Hiện tại Dương Nguyên Khánh đảm nhiệm hai chức quan, một là thống lĩnh tả hữu vệ ở Đông Cung, một là Văn tán quan ngân thanh Quang Lộc đại phu. Tán quan chỉ là một thân phận, không quản việc gì. Nhưng ngân thanh Quang Lộc đại phu lại là một quan lớn cấp tam phẩm. Đương nhiên, cấp bậc của tán quan và chức quan không cần thiết phải đối xứng. Cho dù tán quan là Quang Lộc đại phu nhất phẩm, cũng chưa chắc có thể đảm nhận tướng quốc. Ví dụ như con rể Dương Lệ Hoa - Lý Mẫn, y đảm nhận chức Quang Lộc đại phu, nhưng chức quan của y chỉ là Thái Thường tự khanh.
Trong một mức độ nào đó, tán quan là một sự thể hiện của tư cách và lý lịch làm quan. Vì vậy Nguyên Khánh có được chức tán quan Ngân thanh Quang Lộc đại phu, khiến các quan trong triều ầm ĩ. Một lão thần đã làm quan mấy chục năm như Bùi Củ, chức quan mà y có được cũng chỉ là ngân thanh Quang Lộc đại phu. Còn phụ thân Dương Nguyên Khánh là Dương Huyền Cảm, xuất sĩ hai mươi năm, cũng chỉ có được chức quan tứ phẩm Chính Nghị đại phu, còn thấp hơn con trai mình một bậc. Điều này khiến các quan trong triều đều thấy bất mãn, gần một trăm quan viên dâng tấu thư, yêu cầu Thánh thượng hủy bỏ tán quan của Dương Nguyên Khánh.
Giống như chức quan tổng quản Phong Châu trước đây của Dương Nguyên Khánh, tuy trong triều có không ít nghị luận, nhưng sự kinh ngạc vẫn nhiều hơn, không có người phản đối. Bởi đó là chức quan quân đội, không liên quan đến lợi ích các quan trong triều. Còn tán quan lại khác, nó liên quan đến sự tôn nghiêm và thể diện của các quan trong triều, vì vậy người phản đối cũng kịch liệt hơn.
Chính sự phản đối kịch liệt của các quan trong triều, khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy áp lực nặng nề hơn. Nhất là Bùi Củ cũng khuyên Dương Nguyên Khánh từ chức quan đi. Y cho rằng Thánh thượng phong quan như vậy, không có lợi gì đối với Dương Nguyên Khánh, ngược lại còn khiến cho hắn có thêm nhiều người thù địch, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào hắn, khiến hắn làm nhiều việc không thành. Một khi hắn làm điều gì không đúng, sẽ khiến các quan văn võ trong triều đều kết tội hắn.
Dương Nguyên Khánh cũng nghe theo lời khuyên của Bùi Củ, cầu kiến Dương Quảng xin từ chức tán quan,
- Lý lịch của thần quá ít, chưa từng đảm nhiệm chức quan trong kinh, bệ hạ phong vi thần làm ngân thanh Quang Lộc đại phu, thần thật sự không dám nhận.
- Thật sự là không dám nhận, hay là áp lực lớn quá?
Dương Quảng hơi mỉm cười nói.
Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ cười:
- Đều có một chút.
Dương Quảng hơi trầm ngâm một lúc, thật ra ông phong Dương Nguyên Khánh làm Ngân thanh Quang Lộc đại phu như vậy, phần lớn là lợi dụng Dương Nguyên Khánh để tìm hiểu phản ứng của các quan trong triều. Năm ngoái ông đã thi hành một loạt cải cách lớn, bao gồm quân đội, quan văn, chức quan, tán quan, tước vị và công quan, những phương diện này là thay đổi lớn nhất. Đồng thời ảnh hưởng lớn nhất đến lợi ích của các quan trong triều, chính là tán quan. Chức quan chỉ là sự thay đổi về cách gọi, nhưng thực ra về chức vụ cũng không có gì thay đổi.
Mà tán quan lại liên quan đến lợi ích thiết thân của các quan trong triều, vì vậy trong lần cải cách năm ngoái, việc cải cách tán quan có nhiều bàn tán nhất. Đã một năm trôi qua, tranh luận về việc này cũng dần biến mất. Dương Quảng muốn biết, rốt cuộc là các quan đã chấp nhận cải cách này của ông, hay các quan đã hờ hững với nó?
Cho nên lần này Dương Quảng để Dương Nguyên Khánh làm một cuộc thử nghiệm, phong hắn làm quan tam phẩm Ngân thanh Quang Lộc đại phu, kết quả nhận được những lời phản đối mãnh liệt từ các quan văn võ trong triều. Điều này chứng tỏ, các quan văn đã chấp nhận cuộc cải cách năm trước của ông, đã xem cuộc cải cách của ông là một quy định mới.
Kết quả này khiến Dương Quảng rất hài lòng, thật ra cho dù bản thân Dương Nguyên Khánh không đề nghị, Dương Quảng cũng sẽ tìm cơ hội giáng chức quan Ngân thanh Quang Lộc đại phu này của hắn xuống một bậc. Người khác thì khó giáng chức, chỉ có Dương Nguyên Khánh là dễ giáng chức. Nào có đạo lý chức quan của con còn cao hơn của cha một bậc? Giống như năm đó Dương Tố và Dương Huyền Cảm cùng giữ chức tướng quốc, khiến cho cả triều dị nghị, Dương Huyền Cảm đành phải xin giáng một chức. Có tiền lệ ở đó, Dương Quảng cũng dễ tìm cớ.
Dương Quảng gật đầu,
- Phụ thân ngươi chỉ là Chính Nghị đại phu, còn ngươi lại là Ngân thanh Quang Lộc đại phu, quả thật không ổn. Nếu bản thân ngươi đã tự đề nghị, trẫm sẽ giáng ngươi xuống hai bậc, phong lại ngươi làm quan tứ phẩm Thông Nghị đại phu. Nhưng chức Thông Nghị đại phu này ít nhất cũng có lý lịch trên mười lăm năm, có lẽ sẽ vẫn còn có người bất mãn. Nhưng trẫm đã quyết định không sửa nữa, lần này dẹp loạn kinh thành, vạch trần âm mưu nuôi quân riêng của Tề vương, ngươi đã có công lớn, trẫm sẽ phong chức khác nữa cho ngươi.
- Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ!
Dương Quảng chắp tay đi đến đứng trước địa đồ, nhìn Tây Vực bao la rộng lớn. Ông đăng cơ mấy năm, phía bắc ổn định được Đột Quyết, phía đông đánh lùi được Khiết Đan và Lưu Cầu, phía nam thu phục Lâm Ấp. Bây giờ ông đang tập trung vào phía tây, bây giờ thực lực quốc gia hùng mạnh, tài lực hùng hậu, sĩ khí quân đội lên cao, thời cơ mở rộng Tây Vực đã đến rồi.
Dương Quảng quay đầu nhìn Dương Nguyên Khánh, mỉm cười nói:
- Trong trận chiến thành Đại Lợi, thật ra ngươi đã lập được hai công lớn. Công thứ nhất là đánh tan quân Tiết Diên Đà, giữ vững được thành Đại Lợi, tỏ rõ được quốc uy của Đại Tùy ta. Còn một công lao khác chính là ngươi liên hệ được với Khế Bật, đồng thời khiến Khế Bật Khả Hãn vào kinh chấp nhận sắc phong của Đại Tùy ta, trở thành một nước thuộc Đại Tùy. Chính sự quy thuận của Khế Bật, khiến trẫm quyết định khai thác Tây Vực.
Dương Nguyên Khánh đã hiểu được phần nào. Dương Quảng muốn hắn đi sứ Tây Vực, nhưng đây cũng là điều hắn mong muốn. Đại trượng phu có thể mở mang bờ cõi cho quốc gia, ghi danh sử sách, quan trọng hơn là, chỉ có ra ngoài, hắn mới có cơ hội nắm giữ quân quyền.
Hắn lập tức cúi người nói:
- Thần nguyện vì bệ hạ mà cống hiến sức mình!
Dương Quảng mỉm cười:
- Tốt lắm, ngươi quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của trẫm.
Ông lập tức ra lệnh:
- Mang địa đồ của trẫm đến đây!
Lập tức có mười mấy viên hoạn qua khiêng một khúc gỗ lớn có khắc địa đồ đặt bên cạnh tường lên. Đây là do hơn một trăm thợ thủ công khắc theo địa đồ Tây Vực mà Bùi Củ vẽ sau khi Bùi Củ đến Tây Vực vào năm ngoái. Đến nửa năm mới hoàn thành, dài hai trượng, rộng một trượng.
Các hoạn quan lại mang đến một giá bằng gỗ lớn, dựng địa đồ bằng gỗ lên, tất cả mọi người đều lui xuống.
Dương Quảng rất quen thuộc với địa đồ này, ông dùng cây gỗ chỉ vào bản đồ:
- Tây Vực thật ra do ba thế lực lớn tạo thành, Tây Bắc là Tây Đột Quyết, giữa là bộ tộc Đặc Lặc, còn phía đông là dân tộc Thổ Dục Hồn. Trong ba thế lực lớn này, bộ tộc Đặc Lặc bởi vì có Khế Bật nên đã đồng ý dựa vào Đại Tùy chúng ta rồi. Để thoát khỏi sự thống trị của Tây Đột Quyết, năm trước Bùi Củ đã phụngđi sứ Tây Vực, đã liên lạc được với bộ lạc Thiết Lặc, nhưng vấn đề là dân tộc Thổ Dục Hồn lại gây trở ngại Đại Tùy liên hệ với Tây Vực.
Thổ Dục Hồn không những chiếm cứ lãnh thổ rộng lớn ở Tây Vực, còn âm thầm kết liên minh với Tây Đột Quyết. Trẫm đã có được tin tức do Khải Dân Khả Hãn đưa tới, Xử La Khả Hãn của Tây Đột Quyết và Cốc Dục Hồn Phục Doãn Khả Hãn của dân tộc Thổ Dục Hồn từ tháng mười năm ngoái đã kết liên minh với nhau. Bọn họ ước định cùng liên minh với nhau để đối phó Đại Tùy. Sau khi chiến thắng Đại Tùy, các bộ lạc Thiết Lặc ở Tây Vực đều thuộc về Tây Đột Quyết, còn hành lang Hà Tây thì thuộc về Thổ Dục Hồn.
Nói đến đây, Dương Quảng không kìm nổi cười lạnh một tiếng, ông lại chỉ cây gỗ chỉ tới một tòa thành trì ở phía tây Thanh Hải, đây chính là thành phòng hộ của dân tộc Thổ Dục Hồn, lại nói:
- Cho nên trẫm quyết định năm sau sẽ ngự giá thân chinh dân tộc Thổ Dục Hồn, tiêu diệt hoàn toàn Thổ Dục Hồn, kéo dài lãnh thổ Đại Tùy thêm ngàn dặm về phía tây.
Nói đến đây, Dương Quảng cười hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Ngươi có thể nghĩ ra được nhiệm vụ của mình là gì rồi chứ?
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi nói:
- Thần cho rằng đó là cắt đứt con đường viện trợ của Tây Đột Quyết đối với dân tộc Thổ Dục Hồn.
Dương Quảng vỗ tay cười to,
- Không hổ là tướng trẫm yêu mến, quả nhiên ánh mắt sâu xa, rất có đầu óc chiến lược.
Dương Quảng lại chỉ vào một khu vực nằm ở phía bắc Đôn Hoàng:
- Tây Vực tổng cộng có bốn mươi bốn nước, phần lớn đều thần phục Khế Bật, nhưng có một quốc gia quan trọng lại thần phục Tây Đột Quyết, chính là nơi này!
Dương Quảng dùng cây gỗ gõ mạnh vào đó:
- Quốc gia nhỏ này là Y Ngô (hiện nay là Tân Cương), cũng vừa hay nó nằm giữa Tây Đột Quyết và dân tộc Thổ Dục Hồn, nó thần phục Tây Đột Quyết. Năm trước Tây Đột Quyết và Thổ Dục Hồn kết liên minh, là tiến hành ở nước Y Ngô, cho nên trẫm muốn đánh vào Thổ Dục Hồn, trước tiên phải tiến công vào dân tộc Y Ngô, cắt đứt mối liên hệ giữa Tây Đột Quyết và dân tộc Thổ Dục Hồn. Năm ngoái Khải Dân Khả Hãn đã đồng ý liên minh với Đại Tùy để tiến công nước Y Ngô. Trẫm muốn nước Y Ngô trở thành quận thứ một trăm tám mươi sáu của Đại Tùy, quận Y Ngô. Dương Nguyên Khánh, nhiệm vụ này, trẫm giao cho ngươi.
Dương Nguyên Khánh nghiêm nghị thi lễ,
- Thần nguyện cống hiến sức lực vì bệ hạ!
- Được! Trẫm gia phong ngươi làm Tả kiêu Vệ tướng quân kiêm tổng quản quân Ngọc Môn, cùng liên hợp với Khải Dân Khả Hãn tấn công nước Y Ngô, mười ngày sau xuất phát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...