Thiên Hạ Kiêu Hùng

Việt vương Dương Đồng đóng giữ ở Kinh thành lập tức phái Tả vệ Đại tướng quân Khuất Đột Thông dẫn bốn mươi ngàn tinh binh tiến quân Quan Trung, cứu viện Trường An. Dương Đồng lên tiếng thanh minh, Thục vương Dương Tú vẫn bị nhốt ở cung như trước, Thục vương do Nguyên gia lập là giả mạo.

Dân bộ Thượng thư Phàn Tử Cái đóng giữ Kinh thành hạ lệnh bắt giữ người trong gia tộc họ Nguyên ở Kinh thành, từng đội binh lính chạy trốn trong Kinh thành. Trong Kinh thành thần hồn nát thần tính, vô cùng đại loạn. Chịu ảnh hưởng của Nguyên gia tạo phản, giá lương thực tăng vọt, một đấu gạo tám trăm tiền, trong Kinh thành lại một lần nữa dậy lên phong trào cướp gạo.

Phường Sùng Nghiệp, phủ Dương Nguyên Khánh, đóng quân ở phía đông phủ, năm trăm binh lính được phái đến để bảo vệ và giám sát người nhà Dương Nguyên Khánh cũng vì tình thế thay đổi mà vội vàng rút đi ba trăm người, chỉ còn lại hai trăm binh sĩ. Bọn họ vẫn chia thành ba đội, ngày đêm không ngừng tuần tra xung quanh phủ Dương Nguyên Khánh.

Buổi đêm, một con thuyền cỡ trung dừng ở trên đường sông phía sau Dương phủ, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, ầm ầm ĩ ĩ, đây đúng là một con thuyền hoa. Trong Kinh thành, loại thuyền hoa này rất hiếm thấy. Ở các phường, nhất là ở Lạc Dương khá nhiều. Có khi là kỹ viện trên nước, có khi là phường nhạc, có khi là thuyền bán hoa bán rượu. Trên cột cờ cao cao của con thuyền này có một chuỗi đèn lồng màu lam, cho thấy đây là một con thuyền nhạc.

Thuyền nhạc dừng ở phía đối diện đường sông, một vài nữ nhạc đang tháo đèn lồng xuống, biểu thị bọn họ đã dừng làm việc, dừng ở đây là để nghỉ ngơi qua đêm.

Nhóm binh lính tuần tra không có hứng thú với phường nhạc, cũng không hỏi nhiều. Thuyền nhạc liền im lặng đứng ở bên đường sông, ánh đèn cũng tắt dần, bốn phía chìm trong bóng tối.

Đúng giờ hợi, con thuyền này chậm rãi tiến đến bờ sông gần Dương phủ, một bên đường sông, có một đội binh lính tuần đi ngang qua. Cửa sau của Dương phủ được mở, Bùi Mẫn Thu nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi ra, đám người Trương Xuất Trần vội vàng đi theo sau. Động tác của nàng rất nhanh, mọi người chạy nhanh về phía bờ sông, rồi lên thuyền. Cửa lớn lại được đóng lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Còn thuyền nhạc lại im lặng biến mất trong màn đêm. Thuyền nhạc đi mãi đến Lạc Thủy, ở Lạc Thủy mọi người lại đổi một con thuyền quan chứa một ngàn khối lương thực. Trên thuyền quan có giấy thông hành, đi qua từng trạm canh gác, thuận lợi rời khỏi Kinh thành.

Lúc này, Dương Huyền Cảm ở quận Đông Bình vẫn không hề có động tĩnh gì.

Sáng sớm, ánh mặt trời đỏ từ phía Đông xuất hiện, len ra khỏi đám mây, ánh sáng cực kỳ chói mắt. Ánh mặt trời xuất hiện như một quả cầu lửa, trút ánh hồng như lửa xuống mặt biển. Trên rừng cây, trên núi Yên và trên toàn bộ mặt đất, quân doanh mênh mông vô tận cũng bị nhuộm thành màu đỏ, thành Lục Hợp dường như bị thiêu đốt bởi ánh nắng sớm.

Ngự thư phòng của Dương Quảng cũng bị nhuộm thành một quầng sáng như ánh sao chổi, trước ngự án, vị Hoàng đế Đại Tùy không biết mệt mỏi này đã xử lý việc triều chính trong gần nửa canh giờ. Cho đến khi ánh mặt trời chiếu lên ngự án, chiếu lên ngòi bút của ông, ông mới dừng bút lại, duỗi lưng một cái. Nhóm hoạn quan vội vàng nối nhau bưng mười món điểm tâm dâng lên ngự án, đồng thời cũng bưng trà sâm lên.

Đây là thói quen của Dương Quảng, khi ông ta mới vừa hạ bút xuống, thì đó là lúc ông ta muốn dùng cơm. Mặc dù người nhà bình thường đều là ngày hai bữa cơm, nhưng nhà quý tộc thì không chịu hạn chế. Còn Dương Quảng một ngày phải ăn sáu bữa cơm, ông ta ăn một lần rất ít, mỗi lần chỉ ăn một chút nhỏ.

Dương Quảng ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, uống mấy ngụm trà sâm, đã kết thúc xong bữa sáng của ông ta. Các hoạn quan lại dọn điểm tâm trên bàn đi, lúc này, một hoạn quan bẩm báo,


- Bệ hạ, Vũ Văn Thuật tướng quân và Ngu thị lang cầu kiến!

Hai người này không ngờ lại đến cùng lúc, cũng thật hiếm gặp. Dương Quảng gật gật đầu,

- Truyền hai người họ vào yết kiến!

Một lát sau, Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ cùng vào, cùng cúi người thi lễ,

-Tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng thấy sắc mặt hai người có vẻ nghiêm túc, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi hai người:

- Hai vị ái khanh, xảy ra chuyện gì vậy?

Ngu Thế Cơ cúi người nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, vừa rồi thám báo ở Liêu Đông bẩm báo khẩn cấp, Dương Nguyên Khánh đã phái người cưỡng ép lấy đi bảy mươi ngàn chiến mã.

Trong lòng Dương Quảng cũng thấy kỳ lạ, nhưng ông vẫn bình tĩnh hỏi:

- Vậy thì có sao, chiến mã ở trường ngựa Liêu Đông chính là cấp để dùng trong việc tiến công Triều Tiên, anh ta lấy đi ba phần, chẳng phải cũng đúng sao?

- Bệ hạ, nhưng anh ta chưa được lệnh của Binh bộ, là tự tiện lấy ngựa.

Dương Quảng cũng cảm thấy không ổn, ông lập tức nói với Ngu Thế Cơ:


- Hộc Tư Chính không phải đang ở Liêu Đông sao? Lệnh y điều tra rõ việc này!

Vũ Văn Thuật đứng bên cạnh nói:

- Thần đề nghị Bệ hạ đổi người khác đi điều tra, nếu dùng Hộc Tư Chính thần khẳng định y không điều tra ra được gì…

Dương Quảng ngẩn ra,

- Vũ Văn ái khanh, khanh nói như vậy là có ý gì?

- Hồi bẩm bệ hạ, tối qua thần sửa soạn lại ý kiến phúc đáp của Binh bộ, phát hiện một vấn đề, có liên quan đến Hộc Tư Chính, thần không dám giấu diếm.

Vũ Văn Thuật lấy ra một vài tấu chương Binh bộ phê duyệt, trình cho Dương Quảng, một gã hoạn quan nhận lấy rồi chuyển cho Dương Quảng.

-Có vấn đề gì?

Dương Quảng vừa hỏi, vừa nhận lấy tấu chương kia.

- Bệ hạ, là phía Dương Huyền Cảm ở quận Đông Bình xảy ra chuyện.

Nghe nói là vấn đề của Dương Huyền Cảm, Dương Quảng liền có tinh thần, lập tức ngồi ngay ngắn, cẩn thận nhìn bản ý kiến phúc đáp. Ông ta liên tục xem ba tờ, đều là phê chuẩn chiêu mộ hai ngàn quận binh, ký tên dưới tờ phê chuẩn, chính là Hộc Tư Chính.

- Vốn dĩ quận Đông Bình có bao nhiêu quận binh?


- Hồi bẩm bệ hạ, vốn dĩ chỉ có hai ngàn quân, bây giờ đã lên tới tám ngàn quân.

Dương Quảng nhất thời vừa sợ vừa giận, quận binh vượt ba ngàn người nhất định phải có sự phê chuẩn của ông ta. Bây giờ quận binh của Dương Huyền Cảm đã vượt qua tám ngàn người, ông ta lại không hề biết gì.

Dương Quảng đập mạnh bàn, vô cùng tức giận,

- Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Hộc Tư Chính lập tức đến gặp trẫm!

Ngu Thế Cơ cẩn thận nói:

- Bệ hạ, vấn đề không ở Hộc Tư Chính, mà ở tám ngàn quận binh của Dương Huyền Cảm và bảy mươi ngàn chiến mã của Dương Nguyên Khánh, bệ hạ không cảm thấy là hơi kỳ lại sao?

Dương Quảng nhắm mắt trầm tư một lúc, gật gật đầu,

- Trẫm cần phòng bị một chút, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, phong Dương Huyền Cảm làm Thái thú quận Nam Dương.

Vũ Văn Thuật còn muốn nói nữa, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chạy trốn nhanh chóng, có hoạn quan hô to:

- Bệ hạ, Trường An khẩn cấp cầu viện!

Tin tức này khiến ba người ở trong phòng đều chấn động, Dương Quảng lập tức nói:

- Mau vào bẩm báo!

Một tên hoạn quan tiến vào, quỳ rạp xuống đất, vội vội vàng vàng nói:

- Bệ hạ, Nguyên Hoằng Tự tạo phản ở quận Phù Phong, lập Thục vương Dương Tú làm đế. Bọn chúng đánh bại quân đội Trường An, Đại vương Trường An khẩn cấp cầu viện.


Tin tức này khiến Dương Quảng vừa vui vừa sợ. Vui là vì cuối cùng Nguyên gia cũng đã tạo phản, ông bây giờ cũng có thể đả kích quý tộc Quan Lũng mà không cần lưu tình. Mà sợ là vì Nguyên gia tại sao lại tạo phản ở quận Phù Phong, hơn nữa không ngờ còn có Thục vương Dương Tú. Dương Tú không phải còn bị nhốt ở Kinh thành sao?

- Đây là chuyện gì?

Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều hoảng sợ nói:

- Thần không biết!

Dương Quảng hừ một tiếng nặng nề, lúc này ông đã không thể quan tâm đến chuyện của Dương Huyền Cảm được nữa. Dương Quảng lập tức truyền đạt ý chỉ,

- Truyền ý chỉ của trẫm, đại quân quay trở về quận Trác.

Ý chỉ được truyền đi, năm trăm ngàn đại quân thu dọn doanh trướng, chuẩn bị nhổ lều quay về quận Trác, trong doanh trại vô cùng bận rộn. Lúc này tin tức Nguyên Hoằng Tự tạo phản vẫn bị giữ bí mật nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều không biết vì sao lại quay về quận Trác, nhưng không phải đánh Triều Tiên, vẫn khiến người ta vui mừng khôn xiết.

Ở phía đông của đại doanh là doanh trướng của các đại thần, doanh trướng của đại phu Thẩm Quang nằm phía bên ngoài. Lúc này ông ta cũng đã nhận được mệnh lệnh nhổ trại quay về quận Trác.

Đây là việc Dương Nguyên Khánh đã dặn dò kỹ lưỡng Thẩm Quang, một khi thánh giá nhổ trại quay về quận Trác, lập tức phải thông báo cho hắn.

Trong lòng Thẩm Quang rất lo lắng, lập tức viết một tờ giấy, đưa cho một gã binh lính tâm phúc,

- Lập tức đến Liêu Đông, đem tờ giấy này giao cho Dương Tổng quản, nhanh lên!

Tâm phúc nhận lệnh rời đi, Thẩm Quang lúc này mới thả lỏng, lệnh cho thủ hạ thu dọn doanh trướng, trở về quận Trác.

Trong ngự thư phòng, tin tức ở Kinh thành cũng đến rồi. Tin tức ở Kinh thành khá tỉ mỉ, trên tin tức thừa nhận Thục vương Dương Tú đã chạy trốn. Nhưng các quan ở Kinh thành lập tức chỉ rõ, Thục vương Dương Tú mà Nguyên gia lập là giả mạo, Dương Tú thật vẫn còn bị nhốt trong tù.

Điều này làm Dương Quảng rất tán thưởng, quyết định này của Đồng nhi rất đúng lúc, rất sáng suốt, quyết không thể thừa nhận đối phương sử dụng Dương Tú thật, không thể khiến đối phương có nơi nào hợp pháp hợp lý được.

Lúc này, Dương Quảng cũng thầm hối hận, ông ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của việc Nguyên gia tạo phản. Lúc này ông ta mới ý thức được, Nguyên gia tạo phản sẽ mang đến cho ông ta nhiều phiền phức lớn. Nếu sớm biết như vậy, nên bóp chết ý nghĩ tạo phản của Nguyên gia từ khi mới nảy sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui