Tuy làm khách ở Bùi phủ, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn cười phá lên, Bùi Củ cũng có chút buồn cười:
- Hiền chất, đây là vì sao?
Dương Nguyên Khánh nhịn cười, chỉ vào Trình Giảo Kim, nói:
- Vị tiểu đệ này của cháu chưa uống qua rượu nho. Không lâu trước cậu ta đánh cuộc thắng với người khác, được họ mời uống nửa tháng rượu nho, mỗi ngày uống hai cân. Kết quả người đó đã dùng rượu mận đã đổi nước giả mạo thành rượu nho đưa cho cậu ta, cậu ta uống trọn nửa tháng, cho nên vừa rồi…
Dương Nguyên Khánh nói xong, con cháu Bùi phủ đều phá lên cười. Trình Giảo Kim mặt trướng lên đỏ bừng bừng, nhưng ánh mắt của y luôn liếc nhìn Bùi U, thấy cô cười đến chảy cả nước mắt, trong lòng không khỏi vô cùng đắc ý. Có lẽ đã hợp mắt, tuy Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi ở bên cạnh đều xinh hơn Bùi U, hơn nữa Bùi Mẫn Thu xinh đẹp như tiên nữ, y lại không thích mà y lại thích Bùi U có đôi lông mày rậm kia.
Bùi Củ nhịn cười nói:
- Nếu Trình hiền chất thích rượu nho như vậy, ta sẽ tặng cho cháu hai hũ, đủ cho cháu uống…
Trình Giảo Kim mừng rỡ, vội vàng đứng dậy nói:
- Đa tạ đại thúc!
Câu nói này của y lại mang đến cho Bùi gia thêm một tràng cười, không ngờ kêu “Đại thúc”, đến cả Bùi Củ cũng nhịn không nổi mà vuốt râu, ha hả cười không ngừng, nói với Dương Nguyên Khánh:
- Hiền chất, vị tiểu đệ này của cháu rất thú vị!
Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Cậu ta rất thú vị, cậu ta muốn tham gia Võ Cử, ngày mốt sẽ mở kỳ thi, ngày hôm qua cậu ta mới tìm cháu dạy cậu ta bắn tên.
Bên cạnh Bùi Hành Nghiễm “Hì!” cười thành tiếng, y nhịn cười nói:
- Tuy nhiên không phải mình cậu ta, phụ thân ta cũng có một đệ tử như vậy. Hai ngày nay cũng đang dốc sức luyện bắn tên, phụ thân để ta dạy, người này khả năng Dương tướng quân cũng biết.
- Là ai?
Dương Nguyên Khánh rất có hứng trí mà hỏi.
- Cũng là người của Dương phủ, tên là Dương Nguy, Dương tướng quân biết không?
Hóa ra là y, Dương Nguyên Khánh sao có thể không biết, hắn cười, nói:
- Ta và huynh ấy đã đánh nhau từ nhỏ đến lớn, sao lại không biết được chứ? Huynh ấy sao lại theo lệnh tôn học võ?
- Sư phụ của cậu ta là Hữu vệ tướng quân – Khâu Hòa, Khâu tướng quân phong làm Thứ sử Đại Châu, không lâu trước đã đi bổ nhiệm. Ông ấy và phụ thân ta quan hệ rất tốt, bèn nhờ phụ thân ta dạy cậu ta bắn tên, phụ thân ta lại giao nhiệm vụ này cho ta. Nghe cậu ta nói, Dương phủ có hai chỉ tiêu ở bảng Giáp (có 2 bảng Giáp và Ất dành cho bình dân và con nhà quý tộc) nhưng Dương phủ ai ai cũng muốn, cho nên trước tiên phải tỷ thí trong phủ.
Bùi Củ thấy ba cô cháu gái đang lặng lẽ ăn cơm, ai cũng không nói chuyện với Dương Nguyên Khánh, ho một tiếng, đánh mắt ra hiệu với Bì Hành Nghiễm, Bùi Hành Nghiễm hiểu ý, bèn cười và không nói thêm gì.
Lúc này Bùi Hỉ Nhi cười hỏi:
- Nghe nói còn có trận đấu xếp hạng tam phẩm thập bát tướng, Dương tướng quân có tham gia không?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Trận đấu này… ta không muốn tham gia.
- Ồ! Vì sao chứ?
- Không vì sao cả, chỉ là không thấy hứng thú thôi.
Dương Nguyên Khánh trả lời rất bình thản, giống như hắn cũng không có hứng thú với cô nàng Bùi Hỉ Nhi này. Bùi Hỉ Nhi cảm nhận được Dương Nguyên Khánh đang qua loa mặt ngoài với cô, trong lòng thấy vọng, cúi đầu xuống ăn cơm cũng không nói thêm gì nhiều.
Giữa ba cô gái có chút tinh tế, bọn họ ai cũng không nói. Bùi U kỳ thực là người nói nhiều, chỉ cần cô mở lời thì khẳng định sẽ không tẻ nhạt. Nhưng vị trí ông nội sắp xếp lại khiến cô ảm đạm hao tổn tinh thần rất rõ ràng, cô chỉ là người ngồi cùng và đã không còn cái cơ hội này nữa. Bùi U cũng biết bản thân đã phải gả cho Thái Nguyên Vương gia, nhưng vừa nghĩ tới con quỷ bệnh lao ấy, trong lòng cô rất không thoải mái. Vốn đầu năm cô sẽ xuất giá, nhưng vị hôn phu tương lai của cô bệnh tình lại có chuyển biến xấu, khiến hôn kỳ phải kéo dài. Nếu ông nội không cho cô cơ hội, cô cũng lười mở miệng, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Mà Bùi Mẫn Thu bản thân chính là một cô gái yên bình, nếu như một mình ở cùng với Dương Nguyên Khánh, cô còn có thể nói vài câu. Nhưng trước mặt gia tộc, cô tuyệt đối không mở miệng, làm cho người ta để ý tới.
Hơn nữa cô cũng hiểu được, phụ tổ để Bùi Hỉ Nhi ngồi ghế đầu, chính là có ý để bọn họ nói chuyện với nhau nhiều, bản thân chỉ là một người tiếp khách, cũng không thể giọng khách át giọng chủ. Chính nghĩ như vậy, Bùi Mẫn Thu mới im lặng ăn cơm, không nói một lời, giống như cô và Dương Nguyên Khánh chưa từng quen biết. Về phần Bùi Hỉ Nhi, cô lại có chút mù mờ, không có một chút tư tưởng chuẩn bị, cũng không nghĩ qua sẽ có liên quan gì với Dương Nguyên Khánh. Gấp gáp ra trận, sau khi cô cảm nhận được sự lãnh đạm của Dương Nguyên Khánh, cô cũng trầm mặc.
Bùi Củ nhìn, ông chỉ hơi thở dài, là ông có chút tình nguyện, hoặc là nói, phương pháp của ông có chút không đúng.
Hôm nay là tuần nghỉ 10 ngày một vòng, đại bộ phận quan viên đều nghỉ ngơi ở nhà, hưởng thụ thời gian nhàn hạ hiếm có. Nhưng trên đường lớn Thừa Thiên môn vắng ngắt, một chiếc xe ngựa lao như bay về phía Thừa Thiên môn.
Trên cửa sổ xe, lộ ra đôi mắt có chút lo lắng của Nội Sử Lệnh – Dương Ước, nhìn những tòa kiến trúc to lớn vô cùng quen thuộc, trong đầu ông lại suy xét một số đại sự của gia tộc.
Sáng sớm, ông đã nhận được một tin tức, đại ca Dương Tố của ông đã được thăng làm Thượng Thư Lệnh. Đây là chức quan cao nhất của toàn vương triều Đại Tùy. Trông như rất mát mặt, nhưng Dương Ước lại đọc hiểu ý nghĩa tầng khác ẩn sâu trong đó. Đó là đại ca Dương Tố của ông đã mất đi thực quyền, Thượng Thư Lệnh không hỏi đến triều vụ, đại quyền Lục bộ của Thượng thư tỉnh đều trong tay Tả hữu Phó xạ.
Đại ca đã công cao lấn chủ, Dương Ước cảm nhận được sự kiêng kị của Hoàng đế đối với đại ca. Đây chính là kết cục thỏ khôn chết, chó sắn bị nấu (người đổ công sức cho kẻ thống trị sau khi sự thành sẽ bị vứt bỏ hoặc giết chết). Bình ổn sự càn quấy của Dương Lượng, đại ca đã mất đi giá trị lợi dụng, hơn nữa uy vọng của ông trong triều rất thịnh, đã uy hiếp đến quyền uy của Hoàng đế.
Điều khiến Dương Ước lo lắng đó là, kiếm của Thánh Thượng chỉ nhằm vào đại ca, hay là nhằm vào toàn Dương gia. Nếu là nhằm vào toàn Dương gia, thì Dương Ước là người thứ hai sắp bị thu dọn.
Ông không biết hôm nay tại sao Thánh Thượng lại muốn triệu kiến ông, lẽ nào cũng muốn tuyên bố xử lý đối với ông?
Dương Ước thở dài, không biết Thừa Thiên môn phía trước đang cất dấu vận mệnh gì của ông.
Mười ngày đối với Hoàng đế Dương Quảng, lại không có gì khác biệt với ngày bình thường. Đầu triều Tùy tuy đã thực thi chế độ tam tỉnh lục bộ, nhưng quyền lực của Hoàng đế lại vẫn vô cùng lớn, phần lớn triều vụ đều phải do Hoàng đế phê chuẩn. Mỗi ngày tới từ các vùng trên khắp cả nước, bản tấu chồng chất như núi khiến Dương Quảng không thở nổi.
Hơn nữa ông còn rất nhiều sự tình trọng đại phải suy xét, từ sáng sớm, Dương Quảng đã đến ngự thư phòng, bắt đầu phê duyệt bản tấu.
Ông mở một cuốn sổ nhỏ ra, đây là thư bổ nhiệm của Lại bộ, sau khi bổ nhiệm Tây Lương triều tông thất Tiêu Tiển làm huyện lệnh huyện La. Tiêu Tiển này là cháu trai của Tiêu Hậu – vợ của ông, Tiêu Hậu cầu ông sắp xếp cho cháu mình một chức vị, thư bổ nhiệm này của Lại bộ cũng là dựa vào ý tứ của ông.
Dương Quảng tùy ý viết một chữ “Sắc”, rồi để sang bên cạnh. Ông lại cầm lấy một bản tấu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng. Đây là chiếu thư bổ nhiệm mới nhất của Dương Tố, nhìn bản chiếu thư này, Dương Quảng không khỏi rơi vào trầm mặc.
Từ lúc sau khi bình định sự nổi loạn của Dương Lượng, ông đã luôn suy xét ba đại sự, dời đô đến Lạc Dương, vấn đề người thừ kế, còn có bố cục quyề lực của triều đình. Theo đó buổi tối hôm trước đó ông chính thức quyết định lập con trai trưởng làm Thái Tử, hai vấn đề lớn trước ông đã giải quyết xong, sau đó bắt đầu bắt tay vào làm bố cục quyền lực của triều đình.
Làm một đế vương, cần chú ý thuật cân bằng, tuyệt đối không được phép nhất gia độc đại. Cũng chính là bởi vì như vậy, ông cũng không đuổi cùng giết tận quý tộc Quan Lũng, ông muốn giữ lại một bộ phận để đối kháng sĩ tộc phương bắc. Đồng thời ông còn muốn nâng đỡ sĩ tộc phương nam, hình thành cục diện thế chân vạc tam quyền.
Ở đây sự tồn tại của Dương Tố sẽ trở thành chỗ khó cho sự cân bằng quyền lực của ông, ông ta không chỉ là đệ nhất trọng thần của triều đình, hơn nữa còn là đệ nhất thống soái của quân đội. Quân sự và chính trị cả hai tay đều rất cứng, điều này khiến Dương Quảng vô cùng kiêng dè. Ở trước mặt Dương Tố, ông cảm thấy mình rất nhỏ bé yếu đuối, uy vọng Hoàng đế của ông không sánh bằng quyền lực của Dương Tố, người trong thiên hạ chỉ biết Dương Thái Phó, mà không biết Hoàng đế bệ hạ. Bất luận là suy xét từ cân bằng quyền lực, hay là suy xét từ việc tăng thêm uy vọng của bản thân, bất luận thế nào Dương Quảng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Dương Tố. Đương nhiên ông không thể một đao giết chết Dương Tố, như vậy sẽ khiến triều cương đại loạn, đó cũng không phải là việc một Hoàng đế nên làm. Dù sao Dương Tố cũng có công ủng hộ Hoàng đế, Dương Quảng nhất thời chưa thể hạ độc thủ.
Ông liền dùng biện pháp khéo léo nhất, ngoài thăng trong giáng, đoạt đại quyền chính vụ của ông ta, đồng thời lệnh ông ta xây dựng Đông cung, không được phép trở về kinh thành, ông ta cũng sẽ không có cách tiếp xúc với triều đình, khiến triều đình sẽ dần dần phai nhạt ông ta.
Đồng thời còn muốn đánh áp Dương gia, khiến Dương gia trong địa vị của sĩ tộc bị hạ thấp, từ lãnh tụ sĩ tộc phương bắc, sẽ hạ xuống thành thế gia hạng hai bình thường.
Đối với việc đánh áp Dương gia, khiến Dương Quảng không thể tránh khỏi mà nghĩ đến Dương Nguyên Khánh. Đây là người duy nhất trong Dương gia ông muốn trọng dụng, ông chuẩn bị vài năm sau sẽ để Dương Nguyên Khánh thay Trưởng Tôn Thịnh là Đột Quyết sứ thế hệ mới. Đột Quyết cho tới bây giờ luôn là người uy hiếp số một của Đại Tùy. Đột Quyết sứ không phải trọng thần không thể đảm đương, ông muốn tìm một tuấn kiệt trẻ tuổi có năng lực, trung thành, văn võ song toàn, quen thuộc Đột Quyết, tinh thông ngôn ngữ Đột Quyết và có quan hệ cực tốt với Đột Quyết. Dương Nguyên Khánh không nghi ngờ chính là ứng cử viên sáng giá nhất, ông nghĩ không ra còn ai có thể thích hợp hơn Dương Nguyên Khánh, tương lai hắn còn có thể phụ tá cho con trai của ông, chính như lời hắn từng nói, hắn nguyện trở thành tấm chắn của Đại Tùy.
Nhưng trọng dụng hắn lại có chút mâu thuẫn với sách lược đánh áp Dương gia, đánh áp Dương gia sẽ làm giảm lòng trung thành của Dương Nguyên Khánh đối với ông. Điều này Dương Quảng không muốn nhìn thấy, ông cần nghĩ một phương pháp để lôi Dương Nguyên Khánh ra khỏi Dương gia, để Dương Nguyên Khánh không chịu ảnh hưởng của Dương gia.
- Bệ hạ, Dương sử lệnh đến rồi ạ, đang ở bên ngoài hậu kiến!
Ngoài cửa một hoạn quan bẩm báo.
- Truyền ông ta yết kiến!
Hoạn quan lui ra, lập tức truyền ra giọng nói cao ngân dài:
- Bệ hạ có chỉ, truyền Nội Sử Lệnh – Dương Ước yết kiến!
- Bệ hạ có chỉ, truyền Nội Sử Lệnh – Dương Ước yết kiến!
Từng tiếng một cao giọng ngân dài, phút chốc, Dương Ước dưới sự chỉ dẫn của một hoạn quan tiến vào ngự thư phòng. Dương Ước tiến lên một bước, thi lễ:
- Thần Dương Ước tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!
- Dương ái khanh, tuần nghỉ triệu khanh đến đây, trẫm rất áy náy.
- Thần không dám, bệ hạ có triệu, thần đương nhiên mọi lúc ứng hậu (ứng tiếp và hầu hạ).
Dương Quảng gật gật đầu, ông từ bên cạnh bàn lấy ra một tập chiếu thư rất dày, “Phịch!”ném tới trước mặt Dương Ước,
- Đây là chiếu thư trẫm rất không hài lòng, khanh hãy cầm về khởi thảo lại.
Dương Ước sợ đến mức giật nẩy mình, đây là thảo trả lại ông hai lần trong vòng ba ngày, lần thứ nhất đưa cho ông, lần này thì trực tiếp ném trước mặt ông.
Hắn cuống quít nhặt thánh chỉ lên, không ngờ có đến 17, 18 phần:
- Thần sẽ đem về để nội sử khởi thảo lại ạ.
Dương Quảng liếc mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói:
- Trẫm nhớ không lầm thì đây là thần thứ hai rồi!
- Vâng!
Dương Ước trong lòng hoảng sợ vạn phần, ông lau mồ hôi, thấp giọng nói:
- Là lần thứ hai ạ.
- Trẫm không hi vọng có lần thứ ba, hiểu không?
Dương Quảng chậm rãi nói.
- Thần hiểu ạ, tuyệt đối không có lần thứ ba ạ.
Dương Ước hơi tuyệt vọng, ông không biết vấn đề xảy ra ở đâu? Thánh Thượng rốt cuộc có chỗ nào không hài lòng?
Dừng lại một chút, Dương Quảng liền chuyển đề tài sang Dương Nguyên Khánh,
- Dương ái khanh, còn một chuyện liên quan đến cháu trai của huynh trưởng của khanh Dương Nguyên Khánh, trẫm cũng muốn nói chuyện một chút với khanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...