Dương Huyền Tưởng tâm tình nặng nề về tới Dương phủ, không đi tìm Dương Huyền cảm, mà trực tiếp quay về khu viện của mình.
- Ông làm sao vậy?
Vợ của Dương Huyền Tưởng là Chu thị thấy chồng sắc mặt khác lạ, không khỏi lo lắng mà hỏi.
- Bà không cần lo cho tôi!
Dương Huyền Tưởng đi vào thư phòng, rồi đóng cửa rất mạnh. Ông ta ngồi trước bàn làm việc, tâm tình buồn bực đến cực điểm. Ông ta buồn bực không phải vì không có cách nào thuyết phục được Dương Nguyên Khánh, mà là lời nói của Dương Nguyên Khánh đã rất mạnh đâm vào trong lòng ông ta. Tất cả bệnh căn của Dương gia đều phát ra từ việc trọng trưởng khinh thứ, đương nhiên, các thế gia khác cũng trọng trưởng khinh thứ. Nhưng bọn họ không chèn ép nhân tài, nếu xuất hiện một con cháu thứ gia ưu tú, bọn họ sẽ dốc lòng bồi dưỡng, giống như năm đó phụ thân bồi dưỡng Dương Nguyên Khánh. Trên vấn đề trọng đại liên quan đến hưng suy của gia tộc, thì không có phân biệt trưởng thứ.
Nhưng con trưởng của Dương gia lại đem việc trọng trưởng khinh thứ làm tấm chắn để bảo vệ lợi ích của bản thân, bất kể nặng hay nhẹ, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đều lấy trọng trưởng khinh thứ để nói chuyện. Dương Uy làm tướng ở biên ải, tuổi còn trẻ đã làm đến Ưng Dương Lang Tướng. Người trẻ tuổi có tiền đồ như vậy, Dương gia ngay cả một căn nhà nhỏ cũng không cho y, thực sự là quy củ trưởng thứ sao? E là tư lợi quấy phá thôi!
Dương Huyền Tưởng thở dài một tiếng, cứ thế lâu dần về sau, Dương gia bại vong là chuyện tất nhiên. Cộng thêm với sự chèn ép của Hoàng đế, không cần phải ba đời, đến đời bọn họ này đã xong rồi.
Lúc này, trong khu viện truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng của đại ca:
- Huyền Tưởng đã quay về chưa?
- Ông ấy đang ở trong thư phòng, hình như tâm tình không tốt lắm!
Vợ là Chu thị thở dài.
Dương Huyền Tưởng đứng dậy mở cửa,
- Đại ca, vào đi!
Dương Huyền Cảm vẫn luôn lo lắng chờ đợi tin tức của nhị đệ, nhưng đợi mãi không thấy. Mà lại nghe người nhà nói rằng ông ta trực tiếp quay về khu viện của mình, khiến Dương Huyền Cảm trong lòng có chút bất mãn.
- Nó từ chối sao?
Dương Huyền Cảm thấy huynh đệ của mình sắc mặt không bình thường, liền mơ hồ đoán được kết quả.
- Đại ca ngồi xuống nói chuyện đi!
Huynh đệ hai người họ ngồi xuống, Dương Huyền Cảm chăm chú nhìn huynh đệ, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Dương Huyền Tưởng lấy ra phong thư màu đỏ, trả lại cho đại ca, cười khổ nói:
- Đại ca, cái này trả lại huynh.
- Nó chê ít tiền sao?
Dương Huyền Cảm lạnh lùng hỏi.
Dương Huyền Tưởng lắc lắc đầu:
- Nó căn bản là không có xem, kỳ thực cũng không phải vấn đề về tiền, mà là gia tộc chúng ta không còn cách nào để tiếp nhận lại nó.
- Lời này của đệ là sao?
- Đại ca, nó bây giờ là Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân, Ngũ Nguyên Quận Công. Đệ trên đường trở về, còn nhận được một tin tức, nó đã được phong làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, đứng hàng trên huynh. Huynh nói để nó quay về, Dương gia có thể cho nó một vị trí gì đây? Người thừa kế gia chủ, có thể sao?
Dương Huyền Cảm nghe nói Nguyên Khánh không ngờ được phong làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, đứng hàng trên mình, một cơn lửa giận lập tức bùng cháy trong lòng ông ta. Làm gì có đạo lý chức quan của con lại vượt qua cha mình, cái này khiến mặt mũi ông ta còn để đi đâu được chứ?
Dương Huyền Cảm lập tức cả giận nói:
- Nó muốn vị trí gì? Chỉ cần nó thừa nhận là con cháu Dương của mình, đúng hạn quay về tham gia hiến tế của gia tộc. Như thế là đủ rồi, nó còn muốn trở thành gia chủ sao?
Dương Huyền Tưởng thở dài một tiếng nói:
- Đại ca, đệ nói cho huynh một chuyện nhé! Huynh sẽ biết là không thể rồi.
- Chuyện gì?
- Qua vài ngày nữa, nó đã tròn 30 tuổi rồi. Năm đó nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi) tế tổ lấy tên tự, đây cũng là lý do đại ca muốn nó quay lại, phải không?
- Đúng vậy, lẽ nào nó muốn tự mình lấy tên tự sao?
Dương Huyền Cảm có chút tức giận nói.
Dương Huyền Tưởng lắc lắc đầu,
- Ngay sáng hôm nay, nó quay về gặt mặt Thánh Thượng, Hoàng đế đã ban cho nó chữ “Hổ Khanh”. Đại ca, huynh không nghĩ tới chứ!
“Rầm!”, Dương Huyền Cảm đấm mạnh xuống bàn, trong mắt bắn ra sự thù hận khắc cốt, từ kẽ răng rít ra một câu:
- Ông ta rốt cuộc muốn cái gì đây!
- Ông ta muốn xét nhà diệt tộc Hoằng Nông Dương thị chúng ta, hết thảy lưu đày đến biên cương!
Ngoài cửa vọng vào âm thanh oán hận.
Huynh đệ hai người họ vừa quay đầu lại, chỉ thấy lão tam Dương Huyền Túng đi đến. Dương Huyền Túng là Ưng Dương phủ lang tướng ở kinh thành, trong số những người con trai của Dương Tố, ông ta có đầu óc nhất. Dương Tố cũng luôn khen ông ta là hiểu lí lẽ, biết đại cục.
Dương Huyền Tng đóng cửa, đi lên trước ngồi xuống nói:
- Đệ đã sớm nhìn ra, ông ta chèn ép Dương gia chúng ta không đơn giản là kiêng dè phụ thân. Phụ thân qua đời đã hai năm, ân tình mỏng như từ giấy, bạn cũ ở trong triều của phụ thân sớm đã lãnh đạm với Dương gia. Ngoài đại ca ra, những con cháu Dương gia khác không ai ra đảm nhiệm quan lớn và chức tướng quan trọng, ông ta sao còn kiêng dè chèn ép Dương gia như vậy. Các huynh không cảm thấy có chút không hợp tình lý sao?
- Vậy đệ nói là chuyện gì?
Dương Huyền Cảm cũng hiểu được huynh đệ nói có đạo lý, sự khắc nghiệt và chèn ép của Dương Quảng đối với Dương gia, luôn khiến ông ta bất mãn trong lòng. Ông ta đều cho rằng Dương Quảng kiêng dè sự ảnh hưởng của phụ thân. Mà Dương Huyền Túng nói điều này, khiến Huyền Cảm cũng bỗng nhiên ý thức được, Dương Quảng quả thực có dụng tâm khác.
Dương Huyền Túng nhìn thoáng qua hai huynh trưởng, hạ giọng nói:
- Đệ cho rằng Dương Quảng muốn xác nhận gia phả, đem hoàng tộc Dương thị xác thực là Hoằng Nông Dương thị. Mà những gia tộc Dương thị thực sự như chúng ta đã trở thành chướng ngại lớn nhất của ông ta. Cho nên ông ta một lòng muốn diệt trừ chúng ta, thủ đoạn của ông ta rất ẩn. Trước tiên là công khai chèn ép Dương gia, khiến người thân thích cũ của phụ thân không dám tới gần chúng ta. Đợi thời cơ thành thục, ông ta sẽ nấu cho đại ca một tội danh, mưu nghịch hoặc dã tâm làm loạn. Tựa như diệt trừ Dương gia chúng ta, khiến chi này của chúng ta tiêu diệt hoàn toàn, trở thành con rối gỗ trong tay ông ta, muốn sửa đổi gia phả như thế nào đều do ông ta.
Dương Huyền Cảm trầm mặc, lời của Dương Huyền Túng nói trúng nỗi băn khoăn của ông ta. Ông ta từ rất lâu cũng có suy nghĩ này, chỉ là không quá rõ ràng. Bây giờ cùng với sự phân tích của huynh đệ, dụng tâm hiểm ác của Dương Quảng cũng dần dần nổi lên mặt nước.
Hoàng tộc Dương thị muốn xác thực tổ tông là Hoằng Nông Dương thị, thì chi này của họ là chướng ngại lớn nhất. Bây giờ Hoàng tộc Dương thị nằm trong hoàng cảnh trớ trêu, tiên đế từng tuyên bố, hoàng tộc Dương thị khởi nguồn là Hoằng Nông, nhưng bởi vì sự tồn tại chi này của phụ thân, khiến sự quy tông của hoàng tộc Dương thị hữu danh vô thực. Tiên đế Dương Kiên còn đỡ một chút, còn đương kim Hoàng đế Dương Quảng một lòng thúc đẩy Hán hóa, thân phận tạp Hồ của hoàng tộc đã trở thành trò cười. Cho nên xác nhận hoàng tộc là địa vị thế gia Hán tộc đã trở thành nhiệm vụ cấp bách. Xem ra, chính sự tồn tại của bọn họ, đã làm trở ngại kế hoạch của Dương Quảng.
- Vậy theo ý kiến của đệ, chúng ta nên ứng đối ra sao?
Dương Huyền Cảm lo lắng lo lắng hỏi.
Dương Huyền Túng nhìn huynh trưởng, từ từ nói:
- Đại ca, trên thực tế chúng ta đã không còn đường có thể đi. Hoặc là chờ ông ta đến tiêu diệt, hoặc là chúng ta chỉ có thể…
Dương Huyền Túng chưa nói hết câu, liền bị Dương Huyền Tưởng chặn lời:
- Nếu thực sự như vậy, chúng ta có thể từ chức về quê, về quê làm một phú ông. Như vậy, ông ta có lẽ sẽ buông tha chúng ta.
- Nhị ca, đừng ngốc nữa. Cho dù về quê làm phú ông, ông ta cũng sẽ diệt chúng ta như vậy thôi, thậm chí càng dễ dàng hơn, chỉ có diệt khẩu mới là con đường giải quyết tốt nhất. Ông ta là đế vương, tuyệt đối sẽ không có chút lòng từ bi.
- Nhưng khởi sự cũng không thực tế!
Dương Huyền Cảm chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong phòng, lông mày nhíu thành một đường. Ông ta hiểu ý của tam đệ, nếu thật bởi vì dòng họ, vậy thì con đường duy nhất tự bảo vệ mình của bọn họ là tạo phản. Nhưng cái này… có thể sao? Dương gia hai bàn tay trắng, lấy gì để đối kháng với hoàng quyền, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
- Đại ca, chúng ta cũng không phải khởi sự ngay bây giờ, mà là phải đợi chờ cơ hội!
- Cơ hội?
Huyền Tưởng cười lạnh một tiếng,
- Làm sao có cơ hội?
- Có!
Dương Huyền Túng khẳng định nói:
- Lần này Dương Quảng đánh đổ Nguyên Thọ, diệt Trương gia, quý tộc Quan Lũng mỗi người cảm thấy bất an. Đệ dám nói trong số bọn họ rất nhiều người đều có dã tâm làm loạn, nếu Dương gia còn tiếp tục bị chèn ép, tất nhiên sẽ có người bị ép tạo phản. Quý tộc Quan Lũng được nhiều người ủng hộ, cơ hội của chúng ta đã tới rồi.
Dương Huyền Cảm trầm tư thật lâu sau, liền nói với hai huynh đệ:
- Câu chuyện hôm nay chỉ có ba huynh đệ chúng ta biết, tuyệt đối không thể nói cho người thứ tư. Thậm chí ngay cả thê tử cũng không được nói, nhớ chưa?
Huyền Tưởng và Huyền Túng đều gật gật đầu, Huyền Tưởng lại hỏi:
- Vậy Nguyên Khánh làm sao đây ạ?
Dương Huyền Cảm thở dài một hơi nói:
- Đúng như những gì đệ nói, Dương Quảng ngay cả “tên tự” của nó cũng đã đặt rồi, ta còn có gì để nói đây, tùy nó vậy!
Dương Huyền Cảm tâm tình nặng nề mà quay về khu viện của mình. Vợ ông ta Trịnh thị lén lút nấp sau cửa nhìn nét mặt của chồng, bà ta thấy trong tay chồng cầm một phong thư màu đỏ, không khỏi mặt mày hớn hở. Dương Nguyên Khánh không nhận tiền lễ của Dương gia, điều này nói rõ hắn không quay về Dương gia, khiến Trịnh thị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng bà ta rất rõ, một khi Dương Nguyên Khánh trở về Dương gia, chắc chắn sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của con trai bà ta. Hắn không chịu quay về, đó là chuyện không còn gì tốt hơn.
Trịnh thị đi đến trong khu viện, giả bộ hỏi:
- Thằng con Nguyên Khánh đó không chịu về sao?
Không biết vì sao, Dương Huyền Cảm lúc này đối với Trịnh thị phản cảm lạ thường, băng đóng ba thước, không phải một ngày đông là có thể tạo thành. Mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và Dương gia, có chín phần là do bà ta một tay tạo nên. Bà ta vì lợi ích của con trai mình, không ngại xua đuổi đứa con trai khác của chính mình.
Dương Huyền Cảm lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái:
- Nguyên Khánh không chịu quay về, không phải vừa khéo làm thỏa mãn ý của bà sao?
Đôi lông mày lá liễu của Trịnh thị dựng thẳng, trợn tròn mắt nói:
- Ông nói ý gì vậy, nó không chịu quay lại thì liên quan gì đến tôi chứ? Giống như là trách nhiệm của tôi, ông nói rõ xem nào!
Dương Huyền Cảm không có để ý tới bà ta, trực tiếp đi vào thư phòng của mình. Trịnh thị nổi giận, chồng không ngờ dám không để ý tới bà ta, quả thực là tạo phản rồi. Bà ta tiến lên dùng nắm đấm gõ cửa:
- Ông mở cửa cho tôi, nói rõ cho tôi xem nào!
Sau một lúc lâu, trong thư phòng truyền tới giọng nói lạnh lùng của Dương Huyền Cảm:
- Cút đi!
Trịnh thị ngây ngẩn cả người, bọn họ lập gia đình hai mươi mấy năm rồi, chồng chưa từng nói bà ta cút đi. Hôm nay không ngờ bảo bà ta cút, bà ta lùi lại sau hai bước, bỗng nhiên nghiến răng nói:
- Vậy được, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ, ông đừng có đến tìm tôi!
Bà ta xoay người nổi giận đùng đùng đi thu dọn hành lí.
Trong thư phòng, Dương Huyền Cảm bừng tỉnh phát giác ra, ông ta từ một cái tủ bí mật trên tường lấy ra một cái hộp sắt, để lên bàn, vô cùng thành kính chậm rãi mở nó ra. Trong hộp là một phong thư, đây là lời trăn trối mà cha ông ta để lại cho ông ta. Ông ta lấy thư ra, chậm rãi mở, trên thư xuất hiện nét chữ quen thuộc của Dương Tố cha ông ta.
- Suy nghĩ muốn diệt Dương gia của Thánh Thượng đã có từ lâu. Nếu ta đi trước, Dương gia khi ẩn dấu tài năng, không truyền thụ quyền này, lặng lẽ chờ đợi sự chuyển biến của thiên thời. Nếu thiên hạ đại loạn, con phải tận tán gia tài, chiêu mộ binh lính Sơn Đông làm đại sự. Căn bản của triều Tùy nằm ở Quan Lũng, nhân dân Sơn Đông không phụ họa, một lời kêu gọi có thể trăm lời hưởng ứng. Con lấy tề sư nội đồ Trung Nguyên, Nguyên Khánh cử binh ngoại ứng, trong ngoài phối hợp, dành lấy thiên hạ Đại Tùy. Quan Lũng Dương diệt, Hoằng Nông Dương hưng, ta ở suối vàng cũng có thể nhắm mắt. con phải nhớ cho kỹ, khi thiên hạ đại loạn, quí tộc Quan Lũng cũ tất sẽ làm khó dễ trước, con không thể ra mặt đứng đầu, nhớ lấy! Nhớ lấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...