Thiên Hạ Kiêu Hùng

Trải qua việc dốc sức điều giải Đậu Kháng và Nguyên Hoằng Tự, Nguyên Thọ một tháng trước cuối cùng cũng gặp Lý Uyên. Cho dù cuộc gặp mặt này rất miễn cưỡng, nhưng dù sao Nguyên Thọ cũng cho Lý Uyên một cơ hội giải thích. Lý Uyên liền đem chuyện giết Nguyên Thượng Ứng của Dương Nguyên Khánh, trước sau tỉ mỉ kể một lần. Nguyên Thọ không tỏ thái độ, vẫn không có động tĩnh gì, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, nói rõ thì Nguyên Thọ cũng không tin lời Lý Uyên.

Hôm nay là lần thứ hai Lý Uyên tới Nguyên phủ, hơn nữa là do Nguyên Thọ phái người mời ông ta đến, trong lòng Lý Uyên liền có chút không bình tĩnh lắm. Ông ta ý thức được, hôm nay Nguyên Thọ chủ động mời ông ta, điều này rất có khả năng là giữa bọn họ đã có điềm báo hòa giải.

Lý Uyên trên đường bèn nghĩ ra, rất có thể là việc thê tử của Dương Nguyên Khánh được phong nhất phẩm cáo mệnh, ông ta cũng nghe được từ miệng của thê tử Đậu thị. Đối với việc truyền tin lẫn nhau này, năng lực của đám phụ nữ quả thật làm cho người ta kinh ngạc.

Lý Uyên cũng nghĩ tới Dương Nguyên Khánh, Thánh thượng ngay cả thê tử của hắn cũng trọng phong, vậy thì lần này Dương Nguyên Khánh từ Tây Vực trở về, thu hoạch được phong thưởng tuyệt đối sẽ làm cho các nam nhân kinh ngạc giống các nữ nhân vậy.

Ông ta liền đoán được, Nguyên Thọ tìm mình, nhất định là vì việc của Dương Nguyên Khánh, chẳng lẽ Nguyên Thọ muốn bắt đầu đối phó với Dương Nguyên Khánh sao?

Lý Uyên đi lên bậc thềm, lại không khỏi tự chủ quay đầu lại nhìn, vừa rồi ông ta còn phát hiện, trước bậc thềm còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở đó.

- Hiền chất, đó là xe ngựa của ai vậy?

Nguyên Mẫn cười cười:

- Đó là xe ngựa của Trương đại tướng quân!

- Trương Cẩn?

Lý Uyên sửng sốt.

Nguyên Mẫn gật gật đầu,


- Đúng vậy, cũng là vừa mới đến thôi.

Lý Uyên trái lại hít một hơi lạnh, Nguyên Thọ làm gì vậy? Không lẽ muốn tập thể hệ Quan Lũng đối phó với Dương Nguyên Khánh sao?

Trong lòng Lý Uyên có chút loạn, nhất thời cũng không lý giải được rõ ràng. Ông ta theo Nguyên Mẫn bước tới trước cửa thư phòng, Nguyên Mẫn gõ cửa:

- Phụ thân, Lý thiếu giám đến rồi!

- Mời vào!

Giữa gian phòng truyền đến tiếng của Nguyên Thọ, âm thanh có chút hưng phấn.

Nguyên Thọ là muốn đối phó với Dương Nguyên Khánh, nhưng không có quan hệ trực tiếp với việc thê tử Dương Nguyên Khánh được là nhất phẩm cáo mệnh, mà là Nguyên Thọ thực thi kế hoạch bình thường.

Lúc này, lão ta đang giữ chức Nội Sử Lệnh, Thánh thượng cũng đối với lão ta thêm phần tin cậy, mà tộc đệ Nguyên Hoằng Tự lại rất được tin cậy, đứa con cả của y Nguyên Thượng Võ, từ một tên thị vệ cung đình lên thành tả giám môn Vệ tướng quân, gia phong là Thường sơn Quận công. Tuy rằng đây là do Tề vương và thê tử của y tư thông, khiến cho Thánh thượng áy náy với y, nhưng bất luận thế nào, Nguyên gia đã bắt đầu đi vào một con đường thăng tiến, chính là như vậy, Nguyên Thọ cho rằng thời cơ hạ thủ đối với Dương Nguyên Khánh thành thục rồi.

Lúc này cách Nguyên Mân bị giết đã bốn năm trôi qua, cách con trai Nguyên Thượng Ứng bị giết đã nửa năm rồi, lòng hận thù của Nguyên Thọ đối với Dương Nguyên Khánh sớm đã mọc rễ nẩy mầm, trở thành cây đại thụ cao chọc trời.

Trương Cẩn bên cạnh lão ta, đương nhiệm chức tả thôn thị vệ đại tướng quân kiêm Hình bộ Thượng thư, là tiền nhiệm Nội các tướng quốc, y cẩn trọng, giỏi về xem xét thời thế, quan hệ giữa y và Nguyên Thọ rất tốt, cũng biết rất rõ chân tướng vụ án Hạ Nhược Bật năm đó.

Nguyên Thọ muốn đối phó Dương Nguyên Khánh, theo cá nhân Trương Cẩn xét trên tình cảm mà nói, y rất tán thành, hơn nữa Dương Nguyên Khánh chính là người dẫn đầu của Đương kim Hoàng đế đối phó với thế lực Quan Lũng, trừ tận gốc hắn, cũng là một lần phản kháng của thế lực Quan Lũng đối với Đương kim Hoàng đế.


Trương Cẩn cũng ý thức được thế lực Quan Lũng đã dần dần bị Hoàng đế đánh bại từng tên một, bắt đầu trở thành năm bè bảy mảng. Nếu như có thể thông qua việc đối phó với Dương Nguyên Khánh để đoàn kết quý tộc Quan Lũng đứng lên lần nữa, vậy chưa chắc là việc xấu. Nếu Nguyên gia nguyện ý dẫn đầu, y cũng sẽ tỏ ý ủng hộ hết sức.

- Đối phó với Dương Nguyên Khánh, không thể lại đi từ con đường ngày trước. Chúng ta phải rút ra được từ sự giáo huấn của Hạ Nhược Bật, Vũ Văn Thuật và Tề vương, thậm chí bao gồm thất bại của Ngu Thế Cơ, Dương Nguyên Khánh rất giỏi lợi dụng một số việc đột phát, hoặc là nắm bắt được nhược điểm của đối thủ, sau đó thông qua một số âm mưu mà thắng lợi. Lần này đối phó Dương Nguyên Khánh, chúng ta ắt phải âm thầm kết hợp, công khai chính là tố cáo hắn đã tự ý giết Nguyên Thượng Ứng, chỉ trích hắn không có tư cách được chức tán quan Thông Nghị đại phu, chính là muốn cho Thánh thượng hiểu rõ, chúng ta đang đối phó với Dương Nguyên Khánh, không để cho Dương Nguyên Khánh có cơ hội thi triển âm mưu. Mờ ám là làm sau lưng, đoàn thể Quan Lũng chúng ta tuyệt đối có thực lực, sẽ không thể không đối phó được với một tên Tả Kiêu Vệ tướng quân nho nhỏ.

- Các kiếm giới chấm com.

- Ta hiểu rõ ý của Trương Công.

Nguyên Thọ gật gật đầu:

- Lần này, chúng ta phải có lòng kiên nhẫn, không thể nóng lòng cầu thành, từng bước một, chậm rãi bức Dương Nguyên Khánh đến chỗ chết. Hơn nữa lần này không chỉ đối phó với Dương Nguyên Khánh đơn giản như vậy, còn có Bùi gia, thậm chí còn có thể liên lụy Thôi thị, Vương thị, điều này trong lòng ta đều hiểu rõ. Nói nghiêm trọng một chút, lần này rất có thể là đấu tranh một lần giữa thế lực Quan Lũng và thế lực sĩ tộc phương Bắc, chúng ta tuyệt không thể xem thường, mấu chốt là bản thân thế gia Quan Lũng phải đoàn kết. Mai kia, ta sẽ chuyên đi hỏi thăm Độc Cô Chấn, còn Lý Uyên, ta cũng quyết định hòa giải với ông ta, như vậy Lý thị và Đậu thị Quan Lũng, sẽ có thể kéo lại được. Còn Vu Trọng Văn và Vũ Văn Thuật, ta thậm chí còn muốn kéo An Đức Dương Vương Hùng vào, mối quan hệ của y và Dương Tố rất ác liệt, cũng có thể hỗ trợ chúng ta ở phía sau.

Trương Cẩn cũng tiếp lời, cười nói:

- Nếu như có thể nhờ vả quật ngã huynh đệ họ Bùi, ta nghĩ hệ phía nam Ngu Thế Cơ và Chu Pháp Thượng này cũng sẽ rất vui vẻ.

Hai người nhìn nhau, đồng thời mỉm cười, ngoài cửa truyền đến tiếng của Nguyên Mẫn:

- Phụ thân, Lý thiếu giám đến rồi!


- Mời vào!

Cửa mở rồi, Lý Uyên bước nhanh vào, chắp tay thi lễ, cười nói:

- Lý Uyên mạo muội làm phiền, hóa ra Trương Thượng thư cũng ở đây, hạnh ngộ! hạnh ngộ!

- Lý thiếu giám, mời ngồi.

Nguyên Thọ hôm nay rất khách khí, vẻ mặt tươi cười cũng rất chân thành, lại không lãnh đạm như trước.

Lão đã quyết định giải hòa với Lý Uyên, loại hòa giải này không nhất thiết phải nói ra mới gọi là hòa giải, mà là thông qua giọng điệu, lời nói biểu lộ thái độ, hai bên hiểu rõ, cũng sẽ không cố ý nói toạc ra, như vậy ngược lại sẽ xấu hổ.

Thái độ của Nguyên Thọ làm cho trong lòng Lý Uyên khuây khỏa, trong lòng ông ta xoắn xít mâu thuẫn này gần nửa năm, cuối cùng cũng hóa giải rồi. Ông ta ngồi xuống, cố tỏ một dáng vẻ cấp dưới, cẩn thận cười nói:

- Nguyên Nội sử tìm Lý Uyên đến, có chuyện gì có thể cống hiến sức lực vì Nguyên Nội sử?

Nguyên Thọ có ưu thế tâm lý đối với Lý Uyên, lão cũng không cần khéo léo, trực tiếp mở cửa nhìn núi nói:

- Thế lực Quan Lũng chúng ta dự định liên hợp đối phó Dương Nguyên Khánh, cho nên mời Lý thiếu giám đến cùng thương nghị.

Lý Uyên kinh ngạc, liên hợp thế lực Quan Lũng đối phó Dương Nguyên Khánh, cái chụp mũ này cũng không quá lớn, nhưng ông ta không do dự gì, lập tức nói:

- Nếu liên hợp thế lực Quan Lũng, Lý Uyên tự nhiên cũng sẽ nguyện ý cống hiến sức lực.

Nguyên Thọ không cho Lý Uyên một chút cơ hội do dự, khẽ mỉm cười:


- Ta biết Lý thiếu giám vì duyên cớ Trưởng Tôn Thịnh và Dương Nguyên Khánh đi rất gần, Lý thiếu giám rất thân thuộc với hắn, vậy ngươi nói xem, chúng ta phải làm gì đối phó với hắn? hay là nói phải chú ý điều gì?

Lý Uyên không nghĩ tới Nguyên Thọ sẽ hỏi trực tiếp như vậy, khiến cho ông ta một chỗ để xoay sở cũng không có, ông ta cười khổ một tiếng:

- Điều này… có thể cho Lý Uyên suy xét một chút được không?

Lý Uyên năm nay mới bốn mươi hai tuổi, mà Nguyên Thọ và Trương Cẩn đều đã hơn sáu mươi tuổi, cho dù bọn họ ngang hàng, nhưng sự chênh lệch tuổi tác và chức quan, khiến cho Lý Uyên ở vào thế yếu trước mặt bọn họ. Hơn nữa trong đoàn thể Quan Lũng, gia tộc của Lý Uyên bất luận là thực lực kinh tế và bối cảnh quan trường cũng đều chẳng chút khiến người ta coi trọng. Cũng chính vì như vậy, Dương Quảng mới không có xem trọng Lý Uyên.

Trương Cẩn cười nói:

- Trước tùy tiện nói, bây giờ cũng không vội quyết định cái gì? Chúng ta chỉ là tham khảo một phần.

Dụng ý của Nguyên Thọ và Trương Cẩn rất rõ ràng, chính là muốn bức Lý Uyên tỏ thái độ, thái độ này không phải nói suông ‘ta nguyện ý cống hiến sức lực’, mà là Lý Uyên tất phải đưa ra phương án thực chất, tham gia trong sự việc này. Đây mới chính là thành ý hòa giải của ông ta và Nguyên gia.

Lý Uyên cũng hiểu được dụng ý của bọn họ, trong lòng ngầm thở dài, không biết làm sao, nói:

- Theo ý ta, Dương Nguyên Khánh có một nhược điểm, nhưng cũng có một thế mạnh, chúng ta phải lưu ý.

Nguyên Thọ và Trương Cẩn nhìn nhau, tất cả đồng thanh nói:

- Xin nói tỉ mỉ hơn!

Lý Uyên trầm mặc một chút, chậm rãi nói:

- Nhược điểm của Dương Nguyên Khánh là gia tộc của hắn, gia tộc họ Dương. Cho dù hắn nguyện ý hay không, hắn dù sao cũng xuất thân Hoằng Nông Dương thị, hắn không dám làm quá đáng, mà thế mạnh của hắn chính là Công chúa Nhạc Bình, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui