Cuối cùng Lý Kiến Thành không kìm nổi sự phẫn nộ trong lòng, giận giữ mắng mõ y:
-Hiện nay thòi thế nguy cấp, chỉ có thể để quân đội kinh thành đi trợ giúp tuyến Đông. Chính sự ích kỷ của ngươi làm cho toàn bộ kế hoach thất bại. Nếu tuyến đông thất thủ, ngươi chính là kẻ đầu sỏ.
Lý Nguyên Cát thẹn quá hóa giận đứng lên, y tối mặt nói:
-Nếu hoàng huynh muốn nói chuyện lương tâm, tạo thành thế cục hôm nay là trách nhiệm của đệ phải không? Là các người không có năng lực chỉ huy, huynh đệ tranh quyền, làm cho quân Tùy thất bại liên tục, bây giờ muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu đệ, đừng hòng!
Lý Nguyên Cát hung hãng dậm chân quay người bỏ đi. Lý Kiến Thành ngây người một lúc. ông ta cũng biết tứ đệ sẽ không trả lại quân quyền cho mình, lại càng không có khả năng thừa nhận mình có dã tâm cướp ngôi, hỏi cũng bằng không. Việc này chi có thể đi nói cho phụ hoàng, để phụ hoàng đến ngăn cản chính biến xảy ra.
Nghĩ vậy Lý Kiến Thành nhanh chóng rời phủ Tề Vương đi về hoàng cung.
Điện Dường Tâm. Lý Kiến Thành quỳ trên mặt đất, ông ta đã nói nỗi lo của mình cho phụ hoàng, ông ta hi vong phụ hoàng có thể thu hồi quân quyền của tứ đệ, áp dụng biện pháp đừng đế bi kịch huynh đệ tương tàn xảy ra.
Trước mặt Lý Kiến Thành kéo một tấm màn che mỏng, Lý Uyên ngồi sau màn che. Một lúc lâu sau. Lý Uyên lạnh lùng nói:
-Con không nên hoài nghi huynh đệ của minh, trước hết con không nên có lòng nghi ngờ như vậy. Con phải tin tường Nguyên Cát, như trẩm tin tưởng nó, việc này trẩm không muốn nghe con nói thêm lần nữa.
Lý Kiến Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, lòng của ông ta tựa như rơi vào nơi tối tăm vậy, vực sâu không đáy, làm ông ta có chút tuyệt vọng.
Màn đêm đã lặng yên buông xuống. Lý Kiến Thành khoanh tay đứng trước cửa sổ ánh mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Khói lửa chiến tranh của đại chiến Tùy Đường đã dần lan tới Trường An, ông ta hiểu được thòi gian còn lại của mình đã không còn nhiều nữa.
Nhưng dù cho phải kết thúc ông ta cũng không thể che hết nỗi sỉ nhục của đế vương Đại Đường. Phải kết thúc đường đường chính chính, đây là trách nhiệm của ông ta, bất luận ai cũng không thể mang đến nỗi nhục cuối cùng cho vương triều Đường, kể cả huynh đệ ruột của ông ta, hay là phụ hoàng cũng quyết không cho phép.
Lúc này, lòng Lý Kiến Thành dần dần lạnh đi thành cứng rắn, ông ta xiết chặt tay.
-Điện hạ, Vũ tham quân cầu kiến.
Một tên thị vệ bầm báo nhỏ ờ cửa.
Lý Kiến Thành gật đầu.
-Dẫn đến gập ta!
Một lát, mấy tên thị vệ dẫn Vũ Sĩ Dật đến, Vũ Sĩ Dật quỳ một gối,
-Tham kiến Thái tự điện hạ!
Lý Kiến Thành quay đầu lại nhìn y một cái, thản nhiên nói:
-Bên Vương Tề có tin tức gì?
Sở dĩ Lý Kiến Thành biết tin Tề Vương binh biến cướp ngôi là do Vũ Sĩ Dật bí mật báo đến. Mặc dù Vũ Sĩ Dật là một trong năm người của Lý Nguyên Cát, nhưng dù sao y cũng là huynh của Vũ Sĩ Tích.
Mặc dù nhất thời hồ đồ đồng ý kế sách Lý Nguyên Cát nhưng tỉnh ngộ rất nhanh. Dù Lý Nguyên Cát đăng cơ thành công, cũng sẽ bị bêu danh thiên cổ, y không muốn bị bêu danh như vậy, liền lấy tin Lý Nguyên Cát chuẩn bị binh biến mật báo cho Lý Kiến Thành.
-Hồi bẩm thái tử điện hạ, Lý Nguyên Cát đã hủy bỏ binh biến chuyển thành chính biến cung đình.
Lý Kiến Thành kinh sợ trong lòng, ông ta không sợ Lý Nguyên Cát phát động binh biến, ông biết bốn vạn quân mặc dù nghe quân lệnh của Lý Nguyên Cát nhưng đây là vì mệnh lệnh của phụ hoàng, thực ra quân quyền nằm trong tay phụ hoàng. Phát động binh biến thì người đầu tiên Trưởng Tôn Thuận Đức sẽ nhảy ra phản đối, Đoàn Đức Thao cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng phát động chính biến cung đình lại là một chuyện khác, chỉ cần dùng tử sĩ dũng mãnh do Lý Nguyên Cát chiêu mộ là có thể làm được. Một khi phụ hoàng bị kẹp hai bên, nó dùng chi ý dưới danh nghĩa của phụ hoàng, rất nhiều việc nguy cấp này đã làm trong lòng Lý Kiến Thành trở nên căng thăng.
-Nó định khi nào ra tay?
-Tề Vương chuẩn bị kèm hai bên thánh thượng trước, sau đó giảo mạo chỉ dụ vua triệu hồi Tần Vương về xử tử, cuối cùng mới đối phó với Thái tử điện hạ, thời gian ra tay cụ thể ty chức không biết.
Lý Kiến Thành chấp tay sau lưng đi lại trong phòng lại nói:
-Những tử sĩ dũng mãnh Tề Vương chiêu mộ, ngươi có thế chỉ huy không?
Vũ Sĩ Dật lắc đầu,
-Dù tuy chức tham gia chiêu mộ, nhưng quyền chi huy là ở Lý Đức Nhân, hơn nữa chỉ có Tề Vương mới có thế điều động, ty chức không chỉ huy được.
Việc này có chút khó khăn, Lý Kiến Thành nhìn nóc nhà, vấn đề bây giờ là trong tay ông ta không có binh quyền, Đông Cung có năm trăm thị vệ nhưng quân đội chỉ nghe mệnh lệnh của phụ hoàng, ông ta không chi huy được, phụ hoàng lại cố tình không tin lời mình. Làm sao bây giờ?
Lý Kiến Thành không nghĩ ra được cách, ông ta đi vài bước, đột nhiên dừng bước, xuất hiện một ý định trong lòng, sao mình lại không lợi dụng thị vệ phủ Tần Vương và Đường Phong để đối phó Tề Vương?
Trong phủ Tần Vương lúc này chi có ba trăm tên thị vệ, chuyên phụ trách bảo vệ gia quyến của Tần Vương, ngoài ra còn có vài trăm thành viên Đương Phong. Bọn họ không phải quân đội, phân bố ở các noi của kinh thành, do Trương Công Cẩn đàm nhiệm tổng quản Đông Phong. Lúc này ở trong lầu Đường Phong, Trương Công Cẩn đang đọc bức thư khẩn do Lý Thế Dân vừa đưa tới, vè mặt gã nghiêm túc, trong thư dặn dò gã một nhiệm vụ quan trọng.
Đúng lúc này, có binh sĩ ngoài cửa bẩm báo:
-Trương Tổng quan, Thái tử điện hạ phái người đến, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tổng quản.
Trương Công Cẩn bỏ thư của Lý Thế Dân xuống. Dù yêu cầu trong thư rất cấp bách nhưng Tần vương cũng đã dặn dò gã, phải đặc biệt chú ý động thái của Đông Cung và Tề Vương, đây cũng là đại sự. Trương Công Cẩn đau đầu, tất cả chuyện lớn cùng lúc đè lên đầu gã, làm gã không thê giải quyết nối.
Nhưng chuyện này miễn đi, thái tử điện hạ phái người đến, ắt có đại sự, Trương Công Cẩn lập tức dặn dò:
-Bảo y vào phòng khách đợi ta một chút.
Trương Công Cẩn bỏ thư của Lý Thế Dân xuống, dùng một quyển sách kẹp thư lại, lúc này mới đứng dậy đi về phòng khách.
Trong phòng khách, Chiêm sự Đông cung Vương Khuê đang chấp tay sau lung nhìn bức họa trên tường. Chiêm Sự Đông cung là thuộc quan cao nhất của Đông Cung, thường do tâm phúc của Thái tử đàm nhiệm., Vương Khuê hai tháng trước mới được thăng làm chiêm sự Đông Cung, hiện nay là tâm phúc quan trọng nhất của thái tử.
Lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, Trương Công Cẩn bước nhanh vào phòng khách.
-Hóa ra là Vương Chiêm sự, thất lễ rồi!
Trương Công Cẩn vội vàng chắp tay xin lỗi.
Vương Khuê hồi lễ, lo lắng nói:
-Sự tình khẩn cấp nên không mời mà đến, mong Trương tổng quàn lượng thứ.
-Mời ngồi!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, một tên thị vệ đưa trà hương tới, Vương Khuê không có tâm trạng uống trà, nói nhỏ:
-Xin hỏi Trương tổng quản, Tần Vương điện hạ biết chuyện của Tề Vương chưa?
-Tề Vương có chuyện gì?
Trương Công Cẩn đương nhiên biết chuyện, gã cố ý giả bộ hỏi.
Vương Khuê chăm chú nhìn gã một lúc rồi thấp giọng nói:
-Tề Vương sắp phát động chính biến cung đình rồi, người đầu tiên muốn đối
phó là Tần Vương.
-Có chuyện này sao? Sao ngài biết? Trương Công cẩn cười thầm, gã đoán được ý định đến của Vương Khuê, trong lòng thấy có chút kì lạ, Thái tử muốn họp tác cùng Tần Vương, đấu nhiều năm như vậy, bây giờ lại bất tay đối phó kẻ thứ ba.
Vương Khuê thở dài:
-Ta cũng biết chuyện này làm người ta rất khó tin, nhưng việc này tuyệt mật, nhất định là thật.
-Được! Dù nó là thật thì ngài muốn ta làm thế nào?
Vương Khuê cắn răng nói:
-Ý của thái tử điện hạ, ra tay trước, hai nhà chúng ta bắt tay, cùng diệt Tề Vương.
-Vương Khuê đi rồi, Trương Công Cẩn vẫn ngồi trong phòng khách. Gã cần làm rõ thế cục hỗn loạn trước mất, nếu thực sự bắt tay với thái tử diệt Tề Vương, vậy lợi ích của Tần Vương sao được bảo đảm? Trương Công Cẩn thở dài. Đến gã cũng không biết làm thế nào mói là tốt, nhưng có một thứ rất rõ ràng, trước khi Tần Vương điện hạ chưa có chỉ thị, gã cũng không thể đồng ý bất cứ chuyện gì.
Trương Công Cẩn chắp tay sau lung chậm rãi trở về phòng, tiện tay với lấy một quyển sách trên bàn, đột nhiên nhìn thấy dưới sách có đè một lá thư của Tần Vương điện hạ, gã liền ngấn ra, tát mạnh mình một cái bạt tai, việc quan trọng thế này gã lại quên mất.
Một canh giờ sau, một cỗ xe ngựa chạy nhanh đi từ phủ Tần Vương, trong bóng đêm chạy về hướng chợ Đô Hội. Không bao lâu, xe ngựa dừng lại trước đường sông vận chuyển lương thực của Đô Hội. Bên bến tàu vận chuyển lương thực đang có một thuyền lớn năm trăm thạch dừng ở đó, hai mươi thị vệ cầm đao đang đứng trên thuyền.
Trương Công Cẩn quay người xuống ngựa, tiến lên mờ cửa xe ngựa, hai cô thị nữ xuống ngựa trước, lại cẩn thận đỡ một phụ nữ trẻ tuổi xuống ngựa. Nàng đang bế một đứa bé còn rất nhỏ. Thiếu phụ nhìn con thuyền lớn một cái, quay đầu hỏi:
-Trương Tổng quản, tại sao chúng ta không thể ngồi xe ngựa đi?
-Bẩm Vương phi, trong thành thế cục căng thẳng, Kim Ngô Vệ trông coi của thành đã bị Tề Vương khống chế, chúng thần lo lắng sẽ bất lợi cho vương phi, ngồi thương thuyền đi là an toàn nhất.
-Vậy điện hạ làm thế nào? Sự an toàn của ngài ai dám chắc chứ?
Trương Công Cẩn thờ dài trong lòng, chi đành nói an ũi:
-Xin Vương phi an tâm, điện hạ đã có tính toán, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ty chức có thể dám chắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...