Trung tuần tháng bảy, cuối cùng sau hơn hai mươi ngày lặn lội đường xa, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh ba mươi nghìn quân U Châu đến bắc Hoàng Hà, đại quân đóng cách Hoàng Hà khoảng hơn hai mươi dặm.
Dương Nguyên Khánh lập tức phái người tới thành Đại Lợi thông báo, buổi chiều, một đội kỵ binh vượt qua Hoàng Hà, ầm ầm chạy tới chỗ Nguyên Khánh trú binh.
Đại quân đóng trên thảo nguyên, phòng vệ nghiêm mật khác thường, ở ngoài ba dặm, đội kỵ binh đã bị hơn một trăm binh sĩ trinh sát tuần tra ngăn lại, quan quân dẫn đầu vội vàng ôm quyền:
- Tại hạ Dương Tư Ân, Phó Tổng quản Phong Châu, đặc biệt tới bái kiến Đại Tướng quân.
Giáo Úy tuần tra trinh sát cũng đáp lễ:
- Xin giao binh khí cho chúng ta, chúng ta đưa tướng quân tới gặp Tổng quản.
Dương Tư Ân quay đầu lại ra lệnh, mọi người đều cởi đao cung xuống đưa cho binh lính tuần tra trinh sát, tên đó bèn dẫn mọi người chạy về hướng đại doanh.
Lúc này Dương Nguyên Khánh đã nhận được bẩm báo, hắn mừng rỡ tự mình chạy ra ngoài cửa doanh nghênh đón, Dương Tư Ân xoay người xuống ngựa, quỳ một gối:
- Ty chức bái kiến Đại Tướng quân!
Phía sau y là Mã Thiệu cũng quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến Đại Tướng quân!
Tất cả binh lính đều quỳ xuống thi lễ, Nguyên Khánh nhìn cấp dưới cũ, tâm tình xúc động khác thường:
- Tốt, các huynh đệ xin đứng lên.
Mọi người đứng dậy, Dương Tư Ân thở dài:
- Chúng ta ngàn trông vạn trông, mong Đại Tướng quân khẩn trương đến, chớ bị tặc tử Vũ Văn Sách kia giành trước, Đại Tướng quân rốt cuộc đã đến rồi!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Ta biết, theo ta vào lều lớn nói chuyện!
Hắn dẫn mọi người vào trong lều lớn, Nguyên Khánh vỗ vỗ vai Mã Thiệu cười lớn:
- Hình như béo hơn lần trước một chút!
Mã Thiệu gãi đầu cười:
- Cưới nương tử, đương nhiên béo lên rồi.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại hỏi:
- Bàn Ngư đâu? Tiểu tử này sao không đến gặp ta?
Dương Tư Ân cười nói:
- Y hiện là Lục Sự Tham quân Tổng quản phủ Phong Châu, Ngư đại soái đặc biệt thích y, nhận làm cháu trai, còn đề bạt y.
- Lục Sự Tham Quân không phải Trương Đình sao?
- Trương Đình đảm nhiệm Tư Mã, Đỗ Như Hối đảm nhiệm Trưởng sử, Hoàng Phủ Hủ điều làm Đồn điền sử, dù sao điều đến điều đi cũng là lão huynh đệ, Ngư Soái trên cơ bản không chèn người mới vào.
Mới nói được mấy câu đoàn người đã vào trong lều lớn, còn binh lính ở lại trong trướng nghỉ ngơi, Dương Tư Ân và Mã Thiệu vào lều lớn, ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi:
- Nói tới Vũ Văn Sách, lão đến rồi sao?
Tư Ân gật gật đầu:
- Năm ngày trước lão tới huyện Cửu Nguyên, nghe nói giao tiếp binh quyền cùng Ngư soái ở quận Linh Võ, việc đầu tiên khi nhậm chức là bỏ cũ thay mới Đốc quân huyện Cửu Nguyên Bùi Hành Nghiễm và bốn gã Ưng Dương lang tướng.
- Chờ một chút!
Dương Nguyên Khánh ngắt lời:
- Tại sao Phong Châu cũng có đốc quân?
Dương Tư Ân vội vàng giải thích:
- Đây là chế độ Ngư soái thay đổi, quận Phong Châu ba mươi nghìn người thiết lập sáu đốc quân, mỗi người quản lý năm quân phủ, ta, Mã Thiệu, Bùi Hành Nghiễm, Triệu Võ, Hạ Lục Giáp, Dương Tông Chính, đều là lão huynh đệ.
Nguyên Khánh gật gật đầu, Triệu Võ, Hạ Lục Giáp, Dương Tông Chính đều là thiết vệ của hắn, cũng chính là lục lang, thất lang và bát lang, bọn họ đều đã có tên của mình.
- Ý của ngươi là nói, Vũ Văn Sách đã khống chế năm ngàn quân đội?
Dương Tư Ân thở dài:
- Vũ Văn Sách này dẫn theo mấy chục tùy tùng đi nhậm chức, nhậm chức hôm trước hôm sau liền miễn chức Bùi Hành Nghiễm, còn giết một gã Giáo Úy thủ hạ của Bùi Hành Nghiễm, vô cùng độc ác. Ngày hôm qua ta nhận được quân lệnh của lão, ra lệnh cho ta và tất cả đốc quân đều phải đi huyện Cửu Nguyên báo cáo công tác, phỏng chừng chuẩn bị tẩy trừ toàn bộ.
Dương Nguyên Khánh hừ mạnh, lại hỏi:
- Vậy Bùi Hành Nghiễm đâu?
- Y ở thành Ô Hải, ty chức để y tạm thời đến thành Ô Hải làm Trấn tướng.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, bước vài bước, quay đầu lại nói với Mã Thiệu:
- Ngươi về thành Đại Lợi trước, phong tỏa tin tức ta đã trở về, buổi tối ta sẽ lại vào thành Đại Lợi.
Mã Thiệu đáp ứng, xoay người ra ngoài, Nguyên Khánh nghĩ tới một chuyện, lại hỏi Dương Tư Ân:
- Người nhà của ta đã tới rồi chứ?
Tinh thần Dương Tư Ân khẽ chấn động, vội vàng cười:
- Đều ở thành Đại Lợi, hơn nữa ty chức còn muốn chúc mừng Đại tướng quân.
Nguyên Khánh nao nao, tâm niệm vừa chuyển đột nhiên phản ứng lại, mừng rỡ hỏi:
- Là thị thiếp A Liên của ta đã sinh?
Dương Tư Ân cười báo:
- Chúc mừng Đại Tướng quân sinh được quý tử.
Nguyên Khánh mừng rỡ, tính thời gian A Liên hẳn đã sinh rồi, không nghĩ tới lại sinh ra một cậu nhóc, đứa con trai thứ hai của hắn đã chào đời.
…
Đêm đến, Dương Nguyên Khánh dẫn ba mươi ngàn đại quân nương theo bóng đêm vào trong thành Đại Lợi, sắp xếp quân đội xong, lập tức quay về phủ đệ của mình.
Ở cổng chính, hắn xoay người xuống ngựa, vừa lúc thấy tiểu thiếp Lục Trà đi ra ngoài xem tin tức, nàng ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên xoay người chạy ào vào nhà la lớn:
- Phu nhân, lão gia đã về! Lão gia đã về!
Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười, đi vào trong phủ. Bùi Mẫn Thu dẫn theo người nhà vui mừng vô hạn chạy ra đón, không có gì có thể so sánh với việc có thể nhìn thấy người nhà mình bình an trở về giữa thời loạn lạc. Nguyên Khánh ôm thê tử và con trai, tất cả mọi người đều mừng phát khóc.
A Liên đi sau cùng, nàng ôm một đứa nhỏ mới khoảng một hai tháng, Nguyên Khánh thật cẩn thận thử bế con vào lòng, đứa trẻ đang ngủ say, tướng mạo phấn điêu ngọc trác mày thanh mắt tú, nhìn giống một đứa bé gái hơn.
Bùi Mẫn Thu cũng tiến lên cười:
- Thằng nhóc này đúng là người Thái Nguyên, cả ngày im re, chỉ thích ngủ.
- Lão gia, đặt cho nó cái tên đi!
A Liên cười cười.
Nguyên Khánh nhìn khuôn mặt trắng nhỏ, lại quay đầu nhìn Mẫn Thu:
- Hộp ngọc của ta đâu?
- Thiếp đi lấy!
Lục Trà vội vàng chạy đi, một lát sau cầm tới một hộp ngọc trắng, Mẫn Thu mở ra, trong đó có một quyển sách nhỏ, đây là danh sách tên con cháu mà Dương Tố đưa cho Dương Nguyên Khánh, tên đều đã định sẵn, con gái thì Nguyên Khánh có thể tự đặt, nhưng con trai thì phải dựa vào quyển sách này mà đặt tên.
Bùi Mẫn Thu thực ra cũng biết, nhưng nàng vẫn muốn trịnh trọng nhường cho trượng phu chọn:
- Phu quân, đứa thứ hai tên “Tĩnh”.
Đây là mười sáu chữ Dương Tố viết, bốn chữ trước đó là “Trữ Tĩnh Trí Viễn”, tức là con trưởng tên Dương Trữ, con thứ tên Dương Tĩnh, không phân hàng con thê con thiếp, cứ theo đó mà đặt tên.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Tên này tốt, vừa hợp với tính cách nó.
Hắn đưa đứa nhóc cho A Liên:
- Nó tên Dương Tĩnh, ta hy vọng lớn lên sẽ là một thi nhân có tài văn chương.
Nguyên Khánh đoàn tụ cùng người nhà một đêm, sáng sớm hôm sau lại dẫn đại quân rời khỏi Đại Lợi, chậm rãi tiến về phía huyện Cửu Nguyên.
…
Vũ Văn Sách năm nay khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, cũng xuất thân là người luyện võ, tham gia qua chiến tranh bình định Uất Trì Huýnh năm đầu Khai Hoàng, lập công được phong làm Đại Tướng quân, trong gia tộc cũng là người rất thông minh giỏi giang, nhưng vầng hào quang của huynh trưởng Vũ Văn Thuật quá chói mắt, lấn áp hết hào quang của huynh đệ, khiến cho mấy huynh đệ của Vũ Văn Thuật không còn chút tiếng tăm gì.
Vũ Văn Sách trong những năm Khai Hoàng đã từng làm Tư Mã Kiếm châu, vì liên lụy tới án Thục vương Dương Tú mà bị bãi miễn, sau đó vẫn không xuất sĩ. Lần này lão được bổ nhiệm làm Tổng quản Phong Châu, là việc Vũ Văn Thuật bày ra đã lâu, Vũ Văn gia tộc nhất định phải chưởng quản quân quyền biên cương, chuẩn bị cho tương lai Vũ Văn gia tộc khởi sự.
Đây cũng là chức vị mà bản thân Vũ Văn Thuật mơ ước, lão có thể trấn thủ một phương, không nghi ngờ sẽ chính là thổ Hoàng đế của Phong Châu.
Vũ Văn Sách xuất phát từ quận Trác, lộ trình khá ngắn, hơn nữa còn xuất phát sớm hơn Dương Nguyên Khánh ba ngày, bởi vậy đến Phong Châu sớm hơn Nguyên Khánh năm ngày, vừa lên đã tùy tiện bắt đầu cướp lấy quân quyền. Lão dẫn theo hơn ba mươi tùy tùng, đây đều là tâm phúc thân vệ của Vũ Văn Thuật, là Vũ Văn Thuật chuẩn bị riêng cho Vũ Văn Sách để đoạt quân quyền.
Vũ Văn Sách đã cướp lấy quân quyền năm nghìn quân huyện Cửu Nguyên, đuổi đốc quân Bùi Hành Nghiễm đi, bước tiếp theo, sẽ là quân quyền của năm đốc quân khác, cùng với giết chết Phó tổng quản Dương Tư Ân.
Lệnh đã truyền ra, chính là muốn các đốc quân tới báo cáo công tác, Vũ Văn Sách hưng phấn chờ đợi. Lão đã tính qua, nếu các đốc quân không đến thì phải làm sao? Thì cứ mang binh đến cửa, thu dọn từng tên một.
Trong phòng, Vũ Văn Sách chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lệnh đã ban ba ngày nhưng không có ai đến, trong lòng lão bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
- Chẳng lẽ chuyện Bùi Hành Nghiễm truyền ra khiến cho bọn họ đều sinh cảnh giác sao?
Vũ Văn Sách hơi âm thầm hối hận, hẳn là lão đang nghĩ đáng ra nên khống chế, ngăn chặn cái tin về Bùi Hành Nghiễm lại, chính mình để cho Bùi Hành Nghiễm chạy đi là hơi thất sách.
Lúc này, trong khu viện vang lên tiếc bước chân vội vàng, một tên hầu khẩn trương hô:
- Tổng quản, ngoài thành có tới mấy vạn quân đội tới đây.
Lão sửng sốt vội hỏi:
- Là quân đội nơi nào?
- Không rõ lắm, là từ phía bắc tới.
Vũ Văn Sách nhìn qua sắc trời, trời đã tối đen, lão nhướn mày, lúc này chẳng lẽ là Dương Tư Ân tới đây sao? ẫn binh đến, lai giả bất thiện! Lập tức lão nhìn ra hướng tường thành hỏi lại:
- Cổng thành có đóng không?
- Bẩm Tổng quản, đã đóng cổng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...