Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tình huống bất ngờ khiến cho mọi người có chút hoảng loạn, Trình Giảo Kim lại căng thẳng vô cùng, ánh mắt nhìn trừng trừng như chuông đồng, cầm theo búa xoay người lên ngựa, chuẩn bị một trận quyết tử với địch.

Dương Nguyên Khánh đã quen với người Đột Quyết nhiều năm nay, nắm rõ quy luật của họ như lòng bàn tay. Đây là một đội lính gác trại tướng quân năm trăm người, chứng tỏ doanh trại tướng quân Đột Quyết chỉ ở trong đây một trăm dặm. Bọn họ đến đây là vì chúng ta đã đốt khói.

- Trương Thắng, cùng hai huynh đệ đi xem!

Trương Thắng là thủ lĩnh mười thân binh, đi theo Dương Nguyên Khánh đã nhiều năm. Hai năm trước cũng hộ tống Dương Nguyên Khánh đến lều tướng Đột Quyết, đảm nhiệm chức lữ soái, biết nói tiếng Đột Quyết một cách rất thành thạo. Anh ta ừ một tiếng, đem theo hai thân binh, phi ngựa lao nhanh đi.

Ba người Trương Thắng rất nhanh liền ngăn cản đội trinh sát tuần tra của Đột Quyết. Bọn họ không xảy ra xung đột, mơ hồ có thể thấy Trương Thắng nói với một tên quan quân Đột Quyết cái gì, lại chỉ về hướng bên này. Một lát sau, hơn mười kỵ binh Đột Quyết đi theo ba người Trương Thắng chạy nhanh tới.

Cầm đầu quan quân Đột Quyết là một Thiên phu trưởng, cực kỳ tuổi trẻ, tầm khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cậu ta vẻ mặt hưng phấn, đi đến hơn trăm bước liền bắt đầu hô to:

- Dương tướng quân, còn nhớ tôi không?

Cậu ta càng chạy càng gần, Dương Nguyên Khánh cũng thấy cậu ta rất nhìn quen mắt, bên ngoài không giống người Đột Quyết lắm mà lại giống người da trắng Hiệt Dát Tư. Dương Nguyên Khánh chăm chú nghĩ lại, hắn đã nghĩ ra một cách rõ ràng. Hai năm trước ở bữa tiệc sinh nhật Dương Lệ Hoa bọn họ đã từng so tiễn. Đó chính là thần tiễn thủ thiếu niên đó, tên là A Lạp Đồ. Trong người Dương Nguyên Khánh còn có một cung ngọc nhỏ do cậu ta tặng.

Thấy người cũ, Dương Nguyên Khánh trong lòng vui mừng vô hạn, hắn giục ngựa tiếp đón. Hai người xoay người xuống ngựa, thân thiết ôm nhau. Giống như lời mà Dương Nguyên Khánh nói với Tần Quỳnh: Người thảo nguyên coi trọng chính là thực lực, Dương Nguyên Khánh đó là đã dùng thần tiễn của mình để chinh phục thiếu niên A Lạp Đồ này.

- A Lạp Đồ, ngươi không ngờ đã lên làm Thiên phu trưởng rồi. Chúc mừng ngươi!

Dương Nguyên Khánh còn nhớ rõ. Thiếu niên này lúc trước này chỉ là một tiễn nô do người Hiệt Dát Tư tiến phụng cho Đột Quyết Khả Hãn, thân phận là nô lệ. Hai năm không gặp, cậu ta đã liền lên làm Thiên phu trưởng rồi. Quả thật rất không dễ dàng.

A Lạp Đồ cảm kích nói:

- Nói ra còn phải cảm ơn ngài. Mùa xuân năm trước Khả Hãn tổ chức một hội hiến vật bảo, người được lựa chọn sẽ được thăng lên Thiên phu trưởng, đệ liền đem tặng cái bát vàng do ngài tặng hiến cho Khả Hãn, và được Khả Hãn lựa chọn. Thế nên đệ thoát khỏi nô tịch, trở thành Thiên phu trưởng, còn cưới một cô gái con tù trưởng Hồi Hột làm vợ.

A Lạp Đồ lại áy náy nói:

- Theo lý thì ngài tặng tôi cái gì thì tôi không nên chuyển cho người khác, nhưng xin ngài hãy lượng thứ cho tôi, thân phận của tôi là tiễn nô. Tất cả của đệ đều thuộc về chủ nhân. Chiếc bát vàng đó sớm muộn cũng không giữ được.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:

- Ta đương nhiên sẽ không trách ngươi. Nó có thể giúp ngươi thoát ly được nô tịch thì đó chính là tác dụng lớn nhất của nó rồi.

Lúc này, tất cả mọi người giục ngựa tiến lên, Dương Nguyên Khánh chỉ vào đoàn người cười nói với A Lạp Đồ:

- Đây đều là bằng hữu và bộ hạ của ta. Chúng ta là phụng mệnh Hoàng đế Đại Tùy tới gặp Khải Dân Khả Hãn.Khả Hãn của các ngươi ở đâu?

A Lạp Đồ cung kính hẳn lên rồi hành lễ một cái thật sâu vói mọi người rồi mới nói với Dương Nguyên Khánh nói:

- Trại của Khả Hãn ở cách đây hơn bảy mươi dặm. Tôi sẽ dẫn các ngài đi.

Hắn quay đầu ngựa quay về hướng bắc. Dương Nguyên Khánh gọi mọi người một tiếng:

- Chúng ta đi!

Mọi người đi theo lính gác Đột Quyết, phi ngựa thật nhanh hướng về phương bắc.


......

Hai người sóng vai đi nhanh, âm thanh tiếng nói của A Lạp Đồ bị ngắt quãng:

- Dương tướng quân, uy danh của ngài ở Đột Quyết phụ nữ, trẻ em và người già đều biết.... Thậm chí ngay cả đại tù trưởng Hiệt Dát Tư quê hương cũ của tôi nhắc tới tên của ngài đều giơ ngón tay cái lên, ca tụng ngài là.... tinh thiết tường thành của Thành Đại Lợi, Dương tướng quân.... Thảo nguyên không ai là không sợ ngài cả.

Dương Nguyên Khánh ngửa đầu cười to.

- Ta cũng không muốn mọi người sợ ta. Khả Hãn của các ngươi đã từng nói, ta là vị khách tôn quý nhất của thảo nguyên.

- Chính là bởi vì sợ ngài mới có thể tôn kính ngài.

A Lạp Đồ lớn tiếng nói.

Bọn họ đi gần năm mươi dặm, lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn trầm thấp vang vọng ở thảo nguyên.

- U u u

Mấy chục nghìn kỵ binh Đột Quyết xuất hiện cách hơn vài dặm. Một lá cờ đầu sói vàng tung bay trong không trung.

- Dương tướng quân, rất xin lỗi! Tôi đã dùng phi ưng truyền tin đến Khả Hãn về thông tin của sứ Tùy. Khả Hãn của chúng tôi đích thân đến tiếp đón tiếp.

Dương Nguyên Khánh thấy đối phương mặc áo giáp, tay cầm trường mâu chiến đao, nghiễm nhiên là dáng vẻ chuẩn bị đại chiến. Thế này là đang làm thế phủ đầu với mình đây!

Hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu lại ra lệnh cho thủ hạ dừng lại. Hắn đơn thương độc mã chạy về phía đại quân Đột Quyết.

Nhiễm Can ánh mắt phức tạp nhìn Dương Nguyên Khánh độc thân một mình đến, trong lòng ông ta rất muốn giết người này. Uy danh của Dương Nguyên Khánh ở thảo nguyên rất lớn khiến người thảo nguyên e ngại, làm trong lòng ông ta thực sự không hài lòng.

Nhưng Dương Nguyên Khánh lại là sứ Tùy, đại biểu Đại Tùy, ông ta lại không dám lại có hành động, không dám làm tức giận thiên uy Đại Tùy nữa. Nhiễm Can lại nhớ tới cảnh tượng hai năm trước. Sự thật chứng minh ông ta lúc đó không giết Dương Nguyên Khánh là chính xác. Dương Nguyên Khánh vừa mới đánh bại bộ tộc Tiết Diên Đà, khiến toàn bộ thế cục thảo nguyên đại biến, Tiết Diên Đà tàn quân đầu phục hắn, khiến cho thế lực của ông ta kéo dài về hướng tây tới tận phía bắc Kim Sơn.

Đối với cái kiểu muốn giết mà không dám giết này, tâm lý mâu thuẫn muốn thị uy nhưng không dám đắc tội khiến cho Nhiễm Can phái theo mấy chục nghìn kỵ mã đến đón tiếp Dương Nguyên Khánh. Ông ta hy vọng có thể gây áp lực nhất định về tâm lý đối với Dương Nguyên Khánh.

Nhưng khi Nhiễm Can nhìn thấy Dương Nguyên Khánh không ngờ là một mình một người đi đến thì, không hề sợ hãi trước cái uy của mấy chục nghìn kỵ binh thì ông ta bỗng nhiên ý thức được việc mình đang làm chẳng có chút hiệu quả gì, ngược lại còn thể hiện ra sự của nhút nhát sợ sệt của chính mình.

Nhiễm Can trong lòng âm thầm hối hận. Dương Nguyên Khánh đã tiến lên, tươi cười chạy về phía ông ta. Ông ta lập tức giục ngựa tiến lên cười to nói:

- Dương tướng quân, trà của ta đã hết rồi, bao giờ ngài mới có thể bổ sung cho ta đây?

- Ta đã bổ sung lá trà ở thành Đại Lợi rồi, đợi dê bò của Khả Hãn đến đổi thôi!

Hai người cười to, ôm nhau một cái ở trên ngựa. Mấy chục nghìn binh lính Đột Quyết lập tức hoan hô như sóng thần vậy, tiếng trống lớn ù ù, không khí từ xơ xác tiêu điều mà trở nên rất nhiệt liệt.

Mấy chục nghìn kỵ binh Đột Quyết tách ra một đường, dùng tiếng hoan hô và cái cúi chào thật sâu để thể hiện sự kính trọng đối với Dương tướng quân của Đại Tùy từ xa đến.

- Dương tướng quân, mấy chục nghìn binh sĩ này của ta ai cũng rất khâm phục phong thái của tướng quân. Trận thành Đại Lợi đã khiến cho uy danh của tướng quân vang dậy trên thảo nguyên, ngay cả Đột Quyết cũng muốn đến thành Đại Lợi để nhìn phong thái của tướng quân.


Nhiễm Can ha hả cười to, nhưng trong tiếng cười của ông ta lại có sự uy hiếp. Ông ta đang nói cho Dương Nguyên Khánh biết rằng, hắn đánh bại chỉ là Tiết Diên Đà, chứ không phải là Đột Quyết, đừng đánh giá mình quá cao.

Dương Nguyên Khánh lại khẽ mỉm cười nói:

- Đại Tùy luôn luôn nhân nghĩa hiếu khách. Nếu là bằng hữu đến thành Đại Lợi, chúng ta sẽ dùng rượu ngon và trà ngon chiêu đãi. Nhưng nếu quả là địch đến xâm phạm, chúng ta chỉ có thể không chút do dự phản kích, dùng hài cốt quân địch xâm phạm để xây lên một tấm bia mộ cảnh cáo.

Nhiễm Can sắc mặt hơi thay đổi. Ông ta biết ở bên bờ Hoàng Hà phía bắc thành Đại Lợi có một gò núi lớn phạm vi ba mẫu, cao mười trượng. Phía dưới đồi núi mai táng tám chục nghìn hài cốt binh lính Tiết Diên Đà. Bên ngoài dùng tảng đá lớn lập thành một khối bia, mặt trên bia đó lần lượt dùng tiếng Đột Quyết và tiếng Hán để khắc một hàng chữ “Mộ của những kẻ xâm lược”.

Điều Dương Nguyên Khánh không thể nghi ngờ chính là điều này, dùng sức mạnh cứng rắn để đối kháng với sự uy hiếp của Nhiễm Can. Nhiễm Can trong lòng giận dữ, rồi lại không thể không đè nén lửa giận trong lòng, cười một tiếng nói:

- Chúng ta đương nhiên là bằng hữu, đến thành Đại Lợi là làm khách, cũng giống như Dương tướng quân đến thảo nguyên làm khách vậy.

- Đúng vậy! Khả Hãn đương nhiên là bằng hữu của chúng ta, nhưng Tây Đột Quyết không phải, chúng ta có cùng kẻ thù.

....

Vùng đất phía trước Vương trại đã dựng lên một cái trại thật lớn, bên trong đã sắp xếp chỗ ngồi dự tiệc. Hàng trăm người đàn ông giết dê, giết bò, đốt lửa nướng. Từng thiếu nữ Đột Quyết dâng lên những mâm vàng đầy hoa quả vào trong trại lớn. Trong trại lớn các thiếu nữ Đột Quyết nhảy múa, gảy đàn Gopuz, tiếng hát da diết vang vọng trên thảo nguyên.

Cái trại có sức chứa đến mấy trăm người náo nhiệt vô cùng. Lúc này đây Nhiễm Can cho Dương Nguyên Khánh thể diện, cho phép hơn hai mươi thân binh của hắn được cùng vào trại ngồi. Hơn một trăm quý tộc Đột Quyết tham dự người tiếp khách. Mọi người chén rượu đưa đi đón lại, hưởng thụ tiệc rượu long trọng của chủ nhân Đột Quyết.

- Dương tướng quân, lần này đến Đột Quyết, mang đến chỉ thị gì của Thánh nhân Khả Hãn bệ hạ?

Trừ phi là chính thức sắc phong hoặc là quốc sự đi sứ thì cần cử hành lễ nghi long trọng, còn bình thường đi sứ, Khải Dân Khả Hãn đều thích tổ chức tiệc rượu nói chuyện. Đây cùng là thói quen của người Đột Quyết, nói chuyện trong tiệc rượu thì sẽ càng thêm hòa hợp, hai bên càng dễ dàng đạt được nhận thức chung.

Quy củ này Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rất rõ. Hắn buông bát rượu và lấy từ trong ngực ra kỳ lân kim tiễn, giao cho Nhiễm Can, nhìn chăm chú vào ông ta nói:

- Khả Hãn còn nhớ rõ cái này hay không?

Trong lều lớn một thoáng liền lặng ngắt như tờ. Nhiễm Can khoát tay, bảo vũ nữ lui ra. Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở kỳ lân kim tiễn trên tay Nhiễm Can. Nhiễm Can nhẹ nhàng vuốt ve kim tiễn này, trầm tư hồi lâu không nói. Đây là Khai Hoàng năm thứ mười bảy ông ta tự tay giao tín vật Tùy đế. Ông ta còn nhớ rõ lời hứa của mình, bằng cây kim tiễn này, Tùy đế có điều động tất cả binh lính bộ lạc của ông ta.

Lúc ấy ông ta chỉ là một tù trưởng một bộ lạc nhỏ, kỵ binh trong tay không đủ chục nghìn thì ông ta mới dám hứa hẹn như vậy. Có ai ngờ đâu mười năm sau ông ta đã có gần triệu cung thủ. Tùy đế lại đưa ra kỳ lân kim tiễn này, chẳng lẽ hắn muốn triệu chiến sĩ Đột Quyết đều giao cho Đại Tùy Hoàng đế sử dụng sao?

Như thế thì thế nào cũng không làm được. Nhưng hiện tại vấn đề chủ yếu là ông ta có nên nhận lời hứa đó không, ông ta có nên nhận cây kim tiễn này hay không.

Trầm ngâm thật lâu sau, Nhiễm Can mới chậm rãi nói:

- Năm đó, ta đúng là có hứa hẹn với tiên đế, nếu triều Tùy cần, bộ lạc của ta sẽ hết sức xuất binh tương trợ. Dương tướng quân, hy vọng ngài có thể hiểu được một chút. Lúc đó ta chỉ chỉ là nói đến bộ lạc Khải Dân.

Binh lực mà Nhiễm Can có khả năng khống chế được bao gồm phía Đông Đột Quyết lớn nhỏ hơn trăm bộ lạc và các bộ Thiết Lặc. Còn bộ lạc Khải Dân chỉ là một trong số đó. Bộ lạc Khải Dân là bộ lạc tự thân của Nhiễm Can. Tuy là hùng mạnh nhất nhưng nếu chia nhỏ thêm ra đến bộ lạc trung tâm do Nhiễm Can bản nhân khống chế thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xuất binh một trăm nghìn người.

Nhiễm Can không dám phủ nhận lời hứa hẹn năm đó. Người thảo nguyên một lời nói tựa ngàn vàng. Nếu ông ta nếu thất tín, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín trên thảo nguyên. Ông ta chỉ có thể cố gắng thu nhỏ lại phạm vi lời hứa mà thôi.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười,


- Khả Hãn chẳng lẽ không muốn hỏi là chuyện gì sao?

Nhiễm Can vỗ vỗ cái trán, ha hả cười nói:

- Uống rượu nhiều quá sẽ mấy đi sự phán đoán bình thường. Dương tướng quân xin nói đi, thánh nhân Khả Hãn bệ hạ có chuyện gì cần Đột Quyết tương trợ?

- Gần đây Khiết Đan rất không kính nể gì Đại Tùy. Hoàng Đế Bệ Hạ cho rằng, Đột Quyết quản lý bên dưới không nghiêm, nên có trách nhiệm, cho nên Hoàng Đế Bệ Hạ phái ta đến Đột Quyết, hy vọng Đột Quyết có thể gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Dương Nguyên Khánh lời nói rất nghiêm trọng. Trong lều lớn một mảnh yên tĩnh. Lúc này, Diệp Hộ Đốt Cát đứng dậy nói:

- Đột Quyết tuy là chủ nhân chung của thảo nguyên nhưng Khiết Đan cũng không thần phục Đột Quyết. Khiết Đan thần phục là Đại Tùy, là gia nô của Đại Tùy. Gia nô tạo phản, chủ nhân trách đánh là được rồi. Tại sao lại phải khiến hàng xóm ra mặt? Điều này dường như hơi không hợp tình hợp lý lắm.

Đốt Cát đã bị vương triều Tùy sắc phong là Diệp Hộ, cũng chính là người thừa kế hợp pháp Đột Quyết Khả Hãn. Càng lớn thì anh ta không còn cái tính khí nóng nảy như trước kia nữa mà cũng bắt đầu có ý nghĩ, trở nên trưởng thành, nói chuyện cũng chú ý nói theo lý. Nhưng thái độ cứng rắn, mạnh mẽ đối với vương triều Tùy vẫn không thay đổi. Cho tới bây giờ anh ta liền đã có chủ trương Đột Quyết và triều Tùy là hai quốc gia bình đẳng rồi, Đột Quyết không cần xưng thần với Tùy nữa.

Dương Nguyên Khánh cũng cao giọng, vẫn tươi cười như cũ nói:

- Đây là chuyện có hai cái lợi cho cả Đại Tùy và Đột Quyết, Diệp Hộ Thái Tử vì sao so đo như thế?

Nhiễm Can khoát tay, bảo con ngồi xuống.Ông ta trong lòng hiểu rõ Dương Nguyên Khánh đưa ra kim tiễn thì ông ta nhất định phải xuất binh, chẳng có liên hệ gì với việc là gia nô của ai. Hiện tại Đột Quyết chỉ là một cây đao, một cây côn trên tay triều Tùy chứ chẳng phải là mối quan hệ chủ nhân và hàng xóm. Điều này ông ta cần phải hiểu ra. Nhưng việc Dương Nguyên Khánh nói cả hai bên cùng có lợi lại khiến ông ta cảm thấy hứng thú.

- Dương tướng quân xin nói, Đột Quyết nên thực hiện lời hứa của mình như thế nào, thánh nhân Khả Hãn lại sẽ thưởng cho chúng tôi cái gì

- Rất đơn giản, Đột Quyết xuất binh, do ta làm Thống soái, tiêu diệt bộ lạc Khiết Đan phạm tội, phụ nữ Khiết Đan đưa về Đột Quyết, dê bò cả hai nhà chia đều.

- Vậy cần xuất binh bao nhiêu?

Nhiễm Can từng bước truy vấn.

Dương Nguyên Khánh so với ra hai cái đầu ngón tay,

- Hai mươi nghìn kỵ binh!

Nhiễm Can trầm tư thật lâu sau cuối cùng ông ta gật gật đầu,

- Được, chúng ta liền một lời đã định!

.....

Đột Quyết long trọng tổ chức tiệc chào đón ba ngày, nhưng cũng không phải luôn ngồi ở trong lều lớn uống rượu, buổi tối phải nghỉ ngơi, ban ngày người nào phải đi thì cũng có thể đi, sau đó lại quay lại lều uống rượu.

Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh rời khỏi buổi yến tiệc đi đến trại của công chúa Nghĩa Thành. Hai năm không gặp, Dương Nguyên Khánh đến khiến công chúa Nghĩa Thành vui mừng vô cùng. Cô gái đơn độc xa quê hương này mỗi khi có người từ quê hương mình đến thì thân thiết vô cùng. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh và nàng có mối giao tình càng sâu sắc.

- Dương tướng quân uống mấy chén là được rồi, sao lại phải uống với mấy người thô lỗ đó đến ba ngày ba đêm cơ chứ?

Trên người Dương Nguyên Khánh tản mát ra mùi rượu khiến cho công chúa Nghĩa Thành có chút giận hắn:

- Ngươi khiến cho doanh trại của ta đầy mùi rượu rồi.

Dương Nguyên Khánh áy náy nói:

- Vi thần chỉ muốn tới thăm Công chúa, không muốn thất lễ với Công chúa.


- Ngươi có thể tới thăm bản cung, ta đương nhiên rất vui. Nhưng ở lều lớn của ta thì phải tuân theo quy củ.

Công chúa Nghĩa Thành lấy ra nhất một bộ áo bào gấm trắng, đưa cho hắn nói:

- Đây là đồ ta nhàm chán may cho hoàng huynh. Ngươi đã đến đây rồi, thì mặc đi. Nhưng nói trước là ngươi chỉ mặc trong lều của ta thôi, không được mặc nó đi uống rượu.

Dương Nguyên Khánh biết công chúa Nghĩa Thành có tính thích sạch sẽ thì chỉ đành bất đắc dĩ cười, nhận lấy áo bào gấm. Công chúa Nghĩa Thành thấy hắn nghe lời, không tự coi mình là công thần mà kiêu ngạo thì trong lòng vui mừng, không khỏi thản nhiên cười, đúng bên cạnh Uất Trì Oản nói:

- Uất Trì, ngươi dẫn Dương tướng quân đi đến lều khác thay quần áo, rồi lại đưa đến gặp ta. Ta muốn đích thân pha trà chiêu đãi anh ta.

.....

Uất Trì Oản vẫn không dám ở chung một mình với Dương Nguyên Khánh. Cô cảm thấy chính mình không mặt mũi nào đối mặt với hắn. Năm đó cô quyết định rời khỏi Dương Nguyên Khánh, đi theo công chúa Nghĩa Thành, chuyện này cô vốn không nói với Dương Nguyên Khánh mà tự làm chủ. Nếu nói nghiêm trọng một chút, cô là lính đào ngũ. Hơn nữa trong quân Tùy có quy định, nữ nhân không được nhập ngũ. Cô đóng giả nam nhập ngũ thì thân đã mạng tội rồi.

Quan trọng hơn là, cô cảm thấy chính mình có một cảm giác không nên có đối với Dương Nguyên Khánh. Cô không dám đối mặt với hắn. Cảm giác bất an khiến cho cô bao năm nay luôn luôn trốn tránh Dương Nguyên Khánh, bao gồm hai năm trước cô suýt chút nữa đồng ý lời cầu hôn của Bàn Ngư, đều là do sự quấy phá của tâm lý trốn tránh này của cô.

Còn hôm nay, cô cuối cùng đã không thể không đối mặt hắn. Uất Trì Oản cúi đầu, cầm quần áo cùng Dương Nguyên Khánh vào lều khác. Dương Nguyên Khánh cũng không nói chuyện với cô. Vào lều đó, quay lưng về phía cô rồi giơ hai cánh tay lên, đó là muốn cô thay quần áo giúp mình.

Uất Trì Oản cắn một chút môi, chậm rãi thay hắn cởi bỏ dây lưng của quân phục. Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:

- Ta tưởng cô sẽ gả cho cho Bàn Ngư.

- Ta thật sự không thích chàng ấy.

- Vậy cô năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, nên làm thế nào?

Uất Trì Oản khi nhập ngũ khi đã báo gian hai tuổi, trong quân tịch thì cô năm nay hai mươi ba tuổi, nhưng Dương Nguyên Khánh biết, cô năm nay kỳ thật là hai mươi mốt tuổi. Nhưng dù thế nào thì ở triều Tùy, hai mươi mốt tuổi không kết hôn cũng rất là ác liệt rồi.

Uất Trì Oản cởi áo quân phục ra cho hắn, nhỏ giọng nói:

- Ta cũng không biết!

Dương Nguyên Khánh trong lòng vẫn rất tức giận cô, đi không từ giã. Hắn bắt đầu nghĩ rằng Uất Trì Oản là bấu víu vào công chúa Nghĩa Thành, sau cũng hiểu ra là Uất Trì là đang trốn tránh. Có lẽ là cô muốn khôi phục thân phận nữ nhi của chính mình. Sự bất mãn trong lòng của Dương Nguyên Khánh trong lòng đối với cô cũng đã tiêu tán bảy tám phần.

- Cô trốn tránh hôn ước, trốn tránh thành Đại Lợi, trốn tránh các huynh đệ, cô không thể cả đời trốn tránh được. Cô hãy trở về đi! Quân tịch của cô, ta giao lại cho cô giữ. Cô trở về, ta sẽ báo cáo Thánh Thượng, cho cô làm nữ tướng quân đầu tiên của Đại Tùy.

Uất Trì Oản mặc áo bào cho Dương Nguyên Khánh. Nàng vẫn là lắc lắc đầu.

- Tướng quân, ta là đầy tớ của Công chúa nhưng thực ra tình như tỉ muội. Công chúa nếu như thực sự là Hoàng hậu Đột Quyết, dưới một người trên vạn người thì cũng thôi, ta rời xa Công chúa cũng không sao. Nhưng Công chúa thực sự đáng thương, có lẽ là người phụ nữ đáng thương nhất Đại Tuỳ.

- Nhiễm Can bắt nạt hạ nhục nàng sao?

- Ít nhất thì Nhiễm Can trên danh nghĩa vẫn là chồng của Công chúa. Bị Nhiễm Can bắt nạt hạ nhục còn không lời nào để nói, nhưng một tháng trước, Đốt Cát uống say vọt vào trại của Công chúa, lỗ mãng với Công chúa. Ta nghe thấy Công chúa khóc hét lên liền chạy vào dùng đao đuổi anh ta. Công chúa đi tìm Khả Hãn khóc lóc kể lể, Khả Hãn lại nói, sau khi ông ta chết thì Đốt Cát chính là chồng của Công chúa, nói rất bình thường, căn bản là không xử phạt tên khốn khiếp đó, Công chúa và ta ôm đầu khóc một đêm.

Nói tới đây, Uất Trì Oản quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, rưng rưng nói:

- Tướng quân, cầu xin anh hãy cứu Công chúa!

Dương Nguyên Khánh cũng biết trong lịch sử thượng Công chúa hòa thân (công chúa gả cho nước ngoài để làm thân) phần lớn đều có vận mệnh bi thảm, nhất là gả cho người Hồ thảo nguyên thì không chỉ có phải gả cho cha, còn phải gả cho con ông ta. Trong lịch sử, công chúa Nghĩa Thành chính là sau khi Nhiễm Can chết, bị bắt gả cho Đốt Cát, sau đó lại liên tục gả cho hai đệ đệ của Đốt Cát. Cuối cùng bị Lý Tĩnh giết chết, chấm dứt một cuộc đời bi thảm.

Dương Nguyên Khánh trong lòng thở dài một tiếng, hắn cũng muốn giúp công chúa Nghĩa Thành, nhưng hắn hiện tại không có năng lực này.

- Uất Trì, xin hãy chuyển lời tới Công chúa, đến một ngày nào đó ta nhất định sẽ giúp đưa công chúa về quê hương Trung Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui