Đúng như sự lo lắng của Ngu Thế Cơ, trời vừa tối, Tề vương đã đi tới Ngu phủ dưới sự vây quanh của hơn trăm tùy tùng. Hắn đã ba lần phái người đến mời Ngu Thế Cơ nhưng thủy chung ông ta không đến. Bất đắc dĩ Tề vương đành phải đích thân ra mặt. Việc thê tử của Ngu Thế Cơ cứ một mực nói trượng phu tạm thời đang có việc đã đến nhà kho Lạc Khẩu, nhưng Dương Giản trước sau không hề tin, hắn cho rằng Ngu Thế Cơ trốn ở trong phủ, không chịu ra gặp hắn.
Sự việc giết người tối qua xảy ra tại chợ Phong Đô cũng khiến cho Dương Giản vô cùng khiếp sợ, hắn không bao giờ ngờ tới sẽ xuất hiện kết cục này. Hơn một trăm tử sĩ bị giết khiến gánh nặng trên lưng hắn nặng trĩu, hắn phải giải thích thế nào với phụ thân đây?
Hắn từng thề thốt cam đoan với phụ thân là hắn không hề đào tạo tử sĩ gì cả, những lời đồn hắn đào tạo tử sĩ đều là ác ý. Để đến khi sự thật được phơi bày ra, Dương Giản cứng họng không trả lời được, đồng thời cũng rất nóng lòng sốt ruột. Hiện giờ hắn rất sợ người trong cung tới truyền hắn yết kiến, hắn không biết ăn nói với phụ hoàng thế nào.
Hiện tại Dương Giản rất hoang mang lo sợ, chỉ có thể đến cầu Ngu Thế Cơ quyết định giúp hắn. Trước cửa Ngu phủ, Tôn thị đi ra đón:
- Không biết Điện hạ đại giá quang lâm, ta tới chậm trễ, xin Điện hạ thứ tội.
- Phu nhân, là ta có thành ý đích thân tới cửa, mời Ngu sứ quân ra gặp ta! Ta có thể hiểu ông ta đang khó xử, nhưng nếu ta đã đến đây, thì hãy mời ông ta ra gặp ta, ta tuyệt đối không có ý trách tội ông ta.
Tôn thị thầm than trong lòng, trượng phu thật có tầm nhìn xa, biết không thể mượn cớ giả bệnh linh tinh được, đành phải thật sự rời kinh thành mới né tránh được sự quấy rầy của Tề vương. Nàng thở dài nói:
- Điện hạ, lão gia nhà ta quả thật có việc gấp phải đi đến nhà kho Lạc Khẩu, nghe nói là bên đó xảy ra chuyện, là Thánh Thượng sai người đến đó xử lý vấn đề. Nếu Điện hạ không tin, có thể phái người vào trong phủ của ta để kiểm tra.
Đương nhiên Dương Giản không đến mức phải phái người vào phủ lục soát, như vậy thì quan hệ giữa hắn và Ngu Thế Cơ sẽ tan rã. Ngay cả lúc mình đến đây có lẽ cũng đã đoán được kết quả này, đoán chừng là Ngu Thế Cơ đã thật sự rời khỏi kinh thành, trong lòng Dương Giản vô cùng chán chường.
Đúng lúc, một gã thị vệ chạy tới, thì thầm bên tai Dương Giản:
- Binh lính thủ thành đã chứng thực, Ngu sứ quân nửa canh giờ trước đã rời khỏi thành.
Dương Giản bất đắc dĩ đành phải thở dài, chắp tay nói vài câu áy náy với Tôn thị, rồi buồn bã quay về phủ.
Vân Định Hưng đứng bên cạnh Dương Giản luôn lén quan sát vẻ mặt Dương Giản, chờ đợi cơ hội của mình. Sau khi Dương Dũng bị phế, cả nhà Vân Định Hưng đều bị làm nô nhà quan. Tại vương triều Đại Tùy, địa vị nô nhà quan cũng không hơn so với nô nhà tư, mà còn là cực kỳ thấp, không được tự do, giống như một loại hàng hóa mua bán. Để thoát khỏi địa vị quan nô, hắn không tiếc xuất ra toàn bộ tài sản hối lộ Vũ Văn Thuật, được chuyển tới làm nô tại phủ Tề vương.
Y bắt đầu ra sức lấy lòng Tề vương, vận dụng bản lĩnh giỏi về chế tác đồ vật tinh xảo, đạt được một chút ưu ái của Tề vương, đặc biệt là lần chế tác bảo bồn Vu Lan, khiến cho Tề vương vô cùng hài lòng, có vài phần kính trọng đối với y, cho phép y theo bên mình.
Vân Định Hưng giống như một con rắn độc ẩn núp bên cạnh Tề vương, chờ đợi cơ hội mê hoặc Tề vương. Hôm nay, khi Tề vương đích thân đến thăm hỏi Ngu Thế Cơ, y đã biết cơ hội của mình đã tới.
Vân Định Hưng giỏi nhất là đoán lòng người, y biết lúc này Tề vương tâm trạng sợ hãi. Sợ hãi phụ hoàng quở trách mà không biết phải làm sao. Y liền thừa dịp Tề vương quay đầu giục ngựa về phủ, liền thúc ngựa đi bên cạnh Tề vương.
- Điện hạ, kỳ thật nô tài cho rằng việc này cũng không quá mức nghiêm trọng.
Dương Giản đang thấp thỏm lo âu, những lời nói này của Vân Định Hưng khiến tinh thần hắn phấn chấn, vội hỏi:
- Ngươi nói đi, sao không nghiêm trọng?
Vân Định Hưng híp mắt cười nói:
- Điện hạ nghĩ xem, chuyện này xảy ra tối qua, nửa đêm phủ Kinh Triệu sẽ điều tra, hẳn là sáng sớm đã báo cáo Thánh Thượng. Nếu Thánh Thượng tức giận thì sáng sớm đã sai người tìm Điện hạ rồi. Nhưng hiện tại trời đã tối mà Thánh Thượng lại không phái người đến, điều này có thể chứng minh Thánh thượng không để chuyện này trong lòng, Điện hạ cần gì phải lo lắng?
Người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc tỉnh táo. Một câu nhắc của Vân Định Hưng đã nhắc nhở Dương Giản, hắn từ từ ngẫm nghĩ, hình như là có chuyện như vậy. Với tính tình nóng nảy của phụ hoàng, lúc này ông ta không thể không đến tìm mình. Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự không để chuyện này ở trong lòng sao?
Dương Giản trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Nếu phụ hoàng thật sự hỏi chuyện này, ta nên trả lời thế nào?
- Điện hạ, nô tài đề nghị có thể nửa thật nửa giả.
- Như thế nào gọi là nửa thật nửa giả?
Dương Giản khó hiểu.
Vân Định Hưng đắc ý cười nói:
- Điện hạ phải thừa nhận, gào khóc thừa nhận sai lầm của mình, thừa nhận có chuyện đã đào tạo những tử sĩ này, thái độ nhất định phải thành khẩn, đây chính là thật. Còn giả, chính là số lượng. Số lượng người tuyệt đối không nhiều, số lượng người nhiều sẽ khiến cho Thánh Thượng cảm thấy Điện hạ có tâm khác thường. Điện hạ chỉ có thể thừa nhận năm trăm người, hơn nữa cam đoan với Thánh Thượng sẽ giản tán năm trăm người, như vậy thì Điện hạ có thể vượt qua được nguy cơ lần này.
Dương Giản rơi vào trầm tư. Kế mà Vân Định Hưng hiến cho khiến hắn động tâm. Nửa thật nửa giả, kế sách này quả thật cao minh. Nếu phụ hoàng chỉ cần một lời giải thích, vậy thì sẽ kết thúc như vậy. Nếu phụ hoàng còn muốn điều tra, chỉ cần mình bố trí kịp thời, ông ta cũng không điều tra được. Hơn nữa người phụng mệnh đi điều tra cũng chưa chắc dám đắc tội với mình.
Vân Định Hưng nói đúng. Nếu thú nhận số người thật sự, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không chỉ đơn giản tức giận như vậy.
Dương Giản gật đầu. Kế sách này của Vân Định Hưng khiến hắn rất vừa lòng. Hắn liền cười nói:
- Kế sách này của ngươi rất tốt, rất hợp ý ta. Ngươi khá hiểu biết về chuyện tử sĩ, chuyện này giao cho ngươi đi làm.
- Nô tài tuân mệnh!
***
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi liền chờ bên cạnh trước cửa Bùi phủ. Vì để dễ dàng cưỡi ngựa, Bùi Mẫn Thu đặc biệt mặc một chiếc váy rộng màu đỏ sẫm, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu vàng nhạt, trên đầu được vấn thành hai bím tóc tròn cao, bím tóc rất chắc chắn, còn cài lên một cặp trâm phượng, sáng lấp lánh, sống động và bắt mắt.
Nàng cầm trên tay một chiếc giỏ nhỏ, bên trong là mấy chiếc bánh nướng áp chảo nhân thịt dê hành mà sáng sớm này làm, bánh xốp ngon miệng. Từ khi còn nhỏ, con cháu Bùi gia đều phải tự mình nấu cơm, nàng liền học làm bánh nướng áp chao và nấu canh. Hôm nay nàng liền ở trước mặt Dương Nguyên Khánh trổ tài sở trường nấu ăn của mình.
Bùi U hôm nay lấy cớ đau đầu mà không chịu đi, Bùi Hỉ Nhi cũng từ chối không muốn đi lại bị Bùi Mẫn Thu cương quyết kéo đi cùng. Khác với cách ăn mặc tỉ mỉ của Bùi Mẫn Thu, Bùi Hỉ Nhi ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy màu trắng xám có đường hoa văn đan xen nhau, tóc cũng vấn qua loa hai bên. Tính nàng không thích ra ngoài, hơn nữa còn là đi săn dạo chơi ngoài thành, nàng càng không có hứng thú.
Phía sau các nàng còn có một nam tử Bùi gia trẻ tuổi, cũng tham gia buổi đi săn hôm nay. Gã là Bùi Hành Nghiễm, đệ tử võ nghệ cao cường của Bùi gia. Bùi Hành Nghiễm ít hơn Dương Nguyên Khánh một tuổi, người cao sáu thước ba, cũng sử dụng một cây mã sóc, ẩn giấu liên tử chùy trăm phát trăm trúng, sức mạnh vạn người không bằng. Tài bắn cung của gã siêu phàm, tuy rằng không được xưng là Thiên hạ đệ nhất tiễn như Dương Nguyên Khánh, nhưng cũng là một trong những cao thủ tuyệt đỉnh.
Hôm nay Bùi Hành Nghiễm tham gia đi săn là được Lý Mật mời. Ngay lúc đi ra mới biết hai tộc muội của mình cũng tham gia buổi săn bắn hôm nay. Tuy nhiên buổi săn bắn hôm nay là một hoạt động khá long trọng, trên danh nghĩa là săn bắn, trên thực tế là dạo chơi xã giao, có không ít nữ tử thế gia cũng tham gia, giống như Lý Hàm Yên muội muội của Lý Mật, con gái của Lý Uyên – Lý Tú Ninh, con gái Dương Huyền Cảm – Dương Kiều Nương, con gái của Trưởng Tôn Thịnh - Trưởng Tôn Vô Cấu, con gái của Nguyên Thọ - Nguyên Viện vân vân.. đều tham gia. Số người tham gia chừng hơn trăm người.
Lúc này, xa xa dồn dập tiếng vó ngựa truyền đến, Dương Nguyên Khánh mang theo chín tên Thiết Ảnh Vệ và nha hoàn Lục Trà hiện ra trước mặt bọn họ. Hắn ghìm dây cương ngựa, chiến mã tung hai chân trước lên cao.
Hôm nay Dương Nguyên Khánh mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng bó sát người, đầu đội kim quan, thắt đai da, chân đi một đôi giày ống dài, bộ cung Phong Lôi trên yên ngựa phối hợp với hoành đao sắc bén ở bên hông, dáng người khôi ngô tuấn tú, càng toát lên tư thế oai hùng bừng bừng của hắn.
Ngay cả Bùi Hành Nghiễm cũng không kìm nổi phải khen một tiếng, thật là một tướng quân trẻ tuổi oai hùng tuyệt thế. Hai tỷ muội Bùi gia chưa bao giờ thấy Dương Nguyên Khánh ăn mặc như vậy, Bùi Mẫn Thu mắt sáng lên, không chút che giấu thái độ tán thưởng trên mặt. Bùi Hỉ Nhi thì hơi thầm hối hận, sớm biết thế thì mình chăm chút ăn mặc một chút rồi.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, vung tay lên, một gã thiết vệ dắt đến mấy con ngựa, trong đó có một con Hãn huyết Đại Uyên mà bình thường Dương Nguyên Khánh vẫn hay cưỡi, hôm nay chuẩn bị cho Bùi Mẫn Thu cưỡi. Còn hắn thì cưỡi một con ngựa Y Lệ màu đỏ. Dương Nguyên Khánh chào Bùi Hành Nghiễm, rồi cười nói với Bùi Mẫn Thu:
- Mẫn Thu cô nương, con ngựa này là vật cưỡi của ta, vô cùng mẫn cảm, dễ dàng khống chế, cô cưỡi con ngựa này đi.
Nói xong, hắn giơ tay ra cho Bùi Mẫn Thu, chiến mã cao lớn khỏe mạnh, nếu không mượn dùng ngoại lực Bùi Mẫn Thu không thể lên được ngựa. Bùi phủ tuy là có bậc thang lên ngựa nhưng lại là ở cửa chính, cửa ngách không có.
Bùi Mẫn Thu đành phải thẹn thùng cầm tay Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nâng nhẹ lưng nàng, đẩy thân mình của nàng nhẹ nhàng lên ngựa. Nàng cầm dây cương, thích ứng với ngựa một chút, cảm thấy vô cùng vững chắc, tim ổn định, liền đem mũ che sau lưng đội lên, kéo mảnh lụa mỏng che trước mặt.
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve mặt của con ngựa yêu quý, bình ổn cảm xúc của nó để nó thích ứng với chủ nhân mới, còn dường như thì thầm với nó gì đó?
Bùi Mẫn Thu kỳ lạ hỏi:
- Dương tướng quân, con ngựa cũng có thể nghe hiểu lời của ngươi sao?
- Nó có thể nghe hiểu!
Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Nó vô cùng trung thành, ta phải để nó hiểu được, người cưỡi trên người nó là bằng hữu của ta, ta vẫn là chủ nhân cũ của nó, nếu không, chắc chắn hôm nay cô không cưỡi được nó.
Bùi Mẫn Thu chợt hiểu ra. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bờm của nó, phối hợp với Dương Nguyên Khánh trấn an ngựa. Dần dần, ánh mắt chiến mã trở nên ôn hòa, an tĩnh trở lại.
Dương Nguyên Khánh lại dắt đến một con ngựa khác, quay sang Bùi Hỉ Nhi, Bùi Hỉ Nhi lại không muốn Dương Nguyên Khánh giúp nàng, nàng quay sang nói với Bùi Hành Nghiễm:
- Ngũ Ca, giúp muội một chút.
Bùi Hành Nghiễm bước lên trước, đỡ nàng lên ngựa. Tự gã cũng xoay người lên ngựa, chắp tay cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Dương huynh, phiền huynh rồi!
Dương Nguyên Khánh cười cười, phi thân lên ngựa:
- Chúng ta đi thôi!
- Dương tướng quân, chúng ta không đi đón Lý cô nương sao?
Bùi Mẫn Thu nhớ đến Lý Tĩnh Huấn, trách nhiệm hôm nay của nàng là mang tiểu cô nương kia đi du ngoạn cùng.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:
- Ta mới từ phủ công chúa Nhạc Bình tới đây. Tối hôm qua Lý Tĩnh Huấn cô nương ở trên mặt hồ bị lạnh, đã bệnh rồi. Công chúa Nhạc Bình nói lần sau đi, hôm nay không đi được.
- Thật là đáng tiếc!
Bùi Mẫn Thu thở dài, đứa nhỏ kia thân thể quá yếu, bất đắc dĩ, nàng đành phải thúc ngựa chậm rãi phi theo mọi người đi ra hướng cửa phường.
Rất nhanh, bọn họ đi vào phường Nghi Nhân gần đó, Trưởng Tôn Thịnh mang theo con gái ông ta, Lý Uyên cũng mang theo người nhà, đã đợi họ ở đó.
Dương Nguyên Khánh nhìn một cái đã thấy Lý Thế Dân, năm nay ước chừng chín tuổi, dáng người đã cao hơn rất nhiều, tay cầm Bảo Điêu cung, hông đeo trường kiếm, ánh mắt trầm tĩnh. Đứng bên cạnh Lý Thế Dân là một tiểu nương rất có anh khí, chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mày thanh tú, đeo đao mang cung, tư thế oai hùng hiên ngang không thua gì nam tử, đó chính là Lý Tú Ninh, con gái của Lý Uyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...