Hoàng đế rời cung tuyệt đối không phải việc dễ dàng gì, thời gian trước đó điều tra xem xét tình hình đường phố, cấm vệ quân dọn dẹp đường phố, người đi đường phải tránh đi, bảo vệ sự an toàn..v..v… Ít nhất cũng phải mất ba đến năm ngày. Vì vậy khi Dương Nguyên Khánh thỉnh cầu Dương Quảng cải trang vi hành, Dương Quảng nhất thời có chút do dự.
Lúc làm Tấn vương và Thái tử, Dương Quảng cũng thường xuyên tìm hiểu đời sống người dân, tìm hiểu những khó khăn của người dân. Nhưng từ khi đăng cơ làm Hoàng đế, ông chưa bao giờ rời cung lần nào.
Dương Quảng do dự rất lâu, ông nhìn Dương Nguyên Khánh, chậm rãi mỉm cười,
- Khanh muốn trẫm cải trang rời cung, cần bao nhiêu thời gian?
- Bẩm bệ hạ, nhiều nhất là hai canh giờ, nhưng nhất định phải tuyệt mật.
Trong xương cốt của Dương Quảng cũng có ít nhiều khí chất lãng mạn của thi nhân, thích tìm kiếm cái lạ. Lại thêm thời gian đăng cơ của ông chưa lâu, còn chưa để ý lắm quy củ trong cung, ông do dự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý,
- Được rồi! Trẫm đồng ý với khanh, bây giờ sẽ cùng khanh rời cung.
Ông lập tức hạ lệnh:
- Triệu Tướng quân Vũ Văn đến gặp trẫm!
Một lát sau Vũ Văn Thành Đô bước vào ngự thư phòng, y thấy Dương Nguyên Khánh cũng ở đó, nhất thời kinh ngạc, cho rằng sự việc mượn binh ngày hôm đó bị phát hiện, y liền quỳ gối cuống quít thi lễ,
- Tham kiến bệ hạ!
- Tướng quân Vũ Văn, trẫm phải bí mật rời cung một chuyến, khanh và Nguyên Khánh hộ vệ cho trẫm!
- Bệ hạ, việc này… hơi sơ suất.
Vũ Văn Thành Đô nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
- Cũng không có gì, bỗng nhiên muốn đi thôi, trẫm ở trong cung buồn bực quá, khanh không cần nói gì nữa.
Vũ Văn Thành Đô nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, đành bất đắc dĩ đồng ý,
- Thần đi điều một xe ngựa đến đây.
- Nhớ kỹ, không cần nói với bất cứ ai, việc trẫm rời cung, chỉ có ba người chúng ta biết.
…
Một lát sau, một chiếc xe ngựa lộng lẫy được đưa đến trước cửa Chu Tước, xe ngựa rất lớn. Dương Nguyên Khánh và Vũ Văn Thành Đô ngồi hàng trước, cảnh giác chăm chú nhìn tình hình hai bên.
Dương Quảng ngồi ở phía sau, ông thay một bộ áo bào màu tím, đầu đội khăn, tay cầm một cây Ngọc Như Ý, rõ ràng rất hưng phấn. Thật ra trong lòng ông cũng rất muốn có thể rời khỏi cung một chuyến, ngày nào cũng ở trong thư phòng và hậu cung, cuộc sống đơn điệu, ông cũng có chút nhàm chán.
- Tướng quân Vũ Văn, ngươi cảm thấy Vũ Văn Thuật sẽ nhận hối lộ trong kỳ thi võ nghệ không?
Dương Quảng cũng không ngại Dương Nguyên Khánh đang ở đây, thẳng thắn hỏi Vũ Văn Thành Đô.
Vũ Văn Thành Đô đã biết Dương Nguyên Khánh tố cáo Vũ Văn Thuật lợi dụng kỳ thi võ cử để nhận hối lộ, y tuy là con nuôi của Vũ Văn Thuật, nhưng y cũng không có cảm tình gì với gia tộc Vũ Văn. Năm đó chính vì y căm hận Vũ Văn Hóa Cập, nên mới tìm mọi cách làm thị vệ của Tấn vương Dương Quảng.
Y cũng biết kỳ thi võ nghệ rất quan trọng trong lòng Thánh thượng, Vũ Văn Thuật lại dám nhận hối lộ trong kỳ thi võ nghệ. Nhận hối lộ, chỉ có thể nói tự mình làm bậy, việc này y tuyệt đối không muốn nhúng tay vào, càng không muốn nghiêng về hướng Vũ Văn Thuật.
- Hồi bẩm bệ hạ, thần hiểu biết về ông ta một ít, ông ta rất ham hối lộ, ở đâu cũng có thể nhúng tay vào được. Ông ta nhận ba ngàn đứa con nuôi, cơ bản đều là con những nhà giàu có, những món lợi mà ông ta nhận được từ trong đó, đã không còn tính toán được nữa. Nếu ông ta có cơ hội nhận hối lộ từ kỳ thi võ nghệ, thần nghĩ, ông ta tuyệt đối không bỏ qua.
- Ba ngàn đứa con nuôi!
Dương Quảng lẩm bẩm, sự chú ý của ông nằm ở ba ngàn đứa con nuôi mà Vũ Văn Thành Đô nói, mày không khỏi chau lại. Dương Nguyên Khánh ngồi ở hàng ghế trước cũng chú ý đến lời nói và hành động của Dương Quảng, hắn bỗng nhiên phát hiện Dương Quảng đối với việc Vũ Văn Thuật nhận ba ngàn đứa con nuôi, dường như còn thấy hứng thú hơn cả việc Vũ Văn Thuật nhận hối lộ.
- Tướng quân Vũ Văn Thuật, ba ngàn đứa con nuôi này đều đang ở đâu?
- Hồi bẩm bệ hạ, ba ngàn đứa con nuôi này tiếp tục đến mười mấy năm, thu tiền của người ta, đương nhiên phải làm việc thay người ta. Theo thần được biết, ngoài mấy trăm người đang ở bên cạnh ông ta, còn lại đều được sắp xếp vào trong quân đội.
Dương Quảng không nói gì nữa, trên mặt rõ không vui. Dương Quảng cũng biết, người Tiên Ti thu nuôi con nuôi chính là sự tiếp tục của gia binh Bắc Ngụy. Năm đó trong tay các đại quân phiệt quý tộc Quan Lũng đều có hàng chục ngàn gia binh, những gia binh đó đều bỏ tên cũ, theo họ của chủ nhân, thật ra chính là một hình thức gia nô.
Giống như Vũ Văn Thuật, tổ tiên của ông ta họ Phá Dã Đầu, cũng là xuất thân gia nô của gia tộc Vũ Văn thị, đi theo chủ nhân rồi đổi sang họ Vũ Văn. Sau đó cùng với việc cha y là Vũ Văn Thịnh và bản thân y càng ngày càng có quyền cao chức trọng, y cũng không thừa nhận tổ tiên mình có xuất thân ti tiện, mà leo lên hoàng tộc Vũ Văn, tự xưng là một chi của hoàng tộc Vũ Văn.
Năm thứ sáu thời Khai Hoàng, Tiên đế Dương Kiên bỏ cơ chế gia binh, lệnh cho tất cả gia binh các môn phiệt đều phải quay về họ cũ, cơ chế gia binh dần dần biến mất. Nhưng thói quen cũ vẫn còn, trong quý tộc Quan Lũng lại nổi lên hình thức nhận con nuôi, ít thì mấy trăm, nhiều thì hơn ngàn, nuôi dưỡng thành gia đinh, trở thành một hình thức khác của quân đội gia tộc trước kia, chỉ là số lượng không nhiều, cũng không trang bị binh khí, áp giáp như gia binh. Dương Kiên cũng mắt nhắm mắt mở, không để ý đến việc này.
Bây giờ Vũ Văn Thành Đô đột nhiên nhắc đến Vũ Văn Thuật nhận ba ngàn đứa con nuôi, khiến Dương Quảng lại nhớ đến việc đó. Đây cũng chính là một tập tục cũ mà ông muốn bài trừ, nhà nào cũng nuôi mấy ngàn gia binh, gộp lại quả thật là một con số lớn, đây quả thật là một con số mang tính uy hiếp lớn.
Nhưng khiến Dương Quảng khó xử chính là, những đứa con nuôi này không phải được nuôi dưỡng trong phủ, rất nhiều người đã gia nhập vào trong quân đội, khống chế được quân quyền, đây chính là căn cơ của quý tộc Quan Lũng, muốn đụng đến họ quả thật rất khó.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh về phủ tìm được Dương Nguy, nghe được tin y đã tìm được người giật dây, liền dặn dò y mấy câu, đưa một bao vàng cho y, rồi quay lại xe ngựa.
- Bệ hạ, thần cần bệ hạ đặt một cái tên, tùy tiện lấy một cái tên thôi.
Dương Quảng đã hiểu được kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, ông cười cười, tùy tiện nói:
- Lấy họ Tùy đi! Gọi là Tùy Quang Dương.
Dương Nguyên Khánh lại xuống xe quay vào phủ, Vũ Văn Thành Đô nói khẽ với Dương Quảng:
- Bệ hạ, như vậy liệu có quá mức mưu kế hay không, không thể chứng minh Vũ Văn Thuật thu hối lộ với số lượng lớn?
Dương Quảng thản nhiên cười nói:
- Trẫm biết, trẫm sẽ phân biệt rõ ràng, đây chỉ là một trường hợp đặc biệt hay là nhận hối lộ với số lượng lớn, thực ra trẫm chỉ muốn xem một chút, bọn họ thao túng như thế nào?
Một lát sau, Dương Nguyên Khánh lại chạy lên, đi theo sau còn có một chiếc xe ngựa, lão quản gia Đinh Lộc của hắn và cháu trai Đinh Lộc ngồi trong xe ngựa, Dương Nguy dẫn bọn họ đi tìm lái buôn trước.
Dương Nguyên Khánh lên xe ngựa, cười nói với Dương Quảng:
- Bệ hạ, đã tốt lắm rồi, bây giờ chúng ta đến tửu quán Rượu Thơm Say Mèm.
Dương Quảng khẽ mỉm cười,
- Vừa đúng lúc, trẫm vẫn chưa dùng cơm trưa, thuận tiện cùng khanh đến tửu quán ăn cơm trưa luôn!
Xe ngựa khởi động, chạy về phía tửu quán Đính Túy Hương.
…
Tửu quán Rượu Thơm Say Mèm là nơi Dương Nguyên Khánh thường đến ăn cơm, đó cũng là một trong những tửu quán lớn nhất của chợ Lợi Nhân. Ở Kinh thành cũng khá có danh tiếng, tửu quán tổng cộng có ba tầng lầu, tầng một tầng hai đều có đại sảnh và một gian nhà bình thường. Lúc này đang là thời gian cơm trưa, kinh doanh vô cùng tốt, đại sảnh ở tầng một và tầng hai đều ngồi đầy người, tiếng ồn ào liên tục.
Tầng ba là phòng khách quý, cũng rất yên tĩnh, không đi cửa chính, mà đi lên từ một cầu thang riêng biệt, trang trí xa hoa, giá cả rất cao, không tính tiền dùng cơm, chỉ tiền phòng cũng mất năm mươi xâu tiền một canh giờ. Bình thường cũng chỉ có những người quyền quý và phú hào ở Kinh thành mới đến chỗ này dùng cơm.
Phòng khách quý ở lầu ba được ngăn cách bởi một hành lang, thành hai gian phòng trái phải, Dương Nguyên Khánh bảo Nữu Nữu bao gian phòng bên trái.
Hai gian phòng đều được bố trí rất phù hợp, bên ngoài là một sảnh được gọi là Phú Quý đường, bên trong được bố trí rất xa hoa, rải thảm Ba Tư lấy từ Tây Vực, một cái bàn bằng gỗ lim, bình phong bằng ngọc trắng, bát vàng đũa bạc, cửa sổ còn có rèm che bằng gấm Tứ Xuyên, ngoài ra còn có bốn người hầu rượu.
Còn bên trong được gọi là Thanh Tuyền cư, cũng rất lịch sự tao nhã, không có những đồ trang trí đẹp, chỉ có hai cái bàn ngồi và một tấm rèm che, góc tường có đặt một lư hương, khói lượn nhẹ, hương thơm tràn ngập. Bên cạnh cửa sổ còn có một bàn nhỏ, trên bàn có đặt một chiếc đàn cổ thượng hạng, trên tường treo một bức tranh chữ nổi danh, là nơi thích hợp để những người nho nhã uống rượu nói chuyện.
Mấy thị nữ trong Thanh Tuyền cư lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, trên hai cái bàn ngồi bày đầy những món ăn ngon của tửu quán, cũng có hai bình rượu nho được mang lên. Dương Nguyên Khánh và Vũ Văn Thành Đô ngồi đối diện nhau, đang im lặng ăn cơm.
Dương Quảng ngồi ở một cái bàn khác, ông không ngồi bên cạnh bàn, mà chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, ngóng nhìn cảnh nhộn nhịp người qua lại trên đường phố của chợ Lợi Nhân. Nơi này tầm nhìn rất tốt, có thể thấy toàn cảnh chợ Lợi Nhân, cũng có thể thấy được đường cái phía trước tửu quán.
Lúc này một chiếc xe từ phía đông chạy tới, dừng trước cổng lớn của tửu quán, có hai người bước xuống. Dương Quảng nhìn chăm chú, một trong hai người đó ông quen, chính là đứa con thứ ba Vũ Văn Trí Cập của Vũ Văn Thuật, bọn họ quả nhiên đến đây!
…
Trong khoảng thời gian này Vũ Văn Trí Cập vẫn luôn bận rộn vì kỳ thi võ nghệ. Vũ Văn Thuật đương nhiên không ra mặt nhận tiền, đều do con trai thứ ba Vũ Văn Trí Cập của ông ta ra mặt. Hơn nửa tháng nay, bận đến nỗi Vũ Văn Trí Cập không còn thời gian làm gì khác, thu tiền đến mỏi cả tay, vốn tưởng rằng sau khi kỳ thi võ nghệ bắt đầu, gã có thể thoải mái một chút, không ngờ hôm nay là ngày thứ hai của kỳ thi võ nghệ, lại có một vụ mua bán lớn đến tay.
Người đi cùng Vũ Văn Trí Cập đến đây, họ Bao, trong Kinh thành đều gọi y là Bao Tam Lang, là một lái buôn nổi danh. Mối quan hệ của y rộng rãi, quen biết rất nhiều người có quyền thế. Y cũng là bạn của Dương Nguy, hôm nay Dương Nguy giới thiệu cho y một vụ làm ăn lớn, nếu làm thành công, y có thể có được 50 lạng vàng tiền hoa hồng, làm y rất thích ú.
Vũ Văn Trí Cập cũng rất thích thú, không ngờ có người đồng ý bỏ ra năm trăm lượng vàng để được đậu trong kỳ thi võ nghệ, đó là mười ngàn xâu tiền, khiến gã không thể cự tuyệt.
Vũ Văn Trí Cập cùng Bao Tam Lang đi lên lầu ba, lúc này cửa Phú Quý đường được mở, một ông cụ quần áo sang trọng gật đầu với bọn họ,
- Hai vị mời đi bên này!
Vừa rồi Dương Nguy đã dẫn ông cụ này gặp mặt Bao Tam Lang, hai bên quen biết lẫn nhau, Bao Tam Lang nói khẽ với Vũ Văn Trí Cập:
- Chính là lão, người của Tùy gia quận Thanh Hà.
Vũ Văn Trí Cập gật gật đầu,
- Vào phòng rồi nói sau!
Vũ Văn Trí Cập cùng Bao Tam Lang vào phòng, hai thị nữ giúp gã cởi áo ngoài, Vũ Văn Trí Cập thấy trong phòng có quá nhiều người, liền khoát tay nói với thị nữ,
- Các ngươi đều lui ra!
Trong khoảng thời gian này gã thường xuyên cùng người ta ăn cơm thu tiền, đã trở thành ngựa quen đường cũ. Lần đầu tiên lấy tiền gã rất cẩn thận, chỉ sợ người khác nghe được hoặc bị nhìn thấy. Nhưng thu tiền của hơn một trăm người rồi, gã cũng có chút mệt mỏi, sự cảnh giác cũng giảm hẳn. Ngày hôm qua ở đại sảnh lầu hai, gã cũng quang minh chính đại thu tiền một người, không hề e dè. Hôm nay bởi vì số tiền quá lớn, gã phải cẩn thận một chút.
Bốn thị nữ lui ra, trong phòng chỉ còn lại một ông già và một gã thanh niên, bên cạnh chân gã thanh niên đặt một cái thùng trúc nặng.
Vũ Văn Trí Cập liếc nhanh về phía cái thùng trúc, gã lập tức đoán ra, trong thùng chắc hẳn là vàng, chứ không phải bạc trắng. Một ngàn lạng bạc trắng, chỉ một thùng trúc thì chứa không hết.
Ba người ngồi xuống, ông già chỉ chỉ lỗ tai, nói với vẻ có lỗi:
- Ta đã gần bảy mươi rồi, hơi nghễnh ngãng, mong hai vị khi nói chuyện lớn tiếng một chút.
- Điều này không thành vấn đề, lão cũng là người của Tùy gia Thanh Hà sao?
Vũ Văn Trí Cập hơi cao giọng, khách khí cười nói.
- Tại hạ là Tùy Đinh Lộc, vẫn luôn ở Kinh thành, anh trai ta là gia chủ Tùy gia, y có đứa con bảo bối tên là Tùy Quang Dương, chuẩn bị tham gia kỳ thi võ nghệ, nhưng y lần đầu tiên ra ngoài, tuổi trẻ ham chơi, lại chơi đến quên trời đất ở Lạc Dương. Thấy đã sắp lỡ mất kỳ thi võ nghệ, ông cụ chỉ có thể nhờ Tướng quân Vũ Văn giúp đỡ thôi.
- Giúp đỡ đương nhiên không thành vấn đề, chỉ có điều bây giờ kỳ thi võ nghệ đã bắt đầu, rất khó có thể nhét thêm người vào. Giá cả e rằng cũng không thể có giá thấp được, lão xem…
Vũ Văn Trí Cập lập tức liếc mắt về phía thùng trúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...