa Cương đều có thanh thế to lớn
Từ sau trận chiến tranh Triều Tiên thứ hai, thế lực trại Ngõa Cương lại phát triển thêm một bậc, binh lực đã đạt hơn hai trăm ngàn, đánh bại quan binh, nó giống như một thỏi nam châm rất lớn hấp dẫn dân chúng trong mấy trăm dặm quanh đó đến tìm nơi nương tựa, thậm chí anh hùng hào kiệt ngoài ngàn dặm cũng tìm đến.
Đến giờ ngọ, một đội ngũ mấy ngàn người đang ở trên quan đạo cách trại Ngõa Cương khoảng ba mươi dặm về phía bắc. Dẫn đầu đội ngũ, Lý Mật cưỡi một con thượng cấp tuấn mã, chăm chăm nhìn cánh đồng bát ngát ở phía xa xa, trong ánh mắt như thoáng chút suy nghĩ.
- Đại ca nghĩ gì vậy?
Vương Bá Đương đứng bên cạnh hỏi.
- Ngươi có nhận ra không, chúng ta từ quận Đông Bình một đường tới đây, trên quan đạo không ngờ không gặp một quan binh nào, ngươi không thấy kỳ quái sao?
Vương Bá Đương suy nghĩ một lát, lắc đầu:
- Đệ cảm thấy chuyện này rất bình thường, bọn quan binh đều co đầu rút cổ trốn vào thành, khắp nơi đã là nghĩa quân thiên hạ, hơn nữa quận Đông cơ bản đã bị thế lực trại Ngõa Cương khống chế, nghe nói quan phủ quận Đông muốn làm gì còn phải phái người tới trại Ngõa Cương thương lượng.
Nói đến đây, Vương Bá Đương hơi lo lắng:
- Đại ca, thế lực trại Ngõa Cương cũng coi như khổng lồ, chúng ta tìm đến nương tựa chúng, có phải hơi dệt hoa trên gấm không? Ngõa Cương sẽ coi trọng chúng ta sao?
Lý Mật vuốt râu khẽ mỉm cười:
- Ngươi nói sai rồi, không phải dệt hoa trên gấm, mà là vẽ rồng điểm mắt. Ngõa Cương bây giờ còn là một con rồng khổng lồ, cái bọn họ cần nhất lúc này là sống sót, mà ta đến là đem cho họ con đường sống sót quan trọng nhất, cho nên gọi là vẽ rồng điểm mắt.
Lúc này, một gã lính báo lại:
- Thủ lĩnh, phía trước có một đội quân mã tới, ước chừng hơn ngàn người, khua chiêng gõ chống mà đến.
Lý Mật có thể nghe thấy tiếng chiêng kêu rung trời, tiếng trống rền như sấm, phía trước tinh kỳ tung bay cộng hưởng với tiếng kèn, là một lễ nghi chào mừng cực lớn. Lý Mật đắc ý mỉm cười, y biết đây là Địch Nhượng phái người đến đón tiếp, xem ra Địch Nhượng không phải kẻ hồ đồ.
Đội ngũ hoan nghênh càng lúc càng gần, tới khi cách hơn trăm bước, chỉ thấy một lá cờ lớn màu vàng cao hai trượng dùng mực tàu viết một chữ “Địch” thật to, dưới lá cờ hơn trăm người vây quanh một gã toàn thân áo tím, đầu đội ngũ kim quan, chính là bản thân Địch Nhượng.
Lý Mật vội vàng xuống ngựa, dẫn theo Vương Bá Đương bước nhanh tới đón, y đi tới trước mặt Địch Nhượng quỳ gối thi lễ:
- Bại tướng Lý Mật cùng đường, đặc biệt đến đầu nhập vào Đại vương, khẩn cầu Đại vương thu nhận!
Địch Nhượng vui sướng ra mặt, xoay người xuống ngựa, nâng Lý Mật dậy:
- Lần trước gặp quận công, ta đã nghĩ nếu có thể được Quận công Bồ Sơn phụ tá, Địch Nhượng ta tất có thể được cả thiên hạ, quả nhiên trời xanh hiểu thấu Ngõa Cương ta, đưa Quận công tới, ta nguyện cùng Quận công bái huynh đệ, tương lai cùng chung thiên hạ!
Ngoài thành Tương Dương, Thái thú quận Tương Dương Ngô Quần đích thân suất lĩnh hơn năm trăm quân binh vây quanh hãng thuyền Nam Hán, đây là một hãng thuyền lớn có tới gần ngàn chiếc thuyền, khống chế gần một nửa thủy vận, Ngô Quần đã nhận được tin tức xác thực, hãng thuyền đó là cứ điểm của Nam Hoa Hội ở Tương Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...