Phường Vĩnh Hưng Trường An nằm sát phía đông hoàng thành, tiếng tăm trong các phường của Trường An cũng không lớn, nhưng nó lại có một phủ đệ rất nồi tiếng đó là phủ Tề Vương, phủ đệ của Lý Nguyên Cát.
Phủ Tề Vương chiếm khoảng 180 mẫu đất, kiến trúc trong phủ khí thế rộng rãi, đẹp vô song, giống hệt hoàng cung, nhưng thời gian Tề Vương Lý Nguyên Cát ở vương cung của y không nhiều, phần lớn thời gian của y đều ở đất Thục.
Trời buổi trưa này, mấy trăm tên thị vệ Đông cung hộ vệ xe ngựa của Thái Tử Lý Kiến Thành từ từ dừng lại trước phủ Tề Vương, sớm đã có thị vệ canh cửa chạy đi bẩm báo.
Lý Kiến Thành xuống xe ngựa, chấp tay sau lưng ánh mắt âm trầm nhìn phủ đệ này, tứ đệ Nguyên Cát đột nhiên phản bội làm ông ta rất ngạc nhiên, ông ta hết sức phẫn nộ. Vốn bốn vạn quân kinh thành là nằm trong tay ông ta, nhưng phụ hoàng lại trao bốn vạn quân này cho Nguyên Cát, làm đảo lộn dự định kế hoạch dùng bốn vạn quân này trợ giúp Quan Đông.
Nhưng đêm qua, Lý Kiến Thành lại nhận được tin đáng sợ hơn, tứ đệ Nguyên Cát có dự định bức cung, ép phụ hoàng thoái vị nhường ngôi cho nó. Việc này lại càng làm Lý Kiến Thành không thể nhẫn nhịn nổi, hôm nay nhất định đối mật nói chuyện ró ràng với nó, rốt cục là Nguyên Cát có mưu đồ gì?
Quyền lực là một loại thuốc độc đáng sợ, có người không thể có được quyền lực, nhưng nhất thòi nó có đươc loại thuốc độc này, sẽ ngay lập tức biến thành ma quỷ, Lý Nguyên Cát chính là loại người này. Y có được bốn vạn quân quyền của Trường An nghĩa là thành Trường An đã trong tay y rồi, y bất đầu thay đồi nhanh chóng, mất đi nhân tính, ma tính tàn sát bừa bãi.
Lúc này Lý Nguyên Cát chỉ có một ý niệm, cướp ngôi hoàng đế, bước lên điện thiên tử. Dù chỉ làm hoàng đế một ngày, y cũng muốn nếm mùi vì của cửu ngũ chí tôn, cả đòi này của y chỉ có mỗi cơ hội lần này, nếu y không nấm lấy y chết không nhấm mất, lòng của y đã bị ma quỷ chiếm hết rồi.
Trong Vương phủ, Lý Nguyên Cát đang cùng mấy tam phúc của y thương nghị chi tiết binh biến trong thư phòng. Trong phòng ngoài Lý Nguyên Cát ra còn có Vương Thúc Bảo trưởng sử phủ Tề Vương, Hộ Tào Vũ Sĩ Dật và hai tên phụ tá Đoàn Đạt và Chu Kiệt, ngoài ra còn có phó tướng Lý Đức Nhân, tổng có năm người.
Vương Thúc Bảo năm nay khoảng năm mươi tuổi, vốn là phụ tá của Lý Uyên, sau khi Lý Uyên nhập chủ Quan Trung, y vì cấy tang vật mà bị trừng phạt, cách làm thứ dân, nhưng Lý Uyên lại nghĩ tới chiến công của y, dùng lại y phong y làm Trường sử phủ Tề Vương.
Trong lòng Vương Thúc Bảo rất không bằng lòng với Lý Uyên, y cho rằng Lý Uyên không niệm tình xưa, bạc đãi y nên vẫn luôn mang hận trong lòng. Một khi Lý Nguyên Cát nắm giữ quân quyền kinh thành, y lập tức giật dây Lý Nguyên
Cát binh biến, hiểu được lòng của Lý Nguyên Cát, trở thành chủ mưu binh biến lần này của Tề Vương.
Vũ Sĩ Dật là huynh thứ của Công bộ Thượng thư Vũ Sĩ Bùi, nhờ Vũ Sĩ Bùi mà trở thành hộ tào nhỏ của phủ Tề Vương, gã cũng bất mãn với triều đình.
Quan hệ của gã và Vương Thúc Bảo rất tốt, dưới sự lôi kéo của Vương Thúc Bảo, gã tham gia kế hoạch binh biến lần này, Lý Nguyên Cát hứa gã tương lai sẽ đàm nhiệm chức Thượng thư Tả Phó Xạ.
Hai người Đoàn Đạt và Chu Kiệt vốn là thủ hạ của Vương Thế Sung. Đoàn Đạt là chủ mưu của việc Vương Thế Sung cướp ngôi, âm mưu thâm độc, sau này trở thành tướng quốc của Vương Thế Sung, còn Chu Kiệt là con quỷ Nam Dương, hung ác tàn bạo, nhưng mặt khác lại dám làm nghiệp lớn, vô cùng quyết đoán
Hai người này khi Vương Thế Sung bị tiêu diệt trốn ra Lạc Giang, không dám đầu hàng Dương Nguyên Khánh, mà bí mật hàng Tề Vương Lý Nguyên Cát, cũng dâng lên tiền bạc của cải. Lý Nguyên Cát biết bọn họ hữu dụng, liền giấu trong phủ. Lần Tề Vương binh biến này, hai người bọn họ đều là người tích cực tham gia bày mưu.
Lý Đức Nhân tên cũ là Vương Đức Nhân, cũng là đại tướng tiếng tăm lẫy l뮧 dưới tay Vương Thế Sung, võ nghệ cao cường, dũng mãnh thiện chiến. Sau khi Vương Thế Sung bại binh, Vương Đức Nhân cũng đi theo Đoàn Đạt nương tựa Lý Nguyên Cát, Lý Nguyên Cát thích sự dũng mãnh của y, thay tên cho y, đổi tên thành Lý Đức Nhân. Y và Vũ Sĩ Dật phụ trách đám dũng sĩ binh lĩnh mà Lý Nguyên Cát âm thầm chiêu mộ.
Thực ra theo suy nghĩ của Lý Nguyên Cát, nếu y khống chế bốn vạn quân đội vậy đơn giản là trực tiếp binh biến, nhốt thái tử, ép phụ hoàng thoái vị, nhưng Vương Thúc Bảo lại kiên quyết phàn đối, mấy người khác cũng không tán thành lắm.
-Điện hạ tuy có đủ binh quyền, nhưng điện hạ quên, hai chi quân đội này vẫn hiếu trung với thánh thượng. Nếu điện hạ trực tiếp phát động binh biến, họ không ủng hô điện hạ, thậm chí còn phản chiến. Ty chức cho rằng biện pháp tốt nhất là chính biến cung đình, lợi dụng người của chúng ta phát động chính biến trong cung, bỏ tù Thái Tử, ép thánh thượng thoái vị, ban bố chiếu thư thoái vị. Như vậy Điện hạ có thế danh chính ngôn thuận đăng cơ, quân đội cũng sẽ tự nguyện trung thành với điện hạ.
Ý kiến của Vương Thúc Bảo nhận được sự ủng hộ của những người khác, Đoàn Đạt lại nói bổ sung:
-Thực ra Thái tử không đáng sợ, rất dễ đối phó, mấu chốt là Tần vương. Điện hạ nên nghĩ cách để triệu hồi Tần vương tới giết trước. Không có hậu họa về sau, điện hạ có thể đường đường chính chính xưng đế đăng cơ.
Lý Nguyên Cát nhướng mày:
-Nhưng triệu hồi Tần Vương cần có chỉ ý phụ hoàng mới được.
Đoàn Đạt cười nham hiểm:
-Cái này cần điện hạ chịu khó tiến cung, hầu hạ bên cạnh thánh thượng, nhân lúc thánh thượng ngũ say, ngỏ lời với thánh thượng. Thần nghĩ thánh thượng đã đồng ý giao quân quyền kinh thành cho điện hạ, vậy ông ấy nhất định sẽ nghe điện hạ khuyên, hạ chỉ triệu hồi Tần vương, đồng thòi phát động binh biến cung đình, nghiêp lớn sẽ thành.
Lý Nguyên Cát chắp tay sau lung đi vài bước, gật đầu việc này không nên chậm trễ, phải mau chóng thực thi. Y lại hỏi Lý Đức Nhân và Vũ Sĩ Dật:
-Chiêu mộ dũng sĩ thế nào rồi?
Hai người nhìn nhau. Vũ Sĩ Dật khom lung nói:
-Bẩm điện hạ, chúng ta là chiêu mộ binh sĩ dũng mãnh trong quân đội, tiến triển rất thuận lợi, đã chiêu mộ được hai ngìn người, đều là binh sĩ võ nghệ cao cường. Hiện nay trong phủ có năm trăm người, trong trang viên ngoài thành có giấu một nghìn năm trăm người, đều đang bí mật huấn luyện.
-Tốt!
Lý Nguyên Cát tán thưởng:
-Phải nhanh chóng huấn luyện, nhất định phải tuyệt đối trung thành với ta.
-Tuân lệnh!
Lúc này ngoài cửa có thị vệ bẩm báo.
-Khởi báo điện hạ, Thái tử giá lâm muốn gập điện hạ.
Lý Nguyên Cát hoảng sợ, hoàng huynh đến đây, việc này làm thế nào? Y nhìn mọi người cầu viện, Vương Thúc Bảo cười nói:
-Việc này rất đơn giản, thái tử nhất định là có nghi ngờ, điện hạ kiên quyết không nhận, chi nói mình làm theo ý chi thánh thượng là được, ông ta cũng không có cách nào khác.
Trong lòng Lý Nguyên Cát bỗng nảy ra một ý định, cắn răng nói:
-Đơn giản hôm này nhốt thái tử lại, mọi người thấy thế nào?
-Không được!
Vương Thúc Bảo vội vàng phản đối.
-Thái tử chủ quản triều chính, nếu thái tử bị nhốt ắt sẽ làm triều đình rối loạn, như vậy là rút dây động rừng. Điện hạ hay làm theo ý kiến của ty chức, kiên quyết phủ nhận là được.
Đoàn Đạt bên cạnh cười lạnh nói:
-Trường sử nói không sai, thực ra thái tử là người vô dụng, không có thực lực, có thể giải quyết ông ta sau. Điện hạ không cần lo lắng ông ta, cử giấu ông ta trước mới là thượng sách.
Lý Nguyên Cát đồng ý phương án của mọi người, trấn an tinh thần chút bước nhanh đi ra.
Lý Kiến Thành đã được mời tới ngoài thư phòng của Tề Vương. Dù vài phụ tá của Lý Kiến Thành khuyên ông ta đừng đến phủ Tề Vương, nhưng Lý Kiến Thành vẫn quyết định đi, ông ta tin tứ đệ không dám làm gì mình.
Bên ngoài thư phòng, Lý Kiến Thành chấp tay sau lưng đi lại. Lúc này trong lòng ông ta đầy buồn bực và phẫn nộ, tại thời điểm thế cục nguy cấp như thế này, không ngờ tứ đệ gây thêm chuyện, đoạt đi bốn vạn quân quyền, không hề quan tâm đại sự. Nó rốt cục muốn làm gì, muốn giành ngôi vị hoàng đế sao?
Lúc này, ngoài phòng vang lên một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó truyền đến tiếng cười của Lý Nguyên Cát:
-Là cơn gió nào thổi hoàng huynh đến đây vậy?
Lý Nguyên Cát bước nhanh vào, hoi chấp tay cười tủm tỉm nói:
-Hoàng huynh là lần đầu tiên đến căn nhà thô xấu của đệ nhỉ!
Từ sau khi nấm quân quyền, y rất cứng rắn, ăn nói cũng không giống trước nữa, bắt đầu có chút khí thế, trở thêm tự tin, nói cách khác, không coi hoàng huynh Lý Kiến Thành ra gì nữa. Trước mặt Lý Kiến Thành, y cũng không còn thái độ rất mực cung kính của tiểu đệ trước kia nữa.
Lý Kiến Thành đã nhận thấy sự thay đồi thái độ và cách ăn nói của Lý Nguyên Cát, thản nhiên nói:
-Ngươi nói với đại ca vậy sao?
Lý Nguyên Cát hoi khựng lại, lại liền cúi người nói:
-Sao hoàng huynh nói vậy, tiểu đệ vẫn luôn kính trọng hoàng huynh, lời của hoàng huynh làm tiểu đệ sợ.
Lý Kiến Thành hừ một tiếng,
-Nếu ngươi có chút tôn kính ta, không nên giành quân quyền của ta. Tứ đệ, miệng ngươi nói tôn kính, nhưng trong lòng ngươi chưa bao giờ coi ta là gì.
Lý Nguyên Cát liền kêu oan:
-Hoàng huynh oan đệ quá, đệ tuyệt đối không có ý giành binh quyền của hoàng huynh, là phụ hoàng nhất quyết cho đệ. Đệ chi nói việc Tần vương hạ độc cho phụ hoàng, ta không nên giấu diếm phụ hoàng, kết quả phụ hoàng phẫn nộ, liền giao quân quyền cho đệ. Hoàng huynh, đệ tuyệt đối không có chút ý bất kính với huynh.
-Đủ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...