Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dưới sự dẫn dắt của hoạn quan, Trầm Quang tới gặp Dương Quảng. Trầm Quang quỳ một gối, trầm giọng nói:

- Tướng trấn thủ Phong Châu Trầm Quang tham kiến hoàng đế bệ hạ!

- Ngươi là người Trầm gia ở Giang Nam sao?

Vẻ mặt Dương Quảng ôn hoà hỏi.

- Thần đúng là người Trầm gia!

- Vậy sao ngươi lại gia nhập hàng ngũ Phong Châu?

Trầm Quang do dự một chút mới nói:

- Thần có người nhà ở quận Đôn Hoàng. Thần đi tới quận Đôn Hoàng thăm người thân, đúng lúc gặp Dương tướng quân chiêu mộ binh lính. Thần liền báo danh nhập ngũ.

Dương Quảng mỉm cười.

- Thì ra là thế, trẫm đã từng nói, người nào lên đầu tường đầu tiên sẽ được tăng ba cấp quan. Trẫm phong ngươi làm Triệu Đán Đại Phu, thưởng bảy mươi ngàn xấp lụa, lại ban thưởng cho ngươi bảo đao, bảy con ngựa tốt, xem như phần thưởng khen ngợi!

Trầm Quang dập đầu tạ ơn.

- Thỉnh bệ hạ ân chuẩn, cho phép thần phân phát cho thuộc hạ.

Dương Quảng khẽ thở dài.

- Không màng phú quý, có tâm suy nghĩ tới thuộc hạ, không hổ danh là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh. Trẫm cho phép, về sau ngươi đi theo bên cạnh trẫm đi!

- Thần tuân chỉ!

Quân Tùy phá được thành Liêu Đông. Dương Quảng lập tức hạ lệnh các đại quân từ các hướng tiến quân về hướng nam. Chín cánh quân gặp nhau ở trước Áp Lục Thủy, do Vũ Trọng Văn là chủ tướng.

Canh bốn vừa qua, trời còn chưa sáng, A Liên ngủ ở gian ngoài lặng lẽ rời giường. Thời tiết quá nóng, nàng thật sự không ngủ được. Một tháng trước, nàng dọn đến ở gian ngoài phòng ngủ của Dương Nguyên Khánh. Một tối cách đây hai mươi ngày, nàng đã thực sự trở thành đúng với danh phận thị nữ luôn ở bên người của Dương Nguyên Khánh, từ nay về sau nàng hầu hạ hắn càng thêm tận tâm.

Tháng bảy, tuy quận Trác đang có nắng gắt cuối thu, nhưng thời tiết năm nay nóng như thiêu như đốt, khác hẳn so với năm trước. Những người già đều nói, đây là do sự tàn phá của chiến tranh, người chết quá nhiều, oan hồn tích lại, khiến thời tiết trở nên khác thường.

A Liên đi tới nhà tắm dưới lầu, trút bỏ quần áo, múc một gáo nước từ trong thùng nước lạnh, dội lên thân thể mềm mại trắng như ngọc của mình, cố giảm bớt cảm giác nóng trên cơ thể.

Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, A Liên sợ hãi giật mình một cái, vội vàng trốn sau thùng gỗ. Khi nàng thấy Dương Nguyên Khánh, mới thấy đỡ sợ, gắt giọng:

- Người không nói một tiếng đã tiến vào, muốn hù chết người ta sao.

Dương Nguyên Khánh trút bỏ quần áo, cũng có chút oán giận nói:

- Thời tiết quái quỷ, cả người đầy mồ hôi, thật sự ngủ không được.

Hắn ngồi ở trên ghế tắm, chỉ chỉ phía sau lưng.

- Nàng dội cho ta hai gáo nước!

A Liên đi đến phía sau hắn, múc hai gáo nước lên cổ hắn, nước giếng mát lạnh khiến Dương Nguyên Khánh khoan khoái đến mức toàn thân run lên.

- A Liên, gần đây trong thành thị có gì không?

A Liên thường đi mua đồ ăn, mang về cho Dương Nguyên Khánh không ít tin tức. Bàn tay mềm nhẵn nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng, Dương Nguyên Khánh cúi đầu cười nói:

- Tất cả mọi người oán giận người đóng cửa thành quá lâu. Còn có người than uống nước gừng tới chán ngán. Trong nhà đều có mùi vôi, khiến nhiều người không chịu nổi. Còn có người mắng thời tiết chết tiệt này. Thật ra tất cả mọi người rất cảm kích người, dịch bệnh nghiêm trọng như vậy, không ngờ U Châu có thể tránh thoát.


- Vậy nàng có cảm kích ta không?

Dương Nguyên Khánh cười ôm tấm lưng mảnh khảnh của nàng.

- Công tử!

A Liên đỏ mặt. Nàng nhẹ nhàng tránh hai tay hắn, nhưng không trách ra, chỉ đành kệ hắn. Dương Nguyên Khánh vuốt ve làn da bóng loáng của nàng, ngửi mùi thơm thản nhiên trên cơ thể của nàng, cẩn thận ôm nàng ôm ngồi ở trong lòng mình...

Trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp của A Liên.

Tháng tư, tin tức Liêu Đông bùng nổ dịch bệnh truyền tới U Châu. Quận gần nhất xuất hiện bệnh dịch chính là quận Bắc Bình. Phần lớn dân phu từ Liêu Đông trốn ra đều tụ tập ở quận Bắc Bình. Trong bọn họ có rất nhiều người phát bệnh, chết ở trong quận Bắc Bình. Thái Thú Quận Bắc Bình Vi Vân khẩn cấp cầu viện Tổng quản Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh lập tức tuyên bố tình trạng khẩn cấp, toàn bộ dân ở các quận ngoài thành U Châu đều được dồn vào trong thành. Bên trong thành lấy vôi rải ra đất. Hàng ngày, dân chúng uống nước gừng, không được uống nước lã. Đồng thời, hắn phái hai mươi ngàn quân đóng ở phía bắc quận Bắc Bình, trấn giữ cửa ải Sừng Sơn. Đây là con đường chắc chắn phải đi qua nếu muốn từ Liêu Đông tiến vào U Châu.

Quân U Châu ở ngoài cửa ải Sừng Sơn, dựng lên mấy trăm căn lều lớn. Mỗi một dân phu từ Liêu Đông trốn về đều ở trong lều lớn này hơn mười này. Nếu quả thật không có bệnh mới cho vay lương thực, cho phép bọn họ về nhà. Còn người mắc bệnh thì bị cách ly.

Mặc dù làm như thế, nhưng vẫn có một số lượng lớn những dân phu nhớ nhà vẫn trèo đèo lội suối tiến vào U Châu. Điều này khiến quân U Châu khó lòng phòng bị. Dương Nguyên Khánh đành phải phái ra một trăm quân đi tuần tra ở địa giới U Châu. Khi gặp bất kỳ người nào có vẻ khả nghi liền bắt lại.

Trời đã sáng hẳn. Dương Nguyên Khánh kết thúc hội nghị thường kỳ, liền cưỡi ngựa đi tới quận nha cách đó không xa. Hắn muốn tìm Lý Uyên thương lượng một chút về việc mở cửa thành.

Lúc này quận nha chưa bắt đầu làm việc. Chỉ có cửa nhỏ phía bên cạnh sân võ đang mở ra. Bên trong khe khẽ truyền đến tiếng la hét. Hình như có người đang luyện võ.

Sân võ là nơi bọn nha dịch luyện võ. Diện tích rất nhỏ, chỉ có trên dưới một mẫu. Bên trong có bia bắn tên và tạ đá cùng các dụng cụ khác. Bình thường cửa sân võ luôn đóng. Người không phận sự không được vào.

Dương Nguyên Khánh có chút tò mò đi đến trước cửa nhỏ. Mấy người thiếu niên đang luyện bắn tên. Tuy chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng Dương Nguyên Khánh liếc mắt đã nhận ra, đó là mấy đứa con trai của Lý Uyên. Thế Dân, Huyền Bá và Nguyên Cát, đang trốn ở chỗ này luyện bắn cung.

Dương Nguyên Khánh lững thững đi vào. Tiếng bước chân khiến mọi người kinh động. Quay lại thấy Dương Nguyên Khánh ở phía sau đi tới, tất cả vội vàng tiến lên thi lễ.

- Tham kiến Dương tổng quản!

Lý Thế Dân là anh cả trong ba người bọn họ. Năm nay cậu ta mười bốn tuổi. Nhìn cậu ta có vẻ như ông cụ non. Bộ dạng thực sự có vài phần như người trưởng thành, đã có thể giúp phụ thân xử lý một vài công văn đơn giản, cũng có hiểu biết. Một tháng trước, cậu ta mới đến quận Trác.

Lúc còn là thiếu niên, cậu ta rất sùng bái Dương Nguyên Khánh. Nhưng theo thời gian, cậu ta dần dần lớn lên, cậu ta đã thực sự không còn sùng bái bất kỳ kẻ nào. Đối với Dương Nguyên Khánh nhiều lắm cũng chỉ là sự kính trọng.

- Dương tổng quản tới tìm phụ thân ta sao?

Dương Nguyên Khánh cười gật đầu.

- Phụ thân ngươi còn chưa tới sao?

- Hôm nay, phụ thân bị tiêu chảy!

Lý Huyền Bá đứng bên cạnh ồm ồm ngắt lời nói.

Lý Thế Dân quay đầu lại trừng mắt với cậu ta một cái. Lý Huyền Bá sợ tới mức cúi đầu. Lý Thế Dân áy náy nói:

- Bình thường, phụ thân đều tới rất sớm. Hôm nay thân thể không khoẻ, có thể sẽ tới muộn một chút. Nếu Dương tổng quản có việc gấp, tôi lập tức đi tìm ông ấy.

Dương Nguyên Khánh thầm khen một tiếng, không hổ danh là Lý Thế Dân, đối phó thong dong, ngôn ngữ thích đáng, liền mỉm cười.

- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ có một vài việc nhỏ, ta chờ cũng không sao.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn thoáng qua Lý Nguyên Cát, cười hỏi cậu ta nói:

- Nghe nói ngươi đi tìm Tô Liệt tướng quân để so tài bắn tên?


Mặc dù Lý Uyên gia giáo rất nghiêm, không cho Lý Nguyên Cát đi tìm thủ hạ của Dương Nguyên Khánh so tài bắn tên, nhưng Lý Nguyên Cát nhịn suốt mấy tháng, vẫn vụng trộm, gạt phụ thân đi tới quân doanh, tìm Tô Liệt so tài. Kết quả bại trước tài bắn tên của Tô Liệt.

Lý Nguyên Cát xấu hổ cúi đầu. Sau khi so tài với Tô Liệt, cậu ta mới biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên (bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác). Cậu ta thật sự kém hơn rất nhiều. Chắc cung của Dương Nguyên Khánh cậu ta cũng kéo không được, đừng nói tới chuyện đề nghị so tài với Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm hỏi một câu đã kích thích Lý Nguyên Cát. Cậu ta ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh nói:

- Tôi sẽ tiếp tục luyện tập. Năm năm sau, tôi sẽ tìm tổng quản so tài. Khi đó hy vọng Tổng quản đồng ý.

- Có chí khí!

Dương Nguyên Khánh giơ ngón tay cái lên hướng về phía cậu ta. Lúc này, Lý Huyền Bá đưa cây cung của mình cho Dương Nguyên Khánh.

- Dương tổng quản, người có thể dạy chúng tôi một chiêu hay không?

Tài bắn tên của Dương Nguyên Khánh danh chấn thiên hạ. Ba người bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy. Ngay cả Lý Thế Dân cũng lộ vẻ mong chờ.

- Được rồi!

Dương Nguyên Khánh cười nhận cung. Lý Huyền Bá dùng bộ cung của binh tiễn. Đây là cơ sở để luyện tập bắn tên, cung không tồi, là cung nhất thạch. Hắn thoáng nhìn Lý Thế Dân, rồi vui vẻ đáp ứng.

- Ta dạy các ngươi dùng phương pháp bắn cung cưỡi ngựa vào cách bắn khi đi bộ. Chính là sáu chữ “tâm đến, mắt đến, tay đến!” Không cần nhắm, cũng giống như lúc cưỡi ngựa bắn cung.

Bỗng nhiên Dương Nguyên Khánh giương cung tên hướng lên không trung. Mọi người còn không hiểu, mũi tên đã thoát ra. Lực bắn mạnh mẽ, và hoàn toàn giống phương pháp bắn cung khi cưỡi ngựa. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết. Một con chim bồ câu rơi xuống, cổ bị mũi tên bắn thủng.

Lý Huyền Bá và Lý Nguyên Cát há hốc miệng. Họ ngạc nhiên không phải vì thần tiễn của Dương Nguyên Khánh, mà vì Dương Nguyên Khánh căn bản không ngẩng đầu, sao hắn biết trên bầu trời có bồ câu. Chẳng lẽ trên đỉnh đầu có gắn mắt hay sao?

Lý Thế Dân cũng lộ vẻ xúc động nói:

- Tiễn pháp hay! Chỉ có điều... sao Dương tổng quản biết trên trời có bồ câu?

Dương Nguyên Khánh trả lại cung tên cho Lý Huyền Bá, nhìn Lý Thế Dân thản nhiên cười:

- Ta vừa rồi dùng là soái tiễn, mà không phải cầm tiễn, ngươi hiểu chưa?

Lý Thế Dân khom người nói:

- Soái tiễn là thế nào? Cầm tiễn là thế nào, xin minh công chỉ giáo Thế Dân!

- Cái gọi là cầm tiễn chính là chuyện tới trước mắt mới nghĩ đối sách, tìm mục tiêu ở xung quanh. Cái gọi là soái tiễn là lường trước kẻ địch. Lúc trước, khi ta vừa vào cửa, đã biết các ngươi sẽ yêu cầu ta bắn tên. Khi đó, ta đã tìm được mục tiêu. Cho nên ta không ngẩng đầu, cũng biết có bồ câu xoay quanh trên đầu.

- Lường trước kẻ địch!

Lý Thế Dân như nhẩm lại một chút. Anh ta yên lặng nhớ kỹ vấn đề quan trọng nhất của soái tiễn.

Dương Nguyên Khánh lại cười nói với ba người:

- Luyện bắn tên không chỉ đứng bắn cung, phải luyện cả cưỡi ngựa bắn cung. Sân này quá nhỏ, các ngươi có thể tới sân võ của phủ Tổng quản để luyện tập. Cứ nói với binh lính trấn giữ là ta để các ngươi vào.

Ba Huynh đệ mừng rỡ cùng nhau khom người thi lễ.

- Đa tạ Dương tổng quản!

- Dương tổng quản tới tìm ta sao?

Phía sau truyền đến tiếng cười của Lý Uyên. Dương Nguyên Khánh quay đầu lại thấy Lý Uyên mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn, bước nhanh đến. Ông ta áy náy chắp tay hướng về phía Dương Nguyên Khánh nói:


- Hôm nay thân thể không khoẻ, khiến Dương tổng quản đợi lâu.

- Không sao, ta đang bàn luận về phương pháp bắn cung với các vị công tử.

Lý Uyên ha hả cười, hỏi ba người con trai:

- Các con đã học được gì rồi?

Lý Nguyên Cát và Lý Huyền Bá cùng nhau đáp:

- Chúng con học xong cưỡi ngựa bắn tên.

- Vậy còn con?

Lý Uyên lại cười quay lại nhìn Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân gật đầu.

- Con học xong soái tiễn!

- Các con đều đã học được, còn không cảm ơn Dương tổng quản sao?

Ba huynh đệ cuống quýt cúi người hành lễ với Dương Nguyên Khánh.

- Đa tạ Dương tổng quản chỉ giáo!

- Không cần khách khí, các ngươi qua quân doanh luyện võ đi!

Dương Nguyên Khánh nhìn Lý Uyên cười nói:

- Lý sứ quân, ta muốn tìm ngươi thương lượng một chút về việc mở thành.

- Dương tổng quản, đến quận nha nói chuyện.

- Mời!

Hai người đi tới quận nha. Lý Uyên ngồi xuống bàn làm việc. Một gã tiểu đồng bưng tới hai chén trà vừa mới được nấu. Lý Uyên cười nói:

- Mấy tháng nay luôn uống nước ấm đun sôi, thực đã thành thói quen. Tối qua quá nóng, ta không nhịn được uống một chén nước giếng giải nóng, kết quả bụng lại không ổn. Xem ra từ nay về sau phải sửa thói quen sinh hoạt mới được.

Đúng vậy! Một khi bệnh dịch bùng nổ, hầu như không có thuốc nào cứu được. Thà rằng phiền toái một chút, cẩn thận một chút, cũng không thể sơ suất. Cũng may thành U Châu không có phát hiện tình hình bệnh dịch diễn ra đồng loạt. Điều này khiến ta có chút vui mừng.

- Đây là công lao của Dương tổng quản. Lúc trước, khi Dương tổng quản ra lệnh cưỡng chế mọi người vào thành, đóng cửa cửa thành, không cho dân chúng ra vào, ta còn nhớ rõ tiếng oán than dậy đất. Hiện tại ngẫm lại, nếu không làm như vậy, khẳng định sẽ có người mắc bệnh dịch trà trộn vào thành. Đến khi đó, thành U Châu sẽ chết không biết bao nhiêu người. Dương tổng quản, tất cả mọi người rất cảm kích sự cai trị nghiêm khắc của ngài.

Nói đến này, Lý Uyên cảm thán một tiếng. Từ tận đáy lòng, ông ta cảm thấy bội phục Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh cười lại nói:

- Lúc trước ta hạ lệnh đóng thành ba tháng. Mấy ngày nữa là đến thời điểm này. Ta muốn thương lượng một chút với Lý sứ quân. Liệu có thể kéo dài thời hạn đóng thành thêm hai tháng nữa.

Lý Uyên khẽ cau mày.

- Dương tổng quản cho rằng tình hình bệnh dịch vẫn còn sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu.

- Sáng sớm hôm nay, ta nhận được tin tức từ quận Bắc Bình. Có rất nhiều binh lính đã bỏ trốn. Trong vòng một ngày có tới cả chục ngàn người. Trong bọn họ có rất nhiều người đều nhiễm dịch bệnh. Có binh lính nói, quân Tùy ở Tát Thủy đã đại bại.

Lý Uyên chấn động.

- Cuộc chiến Triều Tiên đã thất bại sao?

Dương Nguyên Khánh cười gượng.

- Bại hay không bại ta không biết, nhưng dịch bệnh bùng nổ, số lượng binh lính trốn chạy lớn như vậy, chắc tương lai không ổn.


Đúng lúc này, có người ở cửa bẩm báo.

- Dương tổng quản, có tin tức từ Liêu Đông đến.

Dương Nguyên Khánh vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài quận nha. Lý Uyên cũng đi theo ra ngoài. Trên bậc thềm, một người lính báo tin đang đứng. Anh ta thấy Dương Nguyên Khánh đi ra, vội vàng quì một gối thi lễ nói:

- Ty chức từ quận quận Bắc Bình đến, có tin chiến sự ở Liêu Đông muốn bẩm báo với Tổng quản.

- Tình hình Liêu Đông thế nào?

- Quân Tùy ở đại bại ở Tát Thủy. Ba trăm ngàn quân trốn chạy gần hết. Gần hai nghìn bảy trăm người quay về doanh trại. Thánh Thượng hạ chỉ thu quân!

Năm Đại Nghiệp thứ tám, hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng phát động chiến tranh Triều Tiên lần đầu tiên lấy một loại cách thức đầu voi đuôi chuột xem như đã kết thúc.

Chín nhánh đại quân tổng cộng hơn hai mươi vạn người vượt qua Áp Lộc Thủy xuất phát hướng về thành Bình Nhưỡng, thủ phủ Triều Tiên. Khi vượt Tát Thủy, bởi vì lương thực bị cắt đứng, không thể không tuyệt vọng, đành rút quân. Ý chí chiến đấu của Quân Tùy đã tan rã. Đại quân tan tác. Binh lính đều tự chạy trốn. Khi chín đại quân theo các hướng qua Liêu Hà, tổng cộng ba mươi lăm ngàn người, đã trốn về quân doanh gần hai ngàn bảy trăm người. Ngoại trừ binh lính đã chết trận, toàn bộ đều trốn mất.

Không chỉ có quân tác chiến chạy trốn, bảy trăm ngàn đại quân đóng quân ở phía đông Liêu Thủy phát dịch bệnh, nghiêm trọng. Người bệnh, người chết đã tới ba, bốn phần. Dương Quảng vô cùng tức giận, cuối cùng cũng không biết làm thế nào, giam giữ toàn bộ chín đại quân chủ soái, hạ chỉ thu quân, kết thúc cuộc chiến tranh Triều Tiên lần đầu tiên.

Tốn một năm rưỡi chuẩn bị, gần như tiêu hao hơn nửa thực lực của một nước, cuộc chiến tranh chết mấy trăm mấy chục ngàn người, cuối cùng chỉ chiếm vài tòa thành bờ phía đông Liêu Thủy. Cứ như vậy kết thúc qua loa vội vàng.

Một trăm ngàn đại quân xuất chinh Triều Tiên, cuối cùng khi rút về đến quận Trác, chỉ còn lại có năm trăm ngàn. Tổn thất sáu trăm ngàn người. Đây là một sự việc khó có thể mơ hồ mà xóa sạch được. Bao nhiêu người chết trận, bao nhiêu người chạy trốn, bao nhiêu người chết bệnh, không ai có thể nói rõ, nhưng kết cục lại rất rõ ràng, không thể bởi vì đã chiếm lĩnh được thành Liêu Đông mà có thể thay đổi. Quân Tùy đông chinh Triều Tiên đã thất bại.

Quân Tùy đại bại, thiên hạ khiếp sợ, Dương Quảng cũng biết không thể ăn nói với người trong thiên hạ. Ông ta lấy lý do Thụ Hàng Sứ vi phạm ý chỉ của ông ta, hạ lệnh chém đầu Thượng Thư Hữu Thừa Lưu Sĩ Long, tạ tội thiên hạ. Đồng thời đổ lỗi thất bại của cuộc chiến này lên đầu Vu Trọng Văn. Vu Trọng Văn thân là chủ soái, lười biếng bất lực, đến nỗi để quân Tùy đại bại, hạ chỉ bãi miễn toàn bộ chức quan tước vị, bắt giam ông ta. Vu Trọng Văn phẫn uất sinh bệnh, không lâu sau thì chết.

Trong cung Lâm Sóc, Dương Quảng chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong ngự thư phòng. Ông ta có chút tâm phiền ý loạn. Chỉ có thể nói sách lược của ông ta đã thành công một nửa. Vẫn có năm trăm ngàn người cùng ông ta rút về quận Trác. Hơn nữa, đại bộ phận đều là quân của con cháu quý tộc Quan Lũng. Điều này khiến ông ta cực kỳ căm tức.

Về phương diện khác, cuộc chiến Triều Tiên thất bại cũng khiến ông ta mất mặt, khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khó xử. Tuy rằng ông ta có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mọi chuyện thật sự phát sinh, loại áp lực thất bại này vẫn khiến ông ta cảm thấy khó có thể thừa nhận. Dương Quảng cảm thấy có chút dao động đối với sách lược mình đã định ra. Sách lược lợi dụng cuộc chiến Triều Tiên để làm suy yếu quý tộc Quan Lũng có phải mất nhiều hơn được hay không?

- Bệ hạ, Dương tổng quản đến.

Từ cửa truyền đến tiếng bẩm báo của hoạn quan.

Dương Nguyên Khánh đã làm tinh thần của ông ta rung lên. Ông ta đang có nhu cầu cấp bách muốn một người đến chia sẻ muộn phiền với ông ta. Mặc dù ông ta tin tưởng Vũ Văn Thuật hơn một chút, nhưng tầm nhìn và mưu lược của Vũ Văn Thuật cũng không bằng Dương Nguyên Khánh Lúc này, ông ta vẫn cần Dương Nguyên Khánh hơn.

- Tuyên cậu ta yết kiến!

Một lát sau, Dương Nguyên Khánh vội vàng đi đến, khom người thi lễ nói:

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!

- Dương ái khanh miễn lễ.

Lúc này sự xuất hiện của Dương Nguyên Khánh khiến trong lòng Dương Quảng cảm thấy thân thiết khác thường. Tuy rằng ông ta không thực sự tín nhiệm Dương Nguyên Khánh, nhưng ông ta lại vô cùng tín nhiệm năng lực của Dương Nguyên Khánh. Bất kỳ chuyện gì ông ta giao cho Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh đều không khiến ông ta thất vọng. Chính vì ám ảnh tâm lý Dương Nguyên Khánh chưa từng thất bại, khiến trong tiềm thức Dương Quảng đối với Dương Nguyên Khánh có chút ỷ lại. Loại ỷ mà ngay cả chính ông ta cũng không ý thức được.

Dương Quảng lập tức nhìn quan hoạn bên cạnh chỉ bảo:

- Ban thưởng ngồi!

Một gã hoạn quan bưng tới một cái ghế mềm, trải đệm cho Dương Nguyên Khánh.

- Cảm ơn bệ hạ ban thưởng ngồi.

Dương Nguyên Khánh thi lễ, ngồi xuống. Hắn cúi người cười nói:

- Nhìn thấy bệ hạ bình an trở về, thần vui sướng không sao kể xiết.

Dương Nguyên Khánh nói những lời này với vẻ rất thành khẩn, khiến trong lòng Dương Quảng cảm thấy có chút ấm áp. Ông ta khe khẽ thở dài.

- Trẫm cũng thật không ngờ trận chiến này thua thảm như thế, chật vật như thế. Điều này khiến trẫm khó có thể ăn nói với người trong thiên hạ.

Dương Nguyên Khánh rất hiểu tâm trạng Dương Quảng lúc này. Lo được lo mất, thực hiện được kế hoạch nhưng mất hết mặt mũi. Hắn cũng biết Dương Quảng tìm mình đến, chính là hy vọng mình thay ông ta cởi bỏ kết cục này.

Dương Nguyên Khánh cười.

- Thứ lỗi cho thần nói thẳng, thật ra từ tháng năm thần đã ý thức được cuộc chiến Triều Tiên lần này rất có thể phải thất bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui