Thiên Hạ Kiêu Hùng

Ngày hai mươi tư tháng chạp, đón trận tuyết lớn bay lả tả, một đoàn mấy trăm người của Dương Nguyên Khánh đã quay trở về kinh thành. Bọn họ đi đường Giang Lăng, Dương Nguyên Khánh bái tế mẫu thân xong, lập tức chuyển đường lên bắc, cuối cùng trước tết đã quay về kinh thành.

Xuất Trần ôm con ngồi trong xe ngựa, cô bé Băng Nhi ngủ một cách ngon lành trong lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm nguyên ráng hồng. Xuất Trần nhìn ra bầu trời mờ mịt, những cánh tuyết lông ngỗng bay lượn ngập trời, phủ kín đường đi, kín cả những nóc nhà, trên mình những người đi lại vội vàng trên đường đều phủ một lớp dày những bông hoa tuyết.

Tâm tình của Xuất Trần cũng hỗn độn như trận tuyết này, cô không muốn gặp vợ của Dương Nguyên Khánh. Mấy lần trên đường cô đều muốn rời đi, nhưng đứa con gái bé bỏng trong lòng cô khiến cô cuối cùng không thể rời đi được. Cô không muốn lại để con gái mình đội lên đầu chiếc mũ con gái riêng, lại càng hi vọng con gái có thể có được những thứ mà mình chưa bao giờ có, tình yêu của cha.

Chính là đứa bé trong lòng này, khiến Xuất Trần dọc đường uất uất ức ức theo Dương Nguyên Khánh về đến kinh thành.

Vào kinh thành, thân là Ngự sử, việc đầu tiên Dương Nguyên Khánh phải làm chính là gặp mặt Thánh Thượng báo cáo công tác. Hắn không thể về nhà, đây là quy củ trong triều, hắn bây giờ vẫn đang trong công vụ.

Dương Nguyên Khánh thúc ngựa đến trước xe ngựa, hạ thấp người cười nói với Xuất Trần ở phía bên trong cửa sổ xe:

- Ta phải đi gặp mặt Thánh Thượng báo cáo kết quả công tác, muội về trước đi nhé! Ta sẽ để mấy thiết vệ đưa muội về.

Xuất Trần trong lòng sợ hãi, muốn để mình một mình về gặp người phụ nữ đó sao?

- Nguyên Khánh, huynh gặp mặt Thánh Thượng cần bao nhiêu thời gian, muội đợi huynh một lát.

- Không có việc gì đâu, ta ở Giang Đô đã viết thư về phủ trước rồi. Mẫn Thu biết muội đến, cô ấy hẳn đã thu dọn xong rồi. Xuất Trần, muội về đi! Muội dù sao vẫn phải đối mặt.

Xuất Trần yên lặng gật đầu, cô không nài thêm nữa.

Dương Nguyên Khánh chuyển hướng xe ngựa nói với mấy tên thiết vệ:

- Các ngươi hộ tống nhị phu nhân về phủ, ta đi gặp mặt Thánh Thượng đợi một lát sẽ tự mình trở về…

Mấy tên thiết vệ khom người nhận lệnh. Dương Nguyên Khánh rút mạnh roi chiến mã, lao nhanh về phía hoàng cung.

Mấy chục tên binh lính bảo vệ xe ngựa, đi thêm một đoạn đường nữa, xe ngựa chuyển hướng tiến về phường Sùng Nghiệp. Phủ đệ của Dương Nguyên Khánh nằm ở giữa phường Sùng Nghiệp cách cổng phường không xa. Lúc này Bùi Mẫn Thu đã nhận được thông báo trước của Dương Bát Lang, mang theo mấy chục kẻ hầu người hạ đứng ở cửa chờ đợi.

- Phu nhân, đến rồi!

Lục Trà tinh mắt từ xa đã nhìn thấy xe ngựa, đang đi về hướng mình trong ngập trời tuyết bay.

Bùi Mẫn Thu lập tức quay đầu lại dặn dò với tất cả người hầu:


- Đây là nhị phu nhân, không được phép có nửa phần thất lễ. Ai dám vô lễ, lập tức đuổi ra khỏi phủ!

Nha hoàn bà tử đều cuống quít gật đầu đáp lại. Lúc này, xe ngựa đã đến trước bậc thềm, một tên thiết vệ xuống mở cửa. Xuất Trần một tay ôm con một tay vịn vào xe thật cẩn thận bước xuống xe ngựa. Mẫn Thu khẽ đẩy Lục Trà một cái, Lục Trà vội vàng cầm ô chạy xuống bậc thềm, đỡ lấy Xuất Trần.

- Nhị phu nhân, chúng ta đã lâu không gặp rồi!

Xuất Trần trông thấy người quen, trong lòng cô dần bình tĩnh lại, bèn cười:

- Vừa khéo tròn hai năm rồi đấy.

Lúc này Mẫn Thu được một nha hoàn dìu bước xuống bậc thềm, cười và tiến tới duyên dáng thi lễ:

- Mẫn Thu xin chào Xuất Trần tỷ!

Xuất Trần lại là lần đầu gặp Bùi Mẫn Thu, thấy dung mạo xinh đẹp vô cùng, ăn mặc ung dung lộng lẫy, lúc giơ tay nhấc chân có một loại khí chất phi phàm. Xuất Trần cũng không kìm nổi thầm tán thưởng, 'Không hổ là tiểu thư khuê các' quả nhiên danh bất hư truyền...

Cô cũng khẽ cười nói:

- Gọi ta Xuất Trần là được rồi!

Xuất Trần trong lòng hiểu được, tuy rằng cô lớn tuổi hơn Mẫn Thu, nhưng Mẫn Thu mới là đại phu nhân. Mẫn Thu gọi cô một tiếng chị, đây chính là một loại thái độ hạ mình, là cố ý tôn trọng mình, Xuất Trần trong lòng liền có chút thiện cảm với Mẫn Thu.

Bùi Mẫn Thu thấy Xuất Trần bộ dạng cũng rất thanh nhã xinh đẹp, người giống như tên. Thực ra cô cũng biết Xuất Trần xuất thân từ danh môn Thẩm gia ở Giang Nam, không phải là thứ nữ con nhà dân thường, trong lòng cô cũng không có ý khinh thị, lại nhìn đứa bé trên tay Xuất Trần, không khỏi cười hỏi:

- Em bé ngủ say rồi à?

- Ừ!

Xuất Trần đưa con gái cho cô:

- Muội lại bế nó chút đi!

- Muội có thể sao?


Bùi Mẫn Thu cười và cẩn thận nhận lấy đứa trẻ, rồi lại kéo một góc tấm khăn che mặt, lặng lẽ nhìn một cái. Thấy đứa trẻ rất bụ bẫm, khuôn mặt vô cùng đáng yêu, trong lòng cô thầm than, đây chính là con gái đầu của chồng rồi, đáng tiếc không phải là con của mình.

Ôm đứa nhỏ, cái cảm giác kỳ lạ này cũng đã thức tỉnh bản năng của người mẹ trong lòng Mẫn Thu. Cô dần dần thích đứa bé đáng yêu trên tay mình, bèn cười nói:

- Đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, nhưng đừng đánh thức nó dậy.

Xuất Trần thấy Mẫn Thu khen con gái mình, trong lòng cô càng thêm phần thiện cảm với Mẫn Thu, trên mặt lộ ra nét tươi cười:

- Nó ngủ suốt dọc đường, cũng đến lúc tỉnh rồi.

Vừa dứt lời, đứa bé trong lòng Mẫn Thu liền oa oa khóc, Mẫn Thu lập tức luống cuống chân tay:

- Nó tỉnh rồi!

- Không sao đâu, đưa cho ta!

Xuất Trần đón lấy con gái, ôm vào trong lòng mình nhẹ nhàng vỗ về, Băng Nhi lại vẫn cứ khóc không thôi, thanh âm rất vang, Xuất Trần cười nói:

- Nghe tiếng khóc thét lên này của nó, thì biết là nó đói rồi.

Mẫn Thu vội vàng nói:

- Ta đã chuẩn bị sữa dê rồi, bây giờ vẫn còn nóng đấy!

Người phương nam không uống sữa dê, Xuất Trần sợ con gái không quen, có chút khó xử nói:

- Có cháo gạo không?

- Có! Ta đã dùng gạo Hồ Châu ngon nhất nấu một hộp cháo rồi, vì sợ cô bé không quen với sữa dê.

Cô vội vàng chỉ bảo nha hoàn:


- Nhanh đi lấy cháo đi, trong chái tây của ta.

Mẫn Thu lại cười nói:

- Ta đã đặc biệt chuẩn bị cho mọi người một khu viện, trong phòng rất ấm áp, chúng ta vào trong nói chuyện nhé.

Chính vì có tiếng nói chung là đứa bé này, đã hóa giải sự ngượng ngùng trong lần đầu gặp mặt giữa Xuất Trần và Mẫn Thu. Bọn nha hoàn bà tử vây quanh hai người đi vào phủ đệ.

Tuyết vẫn lả tả rơi. Trên quảng trường điện Tuyên Chính, hàng trăm gã hoạn quan đang quét dọn lớp băng mỏng vừa mới tích lại. Dương Nguyên Khánh đứng trên bậc thềm nhẫn nại chờ đợi Hoàng đế Dương Quảng triệu kiến.

Lúc này, một trận tiếng bước chân từ hành lang uốn khúc của cung điện phía trên truyền tới. Dương Nguyên Khánh quay đầu, chỉ thấy một quan viên đang vội vàng đi tới, một cây cột nhà che khuất mất khuôn mặt ông ta. Dương Nguyên Khánh chỉ nhìn thấy một cái túi tử kim ngư, đấy ít nhất cũng là quan lớn tam phẩm.

Rất nhanh, vị quan từ hành lang uốn khúc đi ra, Dương Nguyên Khánh hơi giật mình, không ngờ là Lý Uyên. Lý Uyên vốn chỉ là tứ phẩm Điện nội Thiếu giám, không ngờ đã thăng quan rồi sao?

Chỉ thấy Lý Uyên mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, hiển nhiên là vừa mới gặp mặt Thánh Thượng có được tin tức tốt. Lúc này Lý Uyên cũng đã nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, gã lập tức mang vẻ mặt hớn hở đi tới, từ xa đã chắp tay nói:

- Dương đại tướng quân, đã lâu rồi không gặp!

Dương Nguyên Khánh diệt trừ Trương Cẩn, Lý Uyên là người thu lợi gián tiếp lớn nhất. Dương Quảng vì để duy trì sự cân bằng của quí tộc Quan Lũng, bổ sung ghế trống của Trương Cẩn, bèn thăng cấp cho Lý Uyên làm Đại Lý Tự khanh, chính thức lên làm quan lớn tam phẩm, làm cho Lý Uyên chính thức bước vào hàng ngũ quan lớn.

Điều này khiến Lý Uyên vui mừng vô hạn, gã dù thế nào cũng không ngờ được kết quả cuối cùng trong cuộc tranh đấu tàn khốc trên quan trường, Lý Uyên gã lại là người dành được lợi.

Vừa rồi Lý Uyên gặp mặt Thánh Thượng, Dương Quảng tâm tình rất tốt. Ông ta biết Lý Uyên con cái nhiều, gia cảnh không phải quá dư dả, bèn đem khu điền trang gần sông Vị, nằm ở phía tây Trường An thưởng cho gã. Đây là điền trang của Trương Cẩn, chiếm hàng nghìn mẫu đất, khiến Lý Uyên thăng quan phát tài, song hỷ lâm môn.

Cho nên khi gã nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, nét tươi cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn rất nhiều. Nếu không có Dương Nguyên Khánh lật đổ Trương Cẩn, gã làm sao có thể thu được lợi ích lớn như thế.

Dương Nguyên Khánh trên nửa đường cũng biết được mình được phong làm Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân, tiếp nhận chức vụ của Trương Cẩn, tước vị cũng thăng lên quận công.

Hắn thấy Lý Uyên vẻ mặt rạng rỡ, bèn thi lễ cười nói:

- Lý thiếu khanh cũng đã thăng quan rồi sao?

- Được Thánh Thượng ưu ái, thăng lên chút chút, bây giờ là Đại Lý Tự khanh.

Lý Uyên cười híp mắt, xua tay lia lịa:

- Chức quan của ty chức nhỏ, không đáng nhắc đến, xin đừng chê cười! Đừng chê cười!


- Vậy ta nên gọi là Lý tự khanh rồi, chúc mừng!

Hai người hàn huyên mấy câu, lúc này, phía xa vọng đến tiếng hét rất cao của thị vệ:

- Thánh Thượng có chỉ, tuyên Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân Dương Nguyên Khánh yết kiến!

- Lý tự khanh, Thánh Thượng tuyên ta yết kiến, hôm khác ta sẽ đến nhà thăm hỏi!

- Vậy tốt rồi, ty chức sẽ chuẩn bị rượu nhạt, chờ Dương tướng quân đến nhà, chúng ta cùng ôn tình bạn xưa.

Lý Uyên chắp tay rời đi, Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng của gã, trong lòng không khỏi không khâm phục tâm cơ thâm sâu của gã Lý Uyên này: ở phía sau bịa đặt lời tiên tri đâm hắn một đao, lúc này lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, tươi cười thân thiết, giọng điệu chân thành, không có một chút gì là giả dối, còn muốn ôn tình bạn xưa. Thật đúng với câu nói châm ngôn, trên quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn, có chỉ là lợi ích cùng xuất hiện.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, xoay người đi về phía ngự thư phòng.

Trong ngự thư phòng ấm áp như mùa xuân. Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng vừa mới tiếp kiến Lý Uyên xong, lại chuẩn bị phê duyệt tấu chương. Thực ra Dương Quảng cũng mới quay về 10 ngày trước, ông ta đã đi Hằng Sơn tế thiên. Ông ta đăng cơ đã gần năm năm, nhưng thời gian ở trong kinh thành thực sự chưa đến một năm, phần lớn thời gian đều dành đi tuần tra khắp nơi trong thiên hạ.

Mắt thấy gần tới năm mới, tâm tình Dương Quảng cũng đặc biệt thoải mái. Ông ta vừa nhận được báo cáo, các quận phía nam Hoàng Hà liên tiếp đại hạn trong hai năm đã có tuyết lớn, có khả năng giảm bớt đông hạn, làm cho thu hoạch vụ chiê sang năm có hi vọng. Đây là kết quả ông ta tế thiên, là sự khẳng định của ông trời đối với ông ta.

Càng làm cho tâm tình của Dương Quảng tốt hơn chính là, bãi miễn Nguyên Thọ - diệt trừ Trương Cẩn, khiến nội bộ quí tộc Quan Lũng xuất hiện nội chiến nghiêm trọng. Hai phái Nguyên thị và Độc Cô thị không đội trời chung, khiến cho các gia tộc quí tộc Quan Lũng lựa chọn hàng ngũ cho mình. Quí tộc Quan Lũng bắt đầu rạn nứt, đây là chuyện mà Dương Quảng đã mong chờ từ lâu.

Năm đó trước khi phụ hoàng lâm chung đã dặn dò ông ta, vương triều Tùy có ba tai họa ngầm, với sự uy hiếp của quí tộc Quan Lũng là hàng đầu. Bởi vậy, hoàn toàn diệt trừ quí tộc Tiên Ti, khôi phục nhà Hán chính thống, đây là đại sự mà Dương Quảng mấy năm nay đang bắt tay vào xử lý.

Thủ pháp của ông ta là diệt trừ - cân bằng – tiếp tục diệt trừ - tiếp tục cân bằng. Chỉ có điều cái cân bằng này càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, quí tộc Quan Lũng chia năm xẻ bảy, thế lực trong triều mỏng manh. Đó là lúc ông ta bắt tay vào giải quyết thế lực quân quyền quí tộc Quan Lũng.

Lần này sau khi quí tộc Quan Lũng gặp phải sự đàn áp mạnh mẽ, Dương Quảng bèn muốn bắt đầu suy xét giải quyết thủ đoạn quân quyền của bọn họ, cần thiết phải tìm cơ hội và một cái cớ thích hợp. Ông ta biết, cái này không thể quá nóng vội, ông ta tự định ra cho mình một kỳ hạn ba năm.

- Điện hạ, Dương Nguyên Khánh đã tuyên đến, đang ở bên ngoài hầu kiến!

Dương Quảng gật gật đầu,

- Mệnh hắn vào đi!

Một lát sau, Dương Nguyên Khánh vội vàng đi vào, khom người thi lễ,

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Dương tướng quân miễn lễ bình thân!

Dương Quảng nhìn ái tướng tâm phúc của mình, hài lòng mà gật gật đầu. Dương Nguyên Khánh không làm ông ta thất vọng, một chuyến ở Giang Đô, thành công diệt trừ Trương Cẩn. Hôm nay, ông ta phải hết mình khen ngợi Dương Nguyên Khánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui