-Được! xin tổng quản cũng tự bảo trong.
-Đa tạ Vương phi, ty chức sẽ tự lo cho mình.
Tần vương phi lên thuyền thuyền lớn chậm rãi rời bến chạy men theo đường sông vận chuyển lương thực chạy về ngoài thành…
………..
Phủ tọa của Vũ Sĩ Dật ở phường Bình Khang, y cưỡi ngựa rời Đông cung, đi thẳng về phủ. Lúc này Vương triều Đại Đường đang đứng trước phong ba báo táp, trong ngoài Trường An đều khốn đốn, mọi người đếu lo lắng, Vũ Sĩ Dật cũng không ngoại lệ. Y lo lắng sợ hãi danh tiếng vì bất hạnh bị cuốn vào chuyện phản loạn của Tề Vương mà khiến cho thanh danh của Vũ gia bị hủy trong tay mình.
Trong lòng hắn có chuyện, ngựa chạy cũng không nhanh. Không bao lâu y đã tới của lớn phường Bình Khang, đột nhiên một chiếc xe ngựa chạy qua bên cạnh y, từ trong cửa sổ xe lộ ra một người, tay cầm côn gỗ, nện mạnh một côn lên đầu Vũ Sĩ Dật. Vũ Sĩ Dật kêu rên một tiếng ngã từ trên ngưa xuống.
Trong xe nhảy xuống hai người mặc áo đen, kéo y vào trong xe ngựa, xe ngựa chạy tăng tốc chạy vào trong bóng tối…
Trong phòng, Vũ Sĩ Dật mình bị đánh đầy thương tích, bị ấn quỳ trước mặt Lý Nguyên Cát.
-Thằng khốn này, ngươi dám phản bội ta!
Mặt Lý Nguyên Cát xanh lét, trong mắt lộ ra sự hung tợn, cầm một thanh kiếm đâm tới Vũ Sĩ Dật. Vũ Sĩ Dật kêu một tiếng thảm thiết, kiếm dài đâm xuyên qua cơ thể, y từ từ ngã đổ trên mặt đất. Lý Nguyên Cát rút kiếm ra, quay ngược lại đâm xuyên qua lưng sau của y, Vũ Sĩ Dật lập tức mất mạng.
-Đem hắn đi cho chó hoang, đây là kết cục của việc phản bội ta!
Lý Nguyên Cát rống lên giận giữ, lệnh thị vệ lôi thi thể của Vũ Sĩ Dật đi ra. Lúc này Vương Thế Bảo bước nhanh vào đại sảnh nhìn lão, y nhìn thi thể của Vũ Sĩ Dật một cái, trong lòng có chút bất an, Vũ Sĩ Dật là do y lôi vào, y có bị liên lụy không?
Y thấy sắc mặt của Lý Nguyên Cát hình như không thù hận mình, liền cúi người bẩm báo nói:
-Điện hạ, trong cung truyền tin đến, trong đêm nay Thái tử đi Dưỡng Tâm Điện, bí mật tố cáo điện hạ với thánh thượng.
-Hắn quả nhiên là muốn đối phó ta!
Lý Nguyên Cát nghiên răng một trận.
Lý Nguyên Cát xoay người hỏi:
-Thế phụ hoàng nói thế nào?
-Thánh thượng không tin lời Thái tử, nói thái tử vì tranh lại quân quyền, bụng dạ khó lường!
Lý Nguyên Cát cười độc ác,
-Xem ra ông già còn rất tín nhiệm ta.
-Điện hạ, thái tử đã biết ý đồ của điện hạ, chúng ta không thể chậm trễ, phải phòng thái tử xuống tay trước.
-Ý của ngươi là, chúng tay phải đối phó Đông cung trước?
-Đối phó Tần Vương trước!
Vương Thế Bảo vội nói:
- Thái tử chỉ có năm trăm thị vệ, có thể phát huy không lớn, mấu chốt là phải khống chế thánh thượng trước, để lão ta triệu hồi Tần Vương, sau đó đối phó thái tử.
-Nhưng thái tử có đem chuyện này nói cho Tần Vương biết không, Tần Vương có chuẩn bị mà đến không?
-Ánh mắt Lý Nguyên Cát sắc bén nhìn y.
Vương Thế Bảo thở dài,
-Bất cứ việc gì cũng không thể tránh khỏi mạo hiểm được. Tần Vương và thái tử là kẻ thù, không tín nhiệm nhau, Tần Vương chưa chắc sẽ tin lời của thái tử, nhưng nếu chúng ta đụng đến thái tử, thì cả văn võ bá quan trong triều đều, vậy Tần Vương sẽ có chuẩn bị.
Lý Nguyên Cát chắp tay sau lưng đi vài bước, Vương Thế Bảo nói cũng có lý.
-Điện hạ, hay là chúng ta làm thế này.
Vương Thế Bảo lại bổ sung:
-Chúng ta có thể mua chuộc tùy tùng, làm ra vẻ hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, triều đình sẽ thông báo Tần Vương quay về gặp mặt thánh thượng lần cuối, cũng không cần chúng ta giả mạo chỉ dụ vua, như vậy càng thuận lợi hơn.
Lý Nguyên Cát chắp tay sau lưng đi vài vòng, yo khép mắt lại nhe răng cười nham hiểm,
-Làm như vậy đi!
Để phụ hoàng băng hà còn nhẹ, ta viết thêm một bức thư cho Tần Vương, ta không tin hắn ta sẽ không về giành ngôi hoàng đế!
Thiển Thủy Nguyên, hai quân Tùy Đường giằng co đã đến ngày thứ năm rồi, nhưng tin tức bất lợi đường Đồng Quan truyền đến, làm chiến cục xảy ra những thay đổi tinh vi. Quân Đường rõ ràng không còn cách nào tiếp tục giằng co nữa, cuối cùng áp lực quyết chiến đè nặng lên quân Đường, bọn họ trở nên bị động.
Còn về Lý Thế Dân, không chỉ chiến cục trên chiến trường ác liệt, trong thành Trương An còn xảy ra tình thế nguy hiểm ác liệt hơn, Tề Vương Lý Nguyên Cát không ngờ cướp lấy quyền chỉ huy của bốn vạn quân Thủ Trường An.
Đường Phong truyền cấp báo đến, Tề Vương nuôi dưỡng hơn hai nghìn tử sĩ, mấy ngày nay đang bí mật lần lượt chuyển tới phủ Tề Vương trong thành.
Tất cả tình báo đều chỉ hướng tới một sự thật, Tề Vương rất có thể đang bày ra một hành động lớn, trong lòng Lý Thế Dân rất rõ hành động được gọi là trọng đại này chỉ có thể là Tề Vương cướp ngôi đăng cơ.
Trong đại trướng, Lý Thế Dân đang xem một tình báo Trương Công Cẩn vừa gửi đến, thái tử phái chiêm sự Vương chủ đến tìm Trương Công Cẩn, hi vọng Đông cung và phủ Tần Vương bắt tay cùng đối phó Tề Vương.
Sự liên tục chuyển biến xấu của thế cục Trường An làm Lý Thế Dân ưu tư bất an, nhưng y lại phải giữ vững tinh thần đối mặt với thế cục trước mắt. Đối thủ của y là Dương Nguyên Khánh, binh lực tinh nhuệ, số người cũng nhiều hơn y gần gấp hai. Nếu trận này lại thất bại, Đại Đường sẽ thực sự kết thúc.
Chiến cuộc nguy cấp làm Lý Thế Dân không thể không ứng chiến, nỗi lo sợ thất bại lại làm y không thể hạ được quyết tâm, y ở trong cảnh tiến thoái lưỡng nan vô cùng khó khăn.
Lúc này, Phòng Huyền Linh chắp tay sau lưng đi từ từ đến. Gã đi vào đại trướng Lý Thế Dân có thể không cần bẩm báo, gã bước đến gần Lý Thế Dân, nhìn Lý Thế Dân ánh mắt thương hại, vị chủ soái trẻ tuổi đã không ngủ hai ngày nay rồi, thật không muốn đem tin tệ hơn cho y nữa.
Lý Thế Dân đang ấn trán thâm trầm, đột nhiên có cảm giác, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phòng Huyền Linh, giọng có chút khàn hỏi:
-Tiên sinh có chuyện gì không?
Phòng Huyền Linh nhìn ánh mắt mắt đỏ ngầu vì mất ngủ của Lý Thế Dân, gã lại thấp giọng thở dài:
-Điện hạ không để ý quân Tùy của đường Đồng Quan sao?
Lý Thế Dân lắc đầu,
-Ta sao lại không để ý chứ, chỉ là mối nguy của đường Đồng Quan vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của ta. Dù sao bọn họ cũng chỉ có mười nghìn quân, hơn nữa là Trình Giảo Kim dẫn đầu, ta nghĩ lão sẽ không dám mạo muội tấn công Trường An đâu. Cùng lắm là diễu võ dương oai ở Quan Trung. Chỉ cần chúng ta phong tỏa tin tức sẽ không ảnh hưởng tinh thần của quân sĩ.
Phòng Huyền Linh cắn môi một cái:
-Thần thấy điện hạ vẫn nên phát động thế tiến công, không nên tiếp tục chờ đợi nữa.
Lý Thế Dân giật mình, y cảm thấy có chút không ổn, Phòng Huyền Linh chưa bao giờ nói như vậy có chuyện gì đây? Y nhìn ánh mắt Phòng Huyền Linh hỏi:
-Xảy ra chuyện gì rồi?
Phòng Huyền Linh hơi thở dài một tiếng:
-Vừa nhận được tin tức mới nhất, Sử Vạn Bảo hiến Đồng Quan đầu hàng quân Tùy rồi.
Lý Thế Dân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể lảo đảo, gần như ngất đi, Phòng Huyền Linh vội vàng tiến lên đỡ lấy y:
-Điện hạ!
Lý Thế Dân đẩy tay gã ra, lắc đầu:
-Ta không sao!
Y hít một hơi thật sâu, việc y lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, tuyến đông thất thủ, đại thế Quan Trung đã mất, bọn họ thật sự đã hết rồi sao?
Lý Thế Dân bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Phòng Huyền Linh:
-Tiên sinh bây giờ nên làm thế nào đây?
Phòng Huyền Linh thở dài trong lòng. Thực ra vài ngày trước gã đã khuyên Lý Thế Dân được ăn cả ngã về không quyết chiến với quân Tùy, nếu có thể thắng lợi sau khi đánh tan chủ lực quân Tùy lập tức tiến đến trợ giúp tuyến đông, có lẽ như vậy còn một tia hi vọng, nhưng Lý Thế Dân không nghe theo phương án của mình, hiện nay tuyến đông đã mất, hi vọng của gã cũng đã ít lại càng ít.
Nhưng Phòng Huyền Linh không đành lòng để Lý Thế Dân tuyệt vọng, gã trầm giọng nói:
-Điện hạ đồng ý làm theo phương án của thần không?
Lý Thế Dân gật đầu:
-Lần này ta nhất định nghe theo ý kiến của tiên sinh.
-Vậy được, thần có hai cách, điện hạ có thể chọn một cách. Điện hạ lập tức quyết chiến với quân Tùy, không tiếc phải trả bất cứ giá gì, chỉ cần có thể đánh bại quân Tùy chúng ta có thể quay về kinh thành thu hồi bốn mươi nghìn vạn quân, lại phát động thế tấn công phòng tuyến hướng đông, có lẽ chúng ta còn một tia hi vọng, đây là cách tiến công. Cách tiếp theo là điện hạ rút về Trường An, tập trung binh lực phòng ngự thành trì, có thể thủ ngày nào hay ngày đấy, hi vọng quân Tùy tự rút lui, đây là cách thủ, tiến công hay là thủ, Điện hạ quyết định đi!
Lý Thế Dân chậm rãi gật đàu, y biết mình không thể chọn cách thủ.
-Truyền lệnh của ta, nổi trống họp tướng!
…………
Trong đại doanh quân Tùy, Dương Nguyên Khánh đứng trên tháp canh nhìn ra xa về phía đại doanh quân Đường, hắn nhận đươc tin Trình Giảo Kim phá đường Đồng Quan đánh vào Quan Trung cũng nhận được tin mới nhất Đồng Quan đầu hàng. Hắn biết Lý Thế Dân sắp không nhịn được nữa rồi, không hôm nay thì sẽ là ngày mai quân Đường sẽ tiến công quy mô lớn tới mình.
Ở phía sau hắn, mấy chục nghìn tướng sĩ đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, đang đợi mệnh lệnh tác chiến. La Sĩ Tín bên cạnh tay chân lóng ngóng nóng lòng muốn thử, gã rất mong mỏi trận chiến cứng đối cứng này.
Đúng lúc này, trong đại doanh quân Đườn đối diện bỗng truyền đến tiếng trống rung trời chuyển đất,
‘ tùng—tùng –tùng!’
Tiếng trống ngân nga, đây là mệnh lệnh tập kết quân đội, mắt Dương Nguyên Khánh khép lại, quả nhiên là đến rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...