Thời gian đã đến hạ tuần tháng 11, đánh đổ xong Trương gia, Dương Nguyên Khánh liền chuẩn bị trở về kinh thành. Cho dù quí tộc Quan Lũng vẫn có quan hệ thương mại vô cùng phức tạp ở Giang Nam, nhưng Dương Nguyên Khánh đã không còn thấy hứng thú. Dương Quảng mệnh hắn đến thị sát thủy vận, cuộc thị sát của hắn đã kết thúc. Giang Đô trong một đêm đã tăng lên hơn hai mươi nhà thuyền, vạn chiếc thuyền lớn tranh nhau di chuyển, nối nhau như thoi đưa. Trong kênh Thông Tế thuyền tới thuyền lui, một cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh.
Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đi đường Giang Lăng, ngồi thuyền đến Tương Dương, tiếp đó từ Tương Dương đi đường bộ về kinh thành. Hắn trách cứ cha hắn Dương Huyền Cảm chưa bao giờ đi bái tế mẹ hắn, nhưng bản thân hắn cũng chỉ đi qua có một lần, hắn phải đi tảo mộ cho mẹ hắn.
Sáng sớm, binh lính đều bận rộn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát. Dương Nguyên Khánh tiễn Vương Thế Sung tới thăm ra khỏi cửa phủ, Vương Thế Sung chắp tay cười nói:
- Lần này Dương Ngự Sử điều tra rõ tình tiết vụ án khiến hạ quan thực sự được hưởng rất nhiều lợi từ đó, Thế Sung một lần nữa vô cùng cảm tạ!
Dương Nguyên Khánh giật mình, trong lịch sử chiêu thức mà Vương Thế Sung đối phó với Dương Đồng không phải là học từ mình đấy chứ!
Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:
- Nhưng mà Thánh Thượng hi vọng kênh Thông Tế có thể phát triển lên, để hàng hóa từ phía nam càng thông thuận di chuyển về bắc. Nếu Vương quận thừa có thể làm tốt điểm này, thì vị trí Thái thú đã ở trong tầm tay với.
- Đa tạ Dương ngự sử nhắc nhở, hạ quan cáo từ, chúng ta sau này còn gặp lại!
- Sau này còn gặp lại!
Dương Nguyên Khánh nhìn theo Vương Thế Sung cưỡi ngựa đi xa, hắn xoay người đang định vào phủ, lại nghe ngoài cửa binh lính bẩm báo nói:
- Dương ngự sử, có một người phụ nữ tìm ngài, đã chờ lâu rồi ạ.
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu, thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng, dung mạo xinh đẹp vô cùng, trong mắt chan chứa nhớ nhung và xúc động, trong tay cô còn bế một cô gái nhỏ.
Dương Nguyên Khánh bỗng chốc ngây dại, người phụ nữ mặc áo trắng đứng ngoài cửa không ngờ là Xuất Trần người hắn ngày đêm thương nhớ. Chính vào lúc không để tâm này, cô đã đột nhiên xuất hiện, trong đầu hắn bỗng nổi lên một cảm giác như mộng như ảo, giống như sự xuất hiện của Xuất Trần là một ảo giác vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn biết đây không phải là ảo giác. Xuất Trần đến tìm hắn, một loại kích động khó có thể khống chế dâng lên từ trong lòng Dương Nguyên Khánh, hắn nhanh bước tới mấy bước, nhưng lại buông chậm bước chân, hắn chú ý tới đứa nhỏ trong tay Xuất Trần.
Đây là một cô bé trắng nõn đáng yêu, đôi mắt to tròn, đôi mi thanh tú cong cong, cái mũi xinh xắn và đôi môi non mềm đỏ tươi, áp sát vào lòng Xuất Trần, rụt rè nhìn mình. Cực kỳ giống với Nữu Nữu khi lần đầu tiên gặp hắn vào năm đó, nhưng khuôn mặt cô bé có vài phần bóng dáng của mình lúc nhỏ.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh lại dấy lên một suy nghĩ khó có thể tin được, lẽ nào là…
Xuất Trần đi vào cửa, ngồi xổm xuống để cô bé xuống đất chỉ vào Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Băng Nhi gọi cha đi!
Tiếng “Cha” này khiến Dương Nguyên Khánh quả thực không thể tin được vào tai của mình, đây có thể là con gái mình sao?
- Xuất Trần, nó là…
Xuất Trần nhẹ nhàng gật gật đầu, đôi mắt hơi đỏ lên:
- Nó là con gái của huynh!
Dương Nguyên Khánh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm tay cô bé. Vào lúc hắn cầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn của cô bé, một luồng điện chạy qua mang một loại cảm giác vô cùng quen thuộc tiến thẳng vào tim hắn. Đây hoàn toàn là một loại bản tính cha và con, là một loại cảm giác kỳ diệu chỉ có thể dùng tâm linh để lĩnh hội nó, không nghi ngờ gì nữa, cô bé là con gái mình.
- Gọi cha đi!
Xuất Trần lại dạy cô bé thêm một lần nữa. Cô bé cuối cùng cũng nhút nhát mà gọi một tiếng:
- Cha!
Âm thanh non nớt trong trẻo, trong lòng Dương Nguyên Khánh dâng lên một niềm vui vô bờ. Hắn ôm lấy con gái, ghì chặt vào trong lòng mình, dán mặt mình sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đây là con gái hắn, là bảo bối của hắn.
Hắn giang cánh tay, kéo Xuất Trần lại và ôm vào lòng mình.
Mấy tên binh lính kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bọn họ phát hiện, một tướng quân luôn mạnh mẽ máu lạnh không ngờ cũng rơi lệ.
Niềm vui tương phùng đã dần lắng lại, cô bé Băng Nhi cũng dần dần quen thuộc với Dương Nguyên Khánh, ngồi vào lòng hắn, chu cái miệng xinh xinh. Trên bàn tay nhỏ hết sức chăm chú mà đùa nghịch chiếc vòng tay trân châu lấp lánh mà cha tặng cho cô.
Dương Nguyên Khánh cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của con gái, ngửi mùi hơi sữa đặc biệt trên người cô bé. Đôi mắt chứa đầy sự trìu mến, hắn nhìn Xuất Trần, nghe cô kể lại chuyện đã qua.
- Tết năm ngoái sau khi từ biệt ở Liễu Thành, muội đã quay lại Hành Sơn. Ở cung Nam Hoa, muội đã phát hiện mình có thai. Tháng mười năm ngoái thì sinh nó, vào lúc khó khăn như vậy thì huynh lại không ở bên cạnh muội. Ban đầu vì giận dỗi muội định đặt tên con là Thẩm Băng, nhưng mẹ không đồng ý, đành phải gọi con là Dương Băng. Thoáng đó con đã tròn một tuổi, nghe nói huynh tuần tra Giang Nam, muội đã mang con đến gặp huynh.
Xuất Trần từ sau khi làm mẹ, đã thành thục hơn rất nhiều, nhưng dung nhan của cô thì vẫn vô cùng xinh đẹp. Tóc búi, ánh mắt sáng trầm tĩnh, Nữu Nữu với hai bím tóc ngộ nghĩnh và không kém phần nghịch ngợm đã không còn thấy nữa.
- Tại sao lại gọi là Dương Băng, có liên quan đến Liễu Thành lạnh giá sao?
Xuất Trần gật gật đầu:
- Ấn tượng của muội với Liễu Thành, chính là một thế giới băng tuyết ngập trời.
- Vậy còn ta? Nghĩ đến ta cũng lạnh như băng vậy sao?
Xuất Trần cúi đầu thở dài một tiếng:
- Thực ra đầu tháng năm năm nay, muội ôm con đến kinh thành tìm huynh, đúng lúc gặp hôn lễ của huynh, cho nên muội không làm phiền, lại ôm con quay về Ngô Hưng.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh dấy lên một sự áy náy. Hắn nắm lấy tay Xuất Trần, nhưng Xuất Trần lại giãy ra, vẻ mặt mang theo hàn ý, ánh mắt cũng không nhìn Dương Nguyên Khánh mà chăm chú nhìn xuống mắt đất, lạnh lùng nói:
- Muội vốn không muốn gặp huynh, nhưng mẫu thân một mực muốn muội đi. Muội liền nghĩ, đến một chuyến rồi về, nói với mẫu thân là không gặp huynh.
Dương Nguyên Khánh cười khổ một chút:
- Thế sao lại đến rồi?
- Bởi vì nó dù sao cũng là con gái, nên để nó gặp huynh một lần. Đợi sau này con lớn lên, muội còn biết ăn nói với nó.
Xuất Trần vẫn trầm nét mặt, nhưng trong lòng cô lại muốn đi theo tiếng gọi của Dương Nguyên Khánh. Chính là tiếng gọi đó, đã làm cô mềm lòng.
Dương Nguyên Khánh cười có chút chua xót. Hắn nắm lấy tay con gái, giúp cô bé tháo chiếc vòng trân châu đang bị rối thành một nắm. Cô bé vung thẳng cánh tay, vui mừng đến mức hét ầm lên.
Xuất Trần rất nhanh liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, cắn nhẹ môi:
- Muội định buổi chiều thì đưa con về.
- Cái gì?
Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu chăm chú nhìn cô:
- Tại sao phải về chứ?
- Dù sao huynh không để ý đến mẹ con muội, cho huynh nhìn qua một cái là được rồi. Huynh đi làm con rể thế gia của huynh, việc sống chết của mẹ con muội thì có liên quan gì tới huynh?
Mắt của Xuất Trần đỏ lên, nắm chặt tay. Nghĩ đến chuyện một mình bồng con ngàn dặm xa xôi đi tìm hắn, lại nhìn thấy chữ “hỉ” dán trên cổng, còn cả sự từ chối lạnh lùng của người gác cổng, rằng đám cưới của công tử, không gặp người ngoài, quả thực khiến trái tim nàng đớn đau.
Dương Nguyên Khánh trong lòng áy náy vạn phần, giơ tay ôm chặt cô vào lòng mình, thì thầm bên tai cô:
- Ta làm sao có thể không để ý đến hai mẹ con muội. Lần này về nam ta đã chuẩn bị đi Ngô Hưng tìm muội, ta không biết muội đã sinh con. Nếu sớm biết, ta sẽ bất chấp tất cả đón muội về bên cạnh ta, tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con muội chịu một chút uất ức nào.
Đôi môi của Xuất Trần khẽ động, nhưng cô không nói gì. Hai mắt của cô bắt đầu sáng lên, trùm lên một lớp giống như pha lê trong suốt, đôi lông mì dài chớp chớp liên tục.
- Thật sao?
Cô cuối cùng cũng phát ra một câu hỏi ngắn ngủi, dòng lệ men theo gò má chảy xuống. Cô thế nào cũng không thể nói ra được câu thứ hai, bắt đầu thút thít khóc. Nỗi tủi thân trong lòng lúc này cũng thỏa thuê theo dòng nước mắt trào dâng.
Dương Nguyên Khánh ôm lấy thắt lưng của cô, đợi cô dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới dịu dàng nói:
- Lần này sẠtheo ta trở về, về sau đừng đi nữa. Mẫn Thu cũng hi vọng muội quay về, sau này cả nhà chúng ta sẽ sống cùng nhau.
Xuất Trần chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh, đôi mắt vẫn ngấn lệ, nhưng ngữ khí đã trở nên nhẹ nhàng:
- Nguyên Khánh, muội thật sự không thể theo huynh về. Cung Nam Hoa nhận nuôi hơn hai nghìn cô nhi, Tử Nguyên và A Nguyệt còn quá trẻ, đảm không nổi gánh nặng này. Đợi qua vài năm nữa, muội nhất định sẽ đưa con về tìm huynh, được không?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, nếu không có con gái, có lẽ hắn sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ đã có cô con gái bảo bối của hắn, hắn làm sao có thể lại để con gái rời xa mình.
- Cái mà muội gọi là gánh vác trọng trách, đơn giản chính là tranh giành tiền tài bất chính. Nhưng muội đã nghĩ qua chưa, nếu muội xảy ra chuyện, Băng Nhi phải làm sao đây?
Xuất Trần cuống quít lắc đầu:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhiều năm như vậy chưa bao giờ xảy ra chuyện gì cả.
- Hừ!
Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng:
- Đó là bởi vì bọn muội chưa từng gặp qua đối thủ thực sự. Nếu là huynh ra tay, bọn muội nhất định thoát không nổi.
- Nhưng huynh sẽ không đến hại bọn muội, đúng không?
Cô thật cẩn thận nói, nắm lấy tay Dương Nguyên Khánh, ánh mắt chứa đầy sự khẩn cầu.
Dương Nguyên Khánh thở dài một cái:
- Đừng ngốc nữa, trước đây là quan địa phương không dám bẩm báo triều đình, cho nên mới để bọn muội nhiều lần trót lọt. Về sau không còn như thế nữa đâu, Hình bộ nhất định sẽ phái Lang tướng thực sự tới bắt bọn muội, còn có thể sử dụng quân đội, sẽ giăng hố bẫy, bọn muội tuyệt đối sẽ không thoát nổi. Một khi bị bắt, ta có muốn đến cứu muội cũng muộn rồi.
Xuất Trần cúi đầu, cô thấp giọng nói:
- Nhưng hơn hai nghìn cô nhi bọn muội nhận nuôi thì làm sao đây? Làm sao để nuôi sống chúng chứ.
- Cái này không phải là vấn đề, cái ta có là lương thực, ta có chục ngàn mẫu đất tốt, lương thực hàng năm thu hoạch được đủ để nuôi sống cô nhi của bọn muội. Ta có thể cấp cho cung Nam Hoa toàn bộ, ta chỉ cần giữ muội lại và con gái của ta nữa.
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói:
- Xuất Trần, ta từ nhỏ đã là con riêng, muội đã biết, lúc nhỏ ta bị bắt nạt như thế nào, muội rõ hơn ai hết. Ta không hi vọng con gái ta lại đi trên con đường giống của cha nó.
Dương Nguyên Khánh thở dài một cái:
- Tương tự, ta cũng không hi vọng nó đi trên con đường của muội.
Câu nói của Dương Nguyên Khánh rất sâu đâm ngay vào chỗ hiểm của Xuất Trần, cô nhìn con gái vui vẻ kêu la trong vòng tay của cha, huơ huơ bàn tay nhỏ xíu, đây là điều mà khi cô bé ở cùng cô chưa từng có qua. Cô lại nghĩ đến thời thơ ấu của mình, cũng không có cha như vậy, cô không biết tình yêu thương của cha là như thế nào, lẽ nào thật sự muốn con gái giống mình sao?
Cha mẹ là hai vạt áo, mà con cái chính là những chiếc khuy nối liền hai vạt áo ấy.
Dương Nguyên Khánh nắm lấy tay cô, chăm chú nhìn cô, thật lâu sau, Xuất Trần cuối cùng cũng gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...