Cho dù Dương Nguyên Khánh không ngờ Dương Quảng khẩn cấp triệu hắn đến là vì Nguyên Hoằng Tự nhưng hắn cũng biết, thế lực của Nguyên Hoằng Tự ở U Châu chính là trở ngại lớn nhất trên con đường khống chế U Châu của hắn. Không cần Dương Quảng nhắc nhở, hắn cũng sẽ nghĩ cách loại bỏ thế lực của Nguyên Hoằng Tự.
Chỉ có điều sự nhắc nhở của Dương Quảng, lại khiến hắn hiểu rõ hai việc. Một là Dương Quảng để hắn làm tổng quản U Châu, hay là vì để hắn đối phó với quí tộc Quan Lũng, mục tiêu vẫn là Nguyên gia.
Tiếp theo, Vũ Văn Thuật cũng đã cuốn vào trò chơi đối phó với quí tộc Quan Lũng, sự tình đã có chút phức tạp.
- Vi thần hiểu rồi ạ!
Dương Quảng chăm chú nhìn Dương Nguyên Khánh hồi lâu, xác nhận hắn quả thực đã hiểu tâm tư của mình, liền bỏ sự việc này sang một bên, nhẹ nhàng chuyển đề tài, ông ta cười nói:
- Khanh cũng biết Trần Thúc Bảo chứ?
- Nam Trần Hậu Chủ, thần biết ạ!
Dương Nguyên Khánh có chút không hiểu Dương Quảng nói chuyện này với mình để làm gì? Hắn chỉ có thể nhẫn nại làm người nghe, thường xuyên trả lời.
- Ông ta mất vào năm Nhân Thọ thứ tư, trẫm truy tặng ông ta làm Đại tướng quân, thụy hiệu (danh hiệu gọi vua quan sau khi chết, được tặng căn cứ vào sự tích khi còn sống) “Dương”, Trần Dương đế. Khanh biết vì sao trẫm gọi ông ta là Dương đế không?
- Thần không biết ạ?
Dương Nguyên Khánh trong lòng vô cùng thấy kỳ lạ, Trần Thúc Bảo không ngờ được Dương Quảng thụy là Dương đế. Đây này là một sự việc vô cùng châm biếm.
Dương Quảng khe khẽ thở dài,
- Trần Thúc Bảo ham mê nữ sắc, cả ngày sống mơ mơ màng màng, không quan tâm đến quốc sự, làm nhiều năm hoàng đế như vậy, ông ta đã làm được những gì? Ngoại trừ sinh ra một đống lớn giá áo túi cơm, ông ta chuyện gì cũng không làm. Khi trẫm chủ quản Giang Nam, hiểu rất rõ ông ta. Khi trẫm làm Thái tử đã thề, nếu trẫm làm chủ thiên hạ, sẽ lấy Trần Thúc Bảo làm lời cảnh cáo cho mình. Trần Thúc Bảo ham mê nữ sắc, trẫm sẽ không chìm trong nữ sắc. Trần Thúc Bảo không quan tâm đến quốc sự, trẫm sẽ tận lực cho quốc sự. Trần Thúc Bảo thiếu chí tiến thủ, trẫm sẽ mở mang bờ cõi. Trẫm làm Thiên tử của Đại Tùy gần tám năm, sự nghiệp của phụ hoàng chưa xong, trẫm sẽ nối nghiệp hoàn thành. Dời đô đến Lạc Dương, khai phá Đại Vận Hà, xây dựng Trường Thành. Phía bắc chống Đột Quyết, phía đông diệt Lưu Cầu, phía tây mở rộng lãnh thổ quốc gia ngàn dặm, xây dựng lại Đại Hán huy hoàng. Đăng cơ tám năm, phần lớn thời gian trẫm đều trải qua những ngày tháng thị sát trong thiên hạ, không dám có một ngày buông thả, không dám có một ngày hưởng lạc. Trẫm chính là lấy Trần Thúc Bảo làm sự cảnh cáo, tuyệt đối không thể để trẫm cũng trở thành Tùy Dương đế.
Dương Nguyên Khánh trong lòng cười khổ, lịch sử đúng là tàn khốc như thế. Dương Quảng sau khi chết, thụy hiệu mà vương triều Lý Đường tặng ông ta lại chính là Tùy Dương đế. Hắn không biết nên nói thế nào, vào lúc này chỉ có thể duy trì sự trầm mặc, dần dần lĩnh hội sự tàn khốc đó của lịch sử do kẻ thắng lợi viết ra.
Dương Quảng là bị lời khuyên can của Dương Đạt kích động đến tâm tư, ông ta đã có chút thất thố. Trong ngự thư phòng một mảnh yên lặng, khiến Dương Quảng lại dần dần tỉnh lại trong cảm khái. Ông ta nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, như cười như không nói:
- Trẫm sở dĩ nói với khanh về Trần Thúc Bảo, là nghe nói khanh và Trần Thúc Bảo cũng có một chút quan hệ quanh co.
Dương Nguyên Khánh trong lòng nhảy dựng lên, hắn biết điều Dương Quảng nói tới là Thẩm Vụ Hoa, chỉ có điều vì sao Dương Quảng biết, ai đã nói cho ông ta?
- Hồi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu của Trần Thúc Bảo là Thẩm Vụ Hoa có một chất nữ là thê tử của Trương Trung Túc, trong trận chiến bình định phía nam bị bắt, thưởng cho Dương gia. Bà ấy chính là nhũ mẫu của thần, từ nhỏ đã nuôi dưỡng thần bảy năm, thần coi bà ấy như mẹ. Con gái của bà và thần lớn lên cùng nhau, bây giờ là thứ thê của thần.
Dương Quảng cười gật gật đầu,
- Trẫm không có ý khác, Thẩm thị cũng là danh môn Giang Nam. Thẩm Vụ Hoa cũng là nữ nhân tài ba của Ngô Trung, mẫu thân của bà ta chính là con gái của Trần Bá Tiên. Nếu thứ thê của khanh cũng xuất thân là danh môn, trẫm cũng dự định cho cô ta một cáo mệnh, nhưng thấp hơn Bùi thị một chút.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới tỉnh ngộ, hoá ra Dương Quảng là vì lôi kéo hắn, muốn cho Xuất Trần một cáo mệnh, hắn vội vàng thi lễ:
- Thần tạ ơn đại ân của bệ hạ!
Dương Quảng khẽ mỉm cười:
- Không cần cảm ơn trẫm, cố gắng đi U Châu làm tốt công việc vì trẫm.
Con đường lớn bao trùm bởi bóng đêm đã trở nên yên tĩnh khác thường. Lúc này kinh thành cũng không cấm đi lại vào ban đêm, nhưng trên đường vẫn không thấy bóng dáng một người qua lại. Một lớp sương mù màu xám mờ mờ lượn lờ trong không khí, thời tiết rét lạnh đến thấu xương. Dương Nguyên Khánh dưới sự bảo vệ của mấy chục thân binh, chậm rãi đi trên đường lớn. Tiếng vó ngựa lộn xộn gõ trên mặt đường bằng đá phiến, phát ra những tiết tấu “Lộc cộc, lộc cộc!”
Nhóm thân vệ tay cầm cự thuẫn, bảo vệ xung quanh Dương Nguyên Khánh, đặc biệt cảnh giác, thời điểm này là dễ dàng xảy ra sự kiện ám sát nhất.
Dương Nguyên Khánh lại chìm trong sự trầm mặc, bởi vì việc hắn đến, lịch sử đã bắt đầu xảy ra sự biến đổi. Dương Huyền Cảm chưa chắc là kẻ tạo phản đầu tiên, vậy thì triều Tùy còn có thể chống được bao lâu? Nếu quí tộc Quan Lũng thực sự tạo phản, Triều Tiên liệu còn phát sinh chiến dịch lần hai, lần ba hay không?
Tất cả những điều này đều chưa biết, nhưng có một điều có thể biết, con thuyền Đại Tùy đã dần dần lệch khỏi quỹ đạo của lịch sử.
Lúc này, tiếng bánh xe chuyển động từ phía đối diện truyền tới, còn lẫn cả tiếng vó ngựa của mười mấy kỵ sĩ. Trong màn sương màu xám, có thể mơ hồ nhìn ra đó là một chiếc xe quan. Càng xe cao và lớn, khoang xe rộng, được kéo bởi hai con ngựa kéo. Thương nhân không được phép ngồi loại xe ngựa như vậy, chỉ có thể quan lớn quyền quí hoặc gia đình giàu có danh môn ngồi. Nhưng điều kỳ lạ đó là, xe ngựa không có đèn lồng và cờ xí. Trong bóng đêm đen như mực, điều này không hợp lẽ thường, có một loại cảm giác lén lút làm kẻ trộm.
Xe ngựa rẽ về phía bên phải phía trước hắn năm mươi bước, chạy vào phường Khoan Chính. Dương Nguyên Khánh tâm tư khẽ động, hắn nhớ Độc Cô phủ chính là ở phường Khoan Chính, hắn vội vàng nói với một thân vệ ở bên cạnh:
- Tiến lên chỗ chiếc xe ngựa kia, xem đó là ai?
Thân binh thúc ngựa, đi theo chiếc xe ngựa tiến vào phường Khoan Chính. Chỉ trong thời gian chốc lát, thân binh đã đi ra, bẩm báo với Dương Nguyên Khánh:
- Đại tướng quân, là xe của Lý Uyên.
- Hóa ra là ông ta!
Thực ra Dương Nguyên Khánh ở cổng phường cũng đã nhìn thấy rồi, chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Độc Cô phủ nơi cách cổng phủ không xa. Trước phủ mấy chiếc đèn lồng thắp sáng trưng, cháu trai của Độc Cô Chấn là Độc Cô Hoài Ân đứng trên bậc thềm chắp tay chào đón. Từ trong xe ngựa hai người bước ra, chính là Lý Uyên và con trai ông ta Lý Kiến Thành.
Nửa đêm thăm Độc Cô phủ, xem ra Lý Uyên cũng không cam chịu cô đơn. Dương Nguyên Khánh cười cười, liền thúc ngựa rời khỏi phường Khoan Chính.
Lý Uyên vô cùng cẩn thận, ông ta sợ có người nhìn thấy ông ta đến thăm hỏi Độc Cô phủ. Ông ta rất rõ, trong thời điểm tế nhị này, nếu ông ta xuất hiện ở Độc Cô phủ, một khi bị Thánh Thượng biết được, thì vô cùng bất lợi với ông ta.
Kỳ thật cũng không phải Lý Uyên muốn tới Độc Cô phủ, mà là Độc Cô Chấn muốn tìm Lý Uyên. Lý Uyên chỉ có thể hẹn sau giờ hợi đến thăm hỏi Độc Cô Chấn.
Trên bậc thềm, Độc Cô Hoài Ân khom người thi lễ, cười nói:
- Muộn như thế này rồi còn làm phiền Thúc Đức tới cửa, thật sự rất xin lỗi.
Độc Cô Hoài Ân năm nay khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, từ nhỏ đã lớn lên trong cung. Vóc người dong dỏng, dung mạo anh tuấn, y là con trai của Độc Cô Chỉnh. Độc Cô Chỉnh sau khi vào năm Nhân Thọ thứ tư bởi vì vụ án Hạ Nhược Bật mà bị giết, Độc Cô Hoài Ân bèn đi theo sống cùng thúc phụ Độc Cô Chấn, y hiện tại làm thị vệ trong cung.
Mẫu thân của Lý Uyên là chị gái của Độc Cô Chỉnh, bởi vậy Lý Uyên và Độc Cô Hoài Ân chính là quan hệ anh em họ. Tuy tuổi tác cách nhau gần hai mươi tuổi, nhưng bối phận lại như nhau.
Lý Uyên cũng đáp lễ cười nói:
- Là ta xin lỗi mới đúng, muộn như thế này còn tới quấy rầy.
Lý Uyên vừa nói, vừa ngoảnh đầu lại nhìn ra ngoài cổng chính. Vừa rồi y cũng nhìn thấy đoàn người của Dương Nguyên Khánh, chỉ là có sương mù, y nhìn không rõ người đến là ai. Tuy là như vậy, y vẫn rất cẩn thận, không muốn bị người khác phát hiện. Y thấy ở cổng phường đã không còn ai, quả tim mới nhẹ nhàng buông lỏng xuống.
- Gia chủ có nhà chứ?
- Đang ở trong thư phòng, Thúc Đức huynh mời, Kiến Thành mời!
Độc Cô Hoài Ân dẫn hai cha con bọn họ bước nhanh vào Độc Cô phủ, cánh cửa lớn từ từ đóng lại. Đi qua một hành lang rất dài, bọn họ đã đến trước thư phòng, Độc Cô Hoài Ân tiến lên gõ cửa:
- Bát thúc, họ đã đến rồi ạ!
- Mời vào!
Độc Cô Hoài Ân đẩy cửa, xua tay cười nói:
- Thúc Đức huynh xin mời!
Lý Uyên đi vào thư phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bố trí đơn giản. Độc Cô Chấn thân mặc thiền y vải gai mịn màu trắng rộng thùng thình, ngồi trước bàn đọc sách. Từ quan hệ thân thích mà nói, Độc Cô Chấn là cậu nhỏ tuổi nhất của Lý Uyên.
Lý Uyên quỳ xuống dập đầu,
- Bái Kiến cữu phụ!
Kiến Thành cũng quỳ xuống dập đầu:
- Tham kiến cữu tổ phụ!
Độc Cô Chấn vội vàng cười nói:
- Thúc Đức, không cần khách khí như thế, đều là người một nhà, tùy ý một chút ta cũng thấy thoải mái.
Độc Cô Chấn mời hai cha con bọn họ ngồi xuống, rồi sai người dâng trà. Độc Cô Chấn lúc này mới chậm rãi nói:
- Hôm nay mời Thúc Đức tới, là muốn cùng Thúc Đức nói một chút về thế cục hiện tại.
Độc Cô Chấn đương nhiệm Nội Sử Lệnh, vẫn là một trong những Tể tướng ở nội các. Lão và Lý Uyên gần như mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng trong triều đường, bọn họ chỉ là gặp nhau thì gật gật đầu, không nói chuyện gì sâu sắc. Chỉ có buổi tối gặp mặt trong thư phòng bọn họ mới lén lút nói chuyện với nhau.
Kỳ thật Lý Uyên đã sớm muốn cùng Độc Cô gia nói chuyện kỹ một chút, tuy y có dã tâm phản Tùy, nhưng thế lực của gia tộc Lý thị quá yếu, không có sức kêu gọi. Y chỉ có gửi hi vọng vào Độc Cô thị nhà mẹ đẻ của mẫu thân, cùng với Đậu thị nhà mẹ đẻ của vợ y. Nhất là Độc Cô thị, đây là lãnh tụ của quí tộc Quan Lũng. Nếu Độc Cô thị chịu giúp y, vậy thì chí ít có hơn nửa quí tộc Quan Lũng sẽ giúp y, đây cũng là kết quả tốt nhất mà y tha thiết mơ ước.
Nhưng Lý Uyên rất cẩn thận, ngoại trừ lần trước uống say nói lỡ miệng trước mặt Vũ Văn Sĩ Cập ra, ông ta đều không đề cập với ai về dã tâm tạo phản của mình, thậm chí cũng không nói với vợ của y. Ngoài con cả Kiến Thành ra, hôm nay nói chuyện với Độc Cô thị, trong lòng y không biết, có cần lộ ra chút tâm tư hay không, hoặc là tiếp tục ẩn nhẫn?
Lý Uyên trong lòng rất mâu thuẫn, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Trên mặt y biểu hiện sự nghiêm túc mà cung kính, chờ đợi Độc Cô Chấn tiếp tụ nói.
Độc Cô Chấn khẽ mỉm cười, cố gắng để bầu không khí thoải mái một chút:
- Lần này Thánh Thượng tấn công Triều Tiên, mọi người trong các đại thế gia Quan Lũng chúng ta như lâm vào đại địch. Quả thật cũng đúng, nhà nào nhà nấy đều có con cháu làm tướng trong quân đội, gia tộc Độc Cô chúng ta, chỉ riêng con cháu Độc Cô đã có hơn mấy chục người. Nhưng nhiều hơn là Độc Cô gia nô từ trước, đã có hơn mấy trăm người, trên cơ bản đều là tướng lãnh bậc trung. Ta muốn hỏi, gia tộc Lý thị có bao nhiêu người trong quân đội?
Lý Uyên vội vàng nói:
- Gia tộc chúng cháu khá nhỏ, người trong tộc dòng chính Lý thị cũng chỉ có bốn, năm người. Bạn cũ của cha cháu, có khoảng hơn mười người. Nếu tính cả hậu duệ thuộc cấp của tổ phụ cháu, vậy cũng có hơn trăm người. Trên cơ bản đều là tướng trong quân đội.
- Ngay cả Lý gia họ nhỏ cũng có nhiều họ hàng bạn bè làm tướng, càng không cần nói đến các gia tộc khác.
Độc Cô Chấn hơi thở dài một tiếng, chìm vào trong trầm tư. Lý Uyên trong lòng lo lắng không yên, y cảm giác Độc Cô Chấn tìm y đến, là có kế hoạch gì đó muốn an bài. Cụ thể là kế hoạchì y không biết, nhưng Lý Uyên cũng không muốn tham dự quá nhiều, y không muốn trở thành mục tiêu để Dương Quảng chú ý.
Độc Cô Chấn ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Lý Uyên:
- Hai ngày trước ta đã thương lượng một chút với Nguyên gia, chúng ta đều nhất trí cho rằng, con cháu quí tộc Quan Lũng cùng với gia thần chúng ta, không có chuyện đi Liêu Đông chịu chết. Nếu thực sự phải đến bước quyết định sống chết, chúng ta thà rằng trốn chết, tuyệt đối cũng không đem mạng mình vứt ở Liêu Đông. Ngươi hãy quay về nghĩ cách báo một tin cho cấp dưới của Lý gia đi!
Lý Uyên yên lặng gật đầu:
- Cháu hiểu rồi!
- Đây là một chuyện, còn có một chuyện khác. Ta nghe nói quan hệ giữa ngươi và Nguyên Hoằng Tự không tồi, đúng không?
Độc Cô Chấn vẫn chăm chú nhìn vào mắt Lý Uyên hỏi.
- Cháu chỉ có quan hệ không tồi với Hộc Tư Chính, Hộc Tư Chính là em rể của Nguyên Hoằng Tự, bởi vì thế mà biết, cũng qua lại vài lần, chưa có gì là thân thiết.
Độc Cô Chấn gật gật đầu:
- Như vậy là tốt nhất, tuy nhiên ta nhắc nhở ngươi, nhất thiết không được có thêm bất kỳ qua lại gì với Nguyên Hoằng Tự, bao gồm cả Nguyên gia cũng vậy, hãy nhớ lấy! Nhớ lấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...