Thiên Hạ Kiêu Hùng

Vợ chồng cãi nhau vốn chỉ là việc nhỏ. Rốt cuộc chính là vấn đề thể diện. Nếu ban ngày không thể giải quyết được, tối tất nhiên cũng sẽ giải quyết xong, đóng cửa lại, hai người không có việc gì không xong.

Nhưng nếu người nhà ngoại chạy đến trợ giúp, không chỉ khuyên giải, còn chỉ trích con rể. Việc đó cùng trở thành việc lớn. Dương Huyền Cảm tất nhiên không phải không có đầu óc gì, cúi đầu bị mắng mấy câu, ông có thể nhận sai.

Dương Huyền Cảm là Thái uý, Thượng thư bộ Lễ đương triều, chức vụ cao, kinh nghiệm thâm hậu. Ông đã biểu thị xin lỗi. Nếu Trịnh Thiện Nguyện có thể thuận thế mà làm, khuyên bảo chỗ không phải của Trịnh phu nhân. Vậy mâu thuẫn lần này cũng sẽ hoá giải.

Nếu ở thời kỳ Dương Tố, Trịnh Thiện Nguyện nhất định khuyên giải, phối hợp với Dương gia quở trách em gái. Nhưng hiện nay khác rồi, Trịnh gia phục hưng, Dương gia suy bại, Dương Huyền Cảm không ngờ còn dám dùng kiếm giết vợ. Trịnh gia không dễ dàng tha thứ được. Bọn họ nhìn ra, Dương Huyền Cảm lấy thân phận gia chủ cầm kiếm giết vợ. Ông giết không phải vợ mà là thể diện của Trịnh gia.

Trịnh Thiện Nguyện đem tiền lương thực trả lại Dương Huyền Cảm. Ngữ khí của ông lập tức trở nên cứng rắn:

-Sự việc hôm nay, Dương gia tất phải đưa ra giải thích, nếu không, Trịnh gia quyết không bỏ qua!

Dương Huyền Cảm biết được ý của Trịnh Thiện Nguyện, trong lòng ông cũng căm tức, lạnh lùng nói:

-Đây là việc nhà của Dương gia, có quan hệ gì với Trịnh gia đâu?

-Có quan hệ gì với Trịnh gia? Hừ!

Trịnh Thiện Nguyện hừ mạnh một tiếng:

- Năm đó cô cô của ta gả đến Dương gia, nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng bị ép mà chết. Em gái ta lại gả đến Dương gia. Nếu hôm nay không phải nó chạy nhanh, đã đầu lìa xuống đất, Dương gia các người quả thật khinh người quá đáng!

Trịnh Thiện Nguyện nói cô cô chính là mẹ đẻ của Dương Huyền Cảm Trịnh thị. Năm đó vì vợ chồng cãi nhau, Trịnh thị sau khi lỡ lời tố giác với Hoàng đế. Chọc giận Dương Tố. Tuy chưa bỏ vợ, nhưng hoàn toàn lạnh nhạt với bà. Hai năm sau liền ốm chết. Dương Tố lại lấy Hạ Nhược Vân Nương.

Thù này Trịnh gia luôn luôn ghi nhớ, hiện nay lại xảy ra việc Dương Huyền Cảm giết vợ. Thù mới hận cũ Trịnh gia muốn thanh toán cả thể.


-Quả thật nói láo, đổi trắng thay đen!

Dương Huyền Cảm không nhịn được, thuận tay cầm lấy ngọc bài trên bàn gõ mạnh xuống, cả giận nói:

-Nếu không phải bà ta khẳng khái đi cho Trịnh gia. Nếu không phải bà ta tuỳ ý làm bậy, phá vỡ quy củ của Dương gia, dẫn đến mâu thuẫn nội bộ Dương gia trở nên xấu hơn. Ta có trách mắng bà ta không? Ta mắng bà ta hai câu, bà ta liền chạy về nhà mẹ đẻ tìm cứu binh, để người nhà mẹ đẻ can thiệp nội chính Dương gia. Người vợ như thế Dương Huyền Cảm ta không cần, quay về nói với bà ta, bảo bà ta không được quay về nữa!

Dương Huyền Cảm đứng dậy đi ra ngoài:

-Tiễn khách!

Trịnh Thiện Nguyện tức đến mức cả người run lên. Mắt y nhìn chằm chằm vào bóng của Dương Huyền Cảm nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ta muốn đến trước mặt Thánh thượng tố cáo.

Đêm đó, trong phòng Dương Thận, Dương Huyền Cảm triệu tập cuộc họp con trai trưởng các chi ở nhà. Con trai của Dương Ước là Dương Huyền Đỉnh, con trai của Dương Thận Huyền Kính, Huyền Thưởng, Huyền Tố ba người con trai của ngũ đệ Dương Nhạc: Dương Lễ, Hoằng Văn, Hoằng Vũ, cùng với mấy người con trai của Văn Tứ, Văn Kỷ là huynh đệ của Dương Tố.

Dương gia là đại gia tộc. Nhưng một chi Dương Mâu tổ phụ của Dương Tố, chỉ riêng trưởng tử có ba mươi mấy chi, thứ tử hơn trăm chi. Trưởng tử ở trong triều, địa phương hoặc trong quân đội làm quan. Thứ tử làm nông buôn bán, cũng có làm quan trong quân đội. Nhưng hầu hết đều ở Hoằng Nông lão gia, sống ở Dương phủ tại kinh thành, chủ yếu là con cái của bảy huynh đệ Dương Tố, cùng với mấy gia đình anh em họ có quan hệ với ông cực tốt.

Chính như thế, con cháu sống trong Dương phủ cũng có hơn hai chục nhà trưởng chi, thứ chi hơn năm chục, con cháu hai ba trăm người.

Bời vì mâu thuẫn gia tộc kịch liệt, vị trí gia chủ của Dương Huyền Cảm nguy khốn. Đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến mọi tính toán của ông. Lại thêm việc giết vợ dẫn đến Trịnh gia công khai lên tiếng. Dương Huyền Cảm tìm được cái cớ, sau khi ông suy nghĩ cẩn thận, dứt khoát làm ra một quyết định trọng đại: “Từ vợ đổi lấy danh vọng”.

Dương Huyền Cảm nói với các trưởng chi:


-Các vị, ta không ở kinh thành chín tháng, trong gia tộc xảy ra rất nhiều việc lớn. Rất nhiều mâu thuẫn đều do vợ của ta Trịnh thị tuỳ hứng làm bậy mà dẫn đến. Là gia chủ, phải có giải thích cho gia tộc. Tôi đã quyết định từ vợ.

Quyết định từ vợ của Dương Huyền Cảm dẫn đến tiếng ồ lên trong các trưởng tử, Dương Huyền Đỉnh vội la lên:

-Đại ca, đại tẩu dù sao cũng theo đại ca ba mươi năm, sao có thể từ là từ. Tẩu ấy chuyển tiền lương cho Trịnh gia, Trịnh gia không phải đã trả lại rồi sao? Coi như là tẩu ấy tự cho Trịnh gia vay. Đệ thấy huỷ bỏ quyền quản lý tài sản của tẩu ấy là được rồi.

Tuy các trưởng tử đều bất mãn Trịnh phu nhân. Nhưng nếu thật sự đến bước từ vợ này, mọi người cũng cảm thấy có chút nghiêm trọng, dồn dập khuyên Dương Huyền Cảm. Dương Thận cũng khuyên bảo:

-Huyền Cảm, dù thế nào cũng phải nghĩ cho Tuấn nhi, Vanh nhi. Trong thất xuất, tội trộm cắp tôi cảm thấy hơi nặng rồi. Nhiều nhất là ghét bỏ, nhưng cô ấy không phải cũng để cưới thiếp rồi mà! Ta thấy bảo cô ấy xin lỗi một cái, không còn quyền quản lý tài sản cũng được rồi.

Dương Huyền Cảm lắc đầu nói:

-Cháu từ vợ không phải vì thất xuất mà là Trịnh gia khinh người quá đáng. Chiều nay, Trịnh Thiện Nguyện đến tìm cháu, y không phải đến hoà giải, mà là muốn Dương gia công khai xin lỗi Trịnh gia. Hơn nữa, bao gồm mẹ cháu Trịnh thị, y còn cho rằng bị cha cháu ép chết, khiến cháu không thể nhịn được nữa. Nếu cháu đón cô ta về, vậy ý nghĩa Dương gia khuất phục sự uy hiếp của Trịnh gia. Cháu làm gia chủ, đối với người ngoài, cháu phải bày tỏ thái độ, quyết không thể yếu đuối. Ý cháu đã quyết, mọi người không cần khuyên nữa.

Trong lòng Dương Thận thở dài một tiếng, ông biết Dương Huyền Cảm từ vợ là vì sao. Vì tăng thêm uy vọng của ông ta, ngưng tụ lực lượng gia tộc, làm chuẩn bị cho khởi sự sắp tới, thái độ của cháu trai kiên định như thế, không thể lay động, làm thúc phụ, ông sao có thể không ủng hộ được?

Dương Thận nói với mọi người:

-Mọi người hẳn trông thấy thái độ và quyết tâm của gia chủ. Đây mới là phong phạm của gia chủ Dương gia, thiết diện vô tư, không từ thân thích. Từ bây giờ, tôi không cho phép ai được nhắc ở riêng, nhắc việc đổi gia chủ mới. Nếu ai dám nhắc nữa, lấy quy định của gia tộc để xử phạt!

Dương Huyền Đỉnh lập tức nói:

-Cháu toàn lực ủng hộ gia chủ, hi vọng gia chủ có thể dẫn dắt Dương gia chấn hưng lần nữa!


Mọi người đều sôi nổi ủng hộ, Dương Huyền Cảm xua tay nói với mọi người:

-Tiếp theo ta còn có hai việc cần, thứ nhất là quyền tài sản của Dương phủ, ta đề nghị quyền quản lý tài sản giao cho chú hai, do chú hai chủ trì chi tiêu tiền lương Dương gia.

Dương Thận cười híp mắt, cháu trai của ông quả thật rất hiếu thuận. Khiến ông vô cùng cảm động, ông vội vàng chối từ, khách sáo nói:

-Ta lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể nắm chắc quyền quản lý tài sản đây? Hay là để người trẻ tuổi các con làm, ta không được!

Dương Huyền Cảm cười cười:

-Cụ thể làm sổ sách do đại quản sự phòng thu chi phụ trách, chú hai chỉ quản được hay không được, công việc nhẹ nhàng, chú hai không nên từ chối.

-Được rồi! Vậy ta cố mà làm, tuổi già chí càng cao, vì gia tộc lần nữa dốc hết sức.

Trong lòng Dương Huyền Đỉnh thoáng có chút thất vọng, ông vốn cho rằng quyền quản lý tài sản thuộc về ông. Không ngờ chuyển cho chú hai, ông cũng biết đây là đại ca đang lấy lòng chú hai.

Dương Huyền Cảm lại nói:

-Còn có việc thứ hai, chính là bình đẳng trưởng thứ, ta ở quận Trác đã nói chuyện với Vạn Thạch, cũng biết một chút tình hình, thật sự nguyên nhân chủ yếu là hiện nay giá gạo tăng cao, thứ chi đói kém thời gian dài, khó có thể chịu đựng, mới dẫn đến bất mãn của bọn họ. Trong ngoài triều đình, tất cả các gia tộc đều không có cái gọi là bình đẳng trưởng thứ. Ta tin rằng Dương gia cũng sẽ không có, vẫn là bắt tay vào từ việc tiền lương thực, ý của ta là: các thứ chi hiện nay tiền tiêu hàng tháng và năm không đổi, nhưng cho bọn họ thêm một phần tiền chức, ý gì vậy? Chính là dựa vào tất cả mọi việc bọn họ làm hiện nay, ngoài ra thêm một phần lương tháng đại trưởng quầy, quản trang viên tiền các chức việc lớn, quản cửa tiệm, lấy tiền đại trưởng quầy, chơi bời lêu lổng thì một xu cũng không có. Ngoài ra mỗi nhà mỗi họ bất kể trưởng thứ, nuôi dưỡng người già con nhỏ sẽ được trợ cấp. Cuộc sống của các thứ tử dư dả, bọn họ sẽ không còn gây rối nữa. Về phần quyên nhà ở và các quyền khác tiếp tục như hiện có, ý kiến mọi người như thế nào?

Dương Thận nói đầu tiên:

-Tôi ủng hộ phương án của gia chủ. Hiện nay các thứ chi đang gây rối rất ghê, nhất định phải nhượng bộ bọn chúng một chút. Nhưng thật sự làm được bình đẳng trưởng thứ, lại không thể nào, tin rằng bọn chúng cũng hiểu, dùng tiền chức phận thích hợp nhất, nhiều công được nhiều, mọi người cũng không lời nào có thể nói, mọi người có ý kiến phản đối không?

Dương Thận giành trước bày tỏ thái độ khiến các trưởng tử không lời nào để nói. Quan trọng là phương án của Dương Huyền Cảm không tổn hại đến lợi ích của bọn họ, cũng không phá hoại quy củ gia tộc. Nuôi dưỡng người già được trợ cấp, trưởng thứ đều có thể được hưởng, gần như nhà nhà hộ hộ đều có con nhỏ, cho nên mọi người sẽ tăng thêm một khoản thu nhập, cớ sao không làm?

Dương Huyền Cảm thấy mọi người không phản đối, liền quả quyết:


-Vậy cứ quyết định như thế. Tối nay công bố trước gia tộc, kẻ nào còn dám gây rối, huỷ bỏ tất cả tiền lương được cung cấp, đuổi ra khỏi Dương phủ!

Dương Huyền Cảm lấy thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán để giải quyết bất hoà trong nội bộ gia tộc. Ông lại xoay người tìm con trai, trong phòng, hai cha con ngồi đối diện nhau, Dương Tuấn lạnh lùng nói:

-Cha thật sự phải từ bỏ mẹ sao?

Dương Huyền Cảm chẳng thèm hừ một tiếng nói:

-Ta từ bà ấy sao?

-Có thể cha ở trong cuộc họp gia tộc đã bày tỏ thái độ, cha lẽ nào lừa dối trời đất, lừa gạt gia tộc sao? Nếu là như thế, một khi bị mọi người biết được, danh dự của cha sẽ có ảnh hưởng cực lớn.

-Điều này ta biết, cho nên ta mới đến tìm con, đi Trịnh gia một chuyến, quỳ xuống nói với mẹ con. Ta cũng là bị ép mới tuyên bố như vậy, nhưng ta sẽ không từ bà ấy. Bà ấy có thể không cần ký tên, giấy từ vợ cũng không có giá trị, để bà ấy yên tâm chờ đợi. Mấy năm nữa, ta sẽ lần nữa cưới lại, bà ấy vẫn như trước là vợ của Dương Huyền Cảm ta.

Lúc này Dương Tuấn mới hiểu được cha dùng là giả bỏ vợ, anh ta im lặng một lúc lại nói:

-Tuy là như vậy, cha có nghĩ qua cảm nhận của mẹ không?

-Tuấn nhi, ta biết mẹ sẽ rất buồn. Nhưng ta cũng không còn cách nào khác, tương lai làm đến vị trí này, sẽ hiểu được chỗ khó xử của ta. Cố gắng đi nói với mẹ con! Nói rõ với bà ấy, tình cảm vợ chồng của ta và bà ấy không thay đổi.

Dương Tuấn không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy nói:

-Vậy con đi thăm mẹ!

Cùng lúc Dương Tuấn ra ngoài đi thăm mẹ, Dương Nguy cũng rời Dương phủ, cưỡi ngựa chạy nhanh hướng Hà Bắc. Anh ta đem theo một tin không tốt cho Dương Nguyên Khánh, sau khi gia chủ Dương gia Dương Huyền Cảm nâng cao đãi ngộ của Thứ chi, các thứ chi đều tiếp nhận phương án điều chỉnh, không còn ai muốn cùng anh ta gây rối nữa. Điều này có nghĩa là sách lược chia cắt Dương phủ của Dương Nguyên Khánh thất bại.

Cùng lúc đó, một phong thư nhà của Trịnh phủ cũng suốt đêm chuyển đến quận Trác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui