Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dương Nguyên Khánh là thông qua Kim Quang Môn ra khỏi thành. Dương Nguyên Khánh có điệp văn của Binh bộ, binh lính không kiểm tra mà trực tiếp cho xe của hắn ra luôn. Chiếc xe ngựa đi qua động thành thật dài, ánh sáng trở nên u tối, bên trong động thành đã có một người đứng chờ, đợi xe ngựa đến gần thì anh ta nhanh chóng nói một câu với tùy tùng.

Tùy tùng lại lại thấp giọng báo cáo tình hình với Dương Chiêu ở bên trong xe ngựa, lập tức anh ta giục thúc ngựa tiến lên, cùng đi với Dương Nguyên Khánh.

- Dương tướng quân, bọn họ là mai phục ở rừng Nhị Kiều Hắc Phong.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Vậy người của chúng ta đâu?

- Đã bố trí cả rồi.

Dương Nguyên Khánh hít một hơi thật sâu. Hắn biết rằng từ lúc này hắn chính là một miếng mồi.

Nhị Kiều là tên địa danh, cách kinh thành khoảng chừng mười dặm. Cái tên tuy có chữ kiều (cầu) nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cây cầu nào cả. Ở đây thực sự chỉ có một con đường phân nhánh nhỏ đi về phía nam, đường chính thì đi thẳng về phía Hàm Dương.

Hai bên đường chính cây cối tươi tốt, bây giờ đã là cuối thu, sương lạnh như cắt, từng tầng cây rừng đều lạnh, khiến cho toàn bộ cánh rừng sắc màu sặc sỡ. Nhưng qua lối rẽ không xa thì có một một cánh rừng thông xanh đậm, kéo dài gần hai dặm, chiếm mấy trăm mẫu đất.

Địa giới đoạn rừng thông này tên là rừng Hắc Phong, là cái tên mà thương nhân đặt cho. Từ cái tên có thể đoán ra ý nghĩa, đây không phải là nơi thái bình lắm, ban đêm thường sẽ có đạo tặc lui tới.

Lúc này, bên trong rừng Hắc Phong, sát khí vô cùng mạnh. Hơn ba trăm gia tướng nhà họ Hạ Nhược đã sớm chờ ở đây từ lâu, trời vừa sáng bọn họ đã đến đây rồi, giống như những người thợ săn dày dặn kinh nghiệm, nhẫn nại chờ đợi con mồi đến.

Hạ Nhược Bật hôm nay lại đích thân xuất mã. Độc Cô La phái người nói cho y rằng trước trưa nay Dương Nguyên Khánh sẽ phụng lệnh của Binh bộ ra khỏi thành, trở về thành Đại Lợi. Thời khắc này y chờ đã lâu lắm rồi.

Phía sau tướng nhà họ Hạ Nhược còn có chín người áo xám, bọn họ vẫn giữ khoảng cách với gia tướng họ Hạ Nhược. Trên mặt họ không giấu nổi vẻ ngạo mạn và khinh thường. Ai nấy đều yên lặng không nói một lời.

Trong số những người áo xám đó có mười ba người là đến từ gia tộc Độc Cô. Bọn họ là gia tướng phủ Độc Cô, xưng là Vân Sở thập tam kỵ. Đây là đội thân binh hơn mười năm nay Độc Cô Tín sáng lập ra, theo Độc Cô Tín nam chinh bắc chiến, dù là Vân Sở thập tam kỵ đã thay mấy thế hệ người rồi nhưng tên tuổi vẫn vang lừng, càng thịnh mà không suy, trở thành một trong bốn đội thân binh có tiếng nhất của triều Tùy.


Ngoài ra còn có sáu người mặc áo xám khác là người của nhà Nguyên Trụ, là sáu người nổi bật nhất được lựa chọn từ hơn hai trăm gia tướng, ai nấy võ nghệ cao cường, kinh nghiệm phong phú.

Chính là nhờ sự giúp đỡ của mười chín người này mà Hạ Nhược Bật vô cùng tin tưởng hôm nay Dương Nguyên Khánh sẽ chắc chắn chết dưới tay y.

Hàng người trên đường không nhiều, đại bộ phận đều đi vội vàng, sau khi một nhóm thương nhân đi qua, trên đường chính rất nhanh trở nên lạnh lẽo. Đã quá trưa rồi, một người báo tin chạy như bay đến rừng Hắc Phong, nói với Hạ Nhược Bật, Dương Nguyên Khánh đã xuất phát đang đi về hướng bên này.

Không khí trong rừng Hắc Phong trở nên căng thẳng, gia tướng cho tên vào cung, Hạ Nhược Bật tuốt cây trường đao ra khỏi vỏ, mắt chớp chớp, nhìn chằm chằm vào phía cuối con đường chính, chờ đợi Dương Nguyên Khánh đến.

Ước chừng một khắc sau, Dương Nguyên Khánh rốt cục xuất hiện ở lối rẽ, cách rừng Hắc Phong phía trước chỉ khoảng hơn ba trăm bước chân, Dương Nguyên Khánh bắt đầu cảnh giác. Hắn đội mũ giáp, tay phải cầm sóc, tay trái cầm thuẫn lớn của bộ binh. Toàn bộ dây thần kinh của cơ thể đều được điều động, mỗi điều bất thường ở xung quanh đều không thoát khỏi con mắt của hắn.

Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn về phía đằng sau, chiếc xe ngựa thứ ba cách hắn chừng năm mươi bước, hai mươi lăm tên thị vệ gắt gao đứng quanh chiếc xe ngựa. Chiếc xe ngựa này nhìn bề ngoài không khác gì xe ngựa chở hàng, nhưng trên thực tế lại là được chế tạo đặc thù, dù là dùng quân nỏ thì trong khoảng năm mươi bước cũng không bắn vào bên thành xe được. Dù là như thế chiếc xe ngựa cũng vẫn là cách Dương Nguyên Khánh một khoảng cách khá xa.

Chiếc xe ngựa ở trên đường chính đi không chậm không nhanh, Dương Nguyên Khánh đã đi vào khu vực rừng Hắc Phong. Chính lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên đột nhiên nhìn thấy Hạ Nhược Bật đứng trong rừng thông, mắt hai người nhìn nhau, sự thù hận thiêu đốt trong con mắt của hai người.

Hạ Nhược Bật trên mặt lộ ra nụ cười độc ác. Y hét lớn lên một tiếng:

- Giết!

Lập tức hai trăm mũi tên gào thét bắn về phía Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh sớm đã có chuẩn bị. Hắn nâng cây thuẫn lên, tên bắn ào ào vào tấm chắn. Dương Nguyên Khánh nhanh chóng lui về một mặt phía sau của xe ngựa, chiếc xe ngựa rộng lớn trở thành một tấm chắn tên tốt nhất, nhưng hai người kéo xe lại không may bị tên bắn trúng, kêu thảm lên rồi ngã xuống.

Hơn hai mươi thị vệ ở phía sau một chiếc xe ngựa nhìn thấy mai phục phát động, bọn họ liền lập tức nâng thuẫn lên, bảo vệ nghiêm ngặt chiếc xe ngựa. Nhưng bọn họ cách Dương Nguyên Khánh khá xa, không trở thành đối tượng ám sát.

Hạ Nhược Bật thấy tên bắn vô hiệu, liền thét lên ra lệnh, hơn ba trăm tướng gia từ hai bên đường chính xông ra, cắt đường lui trước sau của Dương Nguyên Khánh. Bọn họ tuôn ra mãnh liệt như đàn kiến về phía Dương Nguyên Khánh.

Ba trăm gia tướng Dương Nguyên Khánh cũng không để ý, hắn đang quan tâm đến Hạ Nhược Bật và mười chín người mặc áo xám khác ở trong rừng thông. Hạ Nhược Bật tiễn pháp cao siêu, mười chín tên kia nghe nói võ nghệ cao cường, hắn cần phòng bị tên bắn lén của Hạ Nhược Bật và sự vây quanh tấn công của mười chín người kia.

Trong phút chốc, hơn mười người vọt tới đến bên người hắn, mâu kích đao chém, hơn mười binh khí bổ tới người hắn. Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, đột nhiên phát uy. Hắn dùng cây mã sóc múa như vũ bão vậy, trường sóc đâm vào ngực, trường đao đâm vào cổ. Đầu cây sóc nặng nề đập nát đầu, dường như dễ như bẻ cảnh khô. Mấy chục người vây quanh hắn lập tức kêu thảm lên, trong chốc lát đã chết hai mươi mấy người.


Dương Nguyên Khánh nhìn thấy người mặc áo xám mãi vẫn không ra, hắn dứt khoát hét lên một tiếng, lao ra xe ngựa, như hổ xông vào đàn dê vậy, xông vào trong đám gia tướng phủ Hạ Nhược. Sóc đâm, đao chém, những chỗ đi qua, gia tướng chết, xác buồn thiu, máu tươi chảy thấm đỏ con đường.

Dương Nguyên Khánh hệt như một thiên thần xuống trần, trong đám người giết từng con đường máu, khiến cho ba trăm gia tướng bị chém giết đến kêu thảm thiết, kêu rên ngã xuống đất, thi thể khắp nơi. Gia tướng đều là sống ở trong kinh thành chưa bao giờ nhìn thấy cảnh giết chóc tanh máu như thế bào giờ. Bọn họ sợ Dương Nguyên Khánh sợ đến thót cả tim. Thấy Dương Nguyên Khánh vọt tới, bọn họ liền quay đầu lại, chạy trốn về bốn phía, cuối cùng lại biến thành thế cục Dương Nguyên Khánh đuổi giết gia tướng phủ Hạ Nhược.

Hạ Nhược Bật giận dữ, quay đầu quát với mười chín người áo xám:

- Các ngươi còn chưa động thủ?

Mươi chín người người áo xám ngồi trên lưng ngựa vẫn không nhúc nhích, bọn họ đang chờ mệnh lệnh của thủ lĩnh. Thủ lĩnh của nhóm người áo xám là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tên là Độc Cô Tam Lang. Bọn họ đều lấy họ là Độc Cô, lấy thứ tự làm tên. Độc Cô Tam Lang là người ở lâu nhất trong Vân Cảng thập tam kỵ.

Anh ta ánh mắt bình tĩnh, không hề quan tâm đến tiếng quát của Hạ Nhược Bật, trong anh ta có tia nghi ngờ, anh ra phát hiện Dương Nguyên Khánh trước đó có chuẩn bị. Trong tay hắn cầm đại thuẫn Bộ binh, xe ngựa của hắn có thể tránh được cung tiễn, càng không thể tưởng tượng nổi là hai chiếc xe ngựa ở cách đó về phía sau năm mươi bước, hai mươi mấy tên mặc áo đen cầm tấm chắn bảo vệ xung quang chiếc xe ngựa, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, rõ ràng là đã biết có mai phục phía trước mà vẫn tiến đến là có ý gì?

Độc Cô Tam Lang trong lòng bắt đầu căng thẳng. Trước khi đi chủ nhân của anh ta đã dặn dò, nếu như thất có điều gì lạ thường thì không mai phục nữa, lập tức lui lại.

Anh ta đã cảm thấy không ổn, lập tức khẽ quát một tiếng:

- Chúng ta đi!

Bọn họ quay đầu ngựa lại đi, nhưng đúng lúc đó tình huống khác thường xảy ra, bốn phía rừng thông có tiếng hò hét, bỗng nhiên xuất hiện binh lính dày đặc, có tầm hơn chục nghìn người. Bọn họ đã vây quanh rừng Hắc Phong.

Tình hình đột ngột này khiến tất cả bọn họ đều sợ ngây người. Bọn họ lui về phía sau, nhìn Hạ Nhược Bật một cách bất an. Hạ Nhược Bật sững sờ tại chỗ, y cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì?

Mười chín người mặc áo xám đã không thể rút lui được nữa. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều có một cảm giác bất an cực độ. Độc Cô Tam Lang lại cảm thấy bọn họ dường như rơi vào một tấm lưới lớn.

Lúc này, vệ tướng quân gác cổng Khâu Hòa cưỡi ngựa lao nhanh tới, quát lớn:


- Tất cả mọi người buông vũ khí xuống, ai không buông thì giết!

Hạ Nhược Bật trong lòng kinh ngạc nghi ngờ liền bước về phía trước chắp tay nói:

- Khâu tướng quân, đây chỉ là chuyện tư, không cần khởi binh gây động quần chúng.

Khâu Hòa lạnh lùng nói:

- Hạ Nhược quốc công, ta nghe được báo cáo, bên này có người mai phục trong rừng, bây giờ ta đang làm theo mệnh lệnh, xin ông phối hợp, đừng có phản kháng, nếu không thì tôi sẽ nghi ông muốn tạo phản đó.

Hạ Nhược Bật bất đắc dĩ, chỉ đảnh quay đầu lại nói:

- Mọi người buông vũ khí xuống!

Gia tướng phủ Hạ Nhược đều buông vũ khí xuống, Khâu Hòa lại đến trước mặt mười chín người mặc áo xám, mười chín người mặc áo xám đã bị trên nghìn binh lính bao vây, cung nỏ đang nhằm vào bọn họ.

Khâu Hòa nhìn chằm chằm vào mười chín người nói:

- Tất cả các ngươi xuống ngựa, đừng để liên lụy đến chủ nhân các ngươi.

Độc Cô Tam Lang nhìn cung nỏ trên hàng nghìn binh sĩ, anh ta không còn chỗ lựa chọn, chỉ đàng hạ lện với mọi người:

- Toàn bộ xuống ngựa đầu hàng, không được phản kháng!

Mươi chín người mặc áo xám đều xuống ngựa, buông vũ khí xuống. Bọn binh lính kia đi lên, trói chặt mười chín người đó lại.

Khâu Hòa nhìn thấy tất cả đã được khống chế thì mới lớn tiếng tuyên bố:

- Mấy người Hạ Nhược Bật muốn ám sát Tần vương, mưu nghịch tạo phản, bắt toàn bộ lại!


Cái này, tội danh Hạ Nhược Bật sợ ngây người. Một lúc lâu sau y mới hét lớn lên một tiếng:

- Ngươi ngậm máu phun người, ta mưu sát Tấn vương lúc nào? Tạo phản lúc nào?

Khâu Hòa hừ lạnh một tiếng, xoay người xuống ngựa, đi đến chỗ chiếc xe ngựa đã chạy về phía trước rồi quỳ gối xuống nói:

- Vi thần Khâu Hòa tham kiến Tấn vương điện hạ!

Xe cửa mở, Tấn Vương Dương Chiêu đi ra từ trong xe ngựa, vẻ mặt trắng bệch liếc liếc mắt nhìn Hạ Nhược Bật, lạnh lùng nói:

- Tống quốc công, nếu không phải Khâu Hòa tướng quân đuổi đến nhanh thì ta sẽ bị chết dưới đao của ngươi còn gì.

Hạ Nhược Bật nằm mơ cũng thật không ngờ Tấn Vương Dương Chiêu lại ở bên trong xe ngựa. Y bỗng nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, té trên mặt đất. Chuyện này bất luận là nói thế nào cũng không thể nói rõ được.

Độc Cô Tam Lang bị buộc chặt trên đất. Trong mắt anh ta hiện tia sợ hãi, anh ta đã hiểu ra được đây là chuyện gì.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy Hạ Nhược Bật bị áp giải đi, hắn không khỏi thở dài, khi thù hận lấn át lý trí của con người thì người ta thường sẽ trở nên ngu xuẩn, đi đến con đường cực đoan, cuối cùng hại chính mình, cũng hại người khác. Hạ Nhược Bật muốn khiến cho hắn vào chỗ chết, cuối cùng lại rơi vào bẫy. chỉ có thể là y gieo gió gặt bão, trách không được người khác.

Khâu Hòa chắp tay với Dương Nguyên Khánh:

- Dương tướng quân, mời ông cũng theo chúng tôi đi. Đây là chuyện lớn, ông là người làm chứng ở đây. Tôi cần ông đến làm chứng.

Khâu Hòa lại cười cười:

- Dương tướng quân hộ giá có công, tôi xin chúc mừng Dương tướng quân.

Dương Nguyên Khánh trong lòng cười khổ một chút. Hắn bây giờ cũng không ngờ mình lại biến thành người có công hộ giá. Không biết Hạ Nhược Bật biết được thì sẽ có cảm tưởng gì đây?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, liền quay đầu ngựa lại, đi theo bọn lính về phía kinh thành.

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui