Thứ đặt trên bàn chính là một bộ giáp không hề lấp lánh, nhăn nhiều nếp, liền như thể là đồ cũ từ trăm năm, khiến người không muốn nhìn tiếp lần thứ hai.
Nhưng Hạ Nhược Bật lại biết, trong phủ Độc Cô có một thứ để phòng thủ cực kỳ quý báu, là một bộ giáp mà người Hồ Tây Vực thường mặc, có thể đao đâm không thủng. Không ai biết lai lịch của nó, cũng không ai biết nó làm từ vật liệu gì, năm đó Vũ Văn Thái vì chiến tích của Độc Cô Tín, nên đã ban cho y vật báu phòng thân này, khiến đời đời tương truyền, hẳn chính là bộ giáp trên bàn này.
Hạ Nhược Bật đương nhiên biết nó không phải là tặng cho lão, mà là cho lão mượn. Ngay cả như thế, Hạ Nhược Bật cũng cảm nhận được sự quý trọng của gia tộc Độc Cô đối với lão, trong lòng lão vô cùng cảm động, nhẹ nhàng vuốt khẽ tấm áo giáp đen nhánh này, mắt đã hơi ươn ướt.
- Đại ca của đệ hy vọng Hạ Nhược huynh tốt nhất là ngày mai đừng ra đấu, nếu nhất định phải đấu, thì nhất định phải giết chết Dương Nguyên Khánh.
- Chắc chắn, có thứ này phòng thân, Cẩm nhi sẽ có thể nhắm mắt rồi.
Độc Cô Chỉnh ngày mai sẽ là người trung gian, cũng chính là người làm chứng cho cuộc đọ sức sinh tử giữa hai người. Cho dù Độc Cô Chỉnh hy vọng Hạ Nhược Bật thắng lợi, nhưng khi y thấy Hạ Nhược Bật tin tưởng thứ đồ phòng thân này đến thế, trong lòng y liền hơi mất hứng, nếu Hạ Nhược Bật thực sự nghĩ rằng cái này đủ để có thể chống đỡ được cây kích nghìn cân của Dương Nguyên Khánh thì Hạ Nhược Bật chắc chắn là chết.
Độc Cô Chỉnh rốt cuộc không kìm nổi, hỏi:
- Hạ Nhược huynh, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Ngựa của Dương Nguyên Khánh có tốc độ thế nào? Sóc của hắn nặng bao nhiêu? Sóc pháp của hắn là học từ ai? Đôi tay hắn có sức mạnh thế nào? Những điều này Hạ Nhược huynh đã biết chưa?
Hạ Nhược Bật lập tức sững sờ, những điều này lão hoàn toàn không biết.
Lời hẹn đấu của Hạ Nhược Bật và Dương Nguyên Khánh là một loại tập tục xưa của người Tiên Ti. Kỳ thật rất nhiều dân tộc ở thảo nguyên đều có loại phong tục này, tỷ như dũng sĩ Ô Đồ của Đột Quyết hẹn quyết chiến với Tiết Khất La, thật ra cũng là quyết đấu, đôi bên quyết chiến công bằng, sinh tử là do trời.
Nhưng người Tiên Ti đã tới Trung Nguyên hơn một trăm năm, kiểu phong tục này đã càng ngày càng ít, thỉnh thoảng xảy ra một lần, cũng không giống với cách ở thảo nguyên. Người thảo nguyên hẹn quyết chiến, tìm một bãi cỏ, người chết nằm lại, người sống rời đi, không chút ràng buộc.
Mà hẹn đấu của người Tiên Ti phát triển qua trăm năm, liền đặc sắc hơn người Hán một chút, đó chính là phải ký giấy sinh tử trước. Hai bên phải tìm một người trung gian làm chứng, sau đó cả ba ký kết giấy sinh tử, tuyên bố rằng đây là hai bên tự nguyện quyết đấu công bằng, bất kể sinh tử đều không liên quan đến đối phương. Đây chủ yếu là để đối phó với quan phủ.
Cho dù như thế, kiểu quyết đấu này vẫn càng ngày càng ít, mỗi một lần xảy ra, đều khiến rất nhiều những đến xem, càng không cần phải nói là nhân vật tiếng tăm ở kinh thành là Hạ Nhược Bật và cháu trai Dương Tố quyết đấu. Trận quyết đấu này sau một ngày một đêm lan ra, đã khiến hàng chục nghìn người chăm chú.
Trời còn chưa sáng hắn, cửa phường Sùng Nhân vừa mới mở, hàng trăm người từ các phường lân cận đều chen chúc vào, ai ai cũng chen chân về hướng trường đấu Tả Vệ, đó là nơi diễn ra trận quyết chiến hôm nay.
Đi sớm thế nào cũng có kẻ đi sớm hơn, khi đám người đầu tiên đến trường đấu, nơi đó đã tụ tập hơn nghìn người. Những người này đều là cư dân phường Sùng Nhân cùng những người tò mò tối qua không rời phường Sùng Nhân, bọn họ sớm chiếm cứ vị trí tốt nhất.
Trường đấu Tả Vệ là nơi huấn luyện kỵ binh Tả Vệ, rộng gần bốn mươi mẫu, là một bãi cỏ rộng bát ngát, bốn phía xây một hàng tường rào không đến chiều cao của một người. Trên thực tế nơi này đã trở thành nơi cư dân phường Sùng Nhân đến hóng mát vào ban đêm, cũng là nơi thích hợp để trẻ con chơi đùa.
Quyết đấu ở trường đấu Tả Vệ là do Dương Nguyên Khánh chọn. Hắn sở dĩ chọn nơi này là bởi vì hắn từng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung ở đây hai năm, rất thân quen với từng ngọn cỏ gốc cây ở nơi này.
Trời dần sáng, càng ngày càng nhiều dân chúng đổ về phường Sùng Nhân. Trường đấu đông nghìn nghịt người, trên bãi cỏ, trên bờ tường đều chật ních dân chúng tới xem náo nhiệt, trên các cây lớn xung quanh đều có đầy người.
Đã quyết đấu ở trường đấu Tả Vệ, thì trách nhiệm duy trì trật tự đương nhiên là đổ lên đầu Tả Vệ. Đại tướng quân Tả Vệ Sử Tường đích thân xuất lĩnh hơn một nghìn binh sĩ, bận rộn duy trì trật tự ở trường đấu. Tối qua bọn họ đã kẻ các đường vạch trắng bằng vôi, để bảo vệ an toàn của dân chúng, không cho phép bất kỳ ai được vượt qua làn vạch trắng này, một đội binh lính đi lại tuần tra ven làn vạch này.
Ngoại trừ Tả Vệ, mấy trăm viên nha dịch của nha môn phủ Kinh Triệu và nha môn huyện Đại Hưng cũng được phái đến. Bọn họ phụ trách đảm bảo trật tự ở bên ngoài, không ai ngờ nổi người hiếu kỳ ở kinh thành lại nhiều đến thế, một trận quyết đấu đơn giản, nhưng lại kích cho toàn thành sôi sục, thu hút hơn hàng chục nghìn người đến xem.
Ai cũng biết là Hạ Nhược Bật là muốn báo thù cho con, nhưng giữa Dương Nguyên Khánh và Tam Hổ Hạ Nhược có ân thù gì, thì mỗi người nói một kiểu. Một ngày một đêm, nguyên nhân hai người Hạ Dương quyết đấu đã có đủ kiểu nói lan truyền khắp kinh thành. Cách nói tin cậy nhất là do vụ cướp ngựa được lưu truyền từ chợ Lợi Nhân, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến làm chứng. Hạ Nhược Cẩm cướp hơn một trăm con chiến mã của Dương Nguyên Khánh, lập tức Dương Nguyên Khánh đuổi tới phủ Hạ Nhược đánh trọng thương Hạ Nhược Cẩm. Cảnh tượng này cũng có mấy nghìn người tận mắt chứng kiến.
Tuy nhiên, cách nói thực sự được lưu truyền rộng rãi nhất lại là Hạ Nhược Cẩm cướp vị hôn thê của Dương Nguyên Khánh, vị hôn thê bị nhục nhã nên tự sát, Dương Nguyên Khánh từ biên cương trở về báo thù. Cho dù không có bất cứ chứng cớ gì, nhưng mọi người lại càng đồng ý tin theo cách nói này.
Cách trường đấu Tả Vệ không xa là phủ đệ của huyện công Văn Hỉ Bùi Củ. Bùi Củ tạm giữ chức Lại bộ thị lang, sáng sớm, Bùi Củ đã vào triều. Đúng là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, từ đông viện của Bùi phủ liền có thể trực tiếp nhìn được diễn biến của trường đấu. Nơi đông viện của Bùi phủ cách trường đấu gần nhất là lớp học Bùi thị tộc. Vài chục con cháu Bùi gia ở kinh thành đều học ở đây, có tất cả ba tầng, đứng ở tầng ba có thể nhìn thấy tình hình ở trường đấu.
Tuy nhiên con cháu Bùi gia lại không có phúc được quan sát vụ ầm ĩ hôm nay, vị giám thị Bùi Tri Thanh tay cầm một cây thước sắt, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm từng sinh đồ, tất cả đều phải học thật nghiêm túc, không được đi xem náo nhiệt.
Ông Bùi này suy cho cùng cũng hơi bất công, ông ta không cho phép đệ tử của mình xao nhãng bài vở, nhưng lại cho mấy cô nương Bùi gia lên lầu xem cuộc đấu, khiến con cháu Bùi thị rất không phục. Không phục thì không phục, lại không ai dám chống đối. Ở phía trước cửa sổ lầu ba của lầu Bác Thức, đã có năm sáu cô nương Bùi gia, các nàng đang ríu rít bàn luận về trận quyết chiến sinh tử hôm nay.
- Ta nghe Tần quản gia nói là Hạ Nhược Cẩm cướp vị hôn thê là thanh mai trúc mã của Dương Nguyên Khánh. Vị hôn thê của hắn tự sát, khiến Dương Nguyên Khánh từ biên cương trở về báo thù.
Cô thiếu nữ nói câu này là Bùi U, con gái của con cả Bùi Văn Tĩnh của Bùi Củ. Nàng là cô lớn nhất trong số con gái Bùi gia, năm nay mười sáu tuổi, đã có hôn ước với Vương thị ở Thái Nguyên. Nàng có tính cách khá hướng ngoại, cũng có nhiều nguồn tin, các cô thiếu nữ khác cũng đang hết sức chăm chú nghe nàng kể về nguyên nhân cuộc quyết đấu của Dương Nguyên Khánh hôm nay.
- Sau đó thì sao?
Một thiếu nữ có đôi mắt to hỏi, đôi mắt mỹ lệ của nàng chan chứa sự thông cảm.
Cô gái có đôi mắt to tròn tên là Bùi Mẫn Thu, tên cúng cơm là Mẫn Nương. Nàng vốn tên là Mẫn Thu, nhưng ông nội ngại nàng mang cái tên này quá bi thương nên sửa chữ Mẫn 悯trong từ “thương xót” thành chữ Mẫn 敏với nghĩa “mẫn tuệ”.
Nàng là con gái nhỏ của Bùi Văn Ý – người con thứ của Bùi Củ. Năm nay nàng chỉ mới mười hai tuổi, hôm trước mới từ quê Bùi gia thôn ở huyện Văn Hỉ vào kinh thành. Nàng chính là cô gái Dương Nguyên Khánh gặp ở quán rượu Bá Thượng được người quản gia trung niên hộ tống.
Bùi Mẫn Thu đã biết Dương Nguyên Khánh chính là công tử trẻ tuổi bênh vực kẻ yếu ở Bá Thượng, thế nên nàng vô cùng chú ý.
Bùi U nhìn nàng một cái, lại tiếp tục nói:
- Sau khi Dương Nguyên Khánh trở về, đương nhiên sẽ phải báo thù cho vị hôn thê, kết quả là đánh Hạ Nhược Cẩm bị thương nặng. Không ngờ gã là kẻ đoản mệnh, mấy ngày trước lăn đùng ra chết, Hạ Nhược Bật đương nhiên phải báo thù cho con trai, cho nên có trận quyết đấu ngày hôm nay.
- Vậy thì lão ta có thể báo quan! Cũng có thể tìm Hoàng đế khiếu nại!
Một thiếu nữ khác hỏi với vẻ khó hiểu:
- Nghe nói Hạ Nhược Bật vẫn là Tống quốc công, tước vị cao như vậy còn quyết đấu với một người trẻ tuổi, có phải hơi không biết tự trọng không?
- Hài! Dương Nguyên Khánh đó là tôn tử của Dương Thái Phó, Hạ Nhược Bật có thể tới nơi nào để kiện?
Mấy cô thiếu nữ đều kinh ngạc, hoá ra Dương Nguyên Khánh là tôn tử của Dương Tố, chẳng trách! Bùi Mẫn Thu lại nhíu mày nói:
- Đến vị hôn thê của tôn tử Dương Thái Phó mà cũng dám cướp, Hạ Nhược gia này cũng khó có thể nói là không ngang ngược.
- Chẳng phải là Tam Hổ Hạ Nhược hoành hành ngang ngược ở kinh thành đấy thôi. Có điều Dương Nguyên Khánh nghe nói chỉ có điều con hoang, vị hôn thê đó xem ra cũng là con cái nhà nghèo, cho nên bị cướp cũng là chuyện bình thường.
Mấy cô thiếu nữ đang nói, từ trường đấu truyền đến một hồi như tiếng la hét.
Bùi U vội nói:
- Đừng nói nữa, hình như đến lúc rồi, chúng ta mau xem đi!
Mấy nàng thiếu nữ cùng vội lao đến trước cửa sổ, vươn cổ nhìn về phía trường đấu ằng xa. Đôi tay Bùi Mẫn Thu đặt trước ngực, mở to đôi mắt nhìn, trong ánh mắt chất chứa lo lắng, Dương Nguyên Khánh kia liệu có thể bị giết chết hay không?
Dương Nguyên Khánh và Hạ Nhược Bật gần như là đến cùng một lúc. Hạ Nhược Bật được ba trăm gia tướng cùng với vài chục kẻ con dòng cháu giống Quan Lũng vây quanh cùng tiến vào trường đấu. Lão cũng không ngờ sẽ có mấy chục nghìn người chen chúc đến đây để xem trận quyết đấu của lão. Một cuộc giải quyết ân oán cá nhân âm thầm lại biến thành sự kiện rầm rộ ở kinh thành.
Người trung gian làm chứng Độc Cô Chỉnh cũng không đoán nổi sẽ có nhiều người như vậy đến xem, hàng loạt đôi mắt sôi nổi mà chan chứa chờ đợi. Độc Cô Chỉnh nhíu mày nói:
- Hạ Nhược huynh, chi bằng đổi ngày đi! Hoặc là đổi địa điểm, nhiều người như vậy, hơi không thích hợp.
- Không đổi!
Hạ Nhược Bật từ chối không chút do dự. Lão cười một tiếng ác độc:
- Ta sẽ khiến hắn phải chịu nhục trước mặt toàn thể mọi người, bị một đao của ta chém làm đôi, hóa giải mối thù hận trong lòng ta.
Độc Cô Chỉnh chỉ còn có thể bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa từ phía bắc tiến vào trường đấu, phía sau hắn chỉ có năm sáu thị vệ của phủ Tấn vương hộ tống. Kiểu quyết đấu cá nhân này cũng không cần nhiều người.
Hơn một nghìn người đang chen chúc ở bãi cỏ phía bắc nhanh chóng nhường đường, chỉ thấy thân hình cao lớn khôi ngô của Dương Nguyên Khánh. Hắn đầu đội mũ ưng lăng, mình mặc áo giáp Minh Quang, chân đi giày cưỡi ngựa Cao Đồng, lưng đeo cung tên, thắt lưng đeo hoành đao, tay cầm Phá Thiên Sóc, cưỡi con tuấn mã khỏe mạnh cao lớn. Dưới mũ ưng lăng là ánh mắt sắc bén mà thâm trầm, tràn đầy khí thế và oai hùng của một tướng quân trẻ tuổi.
Lập tức gần như tất cả mọi người đều vỗ tay, ai nấy đều không ngừng ca tụng, thật là một tướng quân dũng mãnh oai hùng.
- Dương hiền đệ, chờ một chút!
Phía sau bỗng nhiên có người hô to.
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy năm vị Đại Hán cưỡi ngựa đuổi theo. Người đi đầu có mái tóc đỏ, tay cầm một thanh Kim Đinh Tảo Dương Sóc, đúng là Xích Phát Linh Quan Đơn Hùng Tín. Phía sau y là huynh trưởng Đơn Hùng Trung và Tam Hổ Thượng Đảng, bọn họ mang theo một chiếc trống lớn.
Đơn Hùng Tín phi ngựa tiến lên, hào sảng cười to nói:
- Nghe nói hôm nay hiền đệ đại chiến Hạ Nhược Bật, chúng ta có ý đến cổ vũ!
Dương Nguyên Khánh trong lòng rất cảm động, hôm trước mình chẳng qua chỉ là tiện tay giúp y một lần, Đơn Hùng Tín liền nhớ ân này, thế mới thực sự là hào kiệt hảo hán, hắn ôm nắm tay nói:
- Đa tạ Đơn Nhị ca!
Lúc này, một sĩ quan cưỡi ngựa chạy tới, lớn tiếng hỏi:
- Vị nào là Dương Nguyên Khánh?
Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa lại:
- Chính là ta!
- Sắp tới giờ đấu, người làm chứng trung gian mời ngài đến ký giấy sinh tử.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, ôm nắm tay cười với mấy người Đơn Hùng Tín nói:
- Các anh đã cổ vũ tôi, hãy xem tôi xử lý lão tặc Hạ Nhược như thế nào.
Hắn thúc chiến mã, lao thẳng vào giữa trường đấu, Hạ Nhược Bật đã ở ký tên đồng ý trên giấy sinh tử. Lão lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh. Lúc này trong mắt lão, Dương Nguyên Khánh không còn khác gì một thi thể.
- Dương tướng quân, mời!
Độc Cô Chỉnh đưa bút và giấy sinh tử cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đọc một lượt, liền ký tên mình ở phía dưới, lại dùng ngón tay cái trám mực điểm chỉ.
Hắn đưa giấy sinh tử lại cho Độc Cô Chỉnh:
- Đã được chưa?
Độc Cô Chỉnh liếc nhìn, liền cao giọng nói:
- Giờ đã đến, quyết đấu sinh tử bắt đầu!
Tứ phía trường đấu trở nên náo động, mấy chục nghìn người vây quanh chờ đợi hồi lâu, chính là vì giờ khắc này. Xung quanh vang lên tiếng kêu la đồng thanh vang trời:
- Giết lão đi!
Mọi người phấn khích như xem cảnh chặt đầu ở cổng chợ, điều mấy chục nghìn người chờ đợi mong ngóng chính là bốn chữ “Huyết tinh chi sát” (giết ngay tại trận). Mấy nàng thiếu nữ đang xem trận quyết đấu ở Bùi gia đều thót tim. Bùi Mẫn Thu lo lắng đến mức không dám xem tiếp, nàng nhắm mắt lại, quay lưng đi. Nàng sợ thấy cảnh máu me, càng sợ người nằm bê bết trong vũng máu chính là Dương Nguyên Khánh.
Chị họ Bùi U của nàng thì lại háo hức đến bám chặt lấy cửa sổ:
- Nhanh lên! Mau động thủ đi!
Dương Nguyên Khánh và Hạ Nhược Bật đã lao tới mép của mỗi bên, theo đó là một tiếng hô từ phía trường đấu:
- Bắt đầu!
Dương Nguyên Khánh từ từ giơ cây trường sóc lên, chỉ thẳng vào đối phương. Hạ Nhược Bật cũng bổ ngang một đao, ánh đao lóe lên, bốn phía lập tức yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều căng thẳng, giữ các thái độ khác nhau, không hề nhúc nhích.
Dương Nguyên Khánh thúc chiến mã, lao về giữa trường đấu, Đơn Hùng Tín gõ vang chiếc trống lớn: “Tùng! Tùng! Tùng!”
Tiếng trống khích lệ ý chí chiến đấu của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh cắn chặt môi, ánh mắt trầm tĩnh, lưỡi nhọn của Phá Thiên Sóc lóe lên ánh sáng lạnh chết chóc, ngựa chạy càng lúc càng nhanh, lướt nhanh như gió.
Hạ Nhược Bật cũng thúc chiến mã của lão, chiến mã tăng tốc, lão giơ cao cây đại đao, khí thế hùng hổ, muốn mưu đồ dùng khí thế vô cùng dũng mãnh chém Dương Nguyên Khánh đứt thành hai mảnh. Trong kiếp sống mười mấy năm chinh chiến của lão, không biết có bao nhiêu danh tướng, chính là bị khí thế như lực bổ Thái Sơn của lão áp đảo, cuối cùng chết dưới đao của lão.
Hai con chiến mã như đầu hai con rồng, lướt qua nhau như ánh điện, không ai kịp thấy giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng vung sóc lên, ánh mắt hắn tràn đầy sự khinh miệt. Trên trường đấu lập tức vang lên một tràng tiếng kêu kinh hãi, trên chiến mã của Hạ Nhược Bật đã không còn ai, thanh chiến đao bay ra xa mấy trượng, chỉ thấy mặt Hạ Nhược Bật úp xuống, đổ gục trên bãi cỏ. Lão muốn bò dậy, nhưng bò dậy được một nửa lại ngã xuống, mấy tên gia tướng vội vàng chạy đến đỡ lão dậy.
Đơn Hùng Tín lại nhìn thấy rõ. Hạ Nhược Bật là chính mình đánh bại mình. Lão dùng quá nhiều sức, một đao bổ vào khoảng không, Dương Nguyên Khánh dùng sóc nhẹ nhàng nhấn một cái ở đằng sau lưng lão, liền mượn lực đẩy lão tụt khỏi chiến mã. Đây là một điển hình, thân thể lão đã bị rượu và đàn bà hút hết sức mạnh, Hạ Nhược Bật xếp hạng thứ năm trong chín vị trướng của Đại Tùy năm xưa, giờ lại không thể chịu nổi một đòn.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi qua Hạ Nhược Bật, hắn lạnh lùng bỏ lại một câu:
- Loại người như ngươi, đến Đạt Đầu cũng không bằng, ngươi không đáng để ta giết.
Hắn không thèm để ý tới Hạ Nhược Bật nữa, thúc ngựa nhanh chóng rời khỏi trường đấu. Mấy người Đơn Hùng Tín cũng đi theo. Hạ Nhược Bật đã đứng dậy, mũ giáp rơi rớt, tóc tai bù xù, trên mặt, trên người đều toàn là cỏ, thảm hại không chịu nổi. Khắp trường đấu toàn tiếng lao xao, Dương Nguyên Khánh lại không giết Hạ Nhược Bật.
Hạ Nhược Bật che mặt mà chạy, nỗi nhục nhã bị sỉ nhục trước mặt mấy chục nghìn người thế này, còn khổ sở hơn là giết chết lão ngay.
Ở Bùi gia, Bùi U vỗ thật mạnh vào cửa sổ, lớn tiếng oán giận nói:
- Thật sự là quá phí!
Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng mở mắt ra, trên trường đấu đã không thấy bóng Dương Nguyên Khánh. Nàng sững sờ hổi lâu, mớirụt rè hỏi:
- Đại tỷ, ai là người bị chết?
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...